Chương 7

" Có thật không đây, vừa nhắc thì đã đến ", Lý Hàm giọng nói không tránh khỏi ngạc nhiên, theo tầm mắt Bạch Tịnh Vân liền nhìn thấy một nhóm nữ sinh, trong đó cô gái đi đầu là nổi trội nhất, tóc dài buông xõa, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết...

Khẽ cúi đầu lần nữa, thì ra đây là trận đấu bí mật mà Cố Diệc Phàm mong muốn.

Thấy nhóm người vừa đi vào, Thẩm Lăng liền nhìn Tần Dực, mở miệng khó hiểu hỏi : " Chuyện gì vậy, sao nữ sinh lớp mình cũng có mặt ở đây ?"

Chỉ thấy Tần Dực nhún nhún vai, gương mặt đã lộ ý cưòi rõ rệt, " Mình làm sao biết được, mà cậu quan tâm làm gì, bọn họ cũng đâu phải đến vì cậu ".

Thật ra Tần Dực chính là người đã thông báo về địa điểm chơi bóng cho Doãn Tư Thần biết, ý định chỉ có một, đó là muốn trêu chọc Cố Diệc Phàm.

Sau khi chỗ ngồi đã ổn thõa, không tới năm phút sau hội học sinh của Cảnh Gia cũng có mặt, phải nói người nào người nấy đều nhìn rất xuất chúng, không thể chê vào đâu được, tuy vậy nhìn chung Cố Diệc Phàm vẫn là người nổi trội nhất.

Bởi vì chiều cao hơn mét tám của anh cùng với gương mặt nam tính, lại trong bộ đồ thể thao bụi bặm, thật sự đã làm ngây ngất biết bao cô gái có mặt trên khán đài, trong đó cũng có cả Bạch Tịnh Vân.

Trước khi trận đấu bắt đầu Cố Diệc Phàm còn không quên liếc nhìn về phía cô một cái, bởi vì anh thật sự hy vọng cô sẽ một lần chú ý đến anh, xem như một cái nhìn bố thí cho anh cũng được.

Bạch Tịnh Vân ngồi trên khán đài, trong lòng thầm nghĩ ánh mắt kia của anh không phải đang nhìn đến cô sao. Lại nhớ đến những lần anh đứng dưới tán cây hút thuốc, ánh mắt lúc đó cũng giống như bây giờ, hình như cũng nhìn đến cô như thế.

Đôi khi Bạch Tịnh Vân thầm nghĩ có khi nào anh cũng như cô, trong lòng luôn nghĩ đến đôi phương hay không. Ý nghĩ đó vừa vụt qua trong đầu bỗng nhiên cũng vội vã bay đi, bởi vì người như Cố Diệc Phàm, điều kiện tốt như vậy, đừng nói đến nữ sinh ở Hàn Đức mà ngay cả bên ngoài cũng không biết có bao nhiêu cô gái mến mộ anh.

Bạch Tịnh Vân cô đã là gì đâu chứ, huống chi bên cạnh anh còn có một Doãn Tư Thần xinh đẹp đến như vậy.

Tiếng còi vừa vang lên hai bên đã nhào vào nhau tranh giành một trái bóng, Cố Diệc Phàm không hổ danh nam thần bóng rổ của trường, bởi vì dường như từng bước chân, từng chuyển động của anh đều rất điêu luyện.

Cách anh dẫn bóng vào rổ, cách anh tránh né đối phương, tất cả đều in sâu trong tâm trí của Bạch Tịnh Vân đang ngồi trên khán đài. Tuy cô là người không hiểu gì về bóng rổ nhưng mỗi lần thấy anh nhún người bỏ bóng vào là trái tim cô liền đập liên hồi.



Thế là sau khi kết thúc nửa hiệp thi đấu, kết quả Hàn Đức đã bỏ xa Cảnh Gia rất nhiều, bởi vì từ khi trận đấu bắt đầu Cố Diệc Phàm và đồng đội của anh luôn giành quyền điều khiển trái bóng, bọn họ đúng là quá xuất sắc.

Lúc này Lý Hàm đã cười đến tít mắt, còn tỏ ra vô cùng hãnh diện, " Các cậu thấy chưa, Phàm ca của mình quả là rất xuất sắc có đúng hay không ?"

" Cái gì mà Phàm ca của cậu, hãy mở to mắt nhìn cho rõ kia kìa ", vừa nói tay Lục Tiểu Bối vừa chỉ về hướng hội học sinh của Hàn Đức, " Bọn họ đã thân thiết đến vậy rồi mà cậu còn ở đây mơ tưởng cái gì chứ ".

Ngay lập tức Lý Hàm liền nhìn thấy một màn trước mắt, đó là Doãn Tư Thần, một thân xinh đẹp đang từ từ tiến lại trên tay còn cầm theo chai nước đưa đến trước mặt Cố Diệc Phàm.

" Cậu uống đi, là mình dành riêng cho cậu đó ".

Cố Diệc Phàm chỉ im lặng, không có ý định nhận lấy, sau đó liền lạnh nhạt nói : " Không cần đâu, mình uống rồi ".

Tần Dực đứng bên cạnh thấy vậy liền nhanh nhảo lên tiếng, " Diệc Phàm à, Tư Thần đã có lòng như vậy cậu đừng nên từ chối chứ, cứ nhận lấy từ từ uống cũng được ".

Tần Dực liền tiến lại cầm lấy chai nước nhét vào tay Cố Diệc Phàm, hơi bất đắc dĩ anh liền buông ra hai chữ , " Cảm ơn ".

Chỉ là như vậy mà cũng khiến Doãn Tư Thần cười đến rạng rỡ. Lý Hàm đằng xa nhìn đến một màn kia chưa kịp lên tiếng thì bên cạnh Bạch Tịnh Vân đã đứng dậy, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt, " Mình về trước đây, các cậu về sau nhe ".

Lục Tiểu Bối ngồi bên cạnh cũng đứng lên theo, ý định níu kéo, " Nhưng trận đấu còn chưa kết thúc mà ".

Mới bước được hai bước, Bạch Tịnh Vân có chút chần chừ, hồi lâu mới mở miệng nhưng không quay đầu lại, " Đối với mình thì đã kết thúc rồi ".

Bỏ lại một câu như vậy sau đó cô liền nhanh chân bước ra khỏi sân bóng , khoảnh khắc cô bỏ đi Cố Diệc Phàm lại một lần nữa thất thần im lặng nhìn theo.

Trong lòng vô cùng phiền não, thì ra đối với cô nơi đây chẳng có gì thú vị, trận đấu này cô chỉ đến xem cho vui vậy thôi. Thực chất trong mắt cô anh chưa bao giờ tồn tại.