Lúc này khi nghe thấy tiếng la hét kinh thiên động địa của Doãn Tư Thần và gương mặt trắng bệch không còn chút máu của cô ta, cô liền nhếch môi một cái, khẽ mở miệng, " Có cần sợ đến vậy không, tôi chỉ là đùa với cậu một chút thôi mà ".
Lời cô vừa dứt, Doãn Tư Thần đã từ từ mở đôi mắt ra trong nỗi hoảng sợ tột cùng.
Không một cảm giác đau đớn, bỏng rát nào xảy ra mà chỉ có cảm giác lành lạnh trên gương mặt.
Cô ta ngạc nhiên, liền thở ra một hơi nặng nhọc.
Ánh mắt khó hiểu nhìn cô chằm chằm.
Cô khẽ mỉm cười, âm trầm mở miệng, " Nếu sau này cậu còn dám tiếp cận Diệc Phàm, chắc chắn sẽ không may mắn như thế này nữa đâu ".
Doãn Tư Thần hình như chưa hoàn toàn hiểu rõ, liền xoay đầu lại, mới phát hiện ở phía sau cách cô ta không xa còn có một chiếc bàn dài, bên trên lại có một lọ thủy tinh chứa gần đầy nước trong vắt.
Thật ra lúc nãy khi cô chậm rãi đi vòng ra phía sau cô ta, cô đã âm thầm đổi đi lọ a xít kia, cho nên cảm giác lành lạnh trên mặt cô ta chỉ là nước lã mà thôi, còn lọ nước trên chiếc bàn kia mới thực sự là lọ a xít lúc nãy.
Doãn Tư Thần liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn chằm chằm lấy cô nhưng chưa kịp nói gì thì cô lại mở miệng lần nữa, " Tôi nghĩ cậu hiểu rất rõ gia thế Bạch gia của chúng tôi...nếu cậu cứ tiếp tục đeo bám Diệc Phàm, tôi chắc chắn sẽ khiến cho cậu và cả Doãn gia của cậu phải hối hận đấy..."
Cô không phải là cảnh cáo mà là nói thật, nếu cô ta cứ cố chấp như vậy thì những chuyện cô làm tiếp theo sẽ còn đáng sợ hơn những gì ngày hôm nay cô đã thể hiện cho cô ta xem.
Cô yêu Diệc Phàm, thật sự yêu rất nhiều.
Cô sẽ bất chấp tất cả để anh ấy chỉ thuộc về riêng cô mà thôi.
Lúc này cô khẽ khom người, đưa tay ra nắm lấy chiếc cằm của Doãn Tư Thần lần nữa, âm trầm mở miệng, " Hãy nhớ cho kỹ, Cố Diệc Phàm là của tôi...mãi mãi anh ấy cũng chỉ thuộc về tôi...có hiểu không ?"
Ánh mắt cô thật đáng sợ, Doãn Tư Thần nhìn vào cũng phải rùng mình, lập tức sợ hãi gật đầu mấy cái tỏ ý đã rõ, trong giọng tràn ngập thống khổ, " Tôi đã biết sai rồi...tôi hứa...tôi nhất định sẽ không tìm đến anh ấy nữa..."
Cô liền mỉm cười lập tức đứng thẳng dậy, cúi mắt nhìn xuống cô ta, " Nếu từ đầu cậu hiểu chuyện như vậy thì hiện tại cũng sẽ không như thế này ".
Nói rồi cô liền xoay người bước đi, phía sau Doãn Tư Thần đã bật khóc nức nở, trong giọng không ngừng cầu xin, " Xin cô hãy thả tôi ra có được không...tôi thật sự đã sợ lắm rồi..."
Cô có nghe thấy nhưng không quay đầu, đôi chân thon thả bước thẳng ra phía cửa.
Trước khi rời khỏi cô còn để lại cho Doãn Tư Thần một câu, " Diệc Phàm luôn cho rằng tôi chính là thiên sứ của anh ấy nhưng thực ra bản chất của tôi vốn dĩ là một ác ma...cậu nên nhớ cho kỹ điều đó ".
Nói rồi cô liền rời đi, bốn bề lại trở nên tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng khóc thút thít của Doãn Tư Thần ở lại phía sau.
Khi chuẩn bị bước lên xe cô liền trầm giọng với hai người cận vệ mặc đồ đen, " Đưa cô ta quay về ", sau đó liền nhanh chóng ngồi vào chỗ ghế phía sau.
Bọn họ là người của cha cô, hôm nay sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Doãn Tư Thần cô đã âm trầm suy nghĩ một chút rồi liền gọi cho ông, chỉ nói với ông là cô cần mượn vài người cận vệ của ông để làm rõ một số chuyện.
Sau khi im lặng cuối cùng ông cũng đồng ý, chỉ tiếc là hiện tại lại đang ngồi cạnh cô.
" Con cảm thấy thế nào , hài lòng rồi chứ ? ", giọng ông có chút lạnh nhạt nhưng đầy vẻ quan tâm.
Cô chỉ cúi đầu rồi khẽ đáp, " Có thể nói là vậy ", sau đó chiếc xe liền lăn bánh rời đi.
Từ ngày xảy ra chuyện kia, cô gần như hạn chế nói chuyện với cha mình.
Bọn họ vẫn giữ mối quan hệ cha con nhưng dường như cô ngày càng cách xa ông hơn, đôi khi Bạch Chính Hạo còn cảm thấy cô đã gần như thay đổi.
Ánh mắt cô có chút lạnh nhạt khi nhìn ông, thái độ khi nói chuyện cũng khác hẳn ngày xưa nhưng Bạch Chính Hạo là hoàn toàn không trách cô, ông là hiểu rõ lỗi lầm của bản thân mình, cho nên hiện tại mọi chuyện cô muốn làm ông đều không ngăn cản.
...
Ngồi trên khán đài của sân bóng rổ, cảm giác lạnh lẽo bao trùm, thật không hiểu sao bọn họ lại có thể chơi đến hăng say như vậy.
Lúc này Lý Hàm ngồi đó cũng lắc đầu cảm thán, đại khái là không hiểu tại sao Lý Hàm cô lại lếch tấm thân đến đây, ngồi cổ vũ cho người của hội học sinh chơi bóng rổ thế này, rõ ràng đã biết Phàm ca sắp phải kết hôn với bạn thân Bạch Tịnh Vân của mình, vậy mà Lý Hàm cô vẫn còn một thân hâm mộ anh đến như vậy.
Liếc qua liền thấy cô ánh mắt say đắm nhìn về phía anh, Lý Hàm lại thở dài buồn bã.
Bọn họ là vậy, cách khoảng vài tuần lại hẹn nhau ra đây chơi bóng rổ, mặc cho trời có giá lạnh thế nào cũng không quan tâm.
Buổi chiều anh có nói với cô, ý định sau đó là đưa cô về rồi sẽ đến đây, lại không ngờ cô liền lắc đầu phản đối, nhất định phải đến xem anh chơi bóng mới chịu.
Nghe vậy anh liền lắc đầu từ chối nhưng đến khi nhìn thấy vẻ mặt buồn bã cùng ánh mắt ửng đỏ kia của cô anh lại không chịu được mà gật đầu đồng ý.
Thật ra anh chỉ lo cho sức khỏe của cô mà thôi, mùa đông, không có gió thổi đã lạnh như vậy, thân thể đang mang thai của cô làm sao chịu nổi, thế mà vẫn cứ ngồi đó nhìn anh chơi hết mấy hiệp.
Khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, anh liền nhanh chóng tiến lại phía cô, thấy cô đứng đó, trên tay còn cầm chai nước đưa lại trước mặt anh, miệng cô còn nở một nụ cười xinh đẹp, anh liền không nhịn được mà mở miệng ngọt ngào, " Có lạnh hay không ?"
Anh nhận lấy chai nước rồi nhẹ cầm lấy tay cô, hơi lạnh đã lan đến tận đầu móng tay, anh khẽ nhíu mày, tự trách bản thân, " Nếu sớm biết như vậy thì đã không nhận lời bọn họ chơi trận này...tất cả cũng là lỗi của anh ".
Anh nói, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, thấy cô như vậy anh thật sự rất đau lòng.
Nghe anh nói vậy cô liền ngước khuôn mặt xinh đẹp nhìn thẳng anh, bàn tay cũng đặt lên ngực trái của anh, từ tốn nói : " Vậy thì cả đời này anh phải hảo hảo yêu em nhiều một chút...có biết không ?"
Cô hỏi, anh gật đầu, nhẹ đưa bàn tay của cô lên môi hôn một cái, " Nhất định ", anh bình tĩnh đáp.
Chiếc mô tô màu xám xé tan làn gió lạnh, chậm rãi lướt trên con đường vắng lặng, cô ngồi phía sau ôm anh thật chặt, như thể bọn họ sắp hòa làm một, mãi mãi cũng không chia lìa.
Sáng hôm nay vừa bước vào lớp, cô đã nghe bọn Lý Hàm nói về chuyện Doãn Tư Thần bỗng nhiên vội vã xin chuyển trường, bọn họ còn nghe nói đêm qua hình như cô ta đã gặp chuyện gì đó rất đáng sợ, cho nên hôm nay liền có một quyết định kia.
Lại còn nghe nói cô ta là vô cùng sợ hãi, thậm chí hiện tại đang phải nhập viện điều trị.
Cô khẽ mỉm cười, nửa bên má áp lên tấm lưng dày rộng của anh, hiện tại cô thật sự cảm thấy rất vui và hạnh phúc.
Chiếc xe dừng lại trước cổng Bạch gia, trước khi bước vào, cô còn xoay người ôm anh thật chặt, hơi ấm từ thân thể anh khiến cô không muốn xa rời.
" Diệc Phàm, chúng ta sẽ mãi như thế này...đúng không anh ", cô hỏi, anh hơi khó hiểu nhưng cũng gật đầu, sau lại trầm giọng nhìn cô, " Đợi sau khi chúng ta kết hôn, chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ".
Bởi vì khi đó bọn họ ngày nào cũng sẽ được nhìn thấy nhau, không cần phải sống trong nỗi nhớ nhung thế này nữa.
Anh khẽ cúi đầu rồi đặt lên môi cô một nụ hôn thật nồng nhiệt, chiếc lưỡi anh trơn dày cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, vừa sâu vừa mãnh liệt.
Cô liền vòng tay qua cổ anh, nhắm mắt... thõa mãn.
...
Vừa mở cửa bước vào nhà, chiếc điện thoại liền run lên, báo hiệu có một tin nhắn đến.
Anh mỉm cười vì nghĩ đó là của cô, liền mở ra xem nhưng người gửi hoàn toàn là một dãy số xa lạ, nội dung chỉ có một video khá dài.
Anh nhíu mày, gương mặt liền tối sầm lại, thật không ngờ cô lại có thể làm ra những chuyện như vậy.