“Làm càn, lập tức thả người cho chú!”
Ngụy Chính Nghĩa vừa mới tiến vào văn phòng cục trưởng, trước mắt liền thấy một cái tiểu lí phi đao – huy hiệu của cục trưởng phóng về phía cậu, may là cậu lủi nhanh, huy hiệu hung hăng giắt ngay trên ván cửa ngay phía sau lưng, Ngụy Chính Nghĩa sợ tới mức rụt cổ, kêu: “Chú Trần. . . . . .”
“Chú không có đứa cháu nào gàn dở như cháu!” Cục trưởng chỉ vào chóp mũi cậu mắng: “Cháu có biết Niếp Hành Phong là ai hay không hả? Cháu nói một câu liền bắt anh ta đến cục, cháu bảo chú làm sao mà khai báo với cấp trên đây hả?”
“Có tiền liền giỏi lắm sao? Nhà của cháu cũng rất có tiền, cháu đã phái người đi điều tra nhà anh ta, yên tâm, chỉ cần tìm được phạm tội chứng cớ của anh ta. . . . . .”
“Chú không nhớ chú có ký lệnh điều tra!”
“Hì hì, sự tình khẩn cấp, lúc đó ‘ngài’ không ở đây, cháu tự ấn. . . . . .”
Trước mắt tối sầm, cục trưởng ngã ngồi trên sô pha, cảm giác chính mình sắp phải từ giã cuộc sống tốt đẹp yên ổn làm việc cho đến khi về hưu nghĩ ngơi như đã dự tính.
“Chú Trần, chú thân là một người từng trãi lão luyện, sao lại có thể nhát gan sợ phiền phức như thế? Tin tưởng cháu đi, lần này cháu nhất định sẽ xử lý đại án thành công một cách gọn gàng vang dội cho chú xem!”
Không cần thành công vang dội, chỉ cần tiểu tổ tông này đừng gây chuyện ở trên địa bàn của ông, ông liền cám ơn trời đất lắm rồi.
Cục trưởng ngồi ở sô pha dùng sức giựt tóc, biết vậy chẳng thèm nghe ông bạn già than khổ mà động lòng, đem thằng nhãi con này điều đến đây.
“Chú Trần, trên đầu chú đã khá nhiều tóc bạc rồi, chú cũng đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Có cảnh sát viên gõ cửa tiến vào, đem mấy tư kiện giao cho Ngụy Chính Nghĩa, sau khi cậu ta xem qua, hưng phấn kêu to: “Chú Trần, chú xem, cháu tìm được vật chứng có thể kết tội Niếp Hành Phong, cháu sẽ lập tức đi thẩm vấn anh ta.”
“Chờ đã. . . . . .”
Ngụy Chính Nghĩa đã cúi người chào, chạy mất.
Đi vào phòng thẩm vấn, Ngụy Chính Nghĩa thực buồn bực nhìn Niếp Hành Phong đang cùng một người đàn ông mặc tây trang nói chuyện phiếm, trên bàn còn đặt hai cốc cà phê pha thơm ngào ngạt.
Mấy tên cảnh sát này đang làm cái gì, cho cậu uống cà phê hòa tan, mà lại cho tội phạm uống cà phê pha, đối xử quá phân biệt đi?
Người đàn ông mặc tây trang đứng lên, nói với Ngụy Chính Nghĩa: “Tôi là luật sư riêng của Niếp tiên sinh – Cát Ý, đối với việc cậu lạm dụng chức giam giữ đương sự của tôi, tôi sẽ tố cáo với cấp trên của cậu.”
“Tùy ý.”
Cậu là từ sự hù dọa mà lớn lên, từ nhỏ đã lăn lộn đi theo ba cậu, loại luật sư này đã thấy nhiều, Ngụy Chính Nghĩa nhún nhún vai, đem tư liệu điều tra ném tới trên bàn, lạnh nhạt nhìn Niếp Hành Phong.
“Niếp đại chủ tịch, chúng ta phát hiện vết máu và vân tay ở trong cốp sau xe thể thao của anh, qua kiểm nghiệm thấy hoàn toàn ăn khớp với ADN của Trình tiểu thư, hơn nữa trên tây trang của anh cũng có dính vết máu giống hệt, còn có cái này.”
Ngụy Chính Nghĩa đem cái móc di động hình bàn chân mèo trong túi vật chứng đưa cho Niếp Hành Phong xem, dào dạt đắc ý nói: “Anh đánh rơi chứng cứ phạm tội tại hiện trường , chúng ta có nhân chứng có thể chứng minh đêm đó anh có quay lại biệt thự của Trình Lăng, cho nên, hiện tại tôi lấy tội danh gϊếŧ người giấu xác chính thức bắt anh!”
Niếp Hành Phong thản nhiên nhìn lướt qua tư liệu ảnh chụp về bộ tây trang kia, không nói gì, Trương Huyền lại sốt ruột, quay đầu nhìn Cát Ý, cậu là thiên sư, đối với việc khu ma tróc quỷ thì lành nghề nhưng việc kiện cáo gì đó chính là dốt đặc cán mai.
Cát Ý cũng hiểu được tình huống trước mắt đối với Niếp Hành Phong rất bất lợi, nhưng vẫn an ủi anh nói: “Niếp tiên sinh, anh yên tâm, cậu ta cũng không đủ chứng cớ tố cáo anh, nhiều nhất chỉ có thể giam giữ anh hai mươi bốn giờ.”
“Nhiều như vậy chứng cớ còn không đủ? Bằng những tư liệu này đủ để tôi tố cáo anh ta tội mưu sát, mọi người nói có đúng không?”
Ngụy Chính Nghĩa rống xong, quay đầu nhìn, trong phòng thẩm vấn sớm đã không có một bóng người, tất cả cảnh sát đều trốn xa, cậu ta còn muốn nói nữa, Sở Phong chạy vào kéo cậu ta ra ngoài, thuận tiện đem vật chứng trên bàn lấy đi, nói với Niếp Hành Phong: “Mọi người từ từ nói chuyện, chúng ta không quấy rầy .”
Cửa được đóng lại, Trương Huyền lập tức nói: “Cái móc di động hình chân mèo kia rõ ràng là người khác vu oan, Cát tiên sinh, anh nghĩ biện pháp đi, để chủ tịch chúng ta đi ra ngoài. . . . . .”
“Tôi đồng ý ở lại cục cảnh sát một ngày.” Cắt ngang lời Trương Huyền, Niếp Hành Phong nói.
Anh thấp giọng dặn dò Cát Ý vài câu, chờ Cát Ý đi rồi, Trương Huyền vội đề nghị: “Tôi đây cũng ở lại với anh!”
Trên đời này nơi có âm khí nặng nhất ngoại trừ nghĩa trang, bệnh viện, thì chính là nhà tù, vì thế cậu mới lo lắng việc để chiêu tài miêu ở lại cục cảnh sát, anh ta giống như cái nam châm chiêu quỷ tự nhiên, đi đến chỗ nào hấp đến chỗ đó.
“Có Nhan Khai ở đây, cậu lo lắng cái gì?”
Thấy Trương Huyền vẫn còn khăng khăng, Niếp Hành Phong nói: “Tôi có việc muốn cậu đi làm, đi theo dõi Triệu Uyên, nhìn xem gần đây hắn từng tiếp xúc với ai.”
“Tại sao?” Hơn nữa ngày mới nhớ tới Triệu Uyên là bảo vệ ở khu chung cư, Trương Huyền kỳ quái hỏi.
Cửa bị mở ra, Ngụy Chính Nghĩa vọt vào rống to: “Nói đủ chưa, định uống trà chiều luôn hả?”
Nhìn thấy Niếp Hành Phong bị cảnh sát mang đi, Trương Huyền mắt xanh hiện lên một tia tàn nhẫn, các sư huynh đệ ở cục cảnh sát sợ tới mức cùng nhau lui về phía sau, không hẹn mà cùng ở trong lòng chia buồn với Ngụy Chính Nghĩa, lần này thật sự là vì chính nghĩa hiến thân .
Trương Huyền về đến nhà, Hoắc Ly và Tiểu Bạch đang đợi cậu, tiểu hồ ly hai mắt đẫm lệ nói: “Niếp đại ca có phải đã xảy ra chuyện rồi không? Thực xin lỗi, em đã cố gắng ngăn lại bọn họ.”
“Không phải lỗi của em.”
Là có người mật báo, lại thêm một tên cảnh sát nhiệt huyết, còn có một số chứng cứ bất lợi, Trương Huyền cảm thấy được tình thế rất không lạc quan, nói với Hoắc Ly: “Các em quay về đi, chăm sóc ông nội cho tốt.”
“Không cần, em nói với ông nội Niếp đại ca gặp chút phiền phức, ông bảo bọn em tới đây, nói có thể sẽ giúp đỡ được một ít, hơn nữa Tiểu Bạch ngại bên kia không thể tùy tiện nói chuyện, nó rất buồn.”
Buồn?
Vừa mới gài bẫy mình mua cho một cái dây chuyền Chanel, không biết là đang vui vẻ cỡ nào đâu.
Không thời gian so đo với con mèo nhỏ đáng giận đó, Trương Huyền ăn cơm xong liền lên mạng tra tư liệu về Triệu Uyên, Tiểu Bạch và Hoắc Ly thì ghé vào bên cạnh xem.
Nếu nói đạo thuật của Trương Huyền là hạng ba, thì kỹ thuật hacker chỉ có thể tính là hạng bốn, mất nửa ngày mà chỉ tìm được một ít tư liệu đơn giản. Triệu Uyên tốt nghiệp trung học, đổi công việc thường xuyên như thay quần áo, nửa năm trước được người ta giới thiệu vào khu chung cư này làm bảo vệ, bạn bè thật không ít, đủ loại hạng người, nếu tra xem hắn bình thường qua lại với những ai, có thể tra một tháng cũng không xong.
Chủ tịch đến tột cùng là làm sao nhìn ra được Triệu Uyên có vấn đề, vì sao cậu không nhìn ra?
Tiểu Bạch ở bên cạnh bước vài bước, nhịn không được hỏi: “Tại sao cậu không trực tiếp hạ thiên nhãn chú với Triệu Uyên? Như vậy không phải có thể thoải mái biết hành tung gần đây của hắn sao?”
Trương Huyền liếc mắt nhìn con mèo nhỏ lắm miệng một cái, oán hận nói: “Chiêu đó bị mất hiệu lực .”
Mấy ngày hôm trước cậu đột nhiên muốn lén hạ thiên nhãn với Niếp Hành Phong, muốn nhìn một chút buổi tối anh ta tiêu khiển giải trí cái gì, sự thật chứng minh, đạo thuật cao tới đâu cũng không có thể dùng với tư tâm, cậu không chỉ cái gì cũng chưa nhìn thấy, gương đồng âm dương còn bị chấn đến vỡ nát, sau đó thuật thiên nhãn không hiệu nghiệm nữa.
Loại chuyện thế này Trương Huyền đương nhiên sẽ không tiết lộ, không tra ra Triệu Uyên có vấn đề, cậu ngáp một cái, chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Hoắc Ly vội theo sau, hỏi: “Niếp đại ca không phải bảo anh theo dõi Triệu Uyên sao? Anh sao lại đi ngủ?”
“Hắn trực ca đêm, ngay tại dưới phòng bảo vệ, còn phải theo dõi sao? Nếu không Tiểu Bạch đi theo dõi đi, dù sao mèo là động vật hoạt động vào ban đêm, buổi tối có ngủ hay không cũng không sao, chúng ta sáng mai đổi ca.”
“OK, có điều ta muốn có thêm một cái dây chuyền pha lê của Chanel nữa, bởi vì tiểu hồ ly nói muốn dùng đồ đôi với ta.” Tiểu Bạch vươn chân mèo lên khoa tay múa chân.
Trương Huyền dưới chân lảo đảo.
Cậu nuôi hai tên này căn bản không phải là thú cưng, rõ ràng là quỷ hút máu, một tháng tiền lương của cậu còn chưa đủ cho bọn nó mua vật phẩm trang sức, vẫn là sớm đi bọn nó đóng gói tặng trả lại cho ông nội thì tốt hơn, nếu không chẳng bao lâu nữa mình nhất định phá sản.
Tiểu Bạch theo dõi không có nhiều hiệu quả, Triệu Uyên cả đêm đều ở phòng bảo vệ, rạng sáng tan tầm xong đi cửa hàng tiện lợi gần đây dạo qua một vòng, sau đó quay về ký túc xá ngủ, đợi đến buổi chiều, công tác theo dõi đổi sang cho Trương Huyền.
Đến thời gian uống trà chiều Triệu Uyên đi vào một nhà hàng cao cấp, Trương Huyền do dự một chút, cũng kiên trì đi vào theo, ngồi ở một góc khuất, cậu xem xét thực đơn nhíu mày, “Hừ, Triệu Uyên trúng sổ xố sao, loại địa phương thế này cũng dám đến?”
“Cái này chứng minh tiền hắn dùng nhất định là tiền bất nghĩa. Đại ca, mặt đừng như đưa đám thế chứ, tùy tiện chọn món, lát nữa em trả cho, ông nội có cho em thẻ tín dụng.”
Hoắc Ly lấy ví tiền ra, lấy thẻ tín dụng Niếp Dực cho nó ra, nhìn đến chiếc thẻ thuần một màu đen, Trương Huyền hoảng sợ, “Thoạt nhìn giống như rất đáng giá.”
“Chắc là thế, ông nội nói mua xe cũng dư dả, ôi. . . . . .”
Đầu bị Trương Huyền vỗ một cái, thấp giọng rống: “Các ngươi có tiền như vậy thì sao còn bắt ta mua dây chuyền?”
“Nhưng mà tiêu một đống tiền của ông nội thì không được tốt lắm đúng không?”
“Vậy ý em là tiêu tiền của đại ca em thì tốt hả? Uổng công anh cưng chiều em!”
Trương Huyền còn muốn mắng tiếp, Tiểu Bạch nhấc chân, ý bảo cậu chú ý Triệu Uyên.
Có một người đàn ông vội vàng tiến vào, ngồi xuống đối diện với Triệu Uyên, người này quần áo cũng khá sang trọng trong ánh mắt lộ ra khí chất đặc biệt của người có trí thức, có điều cử chỉ lại có vẻ rất bối rối.
Trương Huyền lấy di động ra, điều chỉnh tốt khoảng cách, chụp lại, vốn đang nghĩ muốn phái Tiểu Bạch đi tới đó thám thính nội dung đối thoại một chút, ai ngờ người đàn ông đó ngồi được vài phút liền rời đi, ngay cả đồ uống cũng chưa gọi, Triệu Uyên thì tựa lưng vào ghế ngồi, cười đến vẻ mặt đắc ý.
Theo dõi Triệu Uyên quay về nhà trọ, Trương Huyền lấy điện thoại di động ra, chức năng chụp ảnh của chiếc di động giá ba trăm vạn Niếp Hành Phong mua cho cậu cuối cùng phát huy công dụng, dung mạo người đàn ông chụp cực kỳ rõ ràng, bất luận là về trang phục hay là khí độ, hắn và Triệu Uyên là người thuộc hai thế giới khác nhau.
“Có thể hắn chính là kẻ sai Triệu Uyên làm chuyện xấu không?” Tiểu hồ ly hỏi.
“Nói thật, đến bây giờ ngay cả Triệu Uyên làm cái gì anh cũng không biết, vẫn là chờ đến khi tiếp chủ tịch ra, trực tiếp hỏi anh ta đi.”
Vừa đủ hai mươi bốn giờ, Trương Huyền liền cùng Cát Ý đi vào cục cảnh sát, ai ngờ vừa mới tiến vào đã bị Thường Thanh ngăn chặn, ghé lại nhỏ giọng hỏi: “Tối hôm qua là anh điều lệ quỷ đến phải không?”
“Lệ quỷ?”
“Đúng vậy, làm Ngụy Chính Nghĩa sợ tới mức cả đêm cũng không dám ngủ, hôm nay còn trang bị đầy đủ đến đi làm, hóa ra anh ta không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ quỷ, hì hì. . . . . .”
“Ngụy Chính Nghĩa? Cậu ta gặp quỷ ?”
Thấy Trương Huyền vẻ mặt ngơ ngác, Thường Thanh sắc mặt liền tái đi, lắp bắp hỏi: “Không, không phải anh làm?”
“Tôi không nhàm chán như vậy.”
Mặc dù có tính toán như thế, có điều chiêu tài miêu có phiền phức, cậu không có tâm tình chiêu quỷ đến chơi với tiểu cảnh sát, nhất định là tên kia quá kiêu ngạo, dẫn tới người hay quỷ đều tức giận.
Niếp Hành Phong và Cát Ý đi ra, Trần cục trưởng cùng đi ở bên cạnh, Ngụy Chính Nghĩa thì nổi giận đùng đùng theo ở phía sau, vung nắm tay kêu: “Tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cớ phạm tội của các người, tuyệt không cho các người ung dung ngoài vòng pháp luật!”
Trên cổ tay đang giơ lên đeo mấy vòng phật châu, trên mu bàn tay có vẽ một lá bùa trừ tà, trên cổ đeo một cây thánh giá, khi nhìn thấy trên huy hiệu cảnh sát còn treo thêm cả một viên ngọc bích lớn, Trương Huyền rốt cục nhịn không được cười một trận, lá bùa vẽ sai, ngọc không phát sáng, thánh giá có thể linh nghiệm, nhưng đối với quỷ quái Trung Quốc thì vô dụng, hy vọng lệ quỷ đêm nay tiếp tục tìm đến cậu ta để tâm sự.
Niếp Hành Phong đi tới, Trương Huyền tiến lên đón, hai người bốn mắt tương giao, không cần phải nói, cậu đã theo khí độ trầm ổn của Niếp Hành Phong cảm giác được anh rất bình tĩnh, Nhan Khai đi theo ngay phía sau, thấy Trương Huyền xuất hiện, thân hình nhoáng lên một cái liền biến mất.
Trương Huyền cùng Niếp Hành Phong đi ra khỏi cục cảnh sát, trước mắt đột nhiên ánh sáng chớp lóe, sau đó là rất nhiều phóng viên xông lại, ánh đèn không ngừng lóe lên, bọn họ thực vinh hạnh bị quây giữa vùng ánh sáng.
Phóng viên đứng vây xung quanh Niếp Hành Phong, thất chủy bát thiệt (bảy miệng tám lưỡi, có nghĩa là nói ào ào lao nhao) hỏi: “Niếp chủ tịch, đối với việc cảnh sát tố cáo ngài gϊếŧ người giấu xác, ngài giải thích thế nào? Ngài có biết bạn gái cũ của ngài hiện tại ở đâu không? Sự kiện lần này có ảnh hưởng đến cổ phiếu của Niếp thị hay không?”
Cát Ý làm luật sư đã lâu, đối với việc ứng phó với trường hợp thế này đã sớm thông thạo, anh ta đẩy các phóng viên đang huyên náo ra, an bài Niếp Hành Phong lên xe, đúng lúc này, phía trước truyền đến một tiếng gầm lên.
“Niếp Hành Phong, cậu đứng lại!”
Một người đàn ông trung niên tách đám phóng viên ra đi tới, đi đến trước mặt Niếp Hành Phong, người đàn ông có phong thái không tầm thường, ánh mắt hung hãn như chim ưng, Niếp Hành Phong nhận ra ông ta chính là Lục Thiên An, chú của Trình Lăng, đi theo bên cạnh Lục Thiên An còn có một thanh niên mặc đồ đen, xem ra hẳn là luật sư của ông ta.
Lục Thiên An căm tức Niếp Hành Phong, oán hận nói: “Niếp thị nhà các người thật sự là thế lực ngập trời, ngay cả cảnh sát đều phải để cho cậu đi, có điều ta sẽ không dễ dàng dừng tay, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Tiểu Lăng!”
“Lục tiên sinh, không cần kích động.” Niếp Hành Phong lạnh lùng đáp lại: “Tôi nghĩ Trình Lăng chỉ là tạm thời rời đi, mà nếu cô ấy chết theo như lời ông thì tôi nghe nói, Trình Lăng là người thừa kế tài sản hợp pháp duy nhất của Lục gia, nếu cô ấy thực sự xảy ra cái gì ngoài ý muốn, người được lợi lớn nhất kỳ thật không phải là ông sao?”
Xung quanh trở nên ồn ào, Lục Thiên An tức giận đến lông mi đều nhếch lên, nghĩ muốn tiến lên động thủ, bị người thanh niên mặc đồ đen ngăn lại, hắn ta đi đến trước mặt Niếp Hành Phong, vươn tay.
“Niếp tiên sinh, xin chào.”
Niếp Hành Phong vươn tay ra, khi hai tay cùng nắm, tay anh như bị điện giật run lên, rõ ràng phát giác con ngươi của đối phương là một màu đen u ám, lóe ra thị huyết, tàn ác và lạnh lẽo, làm anh sợ hãi.
Người thanh niên buông lỏng tay ra, mỉm cười nói: “Tôi tên là Địch Sí, là luật sư của Lục tiên sinh, mời Niếp tiên sinh chú ý cách nói chuyện của anh một chút, bởi vì tôi có thể cáo anh phỉ báng.”
Niếp Hành Phong bình tĩnh lại, mỉm cười: “Thật xin lỗi, tôi lỡ lời, chân thành chúc Lục tiên sinh có thể thuận lợi tìm được cháu gái.”
Sau khi lên xe, nụ cười trên mặt Niếp Hành Phong nhạt dần, hỏi Cát Ý, “Địch Sí lai lịch thế nào?”
“Không rõ, tôi cũng là lần đầu nhìn thấy người này.”
“Giúp tôi điều tra một chút tư liệu về hắn.”
“Tốt.”
“Anh làm sao vậy?” thấy Niếp Hành Phong tinh thần không ổn lắm, Trương Huyền vươn tay vỗ vỗ chân anh, “Cái tên vừa rồi anh quen à?”
Niếp Hành Phong lắc đầu.
Anh và Địch Sí là mới gặp, nhưng người này lại làm cho anh có cảm giác quen thuộc rất khó hiểu, trực giác nói với anh, người đàn ông có đôi mắt đen âm trầm này mới là người khó đối phó nhất, chớ dính đến hắn, nếu không, hậu quả khó có thể đoán trước.
Niếp Hành Phong nâng bàn tay lên, đầu ngón tay còn đang run rẩy, không biết là bởi vì sợ hãi hay là hưng phấn, đó là loại cảm giác anh không thể khống chế được.
Xe dừng lại trước văn phòng luật sư, chờ sau khi Cát Ý xuống xe, Trương Huyền mới hỏi: “Anh dùng thủ đoạn gì khiến cho cảnh sát thả người dễ dàng như vậy?”
“Phủ định chứng cớ, làm cho bọn họ không thể lập án, cũng chỉ có thể thả tôi ra.”
Nhớ tới cảnh Ngụy Chính Nghĩa nhìn thấy cái móc di động hình chân mèo mặt đều tái đi, Niếp Hành Phong cười rộ lên.
“Vậy còn vết máu trên xe và quần áo lại giải thích như thế nào?”
“Cái đó càng đơn giản, cậu có biết vết máu dính trên bộ quần áo nào không? Chính là bộ tây trang mà tôi mặc vào ngày cuối tuần chúng ta quay về Niếp trạch.”
Nói tới đây, Niếp Hành Phong rốt cục nhịn không được cười to.
Xem ra người hãm hại anh là kiềm lư kĩ cùng (đây là một câu thành ngữ của Trung Quốc dùng để châm chọc có ý nghĩa là tài trí kém cỏi, điển tích về nó mời mọi người đọc ở chú thích bên dưới), mới làm ra chiêu vu oan thế này, Theo trí nhớ thì anh căn bản không có dùng vũ khí bức bách Trình Lăng, cho nên không có máu xuất hiện, càng buồn cười chính là tây trang dính máu là được mua cùng ngày anh quay về Niếp trạch, sao lại có thể dính vết máu của người đã mất tích một tuần trước? Cảnh sát đi shop quần áo thời trang điều tra, nhân viên cửa hàng chứng minh bộ tây trang kiểu dáng mới đó mùa thu này mới được sản xuất, mới đưa ra thị trường vào tuần này, cũng lấy sổ sách ghi chép lại ngày Niếp Hành Phong mua ra, vì thế, vô cùng đơn giản liền phủ định vết máu là chứng cứ; về phần vết máu trong cốp sau của xe, bởi vì có suy luận từ bộ tây trang, đã không đủ để trở thành chứng cung.
Về phần nhân chứng, Nhã Ny chỉ có thể chứng minh Trình Lăng nói gọi điện thoại hẹn Niếp Hành Phong gặp mặt, nhưng không thể chứng minh Niếp Hành Phong có đi hay không, cảnh sát không thể xuất ra đầy đủ chứng cớ lập án, cho nên chỉ có thể thả người.
“Con bà nó, hóa ra tối hôm qua anh liền phát hiện lỗ hổng của chứng cứ, lại không nói, làm hại tôi lo lắng.” Trương Huyền lấy khuỷ tay hung hăng thúc Niếp Hành Phong một chút, hỏi: “Nhưng tại sao anh lại nghi ngờ Triệu Uyên?”
“Bởi vì khi tôi mặc bộ tây trang đó từng tiếp xúc với hắn, sau lại khi tôi biết được tạp âm vang lên trong cuộc điện thoại tống tiền là từ đâu phát ra, tôi liền xác định là hắn, cậu có nhớ phía trước khu chung cư của chúng ta có một buồng điện thoại công cộng không?”
Niếp Hành Phong bình thường rất cẩn thận, Triệu Uyên tìm không thấy cơ hội ra tay, đêm đó hắn vừa vặn nhìn thấy Trương Huyền uống rượu , liền chủ động tiến lên giúp đỡ, lúc ấy Niếp Hành Phong chỉ lo chăm sóc Trương Huyền, cho dù bị va chạm qua cũng sẽ không để ý, vết máu hẳn là bị dính chính ngay lúc đó, sau này anh không có mặc lại bộ tây trang đó, cho nên kẻ làm chuyện này chỉ có thể là Triệu Uyên.
Vừa nghĩ như vậy, điện thoại đe dọa rạng sáng lại gọi tới, bởi vì khi đó đúng là thời gian Triệu Uyên tan tầm, hắn nhất định là sau khi kết thúc ca trực chạy tới buồng điện thoại công cộng bên ngoài, trong điện thoại truyền đến tạp âm là tiếng động thi công sửa đường, vì không ảnh hưởng giao thông vào ban ngày, nhân viên tu sửa đều làm việc ngay lúc sáng sớm khi xe cộ qua lại ít nhất.
“Những điều này anh có nói với cảnh sát không?”
“Không có, cái tên cảnh sát Chính Nghĩa đã xem tôi như tội phạm, cậu cho rằng cậu ta sẽ nghe tôi nói sao? Có điều phản ứng vừa rồi của Lục Thiên An rất nực cười, ông ta còn thiếu kiên nhẫn hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.”
“Nhũng phóng viên đó không phải là ông ta cố ý tìm tới chứ? Đẩy anh ra chắn thay, ông ta thì trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.”
“Tôi không phủ nhận có thể có giả thiết này, cho nên vấn đề hàng đầu của chúng ta bây giờ là mau chóng tìm được Trình Lăng, làm cho giả thiết của Lục Thiên An tự sụp đổ.”
“Chúng ta nhất định sẽ lên ngay trang đầu các tờ báo phát hành sáng mai, hy vọng lần này chụp tôi trình độ hơn một chút, đúng rồi, anh nhìn xem người này, có ấn tượng gì không?”
Tiếp nhận di động của Trương Huyền, là ảnh chụp người đàn ông đã đến gặp Triệu Uyên, Niếp Hành Phong sửng sốt, mơ hồ cảm thấy có chút quen mặt, “Tôi. . . . . .hình như đã gặp hắn.”
“Ở đâu?”
Ở đâu? Ở đâu?
Trước mắt phảng phất hiện lên mấy khuôn mặt, rượu nho đỏ tươi, âm thanh chạm ly trong trẻo, nụ cười của người đàn ông biến hoá kỳ lạ. . . . . .
“. . . . . . trong tiệc rượu của Trình Lăng, hắn mời tôi uống rượu. . . . . .”
Niếp Hành Phong dùng sức xoa xoa trán, anh chỉ có thể nhớ tới như vậy, sau đó anh rời đi . . . . . . Không, hình như không phải chỉ có như thế. . . . . .
Trương Huyền vội vỗ vỗ anh, an ủi nói: “Được rồi được rồi, nhớ không ra cũng không sao, trở về tôi sẽ giúp anh điều tra.”
Cậu quay đầu cười cười với Niếp Hành Phong. Chiêu tài miêu đừng lo lắng, vì ánh sáng rực rỡ của tiền vàng, cậu nhất định sẽ dùng toàn lực ứng phó, làm được tốt nhất, mở dịch vụ —— hacker. . . . . .
“Cẩn thận!”
Két. . . . . .
Chỉ lo thưởng thức khuôn mặt mỹ nam nhìn nghiêng của Niếp Hành Phong, không nhìn thấy được phía trước đột nhiên có người đi ngang qua, Trương Huyền sợ tới mức đạp phanh xe, hai người đồng thời bị giật về phía trước một cái.
Người đó ngã xuống ven đường, Trương Huyền cuống quít nhảy xuống xe, chạy tới đỡ cô ta dậy, là một cô gái còn trẻ có mái tóc dài, ôm chân đau đến rít lên.
“Tiểu thư, cô có bị thương chỗ nào không?”
Trương Huyền và Niếp Hành Phong đỡ cô gái dậy, vạt váy dài của cô bị cắt qua, trên chân có một chỗ chảy máu, lại nói: “Không, không sao cả, chỉ là trầy da.”
“Vẫn là đi bệnh viện xem một chút đi.”
Niếp Hành Phong đỡ cô gái lên xe, ngồi ở hàng ghế sau cùng cô ta, cô gái cười cười hướng về phía anh xin lỗi, nói: “Chuyện này, kỳ thật cũng do tôi, tôi mới trở về từ nước ngoài, còn chưa quen đường xá ở đây.”
Giọng cô gái khàn khàn trầm ổn, đeo kính mắt viền vàng, bên dưới mái tóc đen dày là khuôn mặt xinh đẹp, quần áo ăn mặc thể hiện rõ ràng phong cách nước ngoài, còn có phong độ của người trí thức, trên cổ tay đeo vài cái lắc tay bằng vàng, theo động tác sửa sang lại tóc mai của cô ta, phát ra vài âm thanh va chạm nhẹ nhàng.
Sau khi vào bệnh viện, Niếp Hành Phong đỡ cô gái vào phòng cấp cứu, Trương Huyền chột dạ ngồi ở ghế dài bên ngoài, chờ anh đi ra, vội chủ động đến gần: “Cô ấy hình như không bị gì nghiêm trọng.”
“Hẳn là chỉ bị trầy da, lần sau lái xe cẩn thận một chút.”
Bị người thích bão xe giáo huấn cách đi lại, Trương Huyền có chút không phục, lại nghe Niếp Hành Phong nói tiếp: “Cô gái đó có chút quen quen.”
“Quen quen? Ha ha, chủ tịch, thủ pháp anh theo đuổi phụ nữ thật sự là quá cũ, khó trách đến bây giờ đều không có bạn gái. . . . . .”
Một đôi X quang lạnh lùng phóng tới, Trương Huyền lập tức câm miệng.
Nhìn bộ dáng của Trương Huyền, Niếp Hành Phong thực bất đắc dĩ. Tiểu thần côn ngu ngốc, nếu mình thực sự kết giao bạn gái, còn có thể để cậu ta ở bên cạnh làm càn như vậy sao?
Một lát sau thì cô gái đó đi ra, nhìn bọn họ, cười nói: “Chỉ là trầy da một chút, bác sĩ nói bôi thuốc vài lần thì sẽ không việc gì nữa, chỉ là rất tiếc bộ váy này, tôi rất thích nó.”
Cô ta sờ sờ bị vạt váy bị rách, Trương Huyền lập tức đem ánh mắt chuyển qua Niếp Hành Phong, bộ váy này thoạt nhìn tựa hồ không rẻ, cậu vừa mới bị hai con vật cướp đoạt, cũng không còn tiền mà mua trang phục hàng hiệu nữa.
Không trông cậy vào Trương Huyền sẽ trả tiền, Niếp Hành Phong nói: “Cho tôi xin số điện thoại liên lạc, chờ mua được váy mới, tôi tặng lại cho cô.”
“Không cần, không cần, bộ váy này không đáng giá bao nhiêu tiền đâu.” Cô gái ngượng ngùng xua tay liên tục, “Có điều tôi rất vui được quen biết với hai người, đây là danh thϊếp của tôi, xin chỉ giáo nhiều.”
Quốc ngữ của cô ta nói không tốt lắm, nhưng nhìn ra được là một cô gái lạc quan cởi mở, lấy danh thϊếp từ trong túi xách ra đưa cho Niếp Hành Phong và Trương Huyền, trên danh thϊếp màu lam nhạt in ba chữ Lục Uyển Đình, nghề nghiệp là điêu khắc sư.
“Kỳ thật điêu khắc chính là sở thích của tôi, còn chưa đến mức xưng là điêu khắc sư đâu, nếu hai người có hứng thú, có thể ghé thăm nhà của tôi . . . . .”
Từ phía hành lang trước mặt vang lên tiếng bước chân dồn dập, cắt ngang lời Lục Uyển Đình, ngay khi nhìn thấy khuôn mặt nổi giận đùng đùng của Lục Thiên An, Niếp Hành Phong đột nhiên hiểu được vì sao lại cảm thấy Lục Uyển Đình quen mặt , khuôn mặt của cô rất giống Lục Thiên An, bất quá lại có thêm khí chất tao nhã của nghệ thuật gia.
“Tên khốn này, hại cháu gái ta không nói, bây giờ còn dụ dỗ con gái ta, ngươi đến tột cùng đang tính toán cái gì hả! ?”
Lục Thiên An hùng hổ xông lên định giơ tay đánh, Lục Uyển Đình vội vàng ngăn lại ông ta, “Ba, chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Cái gì hiểu lầm?” Lục Thiên An đẩy cô ra, nói với thư ký đi theo ở phía sau: “Đưa tiểu thư trở về!”
Lục Uyển Đình hướng về Niếp Hành Phong cười khổ tỏ vẻ xin lỗi, xoay người rời đi, chờ cô đi xa , Lục Thiên An lại duỗi ngón tay chỉ Niếp Hành Phong hung hăng nói: “Đừng động đến con gái ta, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Chú thích:
Kiềm là một cách gọi khác của Quế Châu, lư là lừa, kĩ là khả năng, cùng là kém cỏi. Bắt nguồn từ điển tích:
Tỉnh Quế Châu nguyên bản không có lừa, có người cái thích làm viẹc thừa dùng thuyền bốc xếp và vận chuyển một con lừa đến Quế Châu. Sau khi chuyển đến thấy không có tác dụng gì, liền đem nó đặt ở dưới chân núi. Hổ nhìn thấy nó, vừa thấy là một cái gì đó thật lớn, bắt nó làm như thần kỳ gì đó. Vì thế trốn ở trong rừng cây trộm nhìn nó. Hổ dần dần đi tới tiếp cận nó, thập phần cẩn thận, không biết nó là cái gì.
Một ngày, con lừa kêu một tiếng lớn, lão hổ phi thường sợ hãi, chay ra xa; cho rằng con lừa sắp sửa cắn mình, vô cùng sợ hãi. Nhưng mà Hổ lui tới quan sát nó, cho rằng con lừa không có gì bản lĩnh đặc thù. Dần dần thói quen tiếng kêu của nó, lại tới gần nó phía trước phía sau đi lại; nhưng hổ vẫn không dám cùng con lừa vật lộn. Dần dần, hổ lại đến gần rồi con lừa, thái độ tùy tiện hơn, dựa sát vào, va chạm xúc phạm nó. Lừa phi thường phẫn nộ, dùng chân đá lão hổ. Hổ bởi vậy mà vui sướиɠ, tính toán việc này, nghĩ thầm: “Con lừa bản lĩnh chẳng qua chỉ như thế thôi!” Vì thế đứng lên, rống lớn, cắn đứt yết hầu của lừa, ăn xong thịt nó, mới rời đi.
Sau này, mọi người liền đem chuyện con lừa ở Quế Châu bị hổ ăn biến thành câu thành ngữ “Kiềm lư kĩ cùng” ý nói”Tài trí kém cỏi”