Mệnh của tôi không tốt, vừa ra đời đã mắc bệnh, sốt cao liên tục mấy ngày, suýt nữa thì không sống nổi. Sau khi điều trị ở bệnh viện nửa năm trời mà vẫn không có khởi sắc, bác sĩ cũng hết cách, đành thông báo tin dữ cho bố mẹ tôi.
Nhưng đúng vào thời điểm đó, có một tiên sinh biết bấm độn đi ngang qua thôn, phán rằng mệnh tôi phạm sát, đυ.ng phải tà ma, nhất định phải xung hỉ.
Người dân nông thôn không xa lạ gì với việc xung hỉ, đại khái là dùng chuyện vui để xua đi vận khí đen đủi. Vậy chuyện gì mới là chuyện vui? Đời người có ba cái vui, đó là đêm động phòng hoa chúc, lúc đề danh bảng vàng, và khi tha hương gặp cố tri. Trong đó đứng đầu chính là chuyện kết hôn.
Tình huống lúc ấy của tôi cũng éo le, rõ ràng là sắp không sống nổi nữa rồi, nhà nào mà mà chịu gả con gái cho? Chỉ có một gia đình bần hàn gật đầu, ông ta có một cô con gái mới hai tuổi. Gã này ăn ngon lười làm, người trong thôn không ai ưa. Tuy mẹ tôi cũng không ưng nhưng vì hết cách nên đành đồng ý, dứt khoát bỏ ra một phần lễ hỏi hậu hĩnh, kết thông gia với nhà ông ta.
Nói ra cũng thật thần kì, ngay sau khi cưới cô dâu nhỏ này về, tôi thật sự giữ được mạng. Chỉ là người vẫn yếu ớt nhiều bệnh như trước, có bổ sung bao nhiêu thứ đồ bổ đi nữa cũng không thấy khởi sắc. Đến năm tôi ba tuổi thì cô dâu nuôi từ nhỏ của tôi được năm tuổi lại rơi xuống giếng chết, ba ngày ba đêm sau mới vớt được thi thể lên.
Chuyện này ầm ĩ khắp cả thôn, nhưng bố mẹ tôi cũng không còn hơi sức đâu để ý đến, bởi vì lúc ấy bệnh tình của tôi chợt trở nặng. Cùng ngày nàng dâu mất, tôi cũng bất tỉnh, ở trong bệnh viện cứu chữa một đêm vẫn sống dở chết dở, tựa như sinh mạng của tôi cũng theo cô ấy mà đi rồi.
Mẹ tôi khóc đến ngất lên ngất xuống, trong thời khắc mấu chốt, bố tôi vẫn tỉnh táo hơn. Ông quyết định dùng cách cũ, tìm thêm một cô dâu nhỏ nữa cho tôi. Nhưng lúc này đã khó khăn hơn nhiều, tôi đã ba tuổi, lại có vẻ sắp chết, gia đình bình thường nào mà chịu gả con gái cho? Bố tôi đi tìm muốn mòn cả chân, cuối cùng phải bỏ ra số tiền lớn, mới dẫn được một cô bé từ thôn bên cạnh về.
Cô bé này không chỉ xấu xí, mà con vừa câm vừa điếc, nhưng bố tôi cũng không chê. Đã đến nước này, có người chịu lấy tôi là may lắm rồi. Cứ thế cuộc đời tôi có hai cuộc hôn nhân bất chợt, cũng đúng như lời thầy tướng số kia nói lúc ban đầu, vận hạn của tôi phải dùng việc xung hỉ để hóa giải.
Sau đám cưới thứ hai, sức khỏe của tôi quả nhiên tốt lên nhiều, chưa tới mấy ngày đã ra viện. Hơn nữa, điều khiến cho mọi người bất ngờ là, lần này tình trạng của tôi càng ngày càng tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dần hồng hào lên, đã không thua kém gì người bình thường.
Lúc đó, tôi không thích cô dâu đã xấu xí lại vừa câm vừa điếc kia, nhưng bố mẹ không cho phép tôi bắt nạt cô bé, nói rằng cô bé có ơn cứu mạng với tôi. Nhiều lần tôi nổi giận với cô bé, bố tôi liền rút dây lưng ra dọa, dần dà tôi cũng không dám trêu chọc cô bé nữa.
Nàng dâu xấu xí này rất chăm chỉ, mặc dù tàn tật bẩm sinh, nhưng lại tranh làm việc đồng áng trong nhà, thông qua cách đó để chứng minh giá trị của mình.
Thế nhưng ba năm sau, cô bé lại đột nhiên phát điên. Có một đêm cô bé đeo tạp dề đỏ của mẹ tôi chạy ra ngoài. Ngày hôm sau, người ta phát hiện cô bé đã treo cổ chết trên cây hòe ở đầu thôn.