Niếp Hành Phong ra khỏi bệnh viện, đứng trước máy bán tự động mua một bao thuốc, ngồi lên xe đốt lửa, hít sâu hai lần.
Trước kia thỉnh thoảng khi tâm tình buồn bực thì anh sẽ hút thuốc, sau bị Trương Huyền giáo huấn mấy lần nên không có động tới, hiện tại Trương Huyền không ở đây, hút một chút cũng không việc gì, bởi vì anh thực sự cần có thứ gì đó để trấn tĩnh bản thân.
Hít mấy hơi là đã hút xong điếu thuốc lá, Niếp Hành Phong bình tĩnh quyết định, khởi động xe, hướng về phía cần đi chạy như bay.
Núi Vân Vụ, Ngụy giới.
Đã là rạng sáng nhưng không trung lại vẫn âm trầm đen tối như trước, mây đen dày đặc, giống như nơi này vĩnh viễn không có thời khắc nào là có ánh sáng, hạt mưa lạnh lẽo rơi, rất nhanh trên mặt kính thủy tinh đã bị bảo phủ đầy nước mưa.
Trước mắt không ngừng có bóng trắng hiện lên, trên xe thỉnh thoảng lại xuất hiện những bóng người yên lặng ngồi trên ghế, thấy không rõ dung mạo, chỉ thấy tóc đen bay bay ở giữa không trung, âm trầm lạnh lẽo phất về phía Niếp Hành Phong.
Bây giờ mà là mùa hè thì tốt rồi, ngay cả điều hòa cũng không cần phải bật.
Gần đây gặp quỷ còn nhiều hơn là gặp người, Niếp Hành Phong đã sớm tập mãi thành thói quen, “Các tiểu thư, phiền toái đổi sang tạo hình có cá tính một chút đi, kiểu tóc rũ rượi này đã sớm quá hạn rồi.”
Hình ảnh nháy mắt biến mất, bất quá phía trước du hồn vẫn lượn lờ như cũ, Niếp Hành Phong lái xe rất nhanh, làm đống âm hồn chặn đầu bị đâm cho thất linh bát lạc, anh hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với những tiếng gào thét tức giận không ngừng truyền đến ở đằng sau xe.
Rốt cục đã tới Ngụy giới, không, phải nói là quỷ giới, Trương Huyền cũng không có nói sai, nơi này là Ma Vực của quỷ giới, là khu vực thuộc về âm phủ.
Phía trước núi đá gập gềnh cao chót vót, đường đã hết, nhưng Niếp Hành Phong coi như không thấy, tiếp tục nhấn ga vọt mạnh về phía trước, trước mắt ngay khi một luồng sáng hiện lên, một con đường lớn thẳng tắp rộng mở thông suốt, phía trước con đường sương mù dày đặc, nhìn không tới cuối, sắc trời tối tăm như đêm khuya, du hồn dã quỷ bay lượn ở hai bên, phát ra tiếng gào nho nhỏ.
Đang liều lĩnh lái xe đi loạn giữa đường, phía trước đột nhiên có một thân ảnh xuất hiện, hướng về phía đầu xe rống lớn: “Người sống như ngươi chạy tới nơi này làm gì! ?”
Đúng là quỷ bà bà mà Niếp Hành Phong đã gặp mặt mấy lần, mặt bà ta xanh lét, không biết là vì tức, hay đó là bộ dạng vốn có của Quỷ Hồn.
Niếp Hành Phong nhảy xuống xe, phun thuốc lá ở trong miệng ra, nói: “Tới tìm bà.”
“Tìm ta?” Quỷ bà cười lạnh: “Ngươi chán sống, tìm đến quỷ để tâm sự sao?”
“Không, ta phải xuống địa ngục cứu người, quỷ giới là địa bàn của bà, ta biết bà là người dẫn độ cho người chết, có thể chỉ điểm cho ta nên đi như thế nào.”
Anh từng rơi vào địa ngục khi ở ngụy giới, có thể thấy được nơi này là cửa vào đi thông đến âm phủ, lời nói của Cửu Anh cũng chứng thực suy đoán của anh, ở dưới tình huống không có âm phù thông hành, anh chỉ có cách tìm đến quỷ bà.
“Tại sao ta phải giúp ngươi?” Quỷ bà khặc khặc dữ tợn cười, ánh mắt nhìn Niếp Hành Phong tràn ngập oán độc.
Bà ta kéo ống tay áo lên, trên cánh tay lộ ra vết sẹo sâu đến mức có thể thấy được xương cốt, hung hăng nói: “Nhìn xem ngươi đã làm chuyện tốt gì, vết roi lần trước ngươi quất ta đến bây giờ vẫn còn chưa lành!”
“Lần đó lỗ mãng ra tay là ta không đúng, ta hiện tại xin lỗi bà, bà có thể không tiếp nhận, nhưng ta hy vọng bà giúp ta, điều kiện tuỳ bà chọn, chỉ cần ta có thể làm được.”
Anh là thiệt tình xin lỗi, quỷ bà hấp âm khí trên người Tiểu Hổ có lẽ là vì ham muốn của bà ta, nhưng là vô tình khắc chế Cửu Anh, nhưng anh lại lỗ mãng ra tay ngăn cản, còn làm quỷ bà bị thương, bất quá sau đó quỷ bà cũng hại anh mấy lần, mọi người huề nhau, ai cũng không nợ ai.
“Hừ hừ, nằm mơ đi!”
Quỷ bà ở trong này mấy trăm năm, vẫn là lần đầu bị tổn thất vì một phàm nhân, làm sao có thể nuốt nổi cơn tức này.
Quỷ bà oán hận nói, đột nhiên con ngươi mờ nhạt nhìn về phía Niếp Hành Phong, lộ ra nụ cười giả tạo, tươi cười ở trên khuôn mặt màu xanh đậm đó, thật sự có đủ kinh khủng, thế cho nên Niếp Hành Phong rất muốn nhắc nhở bà ta, là có chuyện cứ nói, không cần mỉm cười phục vụ.
“Ta có thể giúp ngươi đi địa ngục, nhưng sau khi xong việc muốn dùng dư thọ của ngươi để trao đổi, có đồng ý hay không?”
Bà ta nhìn ra được dị bẩm của Niếp Hành Phong, dù sao đưa hắn đi địa ngục bất quá chỉ là nhấc tay chi lao, hắn nếu chết ở địa ngục, nhất định suốt đời thống khổ không chịu nổi, mặc dù may mắn thoát được, dư thọ cũng là của mình, mặc kệ là kết quả nào thì mình cũng không có hại.
“Dư thọ?” Niếp Hành Phong do dự một chút, nhớ tới ông nội và em trai, lại nghĩ đến bộ dáng thống khổ của Trương Huyền và Tiểu Ly ở địa ngục, đành bất chấp, nói: “Đồng ý!”
Quỷ bà phát ra tiếng cười to vui vẻ, vươn móng tay dài nhọn ở lòng bàn tay Niếp Hành Phong cắt thành một vệt máu thật dài, đem máu chảy ra thu vào bàn tay mình, nói: “Khế ước thành lập!”
Niếp Hành Phong nhìn xem bàn tay, miệng vết thương khép lại rất nhanh, chỉ để lại một vết sẹo màu đen sẫm.
“Kỳ thật, ngươi không cần chạy tới cầu ta, trên tay ngươi còn có ngọc Càn Khôn có thể xuyên qua âm dương thời không, căn bản không cần ta tương trợ.”
Quỷ bà giật giật viên ngọc quấn trên cổ tay Niếp Hành Phong, vẻ mặt cười gằn, “Chỉ tiếc khế ước đã lập, không thể tiêu hủy, ngươi hiện tại có phải rất hối hận hay không?”
Một chút cũng không, anh đã sớm đoán được công dụng của ngọc xanh, nhưng mà lại không biết sử dụng như thế nào, cho nên chỉ có thể đến xin quỷ bà giúp đỡ.
“Đem ngọc Càn Khôn đặt ở ngực, gửi ý niệm của ngươi đến cho nó, ý niệm càng mạnh, sức mạnh của nó lại càng lớn, làm cho nó mang ngươi đi đến thời không trong bát nhiệt địa ngục mà Trương Huyền và Ngự Bạch Phong mới vừa rơi xuống, tìm được bọn họ xong, lập tức dẫn bọn hắn trở lại không gian ý niệm của ngươi, nếu không kết cục của bọn họ sẽ giống như lúc trước vĩnh viễn ở lại địa ngục, châu tuyến là thứ dẫn dắt các ngươi phản hồi dương gian, sẽ hợp lại với hồng tuyến cứu mạng của Lâm Thuần Khánh, đi đường cẩn thận, nơi đó còn có lão bằng hữu của ngươi đấy.”
Niếp Hành Phong đem ngọc Càn Khôn để trước ngực, nhắm mắt mặc niệm khoảng khắc Ngự Bạch Phong rơi vào không gian kia hắc ám, chỉ cảm thấy giữa lưng bị vỗ một chưởng, liền không tự chủ được đầu cắm xuống.
Phía trước liệt hỏa nóng cháy, hai bên hai má đau xót như bị bỏng, Niếp Hành Phong mở mắt ra, chỉ thấy có thân ảnh màu trắng đang nhanh chóng sa xuống giữa vực sâu biển lửa, anh xông lên phía trước bắt lấy đai lưng đối phương, quát: “Mau nắm lấy hồng tuyến!”
Ngoảnh lại thấy Niếp Hành Phong, Ngự Bạch Phong có chút kinh ngạc, không dám chậm trễ, thừa dịp anh ta giữ chặt mình, hai tay vội vàng túm lấy hồng tuyến đang rơi xuống, trên sợi dây có tẩm qua nước bùa, ở giữa ngọn lửa phát ra ánh sáng rực rỡ.
Hồng tuyến bị kéo về, xa xa nghe được giọng nói của Trương Huyền, “Có lầm hay không? Này cũng không phải diễn xiếc, thời khắc mấu chốt cắt dây bảo hộ, là đang muốn khảo nghiệm lực phản ứng của ta sao? A, chủ tịch, anh sao cũng chạy xuống đây?”
Nghe thấy tiểu thần côn hồ ngôn loạn ngữ, Niếp Hành Phong cảm thấy yên lòng, hỏi: “Tiểu Ly thế nào?”
“Niếp đại ca, em ở trong này. . . . . .” Thanh âm nho nhỏ từ trong lòng ngực Trương Huyền vang lên, Tiểu Hồ ly thò đầu lên, lộ ra hai cái lổ tai lông xù xù.
Mọi người đều đã tụ tập đầy đủ, Niếp Hành Phong không dám do dự, trong lòng vội mặc niệm không gian của mình, quát: “Đứng vững !”
Trước mắt đột nhiên hiện lên ánh sáng trắng bao quanh mọi người, dần dần di chuyển tới giữa hỏa ngục thì dừng lại, Trương Huyền vì bảo hộ Tiểu Hồ ly, chật vật té ngã trên mặt đất, Niếp Hành Phong bước lên phía trước kéo cậu dậy.
“Anh hút thuốc ?” Ngửi được mùi thuốc lá trên người Niếp Hành Phong, Trương Huyền rống to.
“Tôi nói rồi tâm tình không tốt hay tình hình đặc biệt thì tôi sẽ hút thuốc.”
“Tôi cũng đã nói qua sau này không được hút thuốc!”
Ngự Bạch Phong ra hiệu ngừng lại, ngăn cản hai người cãi nhau, hỏi một vấn đề thực tế, “Đây là ở đâu?”
“Là không gian của ta, quỷ bà tặng ta tới.”
“Ngốc à, anh cần phải kéo chúng ta quay về dương gian, mà không phải chơi trò xuyên qua ở giữa địa ngục!” Trương Huyền lại rống.
“Không xuyên qua thì tôi căn bản không cứu được mọi người, yên tâm, nơi này rất an toàn.”
Nếu là ở không gian của Trương Huyền, bọn họ nhất định sẽ rơi vào địa ngục, nếu muốn thay đổi vận mệnh tương lai, chỉ có thể đến không gian thuộc về mình.
Niếp Hành Phong nhìn chung quanh, nơi nơi đều là núi lửa nóng cháy, du hồn gào thét la hét, anh kéo kéo sợi hồng tuyến tới trước ngực, ngọc Càn Khôn biến ra một sợi dây trắng vươn thẳng qua ngọn lửa ở phía trước.
“Tiểu Bạch, ngươi cũng tới cứu ta, cừ quá!”
Phát hiện Ngự Bạch Phong ở đây, Hoắc Ly vui vẻ chui từ trong y phục của Trương Huyền ra, lẻn đến trên người hắn, cái đuôi vung lên, cuốn lấy cổ hắn.
“Người liều chết tới cứu em chính là đại ca em đấy có biết không hả! Đồ tiểu hồ ly vô tâm vô phế, đem em đánh hạ địa ngục chính là hắn, hại em không thể luân hồi chính là hắn, em sao mà một chút trí nhớ cũng không có thế hả, còn xem hắn như báu vật!”
Hoắc Ly hoàn toàn không phản ứng với sự phẫn nộ của Trương Huyền, đầu dùng sức cọ cọ Ngự Bạch Phong, bày tỏ sự vui vẻ.
Niếp Hành Phong giữ chặt Trương Huyền, trong lòng nghĩ đến đàn tế của Lâm Thuần Khánh ở dương gian, hiện tại quan trọng chính là phải trở về, muốn cãi nhau sau này có rất nhiều cơ hội.
Hồng tuyến dưới sự điều khiển của ý niệm mà căng ra, Niếp Hành Phong cảm thấy có một lực mạnh đang truyền đến theo sợi dây trắng, lúc này lại nghe thấy Ngự Bạch Phong kêu to: “Cẩn thận!”
Sau đầu có tiếng gió, Niếp Hành Phong bị Trương Huyền kéo xuống, lửa cháy xẹt qua trên đỉnh đầu bọn họ, kẻ phun lửa chính là quái vật lớn cao tới mấy trượng, thân như giao long, đầu giống như mãng xà, từ bên hông chia làm chín nhánh, không ngừng qua lại co duỗi, phụt ra lửa đen nước bẩn, ánh lửa và nước dữ nháy mắt vây quanh ba người.
Hoá ra lão bằng hữu quỷ bà nói là chỉ Cửu Anh, nó bị mình đánh tiến địa ngục, gặp cũng không kỳ quái.
“Chủ tịch, đây là cái anh gọi là an toàn?” Tránh né yêu thú dữ tợn phun khói nước, Trương Huyền giận trừng Niếp Hành Phong.
“Bạch tuộc thật là lớn!” Tiểu Hồ ly ngạc nhiên kêu to.
“Là quái thú Cửu Anh!”
Rất xem thường Tiểu Hồ ly không hiểu biết, Trương Huyền tức giận sửa lại, tiện tay rút ra pháp khí bảo kiếm ở bên hông mà Lâm Thuần Khánh đốt cho mình, miệng niệm thần chú, đem bảo kiếm ném về phía quái thú, Ngự Bạch Phong cũng giơ cao tay chém ra vô ảnh thần kiếm, giữa tiếng tê rống ba nhánh cổ của quái thú đồng thời bị chặt đứt, nhưng những nháng khác lại hung ác vươn tới.
“Chúng ta giống như chạy vào trong phim kịnh dị đấu với quái thú dưới đáy biển, cắm nhiều đao như vậy mà nó không bị gì!”
Nhìn đến ba cái cổ bị chặt đứt kia lại dài ra, Trương Huyền kêu to, bảo kiếm pháp khí không ngừng bắn ra, nhưng khả năng mộc lại của quái thú quá mạnh mẽ, bên này chém đi, bên kia dài ra, khiến cho bọn họ xoay xở không kịp.
Niếp Hành Phong đứng ở bên cạnh nhìn thấy sốt ruột vô cùng, vô luận anh dùng ý niệm thúc dục như thế nào, tê nhận cũng không hiện ra, sợi dây trắng dẫn đường cho bọn họ của ngọc Càn Khôn không ngừng vươn lên, lại nhiều lần bị nước lửa của Cửu Anh phun ra ngăn cản. Nó từ sau khi bị Hậu Nghệ bắn chết, liền vẫn ngủ ở địa ngục, nơi này là thế giới của nó, hơn nữa chín đầu đồng thời công kích, làm cho Trương Huyền và Ngự Bạch Phong luống cuống tay chân, căn bản không rảnh rỗi để mà chạy trốn.
“Lưu lại Niếp Hành Phong, tha các ngươi đi!” Âm thanh khàn khàn vang lên, nghe không ra là từ cái cổ nào phát ra.
Trương Huyền tùy tay chặt đứt một đầu của quái vật, giữa lúc vội vàng không quên giơ một ngón giữa lên với nó, mắng: “Theo ta giành chiêu tài miêu, đừng mơ tưởng!”
Một chút không cẩn thận, sừng của quái vật quét ngang tới trước người cậu, tình thế hung hiểm, Niếp Hành Phong vội phi thân nhào về phía trước, tay phải giơ lên, dưới chấp niệm mãnh liệt quang mang chớp hiện, tê nhận rốt cục hiện lên trong lòng bàn tay, giơ tay chém xuống đâm vào mắt quái vật, nó rống to thân mình tán thành sương khói.
Pháp khí dương gian không thể có hiệu lực ở âm phủ, nhưng tê nhận là vũ khí thời viễn cổ, ngay cả lệ khí âm phủ cũng vô pháp kìm hãm nó, một chiêu đắc thủ, Trương Huyền còn chưa kịp trầm trồ khen ngợi, một nhánh cổ khác của quái thú liền vọt đến công kích, cái đầu vốn tán thành sương khói kia rất nhanh lại khôi phục nguyên hình.
“Có lầm hay không, người này là dùng vật liệu gì để lắp ráp thành vậy, ngay cả tê nhận đều gϊếŧ không chết!”
Cửu Anh sinh ra lúc thiên địa sơ khai, hấp thu linh khí trời đất, âm dương nguyên khí lần lượt thay đổi, mà hoá sinh thành xà quái cửu đầu, vô hồn vô phách, hơn nữa lại có chín mệnh trong người, cho nên chỉ cần một mạng vẫn còn, là có thể thu thập âm khí khôi phục lại, này đó Trương Huyền đều biết, nhưng cậu không nghĩ ngay cả tê nhận cũng không đối phó được quái thú này.
Trương Huyền nhíu mày, đột nhiên mắng to: “Bắc đế âm vương chết tiệt, là ngươi giở trò quỷ đúng không?”
Cửu Anh dù lợi hại cũng không có thể rơi vào địa ngục rồi mà còn kiêu ngạo như vậy, không có sự ngầm đồng ý của địa ngục quân vương, nó đã sớm đi bát nhiệt địa ngục chịu khổ, sao còn có thể ở đây ngăn chặn bọn họ?
Thanh âm xa xôi từ bốn phương tám hướng truyền đến, “Ngô (ta) cùng hỏa hồ bộ tộc ký kết huyết khế vạn năm, hôm nay nếu ngươi muốn phá giải khế ước, mang hồn phách này trở về dương gian, thì phải xuất ra bản lĩnh của ngươi, nếu ngươi ngay cả điểm này cũng làm không được, thì đừng có vọng tưởng đến đảo loạn âm phủ!”
“Hoá ra thấy ta đem người mang đi nên trong lòng khó chịu, cố ý làm cho con quái vật này mai phục tại đây, âm đế lão nhân, ngươi là không phải tới thời mãn kinh, mới gàn dở khó chịu như vậy?”
Bốn phía lửa cháy nổi lên, bắn về phía Trương Huyền, nếu không phải cậu trốn nhanh, thì đã bị hỏa long cuốn vào giữa núi đao biển lửa.
Tiểu thần côn cho dù ở trước mặt âm vương cũng kiêu ngạo như vậy, Niếp Hành Phong có chút không biết làm sao, bất quá lời của âm vương nói trúng ngay ý muốn của anh, lập tức hỏi: “Nếu chúng ta có thể mang Tiểu Hồ ly đi, có phải khế ước giữa ngươi và hỏa hồ tộc sẽ chấm dứt hay không?”
Sau một hồi trầm mặc, thanh âm kia nói: “Phải”
Thấy Niếp Hành Phong mỉm cười, Trương Huyền tim đập mạnh một cái, cậu rất hiểu chiêu tài miêu, chỉ khi có mưu tính gì với đối thủ, anh mới có thể cười âm hiểm đến như vậy.
“Này, không phải là anh có kế hoạch gì đó chứ?” Trương Huyền ghé lại nhỏ giọng hỏi.
“Ừ, hãy chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào!”
Niếp Hành Phong vừa nói xong, trên tay Trương Huyền đã xuất hiện thêm một cái súng ống cỡ lớn, thân súng quá nặng, tay cầm súng của cậu bị kéo thấp xuống, “My god, Khánh thúc thật sự là hào phóng, ngay cả hoả tiễn cũng đốt.”
“Là anh bảo ông ấy chuẩn bị, chỉ cần đồng ý chi tiền, máy bay chiến đấu ông ấy cũng sẽ đốt cho chúng ta.” Niếp Hành Phong khua khua tê nhận, bình tĩnh nói.
Anh biết chuyến đi địa phủ này nhất định là nguy hiểm chồng chất, cho nên mới bảo Lâm Thuần Khánh đốt các loại vũ khí tới, nhưng không ngờ tới Cửu Anh sẽ ở đây, có hoả tiễn, đối phó với quái vật này sẽ dễ hơn nhiều.
Cửu Anh biết tê nhận lợi hại, không dám tới gần Niếp Hành Phong, chuyển sang công kích Ngự Bạch Phong, Trương Huyền nhân cơ hội bật chốt mở của súng, một đường lửa bay vọt lên, đánh nát hai cái cổ của nó, chính cậu cũng bị lực phản chấn hất lùi ra sau, quay đầu xem Niếp Hành Phong, “Wow, trò này ‘biễu diễn’ rất có trình độ, anh có muốn thử một chút không?”
Lại thêm một cây đại bác xuất hiện, Niếp Hành Phong khoanh tay cầm lấy, sóng vai cùng Trương Huyền, hỏi: “Em có biết năm đó Hậu Nghệ gϊếŧ chết Cửu Anh như thế nào không?”
“Dùng liên hoàn tiễn, cùng một lúc bắn trúng chín đầu của nó, làm cho nó không thể nhàn rỗi hấp thu linh khí.”
Nói xong lời này, hai người đồng thời bóp cò súng, pháo nhằm thẳng về phía chín cái đầu ngẩng cao vặn vẹo của quái thú, nhất thời máu tươi bắn ra tán loạn, Cửu Anh tứ chi rời ra, lớn tiếng kêu gào rơi vào ngọn lửa bừng bừng do chính mình phụt lên.
“Mau bắt lấy tay của tôi!”
Khi ánh lửa vọt lên, Niếp Hành Phong chỉ cảm thấy hồng tuyến đột nhiên căng ra, anh ném vũ khí xuống dùng sức bắt lấy tơ hồng, Trương Huyền nhảy lên ôm lấy thắt lưng anh, Ngự Bạch Phong thì giữ chặt một bàn tay Niếp Hành Phong, ý niệm tập trung nghĩ về điểm đến, hồng tuyến hóa thành một luồng sáng trắng, bay thẳng hướng về khoảng không phía trước.
Từ bốn phía không ngừng truyền đến tiếng kêu rên thảm thiết của âm hồn địa ngục, thảm cảnh ở bát đại địa ngục ở nháy mắt xẹt qua trước mắt mọi người, mắt thấy sẽ rời đi địa ngục không gian, Niếp Hành Phong đột nhiên phát giác cổ tay bị kéo căng, trọng lực thật lớn truyền đến, làm bọn họ lại không tự chủ được rơi xuống phía dưới, cúi đầu nhìn, đã thấy một con quái thú khổng lồ bay vọt lên, túm lấy vọt áo của Ngự Bạch Phong, phía dưới quái thú là lửa cháy khôn cùng, theo nó thoát ra lao thẳng tới.
Thật sự là trăm chừng chi trùng, tử mà không cương (rết trăm chân, chết vẫn đứng, ý nghĩa đã giải thích ở chương nào đó rồi), Niếp Hành Phong không còn có tay nào để lấy tê nhận ra, Trương Huyền cũng đã đem vũ khí ném xuống hết rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy nó cuốn chặt lấy Ngự Bạch Phong, vặn vẹo bò lên.
“Quái vật trong phim kịnh dị bình thường cũng không có chết hẳn một lần, nhất định sẽ quay trở lại, bất quá nó không có bao nhiêu khí lực, Tiểu Bạch mau đá nó rớt xuống!” Tiểu hồ ly từ trong lòng ngực Ngự Bạch Phong ló đầu ra kêu to.
Quái vật là không có bao nhiêu khí lực, nhưng sức lực của hắn cũng không còn mấy nữa.
Ngự Bạch Phong ngửa đầu xem sợi hồng tuyến cứu mạng bị kéo tuột thẳng xuống phía dưới, mắt thấy sắp phải rơi xuống đằng hoạt địa ngục (đã chú thích ở chương nào đó ^_^), hắn quyết định, lấy tay đem Tiểu Hồ ly đưa cho Trương Huyền, nói: “Nắm chặt.”
Liệt hỏa âm phủ đập vào mặt, Tiểu Hồ ly sợ tới mức lập tức giơ cả bốn chân lên, dùng sức bắt lấy Trương Huyền, đã thấy Ngự Bạch Phong nhẹ buông tay, thả người cùng Cửu Anh rơi xuống, ngọn lửa hung ác vươn lên đốt cháy, nháy mắt chôn vùi hắn và quái thú ở giữa biển lửa quay cuồng.
“Tiểu Bạch. . . . . .”
Trong tiếng kêu thê lương của Tiểu hồ ly, mọi người theo luồng sáng phi thẳng về phía trước, trước mắt ánh nắng sáng chói, lóa cả mắt, mọi người thoát ra khỏi quỷ môn quan, cùng nhau ngã xuống giữa đạo trường của Lâm Thuần Khánh, giữa đạo trường hương khói lượn lờ, là khói còn lại sau khi đốt tiền và pháp khí, Lâm Thuần Khánh nhìn thấy bọn họ, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười.
“Hoan nghênh trở về!”
Trương Huyền nguyên thần quay về thể xác, ngồi xuống lắc đầu, sau khi tin chắc là đã trở lại dương gian, lập tức ôm chặt Niếp Hành Phong đang ở bên cạnh.
“Chủ tịch anh thật là giỏi, yêu anh chết mất!”
Niếp Hành Phong hơi hơi cứng đờ, cũng vươn tay ôm lấy Trương Huyền, khẽ nói: “Tôi cũng yêu cậu . . . . .”
“Tiểu Bạch! Tiểu Bạch đã chết, hu hu . . . . . .”
Hoắc Ly hồn phách trở về vị trí cũ, cái đuôi hồ ly lúc lắc, việc làm đầu tiên sau khi thức tỉnh chính là lên tiếng khóc lớn.
“Đừng thương tâm, mèo kiểu gì cũng chết, a không, mèo có chín cái mạng, có lẽ nó còn chưa có chết. . . . . .”
Trương Huyền hiếm khi tử tế nói một câu, đổi lấy chính là tiếng nức nở càng ầm ĩ hơn nữa của Tiểu Hồ ly, “Nhất định là chết rồi, trong phim kịnh dị đều diễn như vậy, vai phụ anh hùng cứu vai chính, cùng quái vật đồng quy vu tận. . . . . .”
Niếp Hành Phong lấy ngọc Càn Khôn đặt ở trước ngực ra, thân ngọc sáng lóng lánh, một luồng sáng xanh vọt ra bay vào trong cơ thể Tiểu Bạch.
“Ồn đã chết! Hồ ly ngốc, ta cứu ngươi về không phải để nghe ngươi khóc ầm ĩ như vậy.” Thanh âm thật nhỏ truyền ra, Tiểu Bạch giơ chân mèo dụi dụi mắt, ngồi dậy.
Hoắc Ly sợ tới mức nhảy dựng lên, lắc lắc cái đuôi hóa thành đứa bé cỡ tám, chín tuổi, nó bị đánh tan hồn phách, đạo hạnh tu luyện năm trăm năm đều đã không còn lại bao nhiêu, có thể biến trở về hình người đã là kỳ tích, bất quá đi không được vững, lúc lắc lảo đảo đi tới trước mặt Tiểu Bạch, ôm chặt lấy con mèo nhỏ.
“Meo, hồ ly ngốc, ngươi muốn bóp chết ta sao? Mau buông tay!”
Bị rống giận, Hoắc Ly vội buông tay ra, nhếch miệng cười: “Tiểu Bạch, ngươi thật sự sống lại ?”
“Ở trong nhân sinh của ta, ta là vai chính, cho nên ta sẽ không chết! Về sau ít xem mấy bộ phim kịnh dị vớ vẩn đi, càng xem càng ngốc.” Tiểu Bạch lắc lắc cổ, thực kiêu ngạo ra lệnh.
Tiểu hồ ly quen thói nghe lời, vội vàng gật đầu, “Nhưng mà Tiểu Bạch, thân thể của ngươi đâu?”
“Xuống địa ngục.”
Lúc ấy tình huống nguy cấp, thân thể cùng sinh mệnh, nó chỉ có thể lựa chọn một cái, nó đương nhiên tuyển sinh mệnh, chỉ cần còn sống là còn có hy vọng, tuy rằng đây là cơ thể mèo, nhưng nghĩ đến bên người có con hồ ly ngốc luôn để cho mình áp bách, Tiểu Bạch liền cảm thấy được sinh mệnh vẫn là rất tốt đẹp.
“Hic, Tiểu Bạch bộ dáng của ngươi trước kia rất đẹp, đều là bởi vì ta mới phải biến trở về làm mèo, ta sau này nhất định sẽ chăm chỉ luyện pháp thuật, tương lai sẽ đem ngươi biến trở về hình người!”
Hoắc Ly khóc sướt mướt thiệt tình thông báo, Tiểu Bạch ngáp một cái cổ vũ, dựa vào pháp thuật của Tiểu hồ ly biến về hình người, giống như mặt trời mọc từ phía tây, là một nhiệm vụ tuyệt đối bất khả thi.
Niếp Hành Phong đi tới, đem viên ngọc xanh một lần nữa đeo vào trên cổ Tiểu Bạch, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”
Ngự Bạch Phong kiêu ngạo khó tính, làm việc lại quả quyết lanh lẹ, là người rất có cốt cách, nếu có cơ hội, bọn họ có thể làm bằng hữu, đáng tiếc. . . . . .
Cắt ngang suy nghĩ của Niếp Hành Phong, Trương Huyền ở bên cạnh vỗ tay cười nói: “Tốt lắm tốt lắm, sự tình rốt cục kết thúc viên mãn, mọi người có muốn mở tiệc chúc mừng không? Tôi bao, đồng ý thì giơ tay.”
Mọi người ở đây đều đồng thời giơ tay, Hoắc Ly và Tiểu Bạch còn dùng cả hai tay, hiếm khi Trương Huyền hào phóng như vậy, không ai lại bỏ qua cơ hội ăn bớt của cậu.
Đêm đó mọi người mở tiệc chúc mừng ở Lâm gia, Ôn Sở Hoa cũng tham gia, sau khi bị Cửu Anh bám thân, Lâm Thuần Khánh sợ chị ta chịu không nổi, liền thi pháp làm cho chị ta nghỉ ngơi, chị ta tuy rằng từ đầu đến cuối không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nghe nói đã giải quyết xong xuôi, Trương Huyền bảo sau này sẽ giúp chị ta chiêu hồn Thẩm Kiện, nên cũng hết sức cao hứng, cùng mọi người ăn uống một trận thoải mái.
Niếp Hành Phong ở Lâm gia nghỉ ngơi cả đêm, ngày hôm sau trên đường quay về chung cư, anh ghé vào bệnh viện Thánh An thăm Ngụy Mĩ Phượng, mới biết được hai mẹ con Ngụy gia đều đã qua đời vào đêm qua, Tiểu Hổ là cơ tim suy kiệt đột phát mà tử vong, sau đó không lâu Ngụy Mĩ Phượng cũng đi theo. Tiểu hộ sĩ rất khó hiểu nói với anh, bệnh tình Ngụy Mĩ Phượng vốn đã có xu hướng ổn định, chính là sau khi Tiểu Hổ phát bệnh lại đột nhiên chuyển biến xấu, hai người cơ hồ là cùng nhau rời khỏi nhân thế.
Khi Niếp Hành Phong rời đi, mơ hồ nhìn thấy trên hành lang có một người phụ nữ dắt đứa nhỏ vẫy chào anh, anh còn muốn nhìn kỹ, thân ảnh hai người đã nhạt dần, rồi biến mất trong không gian.
Tiểu Hổ là vướng bận duy nhất trong đời Ngụy Mĩ Phượng, đứa nhỏ đã chết, chị ta cũng không còn lưu luyến gì với cuộc sống, bất quá nếu suy nghĩ theo hướng khác, bọn họ có thể đoàn tụ ở thế giới bên kia, có lẽ cũng là một loại hạnh phúc.