Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Sư Không Làm Huyền Học

Chương 37: Đại sư kia

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sở Đại trò chuyện với Cố Lâm Tĩnh cũng phải lấy can đảm rất lớn, chuẩn bị tâm lý rất nhiều. Người lăn lộn trong giới kinh doanh ở Vân Châu, có ai không biết Cố Lâm Tĩnh không dễ tiếp xúc.

Thật ra bản thân anh ta cũng có số điện thoại của Phượng Tiêu, nhưng đến cùng không thông báo trước cho Phượng Tiêu. Thứ nhất đây là khu biệt thự Cố thị khai thác, lỡ như anh ta tìm Phượng Tiêu vào bị những người khác nắm được thóp lan ra mấy lời đồn đại không cần thiết, cuối cùng ảnh hưởng đến tiêu thụ của biệt thự, đó là sai lầm của Sở Đại thì chớ, ngày sau sợ rằng bản thân cũng không có cách nào đặt chân trong giới kinh doanh ở Vân Châu, thứ hai là sau khi anh ta đuối nước tỉnh lại biết được quan hệ của Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh không bình thường từ miệng con trai, anh ta sợ gọi điện cho Phượng Tiêu sẽ khiến Cố Lâm Tĩnh hiểu lầm.

Đây cũng là nguyên nhân anh ta tỉnh lại gọi điện cho Phượng Tiêu, cảm tạ ơn cứu mạng của hắn. Nhưng tiền nên trả cho Phượng Tiêu anh ta cũng không dám ít đi một đồng, anh ta đã từng nghe người ta nói, làm chuyện tiết lộ thiên cơ cần làm nhiều việc thiện.

Làm việc thiện rất cần tiền tài chống đỡ, ban đầu anh ta còn định qua ít ngày tìm cơ hội đến thăm Phượng Tiêu, bây giờ cũng xem như có một cơ hội.

Vợ con Sở Đại đều cảm thấy anh ta cẩn thận quá mức, nhưng anh ta lại cảm thấy Cố Lâm Tĩnh nhỏ nhen như vậy. Anh ta cũng không muốn thế, nhưng anh ta lăn lộn trên thương trường nhiều năm, cái dựa vào chính là sự cẩn thận của bản thân.

Tính tình này có lẽ khiến anh ta không trở thành phú ông hàng tỉ, nhưng có thể làm được không lo ăn uống.

Anh ta không có bao nhiêu dã tâm, người nhà bình an, có tiền dư tha hồ tiêu là được rồi.

Cố Lâm Tĩnh lại không biết nội tâm Sở Đại hoạt động phong phú như thế, sau khi y nghe được lời này của Sở Đại, bèn nói: “Anh đợi một lát, tôi hỏi ý của Tiêu xem.”

Sở Đại nghe chữ Tiêu, trong lòng cứng đờ, nội tâm đột nhiên cảm thấy áy náy không giải thích được, không khỏi miên man bất định. Ví dụ như Phượng Tiêu vì trả lại miếng ngọc kia cho Cố Lâm Tĩnh, quan hệ hai người mới thân mật như thế.

Nhưng ý nghĩ này vừa nổi lên đã bị anh ta bóp, nghĩ đến gương mặt xuất trần của Phượng Tiêu, lại thêm thủ đoạn của hắn. Nếu Phượng Tiêu không muốn tới gần Cố Lâm Tĩnh, vậy cho dù Cố Lâm Tĩnh có nhà họ Cố làm chỗ dựa cũng vô dụng.

Người trong Huyền môn không dễ đắc tội, nhà họ Cố chắc hắn cũng biết những điều này.

Cố Lâm Tĩnh nhanh chóng kể lại chuyện cho Phượng Tiêu, sau đó nhìn hắn đợi hắn lên tiếng.

Phượng Tiêu nhướng mày một cái, hắn nói: “Mảnh đất kia là vùng đất trù phú phong thủy trời sinh, lúc trước tôi ở đó còn cố ý sửa lại một vài chỗ trời sinh chưa đủ, lại thêm Sở Đại làm người cẩn thận, rất coi trọng an toàn trên công trường, theo lý mà nói không nên xuất hiện những vấn đề này.”

Hắn vừa nói lời này, trong lòng Cố

Lâm Tĩnh đã hiểu, trong này sợ rằng có người đang giở trò.

Y hiểu được, Phượng Tiêu cũng rõ ràng, bèn nói: “Bây giờ tôi sẽ qua đó.”

Cố Lâm Tĩnh gật đầu, nói với điện thoại: “Sở tổng, trước tiên anh bảo công nhân dừng làm việc, bản họ tạm thời nghỉ ngơi, giữ lại những người nhìn được nghe được dị dạng, tôi và Phượng Tiêu sẽ qua ngay.”

Sở Đại vội nói: “Vậy được, vậy được.”

Cố Lâm Tĩnh cúp điện thoại, Phượng Tiêu hỏi y: “Không phải buổi chiều cậu có việc phải làm à, tôi tự đi là được.” Mức độ bận việc của Cố Lâm Tĩnh sáng nay hắn cũng xem như thấy được, lúc gần đi còn nghe thư ký đang nói lịch trình buổi chiều với y.

Cố Lâm Tĩnh lắc đầu: “Những cái đó đều là việc nhỏ, công trình này do tôi tự phê duyệt, lỡ như xảy ra chuyện gì, những người cười nhạo tôi sẽ cười tỉnh.”

Phượng Tiêu nghe xong, kéo dài âm thanh à một tiếng.

Đương nhiên hắn không tin lời này, nhưng Cố Lâm Tĩnh nói vậy, hắn cứ xem như là thật.

Hắn có thể hiểu được tâm trạng của Cố Lâm Tĩnh, người này có lẽ sợ hắn gặp phải nguy hiểm gì, cho nên muốn đi cùng hắn. Nếu nghiêm túc mà nói, Cố Lâm Tĩnh cùng lắm là một người bình thường, đi theo hắn cũng không giúp được gì, có lẽ sẽ liên lụy đến hắn.

Nhưng Phượng Tiêu nhìn dáng vẻ kiếm cớ của y, tim bỗng nhiên mềm lại.

Dường như hắn không nhìn nổi dáng vẻ tủi thân của Cố Lâm Tĩnh, cảnh tượng như thế này hình như đã từng gặp. Nhưng đây chỉ là một cảm giác, nếu muốn cẩn thận tìm kiếm, lại không có gì cả, như thể là một giấc mơ không có cách nào nói ra khỏi miệng.

Có cảm giác như vậy quả thực khiến người ta hơi phát điên, cũng may trái tim Phượng Tiêu đủ mạnh mẽ, có thể gánh nổi hết thảy. Đổi thành người có tâm trạng yếu hơn, sợ là sẽ đau khổ tìm kiếm, cuối cùng không bắt được gì.

*

Lúc Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh đến công trường, trên công trường ngoài mấy công nhân đã gặp dị dạng, chỉ có Sở Đại và con trai Sở Triều Dương.

Sở Đại nhìn thấy Cố Lâm Tĩnh, đầu tiên là dẫn theo con trai đến trò chuyện một lúc, sau đó nhìn Phượng Tiêu chân thành nói: “Tôi vẫn chưa ngay mặt chính thức cảm ơn ơn cứu mạng của Phượng đại sư đâu.”

Phượng Tiêu nói: “Là mạng anh chưa phải hết, không cần cảm ơn tôi.” Những năm này Sở Đại yên lặng làm rất nhiều chuyện tốt, trên người có công đức, bình thường quỷ quái không gần người anh ta được.

Lần này nếu không phải con anh ta, anh ta cũng sẽ không có một kiếp này.

Mặc dù nói vậy, trong lòng Sở Đại cũng hiểu được, nếu không gặp được Phượng Tiêu, cái mạng này của anh ta nói không chừng đã mất rồi.

Lúc này Sở Triều Dương cũng tiến lên lần nữa cảm ơn Phượng Tiêu, chuyện ngày đó cậu nhớ cũng không rõ lắm, nhất là dáng vẻ của quỷ nước, cậu đã hoàn toàn quên hết.

Nhưng trong lòng cậu biết có chuyện như thế, cho nên đối với Phượng Tiêu, cậu thật sự vô cùng kính trọng. Người có thể hàng phục quỷ nước, đó là người bình thường ư?

Sở Triều Dương nhân lúc gặp được Phượng Tiêu, còn vui vẻ nói cho hắn biết, người anh họ cố ý hại cậu vào nước gần đây gặp nhiều vận rủi. Mới đầu người nhà anh họ cậu còn báo cáo Sở Thiết thôn trưởng của làng Sở mê tín, nói ông chiêu hồn cho Sở Đại trên đập sông.

Sở Thiết đã quên những chuyện này đương nhiên không thừa nhận, khi người ta đến kiểm tra giám sát, lại không hề phát hiện thứ gì, trên đập sông ngay cả cái bóng người cũng không có. Người anh họ của cậu nghe nói mới đầu là mơ thấy ác mộng, mơ thấy có quỷ quái lấy mạng cậu ta, về sau tinh thần hoảng hốt dữ dội, còn gặp tai nạn xe cộ không lớn không nhỏ, vẫn hôn mê bất tỉnh.

Đối với cảnh ngộ của cậu ta, Sở Triều Dương không có chút cảm giác nào. Nếu lúc trước cậu hoặc Sở Đại chết trong đập sông kia, không có ai sẽ chảy một giọt nước mắt cho họ, đau lòng sẽ chỉ là cha mẹ người thân của mình.

Những chuyện này Sở Đại và Sở Triều Dương đều không ra tay, họ chỉ cho thấy rõ đoạn tuyệt quan hệ với những thân thích ở làng Sở. Con người đều là thế lực, rất nhiều người làng Sở phải dựa vào Sở Đại sinh tồn, ngẫm lại đã biết những thân thích kia của anh ta ở trong thôn sinh hoạt như thế nào.

Những chuyện này Sở Triều Dương nói hết với Phượng Tiêu, Phượng Tiêu nghe rất tùy ý rồi gật đầu, Sở Đại nhìn dáng vẻ không thèm để ý của Phượng Tiêu, biết việc này trong mắt hắn đã qua rồi.

Trong lòng anh ta cũng xem như hoàn toàn thả lỏng, anh ta ngăn cản Sở Triều Dương tiếp tục muốn líu ríu không ngừng, dẫn theo họ đến hỏi mấy công nhân phát hiện chuyện lạ.

Phượng Tiêu đi về phía những người kia, hắn cũng không nói lời nào, phát hiện trên người họ đều có oán khí màu đen lưu lại. Trong những người này còn có người Phượng Tiêu quen mặt, chính là Lý Đại Thuận.

Lý Đại Thuận là người hôm nay ngã từ giàn giáo xuống, sắc mặt chú tái nhợt, rất khó coi, oán khí trên người dày đặc nhất. Phượng Tiêu vung tay rút oán khí trên người họ, còn nói thêm, bảo họ về sau rảnh rỗi không có việc gì làm thì tắm nắng dưới mặt trời nhiều vào.

Có nhiều người như vậy, bởi vì bận tâm đến vấn đề an toàn tính mạng mình, lúc này cũng mặc kệ thân phận của bọn Cố Lâm Tĩnh là gì, chỉ hỏi Sở Đại chuyện gì đây, có phải họ thật sự gặp quỷ quái trong truyền thuyết không.

Phơi nắng nhiều là để trừ tà.

Hai ngày nay Sở Đại bị những người này hỏi cũng không biết nên trả lời như thế nào, không khỏi liếc nhìn về phía Phượng Tiêu. Chỉ thấy Phượng Tiêu nhướng mày hờ hững nói: “Bảo mấy người làm vậy để bổ canxi, tắm nắng sao lại thành trừ tà rồi?”

Lý Đại Thuận là người đầu tiên cùng trải qua chuyện với Phượng Tiêu, chú cũng biết tính tình của Phượng Tiêu, ngoài miệng nói không nên tin mê tín, nhưng trong âm thầm những thứ nên làm cũng sẽ không thiếu.

Ví dụ như những chuyện lạ xảy ra ở nhà Triệu Thiết, mặc dù Triệu Thiết nói rất mơ hồ, chú biết Phượng Tiêu đã bỏ nhiều công sức.

Chú là người thành thật, sẽ không nói dối, nghe lời này thì cúi đầu nói: “Vậy cũng đúng, thảo nào tôi đứng ở bên trên chân run như cầy sấy, sau này phải tắm nắng nhiều hơn ăn nhiều canxi.”

Lúc ấy chú rơi từ trên giàn giáo xuống vẻ mặt kinh hoảng, cũng may bên dưới có công nhân khác đỡ chú, chú không bị thương. Nhưng khi nhìn thấy Sở Đại, chú vẫn nói, chú đứng ở bên trên rất vững, lần này rơi xuống thật sự có gì đó đẩy chú một cái.

Nhưng vì để tránh cho gây nên hoang mang, việc này lúc nhiều người chú giấu ở trong lòng không dám nói.

Cũng may Sở Đại rất coi trọng, mời Phượng Tiêu đến.

Những người khác không tin lời Sở Đại nói, cảm thấy anh ta là ông chủ, chỉ coi trọng mấy vấn đề như công trình có thể kéo dài thời hạn không, nhưng Lý Đại Thuận là người cùng làm việc với họ, lời này họ cũng tin bảy tám phần.

Sở Đại nhân cơ hội tuyên truyền một lúc, ban đêm không có quỷ khóc, cũng không có người trong suốt gì, đó đều là nghe lầm nhìn lầm, sau đó dựa vào những chuyện này còn tìm đủ loại căn cứ khoa học để giải thích.

Một số thời điểm, trong lòng người rõ ràng có chỗ nghi ngờ, nhưng bị người khác cưỡng ép giải thích nhiều, cũng tin tưởng những lý do trên mặt nổi kia.

Đương nhiên, quan trọng là, bọn Phượng Tiêu quả thực cũng không giống như lão đạo bắt quỷ, dù sao trên TV diễn những cao nhân kia đều là râu trắng. Nhìn thấy thần thái đám người, lại nhìn vẻ mặt Phượng Tiêu, Cố Lâm Tĩnh tỉnh bơ nhìn Sở Đại.

Sở Đại ngẩn ra chốc lát rồi lập tức tiếp thu được ý kiến y muốn biểu đạt, lập tức đuổi tất cả mọi người trừ Lý Đại Thuận.

Sau khi người rời đi, Lý Đại Thuận nhìn Phượng Tiêu vẻ mặt sầu khổ muốn nói gì đó.

Phượng Tiêu nói: “Tôi biết cả rồi, mấy ngày nay chú có gặp được ai hay chuyện gì không?” Vừa rồi lúc hắn đến công trường đã khó hiểu, phong thủy công trường này tốt, nơi hắn sửa đổi cũng không có ai đυ.ng vào, những người này còn có thể xảy ra chuyện vậy thì không phải công trường có vấn đề, mà là những người xảy ra chuyện có vấn đề.

Bình thường người làm những chuyện có hại phúc lộc, luôn có thể để lại chút dấu vết, nhưng lần này hắn chỉ phát hiện trên người những người này có oán khí, cái khác lại không hề có manh mối, hình như những oán khí này là những người đó chủ động dẫn tới, cũng không có liên quan đến người bình thường.

Điều này khiến Phượng Tiêu nổi lên hứng thú, đây là đối thủ đầu tiên tương đối khó chơi hắn gặp phải sau khi xuống núi, mà đối thủ này cũng không phải quỷ quái mà là một người, còn là một người trong lòng còn có oán niệm không sợ nhân quả tuần hoàn không sợ gặp phải báo ứng.

Lý Đại Thuận nghiêm túc suy nghĩ mấy ngày nay đã làm gì, chú nói: “Cũng không gặp phải chuyện đặc biệt gì.” Nói tới đây, chú dừng lại nhìn Phượng Tiêu lại nói: “Nhưng vài ngày trước gặp được một người xem bói không biết có tính không.”

“Người như thế nào?” Phượng Tiêu nói.

Lý Đại Thuận miêu tả tướng mạo người kia, cuối cùng không nhịn được rụt bả vai nói: “Người kia trông rất đáng sợ, nhưng xem quẻ rất chuẩn.”

Nếu không phải vì rất chuẩn, chú cũng sẽ không trì hoãn thời gian dài như vậy.

Cố Lâm Tĩnh và Phượng Tiêu nhìn nhau một cái, cảm thấy người xem bói trong miệng Lý Đại Thuận rất có nguồn gốc từ họ, rất giống Lưu đại sư trong buổi đấu giá kia.

“Chú nói ông ta xem rất chuẩn, ông ta xem thế nào?” Phượng Tiêu thu hồi ánh mắt hỏi.

Lý Đại Thuận suy nghĩ một lát nói: “Ông ta bảo tôi nhìn con ngươi của ông ta đọc tên mình ba lần, rồi tính ra tất cả, kể cả một vài chuyện tôi cũng quên rồi, ông ta cũng có thể nói ra rõ ràng, giống như tận mắt nhìn thấy vậy.”

“Tận mắt nhìn thấy?” Phượng Tiêu nhíu mày, cảm thấy trong đầu mình bắt được gì đó, nhưng lại chưa hoàn toàn nghĩ thông suốt.

“Còn có một điều kỳ lạ đó là, từ lúc tôi xem bói, trong lòng rất cáu kỉnh.” Lý Đại Thuận cũng không biết phải nói gì, nên nói hết những điều nghĩ trong lòng ra: “Vào công trường làm việc còn tốt, trở về sẽ muốn nổi giận.”

Nhất là nghĩ đến đứa con chỉ biết hỏi chú đòi tiền, có khi, trong lòng chú thậm chí sẽ sinh ra một loại ác ý với đứa con này. Chỉ biết đòi tiền, lại xem thường người cha là chú, còn không bằng không cần đứa con này.

Phượng Tiêu nhìn sang Sở Đại: “Anh hỏi những người xảy ra chuyện kia xem có phải cũng đã xem bói không.”

Lưu đại sư này, hắn vốn muốn trừng trị, bây giờ nếu đã đυ.ng vào tay, vậy thì tốt quá, hắn muốn xem người này và sư phụ hắn có ngọn nguồn gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »