Bệnh viên.
Ngày đầu tiên Như nhập viện, những giấy tờ và thủ tục lằng nhẳng làm cho cô khá mệt. Bắt đầu có vài dấu hiệu của việc đứng không vững, cô tự cảm nhận thấy hai chân bắt đầu run lên và cô cố gắng kiếm một chiếc ghế để ngồi xuống trong lúc chờ đợi. Mùi bệnh viện và không khí ngột ngạt đông người ở đây khiến cho cô khó chịu, nhưng có lẽ cô sẽ phải thích nghi với điều này, bởi không còn lâu gì nữa, cô sẽ phải gắn bó với nơi này, ít nhất là không phải là cuộc điều trị đơn giản ngắn ngày.
Chị y tá đưa Như đến phòng của cô, căn phòng nhỏ sạch sẽ, có rèm cửa màu trắng gió ùa vào, chiếc giường của cô cạnh cửa sổ, bên cạnh chiếc giường là chiếc tủ nhỏ đặt lên trên đó là một lọ hoa hồng. Màu hoa hồng đỏ rực là điểm nhấn át đi không gian trắng của cả căn phòng. Như hít một hơi, gió lùa vào tung rèm cửa, có chút nắng cũng chiếu rọi lên chiếc ga đệm trắng toát. Đặt chiếc túi chứa đồ dùng cá nhân và mấy bộ quần áo, Như kéo rèm cửa gọn gàng lại, cô nhìn xa xăm.Phía chân trời, đàn chim trắng đang sải cánh, và những vệt trời nhàn nhạt bàng bạc vô hồn…
- Em sắp xếp đồ đạc và nghỉ ngơi đi nhé !
- Cảm ơn chị !
“Ngày mai, là đám cưới của Hiếu rồi!” Cô nhủ thầm, rồi lục tủ, lôi ra thϊếp mời của Hiếu xem lại địa điểm. Như cứ thế giữ nó trên tay, rồi tự dưng, Như thấy những giọt nước mắt của mình và rất đau ở l*иg ngực. Tưởng chừng như mọi chuyện với Hiếu đã xóa sạch, nhưng sao, cầm trên tay thứ này, cô vẫn đau đớn đến như thế?
Hôm đưa thϊếp mời, Hiếu không dám nhìn vào mắt cô, Như nhận ra ngay sự lúng túng và khó xử từ Hiếu, cô cố giữ ình sự bình thản.
- Cô gái ấy rất tốt đúng không anh?
- Em…sao em lại hỏi thế?
- Em chỉ muốn xác nhận điều ấy thôi, em muốn biết vì em luôn mong anh được hạnh phúc.
- Anh xin lỗi.
- Anh có lỗi gì đâu.
- Anh xin lỗi vì không có đủ can đảm để đến với em, anh chỉ là một thằng hèn…
- Đừng tự dằn vặt mình như thế, em cũng không cần đến lòng thương của anh, hãy yêu người ấy như đã từng yêu em, và nhớ…hãy sống thật hạnh phúc…!
Cô vẫn nhớ khuôn mặt nhợt nhạt của Hiếu và đôi mắt nhìn cô tha thiết như van xin cô một sự tha thứ.
Như ra về, bước những bước chậm rãi trên đường, cảm giác tiếc nuối. Gía như cô có đủ can đảm, giá như cô vứt bỏ đi lòng tự trọng của mình, giá như Hiếu là người đàn ông mạnh mẽ hơn có thể làm mọi thứ vì cô…Như đứng sững lại, cô chẳng thể nào bước tiếp được nữa, hai chân chùn lại, cô ngồi thụp xuống và ôm mặt khóc…
Khi gặp Hiếu cô đã khóc rất nhiều, và hôm nay, cầm trên tay là thϊếp mời cô lại khóc, khóc ột con người đã từng ở bên vỗ về, khóc cho những ngày tháng hạnh phúc đã qua và khóc cho ngày hôm nay khi cô nhận ra mình đơn độc đến chừng nào….
Như gạt nước mắt, lấy trong tủ bộ váy ình đặt gọn gàng trên giường…
* * * *
Đám cưới của chị gái Thu được tổ chức trong một khách sạn đắt tiền sang trọng, cô dâu và chú rể trông thật sự rất xứng đôi, Quang phải đến sớm vì làm chân phó nháy vì Thu muốn Quang chụp lại tất cả mọi thứ để “sau này cháu em ra đời, em sẽ cho nó xem và kể lại tường tận bố mẹ nó đã lấy nhau như thế nào”. Quang cười với cái ý tưởng trẻ con nhưng cũng rất hay ho ấy.
Nhạc nền vang lên, đèn vụt tắt, dưới ánh nến lung linh, cô dâu chú rể bước vào từ phía dưới và đi lên sân khấu. Cô dâu dịu dàng trong bộ váy tinh khôi và chú rể lịch thiệp trong bộ vest màu đen. Thu đứng bên Quang không khỏi biểu lộ vui mừng, ánh mắt Thu ánh lên những niềm hạnh phúc và ước ao
Phong cũng được mời và đứng bên cạnh hai người, Phong lấy tay huých nhẹ vào Quang rồi thì thầm
- Ông cũng lấy Thu đi được rồi đấy, nhìn cô ấy kìa…
Quang không nói gì, chỉ cười. Đám cưới với Thu có lần Quang cũng thử nghĩ tới, nhưng có lẽ, còn điều gì đó mà Quang vẫn còn cảm thấy e ngại, có thể lí do đơn giản là anh chưa thật sự sẵn sàng.
Như đến đám cưới trong bộ váy màu trắng, cô đẹp, dáng vóc toát lên sự thanh thoát nhẹ nhàng. Cô lặng lẽ đứng nhìn, nụ cười nở thật tươi tắn, cô đã nhìn thấy người ấy, rất lịch lãm trong bộ lễ phục và một đám cưới hoàn hảo không chút khiếm khuyết. Cô gật đầu chào chú rể rồi định rằng sẽ lặng lẽ ra về, Như biết đáng lẽ ra cô không nên đến nơi này…nhưng chút nhỏ nhoi nhất còn sót lại trong cô về người cũ, cô vẫn muốn anh hạnh phúc trong ngày cưới…
Như bước rất vội…
Có ánh đèn flash…
Quang đã bấm máy…
“Cô gái…váy….màu trắng…”
“Là…cô ấy !”
Quang đưa máy ảnh xuống, vội vã đuổi theo
- Quang, làm sao thế, mày đi đâu ? Phong kéo Quang lại
- Cô ấy, tao vừa nhìn thấy cô ấy, ở đây thôi, gần lắm….
- Mày định làm gì?
- Buông tao ra, cầm máy ảnh này, nói vơí Thu tao có việc gấp phải đi, mày giỏi bao biện lắm mà, giúp tao lần này thôi !
Quang không nói thêm nữa, vứt cho Phong chiếc máy ảnh rồi vội vã đuổi theo cô gái trong bộ đồ trắng.
“Thiên Sứ, đừng bước vội vàng đến thế !”
Quang vội vã đuổi theo cô gái thoát khỏi đám đông ồn ào trong hội trường.
Cô gái đi vào tháng máy, anh cố gắng đuổi theo nhưng không kịp, cửa thang may đóng lại. Quang vẫn không bỏ cuộc bằng cách chạy theo lối cầu thang bộ. Trong tâm trí Quang là Thiên Sứ trong tấm hình anh đã nâng niu suốt hai năm qua, và hiện tại chỉ cách có mấy bước chân thôi là Thiên Sứ của anh bằng xương bằng thịt.
Quang chạy 6 tầng cầu thang bộ xuống đại sảnh, anh thở dốc và đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Thiên Sứ đâu, anh có cảm giác như cô ấy biến mất không để lại bất cứ dấu vết…
Quang định quay lên thì nghe tiếng kêu từ mấy người lễ tân và những người khách…
“Cô ấy bị ngất rồi, gọi cấp cứu đi”
Anh chạy đến, chen ngang đám đông…
Cô gái đang nằm bất động dưới đất, giống như một Thiên Sứ đang ngã gục mà chẳng tìm đâu ra chút sinh lực.
“Đúng là cô ấy rồi !”
Quang kiểm tra mạch đập, rồi lấy tay đỡ cô gái “đúng là cô ấy rồi, Thiên Sứ, Thiên Sứ đây rồi”
- Gọi cấp cứu chưa? Mấy người khách nhốn nháo cả lên.
- Tôi là bác sĩ, gọi cho tôi một xe taxi, cô gái này chỉ bị ngất thôi. Tôi sẽ đưa cô gái này đến bệnh viện.
- Anh đỡ cô ấy dậy đi, nhân viên y tế ở đây sẽ cùng anh đưa cô ấy đi.
* * *
Như tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong căn phòng của mình ở bệnh viện. Mọi thứ xảy ra tối qua làm cô không nhớ rõ ràng, chỉ thấy như có một cái gì đó chụp xuống đầu và bỗng dưng cô đổ ụp xuống không sức lực nào và không còn biết gì nữa.
Cô nhớ rằng mình đã ở đám cưới của Hiếu, với nhạc nền, với hoa với ánh sáng lấp lánh, với cả những nụ cười chúc cho đôi uyên ương hạnh phúc. Cô không thể nhớ được rõ làm sao cố có thể quay trở lại bệnh viện bình an như thế này. Nhưng…có một cái gì đó, có một người nào đó,…một đôi mắt…mắt nâu dịu dàng…đó là hình ảnh mà Như còn thấy thấp thoáng trong tâm trí.
- Em đã tỉnh rồi à, chuẩn bị cho chị lấy máu đi xét nghiệm nào? Chị y tá bước vào nói với cô.
- Chị, ai đưa em về đây thế?
- À, em bị ngất ở đại sảnh ở khách sạn người ta đưa em đến đây, có giấy tờ trong túi em mà…
- Hóa ra là thế.
- Em ổn chứ?
- Vâng.
- Xong rồi đấy, em lấy tay giữ thế này để máu không chảy ra nữa nhé, rồi nghỉ ngơi 1 tý đi, khoảng 10 giờ em sẽ phải đến gặp bác sĩ trị liệu riêng.
Như lấy tay giữ lấy cánh tay vừa được lấy máu, vết kim nhỏ không làm cho cô có cảm giác đau đớn.
Như thay quần áo bệnh nhân rồi đến gặp bác sĩ, bộ quần áo bệnh nhân không làm cho cô cảm giác khó chịu, ngược lại cho cô cảm giác đúng đắn cô đang là một bệnh nhân.
Cô gõ cửa rồi bước vào, vị giáo sư già gật đầu ra hiệu cho cô vào, đứng bên ông là một bác sĩ trẻ, họ đang lấy những tấm phim chụp cắt lớp của cô ra xem và đưa ra ý kiến. Vị bác sĩ trẻ không nhìn Như, anh ta có vẻ chăm chú vào những đống giấy tờ hơn là sự xuất hiện của cô.
- Đây là bác sĩ Quang, tuy còn trẻ nhưng là một bác sĩ giỏi, cô cứ yên tâm khi được bác sĩ Quang tham gia điều trị bệnh cho.
- Vâng, cháu cảm ơn bác sĩ. Chào bác sĩ Quang, tôi là bệnh nhân Như, Đặng Tâm Như.
Vị bác sĩ trẻ nhìn cô cười rồi khẽ gật đầu.
“ồ, mắt nâu dịu dàng, kính cận, nụ cười răng khểnh” Như suýt nữa kêu lên thành tiếng bởi khuôn mặt thanh tú đang đối diện với cô trong bộ áo blouse trắng. “ Nếu bỏ chiếc áo khoác ấy ra, anh ta sẽ là một…thiên thần”. Như cười với ý nghĩ ấy rồi giấu giếm nụ cười ấy cho riêng mình.
Như miêu tả chi tiết những triệu trứng cô đang gặp phải cho bác sĩ Quang. Cô cũng trao đổi một cách thẳng thắn về tình trạng hiện tại của mình, cô không có gia đình hay bạn bè, nên bác sĩ cứ nói hết bệnh tình của cô để cô có một tâm lí chuẩn bị tốt. Vị bác sĩ trẻ ngại ngần nhìn cô, ánh mắt nâu dịu dàng, có chút lo lắng…
Như về phòng, nắng lọt qua rèm cửa những giọt trong veo, làn gió nhẹ nhàng hất nhẹ lùa vào phòng. Như đặt mình xuống giường, hai mắt dần nhắm lại, cơn buồn ngủ kéo đến thật nhanh vì tác dụng phụ của thuốc.
* * *
Quang về đến nhà, vứt chiếc cặp chứa đầy hồ sơ bệnh án của bệnh nhân xuống đi văng, anh tháo chiếc nút áo ở cổ và kéo dãn cà vạt để lấy chút không khí. Ngột ngạt, cảm giác của anh lúc này chính xác là như vậy. Thêm cả choáng váng cộng thêm như cảm giác có cả tấn đá đang đổ trên ngực mình. Quang đã đứng nhìn cô gái ấy trong bộ đồ bệnh nhân mà không thể nói với cô ấy được điều gì, anh khó khăn lắm mới có thể tin đây là sự thật. Gặp lại Thiên Sứ trong một hoàn cảnh trớ trêu như thế này, Quang xót xa nhìn cô vật lộn với những cơn đau nhưng vẫn mỉm cười, vẫn nhìn anh với ánh mắt bình thản đến lạ thường. Chính đôi mắt ấy và nụ cười ấm áp, cô đã bước ra từ bức ảnh và đang ở rất gần, rất gần bên anh…Những hình ảnh Thiên Sứ trong bức ảnh, rồi tha thướt trong bộ váy trắng và yếu ớt trong bộ quần áo bệnh nhân cứ ám ảnh anh mãi chẳng thể nào dứt…Quang vớ điện thoại tìm số của Phong.
Quán café trên tầng hai hôm nay vắng người, giai điệu của If I let you go nhẹ nhàng
“Day after day
time pass away
and I just can’t get you off my mind
nobody knows
I hide it inside
I keep on searching but i can’t find
the courage is to show
to letting you know
I’ve never felt so much love before
and once again I’m thinkin’ about
takin’ the easy way out.”
Chị chủ quán nở nụ cười rạng rỡ khi thấy Phong và Quang đến, hai thằng bạn thân hay thường lui tới đây để tìm ở nhau một sự chia sẻ.
- Sao rồi , mày đã tìm thấy cô ấy chứ?
Quang khẽ gật đầu.
- Vậy sao? Cô ấy là người thế nào? Mày đã nói gì với cô ấy.
- Không gì cả…
Phong nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên.
- Vì sao?
- Vì cô ấy…là bệnh nhân của tao.
Phong tròn mắt nhìn Quang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra và càng thấy khó hiểu hơn những lời Quang nói. Phong lấy tay vỗ vỗ lên vai Quang.
- Cứ bình tĩnh, kể lại cho tao đầu đuôi.
Nhìn Quang thiểu não kể lại nhát gừng, nhưng cũng đủ để cho Phong hiểu hết mọi chuyện.
- Thì ra là vậy, Thiên Sứ mắc bệnh ung thư não, và mày lại là bác sĩ điều trị cho cô ấy. Có hi vọng gì cho cô ấy không?
- Hai mươi phần trăm…
- Hai mươi phần trăm ư, à thì, cứ yên tâm, bây giờ thiết bị máy móc và kĩ thuật hiện đại lắm, với lại mày cũng là một bác sĩ giỏi, mày có thể cứu được cô ấy. Phong ái ngại rồi lấy giọng an ủi.
- Mày có hiểu được 20% trong y học nó xa vời như thế nào không? Tao đã từng chứng kiến những người có 90 % cơ hội sống nhưng rồi xác suất vẫn rơi vào 10% còn lại.Và việc đau đớn nhất là tao không thể làm gì để cứu họ, giống như cô ấy, tao đang phải từng ngày, từng giờ chứng kiến cô ấy đau đớn mà không biết liệu tao có thể làm gì? Suy cho cùng, tao chỉ là một thằng bác sĩ tồi…
Nói đến đây Quang bật khóc như một đứa trẻ, tiếng khóc cất lên từ đáy lòng, và Phong đang cảm nhận rõ rệt sự đau đớn của bạn mình.
- Mày điên rồi, không ai muốn chuyện này xảy ra cả, hãy thử làm mọi thứ có thể….
- ….
- Mày hãy nói cho cô ấy biết…2 năm trước…
- Không, tao không thể nói…mày có tin nổi không khi đang giao phó số phận của bản thân mình ột bác sĩ mà hóa ra người đó đã từng chụp ảnh và nâng niu bức hình của mình suốt 2 năm như một thằng điên? Mà tao sẽ phải giải thích như thế nào cho cô ấy? Rằng tao thích cô ấy ư, hay chỉ là thích tấm hình, trong lúc như thế này…?
- Nhưng, cô ấy có quyền biết…
- Tao sẽ nói…nhưng không phải là bây giờ….
- …..
- Tao sẽ làm mọi thứ để có thể cứu được cô ấy, tao không thể để tuột mất cô ấy một lần nữa…