Chương 26: Kiếm Món Hời

Sau khi đưa ra quyết định này, tôi cũng cảm thấy thanh thản hơn nhiều. Lúc này tôi mới biết, hóa ra đó chính là điều mà mình luôn khao khát.

Bất kể là việc tu hành hay giúp Từ Đào, đều không phải việc nói vài câu cửa miệng là xong, nó thực sự rất phiền toái.

Bước đầu tiên, để cho Từ Đào không đến nỗi hồn phi phách tán, tôi dặn dò: “Sau này anh cứ núp ở trong phòng vệ sinh thôi, đừng có ra ngoài, biết điều một chút nghe không.”

Từ Đào gật nấy gật để, bởi vì có chị vợ nên bây giờ anh ta cũng kính tôi như thần.

Tôi đẩy cửa bước ra, bọn Lý Hạo chen nhau hỏi tới tấp: “Lão Tứ, tình hình thế nào rồi?”

Trước đó vì đã hao tổn mất nhiều sinh lực nên sắc mặt tôi hơi tái, uể oải đáp: “Không thành vấn đề.”

Mấy người bọn họ trố mắt nhìn nhau, không dám tin.

Tôi cũng chẳng có hứng đi giải thích, ngã luôn xuống giường lăn ra ngủ.

Đánh một giấc xong, khi tôi tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Ba tên kia vốn còn nghi ngờ nhưng giờ cũng đã tin tưởng.

Bởi vì sự thật đã chứng minh, tối hôm qua, lúc đầu bọn họ không dám ngủ, nhưng sau đó thấy không trụ nổi mới dám ngả lưng. Đến khi tỉnh dậy thì phát hiện tất cả vẫn bình yên, nên bọn họ mới biết là tôi không bốc phét.

“Lão Tứ, may mà có cậu!”

Triệu Dương giơ ngón cái với tôi, thở phào nói.

Tôi có thể cảm giác được, sau chuyện này thái độ của ba người bọn họ đối với tôi đã có sự đổi khác.



Vốn là tôi xếp thứ tư nên thái độ của họ đối với tôi có chút tùy tiện, nhưng bây giờ đã thêm mấy phần tôn trọng,

Thành thật mà nói, tôi cũng không thích cách cư xử mới này của bọn họ, bởi vì nó khiến quan hệ bạn cùng phòng giữa chúng tôi không còn thuần túy như trước. Nhưng tôi biết, đây là sự thay đổi tất yếu khi mình quyết định bước vào con đường này, nó đồng nghĩa với việc tôi không còn giống những người bình thường như bọn họ nữa.

Chỉ còn một ngày là đến đợt huấn luyện quân sự rồi, tôi quyết định rời trường học một chuyến.

Trước mắt Từ Đào đang bên bờ vực hồn phi phách tán, muốn giúp anh ta ở lại được nhân gian thì tôi cần tìm cho anh ta một chỗ dung thân đã.

Trong giới huyền học, nó được gọi là pháp khí.

Tôi đoán, chiếc khóa trường mệnh trên cổ mình là một món pháp khí, nhưng chị vợ cao ngạo của tôi ở bên trong đó, chắc chắn không có phần của Từ Đào. Tôi cũng chẳng có can đảm nói với cô ấy việc này, hơn nữa, dù sao Từ Đào cũng là một quỷ nam, tôi cũng không muốn để anh ta ở cùng với vợ mình.

Trừ phi là gặp được người đồng đạo, nếu không sẽ không thể mua được pháp khí, cho nên tôi quyết định thử vận may của mình một chút xem sao.

Giống như thị trường đồ cổ, những nơi như cửa hàng đồ ngọc cũng rất dễ xuất hiện pháp khí, hoặc là những thứ có thể trở thành pháp khí.

Tôi là người nơi khác, không quen thuộc mấy với Xuyên Nam nên đành phải tới tìm anh Trần nhờ giúp đỡ. Lúc đầu anh ta không muốn đi, nhưng tôi nói mời anh ta ăn cơm, nên anh ta mới chịu.

Chúng tôi ngồi xe buýt đến thị trường đồ cổ lớn nhất thành phố Xuyên Nam. Anh Trần là người bản xứ nên rất quen thuộc với nơi này, cất tiếng giới thiệu: “Thời dân quốc, chợ Quỷ Mã là nơi buôn bán xe cộ, nhưng có một đám trộm mộ đã lén đổi chác tang vật ở đó. Những năm chiến tranh loạn lạc, rất nhiều người dấn thân vào nghề này, lâu dần, chợ Quỷ Mã cũng trở thành thị trường giao dịch đồ cổ vô cùng lớn. Nghe nói bây giờ vẫn còn những kẻ trộm mộ đến thủ tiêu tang vật ở nơi này, cũng có không ít người am hiểu về đồ cổ đến đây hòng kiếm chác.”

Chợ Quỷ Mã này nghe có vẻ thú vị, trong lòng tôi lại thấy mong đợi hơn một chút. Có kẻ gian trộm mộ thủ tiêu tang vật, mà những đồ cổ được mang từ trong mộ ra rất có thể là pháp khí, nhiều người không biết nhìn hàng nên đem ra bán.

Thấy tôi có vẻ vui mừng, anh Trần cười một tiếng: “Thế nào? Cậu định tới đó mong kiếm món hời thật hay sao?”