“Ôi, cậu em, cơ thể cậu đẹp quá, toàn thân đều là cơ bắp, sờ thật cứng rắn, rất sướиɠ tay!
“Ha ha, thế nào, dễ chịu không?”
Người phụ nữ vừa matxa cho Lưu Minh, vừa cười một mê hoặc.
“Dễ chịu, nếu lấy chị, chắc chắn ngày tháng sau này sẽ sung sướиɠ!”
Còn Lưu Minh vừa ăn đậu phụ, vừa đoán ý hùa theo lời của cô ta.
“Cậu em, chị còn chưa lấy chồng đâu, hay là chị gả cho cậu, được không?”
“Được chứ, chúng ta đi đăng ký ngay, sau đó buổi tối tìm một khách sạn, tìm hiểu thật kỹ!”
“Cậu xấu quá đấy… mới gặp lần đầu đã muốn ức hϊếp chị, dù thế nào cậu cũng phải theo đuổi chị đã chứ, cho chị trải nghiệm hương vị tình yêu!”
“Không sao, dù sao lâu ngày sinh tình, chúng ta bên nhau lâu rồi sẽ có tình yêu!”
Lúc này nữ cảnh sát ngồi bên bàn trà đã rất muốn gϊếŧ Lưu Minh rồi, tên nhóc này lại thả thính đưa tình với người phụ nữ lẳиɠ ɭơ này trước mặt mình, hoàn toàn quên mất nhiệm vụ ở đây, chốc nữa ra ngoài, nhất định phải dạy dỗ anh ta tử tế.
Thời gian một tiếng, tuy trôi qua rất nhanh với Lưu Minh, nhưng nữ cảnh sát lại vô cùng nóng ruột.
“Cậu em, nhớ lần sau đến, nhất định phải tìm chị nhé!”
Bà chủ cười mê hoặc đưa hai người ra cửa lớn câu lạc bộ, nháy mắt với Lưu Minh với vẻ mặt lưu luyến.
“Yên tâm đi, chị, tôi nhất định sẽ đến thường xuyên, không theo đuổi được chị, cậu ấm độc ác đệ nhất Đường Hải như tôi cũng không cần lăn lộn ở đây nữa!”
Lưu Minh quay người cười nói.
“Tên khốn nhà anh, vừa nãy ở trong phòng thả thính đưa tình với người phụ nữ đó!”
Hai người vừa ra khỏi cửa câu lạc bộ, Liễu Băng Thanh vội vàng đi theo, cô ta đang định lên tiếng hỏi tình hình bên trong, thì phát hiện Lưu Minh đang trừng mắt nhìn cô ta.
“Sao tôi thành tên khốn rồi hả? Tìm mỹ nữ matxa thì thành tên khốn hả? Tôi thả thính đưa tình thì làm sao? Cô quản được à? Cô phải nhớ thân phận của mình, cô chủ là nữ thư ký của tôi, nói câu khó nghe thì chẳng khác gì đại nha đầu thông phòng ngày xưa!”
Lưu Minh châm một điếu thuốc, vô cùng ngạo mạn nhìn nữ cảnh sát.
“Tôi…”
Lại dám nói mình là đại nha đầu thông phòng, nữ cảnh sát bị lời nói của Lưu Minh khiến cho l*иg ngực phập phồng, nếu không phải kiêng sợ mất hình tượng, thì cô ta đã sớm nổi giận rồi.
“Thư ký Liễu, tôi biết cô thích tôi, đừng nói cậu chủ tôi không cho cô cơ hội, tối nay cô đến nhà tôi, hầu tôi ngủ, nói không chừng cậu chủ tôi vui vẻ, sẽ nhận cô làm vợ đấy, đến lúc đó cô không phải là nữ thư ký nữa, mà là mợ chủ rồi!”
“Tên khốn nhà anh, mau buông tay, nếu không tôi nhất định sẽ cho anh biết mặt!”
Lưu Minh ôm hông của cô ta, ghé sát miệng đến bên tai cô ta, nói nhỏ: “Chúng ta bị theo dõi!”
Nữ cảnh sát không ngừng giãy dụa nghe thấy lời của Lưu Minh cũng trật tự lại, cẩn thận quan sát xung quanh.
“Được rồi, cô về báo cáo với bố tôi trước đi, hôm nay tôi muốn tìm cảm giác thời thơ ấu!”
Nói xong, Lưu Minh buông nữ cảnh sát ra, trực tiếp đi chiếc xe đạp kiểu cũ.
“Đúng rồi, thư ký Liễu, đừng quên tối nay đến nhà tôi thị tẩm!”
Lưu Minh nhìn nữ cảnh sát nói với nụ cười xấu xa, sau đó đạp xe đạp nghênh ngang rời đi.
Lưu Minh vừa lướt nhanh như gió, vừa đạp vừa ngân nga, rất vui vẻ thoải mái.
Anh không về thẳng nhà, mà dạo quanh qua lại khu ngoại ô Đông Thành.
“Mình nhớ trước đây nơi này là một thôn trang, hồi nhỏ thường xuyên đến ăn trộm táo trên cây táo ở đầu thôn, sao lại biến thành nơi quỷ dị như này!”
Lưu Minh nhìn một công viên mới xây ở phía xa nói.
Đi theo phía sau Lưu Minh là một người đàn ông răng hô trông hơi dữ tợn, chỉ có điều người bình thường không thể nhìn thấy thôi.
“Tên nhóc ngốc này, qua lại ở nơi tàn tệ này làm gì chứ?”
Quỷ răng hô khó hiểu nhìn Lưu Minh, hắn thực sự không hiểu tại sao chủ nhân muốn cho mình theo dõi tên nhóc này, tên nhóc này chỉ là một cậu ấm lụa là bình thường, vốn không có điểm đặc biệt nào.
“Chẳng thú vị gì, về nhà thì hơn!”
Nói xong, Lưu Minh đạp xe trực tiếp đi về trung tâm thành phố.
“Ha ha, ngay cả mình bị theo dõi mà tên nhóc này cũng không biết!”
Quỷ răng hô cười lạnh lùng một tiếng, lặng lẽ đi theo sau Lưu Minh.
Nhưng một lúc sau, đột nhiên hắn phát hiện ở vị trí không xa phía sau hắn có một âm khí nặng nề nổi lên, luồng uy lực ép cơ thể mình không nhúc nhích nổi.
“Việc này, hình như là Quỷ Vương! Đường Hải xuất hiện quỷ hồn cấp Quỷ Vương từ lúc nào?”
Vẻ mặt quỷ răng hô biến sắc, trong lòng đầy chấn hãi nhìn về hướng uy lực truyền đến.
Một lúc lâu sau, luồng uy lực mới biến mất, hắn thở dài nhẹ nhõm, thầm nghĩ chắc hẳn là một Quỷ Vương qua đường.
Nhưng hắn vừa quay đầu thì phát hiện Lưu Minh đã biến mất.
Tìm hồi lâu cũng không phát hiện ra bóng dáng của Lưu Minh, chỉ có thể hậm hực về báo cáo.