Chuyện gì tới thì sẽ tới, cho dù có muốn hay không đi chăng nữa.
Ngày đó, sau khi bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, tôi hệt như một tên đầu gỗ, cả người chết lặng nếm trải một thứ hương vị gì đó hệt như của máu. Tôi dốc hết quyết tâm của mình, đối mặt với mọi chuyện bản thân đã làm —– lúc ấy, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, chỉ có một ý nghĩ mà thôi.
Tôi sẽ không để Dịch Khiếu phải chịu ủy khuất, cho dù chỉ là một chút.
Thế nên, những kẻ hãm hại Dịch Khiếu kia, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ.
Tuyệt. đối. không. tha. thứ.
Những thứ khác cũng không quan trọng gì hết.
Mọi việc rất nhanh thoát ra khỏi tầm khống chế. Sau khi tôi một mực ôm hết chuyện này về mình, Dịch Khiếu cũng không đi khởi tố nữa, người khác hỏi gì em cũng nghe, không thừa nhận nhưng cũng không phủ định, chỉ cúi đầu không nói một lời. Các giáo viên lại cho rằng thái độ ấy của em là sự sợ hãi, em sợ tôi sẽ trả thù em, thế nên cũng không còn khiển trách thêm gì em nữa…… Lòng tôi lúc này mới lặng lẽ thở phào, tốt rồi, tốt rồi, Dịch Khiếu đúng là một đứa trẻ thông minh, em đã yên lặng nhớ kỹ mọi nỗ lực của tôi, không làm uổng phí sự hy sinh của tôi…….
Từ hôm đó trở đi tôi không còn gặp được Dịch Khiếu nữa, cha mẹ em đã từ Thiên Tân lên đây, không để em ló mặt ra ngoài nhà trọ lấy một lần…….
Có thể trở thành người bị hại, thật ra cũng là một chuyện hạnh phúc.
Mà bên phía trường học ——
Ngày đó sau khi nghe thấy lời tự thú của tôi, giáo phương liền nổi trận lôi đình, vừa là vì nguyên nhân là do tôi, cũng vừa là vì những tình cảnh đáng xấu hổ của các giáo viên nọ. Cái bàn trước mặt tôi cứ liên tục bị đập đến kêu vang vang, miệng người nọ thì liên tục nói nhất định phải xử lý nghiêm, phải xử lý nghiêm…… Chỉ như thế thôi đã khiến tôi thấy rất hài lòng rồi. Đúng vậy, đây chính là kết quả mà tôi luôn mong muốn, là sự công bằng mà tôi luôn mong mỏi…… Còn mình về sau sẽ ra sao, tôi đã không muốn để tâm đến nữa……..
Thế nhưng mọi chuyện lại cứ như vậy lặng lẽ thay đổi, khiến tôi trở nên bất lực.
Cuối cùng mấy giáo viên kia vẫn bình an vô sự…… Những lời chửi rủa đủ loại trước kia bất quá cũng chỉ là sự xúc động nhất thời mà thôi. Đến khi mọi tin tức lặng lẽ truyền ra ngoài rồi thì ắt nhiên sẽ có người đến cầu tình cho họ……. Làm việc trong môi trường đại học đã mấy chục năm, đủ loại quan hệ này nọ làm sao có thể không có chứ, hiệu trưởng cũng đâu phải kẻ vạn năng, sao có thể kiên quyết mãi được…… Hơn nữa lại có tôi đứng chắn ở phía trước, làm sao có chuyện về sau không thương lượng được, và rồi mọi chuyện sẽ dần thay đổi, sau đó……. chẳng còn bất cứ chuyện gì xảy ra nữa……
Dù sao người thương tổn Dịch Khiếu cũng là tôi. Bọn họ hẳn là sau khi nghĩ đi nghĩ lại cũng tự cho rằng là chẳng làm sai cái gì nhỉ.
Tôi chỉ yên lặng nhìn, nhìn hết thảy……. Thật tốt, chỉ có một mình tôi nhìn thấy……
Trên thế giới này vốn không có thứ gọi là công bằng, hóa ra tôi đã quá ngây thơ rồi.
Vốn phía nhà trường định tự lặng lẽ xử lý việc này bởi không muốn dính vào những lời gièm pha tai tiếng. Thế nhưng trên đời làm gì có bức tường nào chắn được hết gió, mọi tin tức rất nhanh tràn ra toàn trường, bản gốc chỉ là 1 nhưng truyền ra ngoài liền lên thành 10. Tôi không biết họ nghe hiểu được nhiều hay ít, chỉ biết mỗi khi tôi xuất hiện trong trường, mọi ánh mắt xung quanh khi nhìn tôi đã lặng lẽ thay đổi rất nhiều……
“Thầy Trần, cuối tuần trước tôi có nhờ cậu tra một chút tài liệu, giờ tôi có thời gian rồi, không cần cậu giúp nữa, cám ơn.”
“Thật ra cũng không phiền gì cả, tôi đã sắp tra xong rồi……”
“Thật sự không cần nữa……. Cám ơn…….”
“Tiểu Trần a, hôm trước trời mưa phải mượn áo của cậu…… Ha hả…… Quên mất phải trả cậu. Cậu xem, tôi đã giặt sạch sẽ rồi…… Trả cậu này…….”
“Là của tôi thật à? Tôi không nhớ nữa.”
“Thật mà! Sao cậu lại không nhận chứ?” Người mượn đồ kia ngược lại đột nhiên trở nên sốt ruột, chỉ sợ không vứt được nó đi.
“Ba ba, con còn định ở lại chơi máy tính một chút cơ.”
“Đừng có nghịch nữa, văn phòng cũng không còn ai cả. Mau về nhà đi.”
“Không phải Trần thúc thúc vẫn còn trong phòng sao? Con muốn chơi cùng thúc ấy cơ.”
“Ba!”
“Còn nghịch ngợm à! Muốn chết không!”
Thanh âm oa oa khóc lớn của đứa nhỏ ấy hệt như mũi dùi sắc nhọn đâm vào lòng tôi.
Không khí trong văn phòng đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn. Trước kia mọi người luôn cười đùa vui vẻ đem đủ các loại đồ đạc để loạn lên, ngay cả gửi nhờ cũng có. Giờ đồ vật gì đó đặt trên bàn làm việc và giá sách của tôi mọi người cũng đều lặng lẽ cầm đi cả, không còn giống như trước kia tùy tiện xếp bừa qua. Mấy ngày trước còn có người đến buôn những chuyện riêng tư không nên nói với tôi, hiện giờ sống chết cũng không đến làm phiền tôi nữa. Mọi người dần khách khách khí khí nói chuyện, cười xã giao với tôi, không dám nói chuyện lung tung trước mặt tôi nữa. Chỉ cần tôi muốn làm việc mọi người xung quanh sẽ để tôi làm trước tiên, tuyệt đối không xen ngang. Người tên Dịch Khiếu nọ đã không còn…….. được nhắc đến nữa, hệt như đã biến mất vô tung. Tôi tựa như một loại ôn dịch, đi đến đâu tiếng cười nói chuyện trò liền biến mất, thay vào đó là một loạt những ánh mắt và động tác trốn tránh.
Tôi làm bộ như không ngại mà tiếp tục làm chuyện của mình.
Thái độ của các giáo viên khác cũng coi như tốt, dù sao mọi người cũng đã là cộng sự nhiều năm, dù đuổi tận gϊếŧ tuyệt vẫn có chút thương hại. Hơn nữa phần tử trí thức tâm tư cũng rất nặng, chuyện gì cũng giấu nhẹm mà nói sau lưng, chứ ngoài mặt chẳng có chút biểu hiện gì. Mà những học sinh bên kia lại không bận tâm nhiều, trước kia tôi cũng đã nổi tiếng rồi, giờ lại càng nổi tiếng hơn nữa. Vì thế mọi thứ xấu xí đều nói thẳng ra ngoài, chúng cũng không kiêng nể gì, bình luận đến không biết chúng hiểu được bao nhiêu.
“Này biết chưa? Thầy giáo kia đã cưỡиɠ ɠiαи học sinh của mình đấy.”
“A, nhìn qua thì trông rất nhã nhặn mà.”
“Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong nha.”
“Hơ —– nhìn xem! Ai thế nhở?”
“Ha hả, không phải là phụ đạo viên chính của khoa dược sao?”
“Mẹ nó! Tao còn định nhờ ông ta chọn khóa học cho, giờ ngẫm lại thấy tởm quá đi mất.”
“Có mà mày tởm ấy, người ta có mà thèm vào, học sinh kia còn đẹp hơn con gái đó……”
“Mau nhìn xem! Kia chính là Trần Mặc Vân đấy.”
“Chính là ông ta hả……”
“Chúng mày cẩn thận một chút, đừng để ông ta thấy.”
“Sợ gì! Ông ta làm ra cái loại chuyện kia còn sợ người ta chỉ trỏ sao!”
“Hắc! Lớp XX kìa, không biết đã bị ‘làm’ qua chưa?”
“Hì hì, chuyện đấy khó nói đó nha ——“
“Mày đi lên hỏi thử xem, hỏi xem: bạn này, thầy giáo của bạn…….”
“Mẹ nó! Mày TMD mà còn nói lung tung tao đánh chết mày đấy!!!”
Một trận hỗn loạn nổi lên.
Một người dũng cảm từ trong đám người đi ra, khóe miệng còn chảy máu, lướt qua người tôi, tron mắt là một thứ ánh sáng rét lạnh đến kết băng.
Thư tín của tôi đột nhiên nhiều lên, được gửi tới từ rất nhiều nơi, có một số cái ngay cả tem cũng không có, trực tiếp nhét vào trong hòm thư của tôi.
“Trước kia tôi còn biết ông, cũng đã từng học lớp của ông, rất kính nể ông…….. Thật không nghĩ rằng ông lại là một kẻ như vậy, giờ tôi cảm thấy rất
đau lòng, cái loại đau lòng này ông chắc chắn sẽ không để ý, nhưng tôi muốn nói cho ông biết, ông đã đánh vỡ một loại tín ngưỡng xuất phát tuy chỉ từ một phía nhỏ bé thôi, nhưng điều đó cũng khiến tôi cảm thấy bị sỉ nhục……”
“Nhiễm Dịch Khiếu là một nam hài tốt vô cùng, cậu ấy là người mà toàn bộ ký túc xá chúng tôi đều vô cùng quan tâm, thế mà ông cư nhiên lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy đối xử với cậu ấy, vì sao cảnh sát không mau bắt giam ông lại đi! Có phải cái trường này cố ý bao che cho ông không hả, nếu là như vậy thì chúng tôi nhất quyết không đồng ý, chúng tôi muốn thay cậu ấy đòi lại công bằng!!!”
“Cậu đối xử với nó như vậy…… Nó đã rất đáng thương rồi……. Sao cậu còn đối xử với nó như vậy chứ…….”
“Trường chúng ta sao lại có loại giáo viên như cậu, thật là làm cho người ta ghê tởm đến cực điểm!!”
“Ông tại sao còn xuất hiện được ở cái trường này, thật sự không biết mặt dày là thế nào à? Hay là ông còn muốn tính toán đi hại vài người nữa hả!!!”
“Mày chết cũng không thể lấy lại được sự trong sạch cho cậu ấy……”
Những loại thư từ như vậy mỗi ngày đều có, có cái ở trong hòm thư của tôi, có cái được nhét vào khe cửa phòng tôi, lại có cái được nhét qua cửa phòng hiệu trưởng…… Tôi đã hoàn toàn chết lặng, dù bọn họ có đứng trước mặt tôi mà sỉ nhục hay ngầm chửi rủa tôi đi chăng nữa, tôi cũng chẳng có chút cảm giác nào. Tôi cả ngày hệt như một cái xác không hồn không ở nhà thì lại đến trường, quay đi quay về, đối mặt, rồi lại đưa lưng mặc kệ tất cả mọi sự quở trách và lên án, ngày này qua ngày khác, đã gần như đứng bên bờ vực sụp đổ rồi……
Thật may…… Thật may……
Tất cả những chuyện này Dịch Khiếu đều không nhìn thấy…… Đều không nghe thấy…… Cha mẹ em đều đang ở bên em, giúp em ngăn trở mọi đợt gió dữ……
Tôi liều mạng dùng lý do này để an ủi chính mình, liều mạng tìm kiếm một chút ánh sáng ấm áp để tự cho mình động lực mà sống sót. Tôi cắn chặt răng gắng gượng, cố gắng mặc kệ mọi ánh mắt khinh bỉ, im lặng thừa nhận mọi lời chỉ trích chua ngoa cùng cực.
Tôi biết, thật ra trong trường vẫn còn có người giống mình. Bọn họ hệt như những con quỷ hút máu đứng trong bóng tối, một mặt cô độc hành tẩu, một mặt lại luôn trông mong có kẻ như mình. Bọn họ vốn có thể lý giải hành vi của tôi, cũng có thể bằng trực gián nhận ra một số sự tình trong đó. Thế nhưng họ lại một mực giữ im lặng, không ai đứng ra giúp tôi nói một câu nào. Bọn họ cứ như thế chịu đựng mọi sự tra tấn của dư luận, cuộn mình lại, tuyệt vọng tưởng tượng một ngày nào đó chuyện kia sẽ đổ ập lên đầu mình……
Rốt cuộc một ngày, có người viết lên trên cửa phòng cùng bức tường xung quanh những câu chữ nguy hiểm.
Dùng sắc đỏ chói mắt, sơn mạnh lên vách tường. Đằng sau dòng chữ đỏ hệt như máu ấy là một linh hồn cực độ thất vọng.
Hắn nói.
Tao muốn gϊếŧ mày! Gϊếŧ chết mày…….
Nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Đối mặt với bức tường mờ tối kia mà rống giận.
Thực xin lỗi, tôi không thể chiếu cố em ấy thật tốt. Anh không thể khiến em ấy hạnh phúc, tôi cũng không thế.
Đã từng cho rằng anh là kẻ không đáng được tha thứ, thật ra người đó là lại là tôi.
Tôi mới là người khiến em ấy bị tổn thương sâu nhất.
Mối quan hệ của chúng tôi, không cứu được em, cũng không cứu được chính bản thân tôi……