Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Sư Không Làm Huyền Học

Chương 23: Tâm xấu nhiều quái

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người phản ứng lại đầu tiên chính là Hạ Minh, dù sao lời này của Phượng Tiêu quá đáng sợ, lại thêm nhà Văn An bây giờ đủ lại chuyện quái dị. Trong lòng hắn ta ớn lạnh buông tay Văn An ra, đột nhiên đứng lên, động tác lớn quá, còn suýt nữa đυ.ng vào đĩa hoa quả trên bàn.

Sắc mặt Hạ Minh không biết là kìm nén hay là giận, đỏ kinh khủng, hắn ta nhìn sang Phượng Tiêu nhíu chặt mày: “Rốt cuộc anh đang nói bậy bạ gì vậy?”

Hạ Minh lên tiếng, khiến tất cả mọi người sực tỉnh. Cha Văn mẹ Văn nhìn Hạ Minh tức hổn hển, lại hơi liếc nhìn Phượng Tiêu với vẻ mặt lạnh nhạt, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Văn An.

Mà Văn An trố mắt nhìn Hạ Minh, như thể chưa thoát khỏi thất thần.

Gần đây hai người vốn bị tra tấn đầu óc bởi chuyện lạ liên tục xảy ra trong nhà, thần kinh vẫn luôn căng thẳng. Bây giờ nghe thấy Phượng Tiêu nói vậy khiến đáy lòng rét lạnh, sợi dây cung trong đầu họ lập tức đứt.

Cha Văn gần như sụp đổ, ông nói: “Chuyện này rốt cuộc là sao?”

Lúc này Văn An cũng đứng lên, cô nhìn Phượng Tiêu lại nhìn Hạ Minh, giọng nói yếu ớt: “Đại… đại sư, anh nói lời này có ý gì? Có phải Hạ Minh bị thứ không sạch sẽ quấn lấy? Nếu là vậy, chỉ cần đại sư có thể giúp loại bỏ những thứ này, bao nhiêu tiền chúng tôi cũng bằng lòng.”

Văn An vừa nói xong, nhiệt độ không khí trong phòng hình như lạnh hơn mấy độ. Nhưng việc này chỉ có Hà Lệ cảm nhận được, trời nắng nóng cô cảm giác toàn thân lạnh nổi da gà.

Cô xoa xoa cánh tay, sau đó nhìn Văn An nói: “An An, cậu đừng rối loạn, có chuyện gì, Phượng đại sư ở đây mà.”

Văn An sợ hãi gật đầu, Hạ Minh bên cạnh thì tức giận đến mức thiếu kiên nhẫn giọng nói lạnh lùng: “Phượng đại sư cái gì, tôi thấy hắn là một tên lừa đảo, dựa vào khuôn mặt chuyên đi lừa gạt mấy cô gái chú trọng cái xác như các cô.”

Anh ta vừa nói xong Hà Lệ đã không thích nghe cho lắm, gì mà gọi là cô gái chú trọng cái xác như các cô. Từ xưa đến nay mọi người đều có lòng yêu cái đẹp, đi trên đường nhìn thấy cô nào xinh hoặc anh chàng nào đẹp trai, nhìn thêm hai cái rất bình thường phải không.

Quan trọng nhất là, mặc dù các cô có lòng yêu cái đẹp, nhưng chỉ cảm thán trong lòng, cũng không muốn cái khác. Mà lời này của Hạ Minh, nhất là nói ra dưới cơn nóng giận, âm điệu và giọng nói đều khiến người cảm thấy rất tức giận.

Nhưng Hà Lệ cũng chỉ nói thầm hai tiếng trong lòng như thế, suy cho cùng Hạ Minh là bạn trai Văn An. Một số thời điểm cho dù bạn thân hơn nữa, quan hệ thân thiết đến đâu, khi đối mặt với bạn trai của đối phương, trong một số ít chuyện có thể chạm đến là dừng, nhưng phần lớn thời gian cũng phải cần giữ im lặng.

Hà Lệ không nói gì, Văn An lại tràn đầy kinh ngạc và luống cuống, hình như lần đầu tiên cô thấy Hạ Minh có tâm trạng như vậy. Cô biết Hạ Minh hơi tự ti ở một số phương diện, hắn ta luôn cảm thấy mình không xứng với Văn An.

Hắn ta từng thẳng thắn nói đùa với Văn An, hắn có một cô bạn gái xinh đẹp đến mức bắt mắt, hắn không thích ánh mắt những người đàn ông khác nhìn cô, nhưng bạn gái xinh quá, hắn không có cách nào, chỉ có thể chịu đựng.

Lúc Văn An tụ tập với bạn bè, hắn sẽ không vui, nhưng cũng sẽ không lên tiếng ngăn cản. Hắn sẽ nói rõ ràng với Văn Anh suy nghĩ trong lòng mình, đồng thời cho thấy, mặc dù hắn không vui nhưng hắn biết Văn An cần gặp gỡ mọi người, cần phải có bạn bè của mình.

Đây cũng là điều Văn An thích nhất ở Hạ Minh, cô cảm thấy Hạ Minh tôn trọng cô. Thích một người rất dễ dàng, nhưng tôn trọng một người từ trong lòng lại rất khó.

Văn An xinh đẹp, từng nghe rất nhiều tin đồn, bên cạnh cô không phải không có người điều kiện tốt hơn Hạ Minh theo đuổi, nhưng cô vẫn ở bên Hạ Minh vì phần tôn trọng này.

Còn có một điểm là, Văn An từng gặp rất nhiều người dựa vào mình đẹp trai ăn chơi đàng điếm, trong nhà có cờ hồng bên ngoài có cờ màu[1]. Mặc dù nói vậy hơi tự luyến, nhưng Văn An vẫn nghĩ, Hạ Minh có mình rồi, chung quy sẽ không như vậy.

[1] “cờ đỏ” chỉ vợ hoặc chồng ở nhà, “cờ màu” chỉ người tình ở bên ngoài

Không nói những phương diện khác, chỉ nói tướng mạo, Văn An vẫn vô cùng có tự tin.

Cũng bởi vậy Văn An vẫn luôn rất yên tâm với sinh hoạt cá nhân của Chúc Minh, họ ở bên nhau vì hạnh phúc và vui vẻ, Hạ Minh thích cô, cô cũng thích Hạ Minh. Hai bên đều có tình cảm với nhau là chuyện tốt đẹp nhất, hết thảy những nghi ngờ của người khác đều không cần thiết.

Mọi thứ đều rất đẹp, nhưng bây giờ Hạ Minh cho cô một cảm giác rất xa lạ. Người này xa lạ, khinh bỉ và tức giận trong mắt cũng xa lạ.

Đương nhiên Hạ Minh nhận ra ánh mắt của Văn An, vẻ mặt hắn sợ hãi, thu hồi sự thù địch trên mặt, hắn nhìn Văn An bên cạnh khẽ nói: “An An, em cũng tin lời nói của tên lừa đảo này sao? Anh lại chưa bao giờ làm việc trái với lương tâm, sao lại có chuyện như vậy xảy ra chứ. An An, nếu em nhất định muốn tin những thứ này anh cũng không phản đối, chúng ta đi tìm một chùa miếu chính quy, đi cầu những đại sư nổi tiếng kia được không.”

Văn An vẫn chưa lên tiếng, Phượng Tiêu đã nói chuyện, hắn hời hợt nói: “Tôi chỉ nói trên bả vai anh có hai người nằm… Cũng không thể nói là người, dù sao cũng chết cả rồi, hồn phách không vào địa phủ, mặt mũi lại thất khiếu chảy máu rất đáng sợ, cũng có thể được gọi là lệ quỷ. Nói đi nói lại, tôi cũng chưa nói anh từng làm việc gì trái với lương tâm, anh chột dạ như thế làm gì?”

Theo lời nói của Phượng Tiêu, Hạ Minh chỉ cảm thấy lạnh dựng tóc gáy. Hắn ta không tự chủ giơ tay sờ sờ bả vai hơi lạnh của mình, sắc mặc không giải thích được. Văn An nhìn biểu cảm âm trầm của hắn, lùi lại một bước.

Vì một bước này sắc mặt Hạ Minh đáng sợ hơn, chuyện trên bả vai có lệ quỷ hắn cũng không thèm để ý, anh ta quay đầu mặt không thay đổi nhìn Văn An nói: “Có phải em hối hận ở bên anh không?” Lúc hắn nói lời này, trong mắt có điên cuồng không nói ra được: “Tôi biết ngay sớm muộn gì cũng có ngày em cũng chán tôi, em giống như bọn họ đều cảm thấy tôi không xứng với em, trong lòng em khinh thường tôi.”

Vào khoảnh khắc này, trong lòng Hạ Minh dâng lên một ý nghĩ điên cuồng, hắn muốn Văn An chết cùng mình, vậy thì Văn An sẽ vĩnh viễn thuộc về hắn.

Văn An không ngờ Hạ Minh sẽ nói như vậy, biểu cảm sẽ dữ tợn đến thế, cô ngẩn ra, không dám tin nhìn người mình muốn bàn chuyện cưới gả. Lúc Hạ Minh đi về phía Văn An, ông cụ sau lưng cô bay qua dang hai tay muốn che chở cho cô. Nhưng ông là hồn, Hạ Minh là người, ông không ngăn cản được Hạ Minh.

Nhưng ông cụ không thể, Phượng Tiêu lại có thể.

Hắn đứng lên phất tay ném một lá bùa dán lên mặt Hạ Minh, khiến hắn ta không cử động được. Hà Lệ nhân cơ hội kéo Văn An đến bên cạnh, cô hoàn toàn không ngờ tới, Hạ Minh là tên điên.

Cha Văn mẹ Văn cũng bị Hạ Minh thế này dọa sợ, đều tránh xa hắn ta.

Hạ Minh bị Phượng Tiêu dùng bùa làm cố định không thể cử động, trơ mắt nhìn tất cả mọi người tránh xa hắn, con ngươi cũng đỏ lên.

Hắn nhìn Văn An giọng nói như đang thút thít: “An An, anh thích em như thế, em đối xử với anh như vậy?”

Ánh mắt Văn An mờ mịt, trong lòng trống rỗng, cô lắc đầu, muốn nói gì đó lại nhận ra mình không nói nên lời, cô không biết phải nói gì.

Phượng Tiêu bên cạnh thì cười nhạo một tiếng: “Thích một người chẳng lẽ không phải toàn tâm toàn ý sao, nếu anh thích tìm cô gái khác ở bên ngoài, còn có con với người khác, cuối cùng lại gϊếŧ họ, kiểu thích này không cần cũng được.”

Hạ Minh liếc về phía Phượng Tiêu quát: “Mày biết cái gì, mày biết cái gì. Tao không hề yêu cô ta, cô ta lại muốn dùng con đe dọa tao, bảo tao chia tay với An An, kết hôn với cô ta, mày nói xem có buồn cười không.”

Phượng Tiêu không biết chuyện này có buồn cười không, hắn chỉ biết theo lời nói của Hạ Minh, mặt nữ quỷ trên bả vai hắn kinh khủng hơn, mắt cô ta chảy máu, siết chặt cổ Hạ Minh, vẻ mặt thù hận nhìn Văn An.

Nhưng cô ta không dám hành động, ông cụ bên cạnh Văn An cũng không đáng sợ, cô ta sợ Phượng Tiêu.

Mắt Hạ Minh đυ.c ngầu, hắn ta đứng ở đó điên điên khùng khùng nói mấy lời lộn xộn, lúc thì nói hắn thích Văn An,

lúc lại nói cô ta đáng chết.

Trong mông lung, Hạ Minh nhìn thấy tình cảnh cô gái tên là Tiểu Văn kia chết.

Hắn thích Văn An, thích vô cùng, nhưng rất nhiều người đều dùng ngôn ngữ và biểu cảm nói cho hắn biết, hắn như vậy không xứng với Văn An. Trong lòng hắn rất hận những nam nam nữ nữ nói chuyện với Văn An, hắn cảm thấy Văn An nên bị giấu ở nhà không cho người ngoài nhìn thấy.

Nhưng những suy nghĩ trong lòng hắn không thể nói ra được, Hạ Minh biết nếu nói ra, chắc chắn Văn An sẽ chia tay với hắn.

Hắn cẩn thận giấu đi những tâm tư này, nhưng trong lòng hắn cực kỳ kìm nén.

Có một lần Văn An tụ tập với đồng nghiệp, Hạ Minh theo sau từ xa, nhìn thấy có mấy tên đàn ông.

Mấy người kia đối xử với Văn An rất ân cần, Hạ Minh nhìn mà đau mắt, hắn không dám tiến lên nên đến một quán bar bên cạnh.

Lần đó Hạ Minh gặp Tiểu Văn trong quán bar, mặt mày cô có mấy phần giống Văn An. Có lẽ cô cũng không tên là Tiểu Văn, nhưng Hạ Minh thích gọi cô như vậy.

Tiểu Văn thích hắn, hoặc là rất thích tiền của hắn, hai người ngầm hiểu lẫn nhau lăn lộn với nhau.

Những chuyện Hạ Minh không dám làm với Văn An đều có thể làm với Tiểu Văn, làm nhục, đánh chửi, sau đó mua quà quý giá đến dỗ người ta. Một mặt Hạ Minh xem thường Tiểu Văn, một mặt lại cảm thấy cô thỏa mãn tất cả tưởng tượng của mình với Văn An.

Hắn thuê cho Tiểu Văn một căn nhà, cứ vậy nuôi người ta.

Lúc hắn làm những chuyện này rất cẩn thận rất tỉ mỉ, cho dù hắn biết Văn An sẽ không xem điện thoại của hắn, nhưng hắn vẫn không yên lòng.

Cứ vậy trôi qua một khoảng thời gian, hắn chán Tiểu Văn.

Lúc hắn đề nghị chia tay, Tiểu Văn nói mình mang thai, còn lấy đơn kiểm tra sức khỏe ra.

Tiểu Văn áp chế hắn, nói muốn kết hôn với hắn, sinh đứa bé này ra. Tiểu Văn nghĩ rất đơn giản, cô cho rằng có con thì có thể trói chặt người.

Hạ Minh lại không đồng ý, hắn muốn Tiểu Văn bỏ đứa bé này, đương nhiên Tiểu Văn không bằng lòng, trong lúc xô đẩy cãi cọ, Tiểu Văn ngã xuống đất. Máu chảy ra ngoài, Tiểu Văn bảo hắn gọi điện gọi xe cứu thương.

Hạ Minh không làm như thế, trơ mắt nhìn Tiểu Văn chết trong phòng thuê, chết không nhắm mắt.

Tiểu Văn không có người thân ở thành phố này, cô tới đây làm công, cuộc sống nghèo khó, không có bạn bè gì. Hạ Minh rất bình tĩnh thu dọn phòng sạch sẽ, dùng vali da mang Tiểu Văn đi, dùng một chút thủ đoạn chôn cô, hắn vẫn luôn thuê phòng, còn đặt thời gian bảo người đến dọn dẹp.

Hạ Minh lại không biết, sau khi Tiểu Văn chết đã quấn lên người hắn. Tiểu Văn biến thành lệ quỷ hoàn toàn méo mó, cô tâm tâm niệm niệm muốn gϊếŧ Hạ Minh, cũng phải gϊếŧ chết Văn An mà Hạ Minh thích. Ông nội Văn An, cũng chính là ông cụ kia, trở về bảo vệ họ.

Đây cũng là lý do mỗi đêm, nhà họ Văn sẽ xảy ra nhiều chuyện lạ như vậy, hơn nữa còn đặc biệt nhằm vào Văn An.

Nhưng dù sao Tiểu Văn cũng là lệ quỷ, bên cạnh còn có quỷ em bé, ông cụ đối đầu với hai người chỉ có phần thua, cũng may mà khi còn sống ông đã làm rất nhiều người tốt việc tốt, không bị lệ quỷ này ăn cũng che chở cả nhà họ Văn bình an.

*

Bây giờ Hạ Minh lại nhìn thấy tình cảnh khi Tiểu Văn chết, cô mở to mắt giống như đang hỏi tại sao không cứu cô. Song lần này, Tiểu Văn cử động, cô bắt đầu động ngón tay, dần dần cơ thể cũng bắt đầu chuyển động.

Cô ngồi dậy, chảy máu vươn tay về phía Hạ Minh. Mặt mũi Hạ Minh tràn ngập hoảng sợ lại hung tàn xua tay bảo cô cút đi, nói cô gieo gió gặt bão.

Đương nhiên Tiểu Văn không cút đi, cô cười nhìn Hạ Minh, thất khiếu đều chảy máu, bụng của cô phồng lên, khẽ cử động, không bao lâu một em bé chui từ trong ra.

Tiểu Văn và quỷ con bay nhào về phía Hạ Minh.

Trong phòng nổi từng cơn gió tà, đám người chỉ cảm thấy vẻ mặt Hạ Minh hoảng sợ kêu thảm, lá bùa trên người hắn ta rơi xuống, người ngã trên mặt đất lăn qua lăn lại.

Phượng Tiêu ở bên cạnh hờ hững nhìn, vẻ mặt thờ ơ.

Lúc quỷ con gặm đầu Hạ Minh, Tiểu Văn nhìn thấy cha Văn mẹ Văn. Ác độc toàn thân cô tăng vọt, trong suy nghĩ của cô, cô muốn gϊếŧ sạch đám người này.

Thù hận làm mờ hai mắt vốn đã tức giận, Tiểu Văn ngay lập tức đi về phía Văn An.

Phượng Tiêu nhìn thấy tình huống này, hắn hừ lạnh một tiếng: “Ở trước mặt tôi, cũng dám càn rỡ như thế.” Hắn bóp ngón tay ngăn cản Tiêu Văn, thù hận của Tiểu Văn chuyển dời lên người hắn.

Phượng Tiêu không đợi Tiểu Văn có hành động, đã lấy kiếm trắng muốt ra, trên kiếm này có linh khí hiện lên, Tiểu Văn bị đâm mắt thấy đau, máu chảy đầy mặt.

Phượng Tiêu nhìn cô, dùng kiếm quất lên người cô, quất tan ác độc và quỷ khí trên người cô, lúc cô muốn phản kháng thì giẫm cô dưới lòng bàn chân.

Con quỷ con kia nhìn thấy tình huống này, cũng không đoái hoài đến Hạ Minh nữa, gào thét với Phượng Tiêu. Bản thân nó cũng không có ý thức gì, nó sợ linh lực trên người Phượng Tiêu, nhưng lại muốn cứu Tiểu Văn, nên không thèm để ý gì cả đánh về phía Phượng Tiêu.

Trên người Phượng Tiêu tản ra linh khí màu đỏ, quỷ con kia đυ.ng phải thứ này giống như bị lửa thiêu đốt, toàn thân bốc khói, cả người bị thương rơi xuống đất.

*

Gió tà trong phòng dừng lại, Hà Lệ ôm Văn An nuốt nước miếng, cô run rẩy nói: “Phượng… Phượng đại sư, hàng… hàng phục chưa?” Phượng Tiêu nhìn Tiểu Văn dưới chân mình giãy giụa muốn rời đi nhưng vô lực, quỷ con nằm bên cạnh khắp người là vết thương và Hạ Minh đã hôn mê, hắn gật đầu một cái.

Cha Văn không nhìn thấy chuyện gì xảy ra, nhưng cơn gió quái lạ trong phòng, còn có tiếng kêu thảm thiết của Hạ Minh ông vẫn nghe được.

Mẹ Văn kinh hãi trong chốc lát, nhảy lên cầm điện thoại báo cảnh sát.

Khi cảnh sát tới, Hạ Minh yếu ớt tỉnh lại, đầu tiên là hắn ta hét lên một tiếng sợ hãi có quỷ, sau khi nhìn thấy cảnh sát, hắn thu hồi hoảng sợ trên mặt, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại.

Vẻ mặt âm trầm quan sát Phượng Tiêu, lại nhìn Văn An.

Cha Văn mẹ Văn sợ hãi kéo cảnh sát nói vừa rồi Hạ Minh giống như mắc bệnh, lải nhải nói chuyện mình gϊếŧ người.

Họ không có cách nào nói ra chuyện huyền huyễn như vậy, chỉ có thể đổ hết thảy lên đầu Hạ Minh có bệnh.

Trong thời gian này Hạ Minh một mực không nói gì, không thừa nhận cũng không phản đối, lúc cảnh sát dẫn hắn đi, hắn cười một cái về phía Văn An, im lặng nói, tôi sẽ quay lại. Văn An và Hà Lệ nhìn cụ cười này của hắn, chỉ cảm thấy rùng mình.

Khi trong phòng khôi phục lại bình tĩnh, Văn An chán nản ngồi trên mặt đất, cô tưởng rằng tìm được một người bạn trai đàng hoàng, đời này sẽ đối xử tốt với cô, nhưng chẳng những hắn nɠɵạı ŧìиɧ tâm tư còn ác độc đến thế.

Phượng Tiêu lạnh nhạt nói: “Xấu xí chưa bao giờ là người, mà là lòng người. Tâm xấu nhiều quái, lời này vẫn có lý lẽ nhất định.”

Hà Lệ nuốt nước miếng, cô nói: “Phượng… Phượng đại sư, hắn sẽ bị xử phạt chứ.” Nụ cười vừa rồi của Hạ Minh quá đáng sợ, tim cô đập thình thịch.

Cô dám khẳng định, nếu Hạ Minh đi ra, chắc chắn sẽ trả thù Văn An.

Phượng Tiêu tỏ vẻ không hiểu nhìn Hà Lệ: “Hắn có thể bị phạt hay không, thì phải xem chứng cứ và luật pháp, vấn đề này cô hỏi nhầm người rồi.”

Hà Lệ: “...” Ngẫm lại cũng đúng, Phượng Tiêu có thể bắt quỷ có thể bảo vệ các cô bình an, nhưng hiện thực có trật tự của nó.

Hà Lệ suy nghĩ, trong lòng vẫn hơi sợ, cô lùi lại xin việc khác nói: “Vậy Phượng đại sư, anh có thể cho chúng tôi mấy lá bùa bình an không, tôi sẽ mang trong người.”

Người ta đã lên tiếng, Phượng Tiêu có lý nào lại từ chối, bùa của hắn đều ghi giá công khai. Bùa bình an ba người nhà họ Văn kể cả Hà Lệ cũng mua, lại bán cho cha Văn mẹ Văn mấy lá bùa xua tai nạn.

Nhà họ suy cho cùng có lệ quỷ ra vào, dán lên mấy lá chỉ có lợi không có hại.

Đợi Phượng Tiêu buôn bán xong, ông cụ hiền hòa kia cũng chính là ông nội Văn An lạy hắn một cái từ xa, ông nói: “Làm phiền đại sư nói với họ, bà nhà ở dưới đợi nhiều năm rồi, tôi cũng nên đi, không cần cưỡng ép ở lại.”

Bây giờ thật ra ông cụ không còn sống, người hôn mê, nằm trong phòng ở bệnh viện vì không thể ăn, khí quan bị cắt mở cắm cái ống vào dạ dày cung cấp dinh dưỡng.

Ông trở về vốn muốn nói cho người nhà, đừng lo lắng, ông phải rời đi. Đúng lúc nhìn thấy lệ quỷ trên người Hạ Minh, lúc này mới ở lại một khoảng thời gian, bảo vệ người nhà mình.

Bây giờ lệ quỷ và Hạ Minh đều bị mang đi, ông cũng có thể yên tâm rời đi.

Phượng Tiêu không nhẹ không nặng đáp một tiếng, lúc này chỉ nghe tiếng xiềng xích vang lên, có Âm Sai đầu đội mũ quan hoa mặc áo quan màu đen thêu hoa văn xuất hiện bên cạnh ông cụ.

Âm Sai này lấy sổ sinh tử ra, chỉ đích danh với ông cụ, nói ngày sinh và thời gian tử vong của ông, sau đó Âm Sai trầm giọng nói: “Văn Chúc Mãn, ông vốn phải đến địa phủ báo cáo vào ba ngày trước, tại sao khăng khăng ở lại dương gian?”

Ông cụ vội nói: “Âm Sai đại nhân, người nhà tôi bị ác quỷ quấn thân, tôi mới ở lại, hôm nay họ đã bị Thiên sư loại trừ, tôi sẽ theo đại nhân trở về.”

Thái độ nhận lỗi của ông rất tốt, nhưng biểu cảm của Âm Sai không nhúc nhích mảy may, trong phòng này âm khí cực nặng, ông ta tiến vào đã cảm nhận được, tất nhiên có lệ quỷ ở đây.

Âm Sai ngước mắt nhìn xung quanh, lúc bất chợt nhìn thấy Phượng Tiêu ở bên cạnh, sắc mặt y bỗng nhiên thay đổi, chân mềm nhũn quỳ xuống.

Phượng Tiêu: “...” Hắn trông đáng sợ lắm à, dọa cả Âm Sai quỳ xuống.
« Chương TrướcChương Tiếp »