Mấy người đem Cố Trừng đang hôn mê bất tỉnh tùy tiện kéo vào một phòng bệnh, sau đó đi ra khỏi bệnh viện, bên ngoài tòa nhà vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng, nhìn xem đồng hồ ngoài cổng lớn, còn chưa đến mười một giờ.
Thường Thanh quay đầu lại nhìn bệnh viện, một mảnh đen tối sâu thẳm, không khỏi rùng mình, “Sếp, đêm nay báo cáo viết như thế nào?”
Anh làm sao biết?
Sở Phong quay đầu nhìn Trương Huyền, khi Lý Hiển Đình bắn chết Trương Huyền anh nhìn thấy rất rõ ràng, viên đạn xuyên qua tim Trương Huyền bắn đi ra ngoài, kinh nghiệm của anh nói cho anh biết, người này hẳn là tử vong ngay tại chỗ, cho nên, khi Trương Huyền một lần nữa đứng lên, anh so với bất luận kẻ nào đều giật mình.
Vừa rồi anh cẩn thận đi tìm, lại không tìm được viên đạn kia, Trương Huyền trong cơ thể cũng không có thể lưu giữ, vậy thì viên đạn đi nơi nào?
“Đêm nay chúng ta không phải đi hát karaoke sao? Viết cái gì báo cáo?”
Sở Phong nhún nhún vai, nghênh ngang mà đi.
Xem ra án tử về đám người Dư Thiến có thể kết thúc được rồi, dù sao thì bọn họ cũng là cảnh sát, chứ không phải thiên sư.
“Tôi muốn đi một mình, cậu về trước đi.” Ở cửa bệnh viện sau khi chia tay bọn Sở Phong, Niếp Hành Phong đột nhiên nói.
Trương Huyền nhíu nhíu lông mày xinh đẹp, không nói nhiều, xoay người quay về xe của mình, một bóng đen đột nhiên từ cửa kính xe đang mở lủi tiến vào, ngồi xổm ở ghế lái phụ, trừng lớn ánh mắt nhìn cậu.
Nhìn lướt qua khách không mời mà đến, Trương Huyền kéo dây an toàn mang vào cho nó, con mèo nhỏ bị kẹp phát ra meo meo kháng nghị.
“Ngồi xe phải thắt dây an toàn, nếu không thì đi xuống, đừng hại ta bị phát hóa đơn phạt!”
Trương Huyền khởi động xe, hỏi: “Ngươi đi đâu? Ta mang ngươi đi.”
“Meo!”
Không có được câu trả lời, cậu không tiếp tục hỏi nhiều, một hơi lái quay về nhà mình, ngừng xe ở dưới lầu, túm cổ con mèo nhỏ, đem nó ném đi ra ngoài.
“Ta về nhà , ngươi muốn chạy đi đâu thì đi , đừng đi theo ta!”
“Đáng chết!”
Bị ngã đau, Tiểu Bạch rốt cục nhịn không được ác ngữ nói với Trương Huyền: “Cậu nhất định là cố tình gây khó dễ ta, chưa từng nghe nói mèo ngồi xe cũng phải thắt dây an toàn, mệt ta còn giúp cậu đối phó lão đạo sĩ kia, cậu lại trở mặt!”
“Ngươi chính là con mèo!”
Trương Huyền thản nhiên nói xong, dưới chân bước không ngừng, Tiểu Bạch vội vàng đuổi theo, giơ viên đầu đạn sáng bóng nắm trong móng vuốt về phía cậu.
“Ta biết bí mật của cậu, người khác có lẽ không chú ý, nhưng một mực vẫn nhìn cậu, ta tận mắt thấy viên đạn này xuyên tim mà qua!”
Trương Huyền theo bản năng chạm vào ngực, than thở: “Hiện tại tiền càng ngày càng không dễ kiếm, thật không hay ho, vì chiêu tài miêu, một đêm trúng hai hai phát đạn, cũng không biết có thể đòi được tiền khoản này không.”
Tiểu Bạch dào dạt đắc ý, lại dương dương tự đắc giơ chân nói: “Không muốn bí mật bị tiết lộ, hãy thu nhận ta đi!”
“Thu nhận ngươi? Mới là lạ! Ngươi cứ việc đi nói đi, nhìn xem người sẽ bị giải phẫu nghiên cứu là ai.”
“Uy. . . . . .”
Thấy Trương Huyền càng đi càng nhanh, Tiểu Bạch vội vàng đuổi theo, cầu hòa: “Ta bị phong ấn tại trong bức họa đã vài thập niên, hiện tại không có nhà để về, coi như là vì đều là người đồng đạo, cậu hãy thu lưu ta đi.”
“Hóa ra ngươi kiếp trước cũng là đạo sĩ, khó trách hiểu được làm sao để phá giải pháp thuật của Lâm Thuần Khánh.”
Tiểu Bạch vui vẻ liên tục gật đầu, ai ngờ Trương Huyền lại nói: “Không được, đồng hành là oan gia, ta như thế nào có thể thu lưu một cái đồng hành? Hơn nữa, ta chán ghét mèo đen, nếu ngươi có pháp thuật, ta còn có thể suy nghĩ.”
“Nhớ kỹ, ta gọi là Tiểu Bạch, mèo có thể nói có tính không một loại pháp thuật? Hơn nữa ta còn có thể nói được khá nhiều ngôn ngữ nha.”
Tiểu Bạch quay đầu nhìn xem chung quanh không ai, vội vàng cực lực đẩy mạnh tiêu thụ chính mình.
“Hiện tại kim tự điển có đầy, ta không cần một con mèo làm phiên dịch, có điều . . . . .”
Trương Huyền dừng bước, sờ sờ cằm, cúi đầu nhìn con mèo nhỏ, “Ngươi mới sinh ra đã bị phong ấn, xem ra là sẽ không thể lớn được nửa, cái dạng này hẳn là có thể làm Tiểu Ly thích.”
“Tiểu Ly?”
“Chủ nhân tương lai của ngươi, nếu ngươi đáp ứng làm sủng vật của nó.”
“Ta kiếp trước tốt xấu cũng là đạo sĩ trảm yêu trừ ma, tuyệt đối không làm sủng vật!” Tiểu Bạch meo meo kháng nghị.
Trương Huyền nhún nhún vai, “Vậy thì thôi , ta nghĩ Tiểu Ly cũng sẽ không thích nuôi một con mèo đen làm sủng vật, tạm biệt.”
“Uy, cậu đứng lại đó cho ta, cậu đây là phân biệt chủng tộc, này! Làm việc từ từ bàn bạc chứ, ta làm sủng vật là được chứ gì?”
Thấy Trương Huyền đi càng ngày càng nhanh, Tiểu Bạch nóng nảy, bốn bàn chân nhỏ không ngừng chạy đuổi theo, đáng tiếc nó thật sự quá nhỏ , đối với một con mèo nhỏ mới ra sinh không bao lâu mà nói, bước đi của Trương Huyền là nó chắc chắn không có khả năng đuổi theo.
May là Trương Huyền đúng lúc dừng bước, hỏi: “Đồng ý làm sủng vật?”
“Grừ grừ. . . . . . Đồng, đồng ý!” Hai bàn chân mèo giơ lên, chỉ trời thề.
Trương Huyền về đến nhà, Hoắc Ly đang chơi trò chơi, vừa nhìn thấy con mèo nhỏ trong tay cậu, lập tức vui vẻ chạy tới.
“Con mèo nhỏ thật là đáng yêu, hình như là con mèo ở trên xe của Niếp đại ca, đại ca, anh nhặt được ở đâu thế?”
“Nó tên là Tiểu Bạch, tử triền lạn đánh bám lấy anh, từ hôm nay trở đi nó sẽ là của sủng vật em, có thích không?”
“Rất thích! Nhưng nó là mèo đen mà, tại sao lại tên là Tiểu Bạch?”
Tiểu hồ ly vươn tay đi sờ đầu Tiểu Bạch, kết quả mu bàn tay trúng một cái miêu trảo.
Tiểu Bạch nhảy xuống mặt đất, phẫn nộ nhìn Trương Huyền, “Cậu không nói cho ta biết, muốn ta làm sủng vật cho một con hồ ly!”
“Đại ca, nó có thể nói a!”
Hoắc Ly ngạc nhiên làm cho Tiểu Bạch càng tức giận, khinh thường nhìn nó.
“Ngươi loại này bổn hồ ly cũng có thể hóa thành hình người, ta vì sao không thể nói chuyện? Trương Huyền, ta không đồng ý, dựa vào cái gì một con hồ ly có thể xưng huynh gọi đệ với cậu, mà ta chỉ có thể làm sủng vật?”
“Rất đơn giản, ta thích màu đỏ, có bản lĩnh ngươi cũng biến thành con hỏa hồ ly, làm cho ta gọi ngươi là đại ca cũng được. Thế nào? Hiện tại đổi ý còn kịp.”
Khí thế lập tức mất hết, Tiểu Bạch cúi hạ đầu.
Nghĩ trước đây nó cũng là đạo sĩ được người người kính ngưỡng, cả đời trảm yêu trừ ma, chỉ tiếc một lần sai lầm đánh tan hồn phách vô tội mà tạo ác nghiệp, kiếp sau mới lưu lạc đến làm động vật. Năm đó vì cứu Lý Uyển, nó sử xuất linh lực còn lại đem chính mình cùng ác linh phong ấn tại trong bức tranh, nguyên nhân chính là như thế, nó hiện tại không chỉ không có linh lực, còn biến thành một con mèo nhỏ vĩnh viễn không thể lớn lên, nó cùng động vật bình thường khác nhau duy nhất chỉ là có thể nói mà thôi.
Đối với một con mèo chỉ biết nói chuyện, chỗ ở tốt nhất chính là chỗ của Trương Huyền, ít nhất không cần lo lắng người khác nghe được nó nói chuyện, bắt nó xem như quái vật mà đốt nướng.
“Đồng. . . . . . ý. . . . . .”
Thấy Tiểu Bạch đáp ứng , Hoắc Ly vui mừng, hỏi: “Đại ca, em rất thích Tiểu Bạch, về sau khi em đi làm có thể mang nó cùng đi được không?”
“Có thể, nếu em không sợ nó bị làm thành 『 long hổ đấu 』*.”
~~~~~~~~~~
Long hổ đấu hay còn được gọi là “long hổ phượng đại quái” là một món ăn của trung quốc được chế biến từ thịt rắn (long), thịt mèo (hổ), thịt gà (phượng). Người sáng lập ra món ăn này là Giang Khổng Ân vào những năm Đồng Trị (1856-1875) tức là vào thời hoàng đế thứ 9 – Thanh Mục Tân của Nhà Thanh.
~~~~~~~~~~
“Ngu ngốc!”
Tiểu Bạch than thở một câu, tự động tự phát nhảy lên sô pha ngủ.
“Tiểu Bạch, đừng ngủ, đến chơi với ta đi.”
“Ta không chơi với hồ ly!”
“Nhưng mà, trò chơi rất thú vị, nếu không thì chúng ta đi ăn bữa đêm, đã trễ thế này, ngươi có đói bụng không?”
“Tránh ra, bổn hồ ly, đừng làm trở ngại ta ngủ!”
“Vậy thì chúng ta cùng nhau ngủ.”
Hoắc Ly hoàn toàn không có làm khí thế chủ nhân, lập tức biến trở về hình dạng hồ ly, lấy lòng tiến đến bên người Tiểu Bạch, vì thế, hai con vật tròn vo chiếm lĩnh ghế sô pha ngủ.
Trương Huyền lắc đầu, trở về phòng mình.
Có bạn chơi cùng, tiểu hồ ly về sau sẽ không tịch mịch , tuy rằng con sủng vật kia tính tình tựa hồ không tốt lắm.
Ngồi xuống dựa vào đầu giường, lấy viên ngọc xanh kia ra nhìn kỹ, Lý Hiển Đình có thể tụ thành hình thể có lẽ là bởi vì nuốt viên ngọc châu này trước khi chết, chính là cậu càng xem càng thấy nó bình thường, có cảm giác như là bị lừa.
Nếu là ngọc, còn có thể đổi lấy tiền, nhưng này cái thấy thế nào cũng chỉ như là viên ngọc làm bằng thủy tinh bình thường, thứ này nếu có thể có di chuyển Càn Khôn, xuyên qua thời không, thì cậu cũng có thể là thần .
Cậu cầm lấy di động, nghĩ nghĩ, lại buông xuống, bây giờ cho dù gọi điện thoại, chiêu tài miêu cũng nhất định sẽ không nhận.
Vẫn là nên đi một chuyến, nếu không tâm yên, ngủ cũng ngủ không ngon.
Lái xe đi vào khu chung cư của Niếp Hành Phong, từ dưới nhìn lên, trong nhà anh ta tối đen, Trương Huyền do dự một chút, quyết định đi lên.
Cửa phòng đóng chặt, có điều không làm khó được cậu, cậu dùng thanh sắt nhỏ thay chìa khóa mở cửa, ngông nghênh đi vào.
“Đừng bật đèn!” Trong bóng đêm đột nhiên truyền đến giọng nói của Niếp Hành Phong, trầm thấp khàn khàn.
“Anh đã về rồi.”
Không ngờ là Niếp Hành Phong lại ở nhà, Trương Huyền không dám bật đèn, chậm rãi đi đến trước sô pha, ngồi xuống.
“Đêm nay ra nhiều chuyện như vậy, tôi ngủ không được, tới đây nhìn xem anh thế nào, anh rất hồ đồ ngay cả cửa cũng không đóng, nếu có kẻ trộm tiến vào thì làm sao bây giờ?” Sợ bị truy cứu vấn đề khóa cửa, Trương Huyền nói bừa.
“Có lẽ là báo ứng . . . . .” Niếp Hành Phong nói một câu không liên quan.
“Cái gì?”
“Có thể, tôi kiếp trước làm sai, cho nên kiếp nầy mới có thể nhất định cô đơn cả đời, đây là ông trời trừng phạt tôi.”
“Đừng nói bậy!”
Không thích Niếp Hành Phong có vẻ cam chịu như thế, Trương Huyền lập tức cắt ngang lời anh.
“Ai quy định Lý Hiển Đình thích anh, anh nhất định phải thích hắn? Đàn ông, đương nhiên là thích phụ nữ, chẳng qua anh gặp không đúng người, bị người phụ nữ kia hại, nói đến đây thì anh cũng là người bị hại. Hơn nữa, con người thì tốt nhất là nên đi về phía trước, quá khứ tương lai đều không trọng yếu, quan trọng là … Hiện tại. . . . . .”
Hương thơm thoang thoảng truyền đến, Niếp Hành Phong nhẹ nhàng tựa đầu vào trên vai cậu ta, trong giọng nói tràn ngập mệt mỏi, “Cho ta mượn vai dựa một chút.”
Trương Huyền ngẩn người, lập tức liên tục gật đầu.
“Dựa vào đi dựa vào đi, nếu thích, dựa vào cả đời đều được!”
Niếp Hành Phong dựa vào bao lâu, Trương Huyền không biết, vất vả cả đêm, cậu cũng mệt mỏi, tựa vào sô pha mềm mại, rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp. Ngày hôm sau tỉnh lại, ngủ ở sô pha chỉ có một mình cậu, Niếp Hành Phong đã khôi phục thái độ bình thường, lại trở lại là chủ tịch lãnh đạm như trước, làm cho cậu rất sầu não.
Nói như thế nào thì mọi người cũng cùng vượt qua hoạn nạn, nào có qua sông chặt cầu như thế (theo thành ngữ việt là qua cầu rút ván), chiêu tài miêu đúng là không có lương tâm.
Thừa dịp có cơ hội đi ra ngoài làm việc, Trương Huyền chạy đến cục cảnh sát, nhìn thấy cậu, Thường Thanh giống như là thấy quỷ, vẻ mặt trắng bệch mà trả tiền bùa cho cậu.
Nếu hai sinh viên kia không thể trả tiền, Trương Huyền cũng không quá để ý, Sở Phong hỗ trợ mua khá nhiều bùa của cậu, còn thuận tiện đem cậu giới thiệu cho những nhân viên cảnh sát đàn em trong cục, làm cho cậu mừng rỡ, cảm thấy sau này con đường làm nghề phụ lại mở rộng không ít.
Vì đã hứa sẽ giải quyết, cậu lại đến chỗ Lão Khương ở chùa Thiên Hoa, nhờ ông ta hỗ trợ siêu độ đám người Chu Nghiêu, thuận tiện mua một triệu tiền âm phủ từ lão Khương.
Đây là mục địch chủ yếu để cậu đến chùa Thiên Hoa, mấy ngày nay Niếp Hành Phong tuy rằng thoạt nhìn thực bình thường, nhưng cậu nhìn ra được anh ta vẫn chưa dứt ra khỏi được sự kiện kia. Niếp Hành Phong đang tự trách, nhưng lại không biết nên như thế nào để bồi thường, cho nên mỗi đêm đều làm việc suốt đêm, rất giống hình mẫu người cuồng làm việc đến chết.
Cho nên vẫn là phải giúp anh ta, nói như thế nào thì anh ta cũng là chiêu tài miêu của mình, anh ta không có sinh lực, cũng gây trở ngại mình phát tài đúng không?
Rạng sáng cuối tuần, Niếp Hành Phong còn đang ngủ say, chợt nghe tiếng chuông cửa dồn dập, sau đó, Trương Huyền từ bên ngoài vọt vào.
Hai cánh cửa nhà anh đối với tiểu thần côn là hoàn toàn không có tác dụng, Có điều hiện tại rất buồn ngủ, không tinh thần để truy cứu.
“Mau đứng lên, có chuyện rất quan trọng yếu, có liên quan đến Lý Hiển Đình.”
Vừa nghe có liên quan đến Lý Hiển Đình, cơn buồn ngủ Niếp Hành Phong lập tức tiêu tan, vội rời giường rửa mặt, đi ra ngoài theo Trương Huyền.
Xe một đường đi ra khỏi thành phố, dừng lại trước một vùng mộ hoang ở ngoại thành, nghĩa địa cổ thụ cao lớn, gió thổi lá bay, mang đến cảm giác âm lãnh.
“Cậu làm cái gì thế hả? Mới sáng sớm mà mang tôi đến nghĩa địa!”
Miệng bị che, Trương Huyền nhỏ giọng nói: “Không có biện pháp, chỉ có nơi có âm khí như thế này mới dễ dàng nhìn thấy quỷ, tôi vốn đang nghĩ khoảng hai giờ đêm gọi anh đến đây cơ, nhưng mà anh thể chất đã đủ âm , không cần phiền toái như vậy. Hợp tác một chút, tôi mất một đống bạc mới mời được người ta xuất hiện đấy.”
Cậu ta lôi Niếp Hành Phong đến một gian nhà đá nhỏ phía sau nghĩa địa, đóng cửa lại, bên trong tối đen, Niếp Hành Phong mơ hồ nhìn thấy có một người đàn ông mặc áo trắng đứng ở phía trước, cầm trong tay một
sách, bộ dáng lại mơ mơ hồ hồ thấy không rõ lắm.
Trương Huyền kéo anh ngồi xuống một cái ghế, chỉ vào người mặc áo trắng nói: “Đây là Bạch Vô Thường trong truyền thuyết, anh chỉ có thể nhìn đến hình ảnh của hắn, nhưng không thể nhìn thấy diện mạo của hắn, chuyện có liên quan đến Lý Hiển Đình tôi chính là nghe từ hắn.”
Bạch Vô Thường?
Niếp Hành Phong trên trán nhất thời ba đường hắc tuyến nổi lên, bất quá người nọ bộ mặt đích xác là nhìn thấy không rõ, không biết Trương Huyền đã làm cái gì.
Bạch Vô Thường cao thấp đánh giá anh, hỏi Trương Huyền.
“Ngươi giống như là sai bảo gọi ta về, chỉ vì để ta xác nhận hắn không phải là Niếp Hành Phong?”
“Gọi về sai bảo? Gọi về sai bảo mà đắt tiền như vậy sao? Mất của ta nửa tháng tiền lương mới có thể gặp mặt ngươi, các ngươi âm phủ làm sai, làm hại chủ tịch của ta suýt nữa là mất mạng, món nợ này ta còn chưa tính toán với các ngươi đâu đấy.”
Vừa nghe câu oán hận này, Bạch Vô Thường lập tức câm miệng, mở sổ sách ra trong tay, nhìn trong chốc lát, lại nhìn xem Niếp Hành Phong.
“Anh ta là Niếp Hành Phong, là chúng ta lầm .”
Thấy hai người này bộ dáng làm như có thật, Niếp Hành Phong có chút buồn cười, “Lầm cái gì?”
“Thân phận.”
Bạch Vô Thường tiếp tục lật xem, nói: “Kiếp trước của ngươi tên là Niếp Sóc, là do dịch quan nhất thời sơ suất, nhầm lẫn mệnh số giữa ngươi và Hình Phong, ngươi manh danh tính của hắn đi đầu thai, mà Hình Phong thật thì vẫn còn áy náy, tự xin chịu hình ở địa ngục, bây giờ còn ở âm phủ, chưa chuyển thế.”
Hắn đem sổ sách giơ lên, Niếp Hành Phong nhìn lướt qua, chỉ nhìn thấy trên đó, lúc ẩn lúc hiện, nhưng phía dưới hai chữ “Niếp Sóc” lại trống không.
Niếp Hành Phong nhịn cười, tiếp tục hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Trương Huyền vội vàng giải thích: “Nói rõ ra là, kiếp trước của anh không phải Hình Phong, không có quan hệ gì đến Lý Hiển Đình! Anh nghĩ lại mà xem, tên của bọn Cố Trừng đều đồng âm với tên ở kiếp trước, chỉ có anh là khác, tôi đã hỏi qua, anh vốn tên là Niếp Duệ Phong, Hành Phong là do sau này sửa lại, đây là chứng minh tốt nhất.”
Bạch Vô Thường gật đầu đồng ý.
“Có thể là khi đang trôi dạt ở hoàng tuyền anh gặp được Hình Phong, nghe hắn kể lại, sau đem nó trở thành trí nhớ của mình, quỷ sứ cũng bởi vậy đem anh trở thành Hình Phong đưa đi đầu thai, tìm hiểu rỏ nguồn gốc, lần này sự kiện ác linh có liên quan đến sai lầm của âm phủ bọn ta. Có điều yên tâm, Diêm Vương sẽ sắp xếp để Hình Phong và Lý Hiển Đình cùng đi đầu thai, kiếp sau bọn họ sẽ có kết quả tốt, ngươi không cần lo lắng .”
Niếp Hành Phong ngẩng đầu nhìn hắn, rõ ràng người ở trước mắt, lại thấy không rõ dung mạo, chỉ có hơi thở âm lãnh quỷ dị không ngừng kéo tới.
Bạch Vô Thường nháy mắt mấy cái, hỏi: “Ngươi còn có cái gì không rõ?”
“Ta chỉ muốn hỏi một sự kiện, bản ghi chép về kiếp trước của ta, tại sao lại trống không như vậy?”
Bạch vô thường biến sắc, khó xử nhức đầu.
“Cái này đúng thật là rất kỳ quái, có điều lúc trước nhân lực không đủ, lầm lẫn quên viết cũng không thể tránh khỏi, giống như nhân gian các ngươi dùng máy tính chứa đựng số liệu, không phải cũng sẽ có sơ suất sao? Thần tiên cũng không phải vạn năng.”
Ra khỏi nhà đá, bên ngoài mặt trời đã bắt đầu mọc lên ở phía đông, không trung tràn ngập không khí tươi mát sáng sớm ở vùng quê, làm cho tâm tình người ta thực tự nhiên thả lỏng.
Hai người yên lặng đi một chốc lát, Niếp Hành Phong mỉm cười, “Cám ơn.”
“Di?”
Trương Huyền quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt nghi vấn.
“Anh sao lại cười cổ quái như vậy, à, tôi biết rồi, có phải anh nghĩ là vừa rồi chúng tôi là phối hợp diễn kịch lừa anh không? Tôi nói cho anh biết, người ta chính là Vô Thường chính quy không thể giả dạng, anh phải tin tôi!”
Điểm này nhất định phải giải thích rõ ràng, trời biết vì triệu cái con quỷ Vô Thường chỉ biết đến tiền không tiếp nhận người kia xuất hiện, cậu mất rất nhiều tinh lực, thiếu chút nữa ngay cả nhan sắc cũng bán đứng. Nếu không phải bản ghi chép của âm phủ sai lầm, Bạch Vô Thường cũng sẽ không như vậy ngoan ngoãn nghe lời, đem sách sinh tử cho Niếp Hành Phong xem.
“Tôi tin cậu!”
Niếp Hành Phong cười cười, không muốn dây dưa mãi đề tài này, sự thật như thế nào đều tốt, quan trọng là tâm ý.
Mời người giả vờ quỷ diễn trò, còn đem cảnh tượng làm cho mơ hồ âm trầm như vậy, Trương Huyền vì an ủi anh chính là hao tổn không ít tâm tư, tâm ý này, anh sẽ hảo hảo nhớ kỹ.
“Anh căn bản là trả lời cho có lệ!” Trương Huyền tức giận trừng anh, “Ngoài miệng nói tin, kỳ thật căn bản không tin, từ ánh mắt anh là có thể nhìn ra, anh có cái gì không rõ, cứ việc hỏi, tôi sẽ giải thích đến khi anh tin tưởng mới thôi.”
“Kỳ thật tôi. . . . . .”
“Vấn đề!”
Khó thấy được Trương Huyền nghiêm túc như vậy, Niếp Hành Phong nhấc tay đầu hàng, thuận miệng hỏi: “Không phải nói trước khi đầu thai đều phải uống Mạnh Bà Thang* sao? Tại sao tôi còn có thể nhớ rõ phần trí nhớ không thuộc về mình như vậy?”
“Mạnh bà bà cũng đã già bao nhiêu tuổi rồi, quên cho ai uống cũng không thể tránh khỏi.”
Trương Huyền cẩn thận giải thích: “Cái này giống như sao chép đĩa vậy, trí nhớ của anh chính là sao chép lại từ Hình Phong, sau lại quên tẩy đi, tuy rằng nội dung hoàn toàn giống nhau, có điều anh nên hiểu rằng, người ta mới là bản chính, anh chỉ là bản lậu thôi.”
“. . . . . .”
Được rồi, vấn đề này coi như anh không có hỏi qua.
“Đúng rồi, cái này trả lại cho anh.”
Ra khỏi nghĩa địa, Trương Huyền đem viên ngọc màu xanh kia giao cho Niếp Hành Phong, vốn cậu muốn chiếm làm của riêng, có điều mấy ngày nay đi vài nơi bán đồ cổ để định giá, thấy người ta nói rõ cái này bán không đáng giá, cậu liền từ bỏ kiếm chác.
“Là Lý Hiển Đình bảo tôi chuyển cho anh, nói là tín vật anh tặng cho hắn, hắn giữ đã mấy trăm năm.”
Niếp Hành Phong tiếp nhận nhìn một hồi.
Viên ngọc trong suốt sáng xanh long lanh, xuyên thấu qua viên ngọc, mơ hồ nhìn đến tình cảnh năm đó anh đem ngọc châu này giao cho Lý Hiển Đình, viên ngọc xanh này chính là chiến lợi phẩm lấy được trong một chiến dịch, cũng không có giá trị gì, không ngờ là Lý Hiển Đình lại quý trọng nó như vậy.
Kỳ thật thực hy vọng vừa rồi những lời của người đàn ông áo trắng kia nói đều là sự thật, kiếp trước của anh là một người khác, mà Hình Phong thật và Lý Hiển Đình một đời này có thể đạt được hạnh phúc.
“Nếu Lý Hiển Đình đưa nó cho cậu, thì cậu giữ đi.” Niếp Hành Phong đem ngọc châu trả lại cho Trương Huyền.
Trương Huyền bĩu môi, cậu đối với một viên ngọc bình thường một cũng không cảm thấy hứng thú, có điều chiêu tài miêu nói cho cậu, thì không thể cự tuyệt, đành phải ủy ủy khuất khuất nhận lấy.
“Cậu nói, tôi kiếp trước rốt cuộc là ai? Sổ Sinh tử trống không, thật sự là lỗi của âm phủ sao?”
Trương Huyền mặt trắng bệch, không rõ Niếp Hành Phong là nói đùa, hay là thật sự muốn hỏi rõ ràng sự tình, chiêu tài miêu chết tiệt, có vấn đề tại sao không ở trước mặt Bạch Vô Thường hỏi một lần cho xong, hiện tại nếu lại gọi hắn lên, nhất định là sẽ tốn kém rất nhiều. . . . . .
Niếp Hành Phong mở cửa xe, ngồi lên, trên mặt ý cười thản nhiên.
“Kỳ thật tôi muốn nói, đêm đó cậu nói rất đúng, quá khứ, tương lai đều không quan trọng, quan trọng là … Hiện tại. . . . . . đói quá, mới sáng sớm đã bị cậu tha ra ngoài, còn chưa ăn sáng, muốn ăn cái gì? Tôi mời.”
“Thật không? Vậy thì tôi đây sẽ không khách khí .”
Vừa nghe nói ông chủ mời Trương Huyền lập tức tươi cười rạng rỡ, nhấn ga lái xe đi.
Vấn đề về kiếp trước của Chiêu tài miêu, vẫn là để lần sau gặp lại Bạch Vô Thường hỏi vậy.
Thừa dịp cuối tuần nghỉ ngơi, Niếp Hành Phong đến bệnh viện vấn an Cố Trừng, Cố Trừng tinh thần khá tốt, bất quá trí nhớ đêm đó rất mơ hồ, Niếp Hành Phong cũng không nói thêm, hàn huyên vài câu liền cáo từ, Về đến nhà, lại gọi điện thoại cho Phùng Tình Tình, cảnh cáo cô ấy cuối tuần bảo vệ bệnh viện sẽ tăng mạnh tuần tra, nhắc nhở bọn họ không được đi thám hiểm, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Nghe Niếp Hành Phong đem kế hoạch hành động của bọn họ nói ra, Phùng Tình Tình quá sợ hãi, như thế nào cũng đoán không ra câu lạc bộ thần quái vừa mới định ra phương án thám hiểm tại sao lại bị tiết lộ ra ngoài.
Nói chuyện điện thoại xong, Niếp Hành Phong xoay người, ánh mắt dừng ở thanh đao treo trên tường.
Anh cầm lấy thanh đao, thân đao trầm ám âm lãnh, ngàn năm cổ khí, lộ ra vẻ sắc bén rất đặc biệt.
Cho dù tất cả mọi người lầm lẫn, vậy còn Lý Hiển Đình thì sao, đối với một người yêu mình như vậy, hắn như thế nào có thể nhận lầm?
Nếu Trương Huyền và Bạch y nhân thần bí kia không lừa anh, như vậy năm đó đến tột cùng là loại lực lượng gì có thể đem trí nhớ của Hình Phong sao chép vào trong trí nhớ của anh?
Thân đao sắc bén hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, làm cho Niếp Hành Phong ngạc nhiên hoàn hồn, nhìn thấy cổ khí, anh bỗng nhiên nở nụ cười, đứng dậy đem nó một lần nữa treo lên tường.
Trí nhớ mấy trăm năm đã phủ đầy bụi, làm gì phải tiếp tục đau khổ truy tìm nó đến cùng? Có lẽ, bảo vệ cho hiện tại, mới là lựa chọn thông minh nhất.
Đầu tuần, Niếp Hành Phong đến công ty, vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy trên bàn đặt một phần tờ hóa đơn trên đó viết giá cả rõ ràng:
Phí khu quỷ hai mươi vạn, phí vật phẩm bốn vạn, phí cúng bái hành lễ siêu độ bốn vạn, phí an ủi bốn vạn, tổng cộng ba mươi hai vạn.
“Trương Huyền!”
Cả tòa nhà lớn theo tiếng quát chói tai Niếp Hành Phong run lên mấy cái.
Hơn nữa ngày, Trương Huyền mới ló đầu vào, hỏi: “Chuyện gì?”
“Đây là hóa đơn của cậu?” Niếp Hành Phong chỉ chỉ tờ giấy.
“Đúng vậy, khi anh mời tôi khu quỷ có nói sẽ trả thù lao, chẳng lẽ muốn ghi sổ?”
Trương Huyền đi vào, nhíu mày, vẻ mặt ủy khuất.
Đúng là có nói, nhưng cái giá này không phải cũng quá trên trời sao?
Niếp Hành Phong nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần này giá cả hình như là gấp ba so với lần trước.”
“Đương nhiên, lần này là lệ quỷ, thu phí tự nhiên phải cao một chút, rồi lại phải phụ trách siêu độ, vả lại anh cho là Bạch Vô Thường là con khỉ ở vườn bách thú sao, nói gặp là có thể gặp sao? Gọi hắn hai lần mất của tôi hai triệu. . . . . . tiền âm phủ, không tin anh có thể hỏi Lâm Thuần Khánh, ông ta mà mở miệng nhất định không dưới bốn mươi vạn, nếu không thì để tôi… giảm giá cho anh bảy phần trăm.”
“Phí an ủi là cái gì?”
“Đêm đó anh dựa vào ta bả vai ngủ, làm hại ngày hôm sau tôi cả ngày đều nâng không nổi cánh tay, không còn biện pháp đành phải đi xoa bóp, những cái này đều cần tiền, hiện tại nhà của tôi lại có thêm một con mèo nhỏ phải nuôi, chỉ dựa vào tiền lương là hoàn toàn không đủ. . . . . .”
Thấy Trương Huyền ủy ủy khuất khuất nói xong, con ngươi xanh nhạt như gợn sóng, tựa hồ tùy thời đều có thể tràn ra, Niếp Hành Phong đột nhiên có cảm giác vô lực.
Được rồi được rồi, này đó phí dụng coi như anh chấp nhận , Vậy phí vật phẩm là cái gì?
Lười mở miệng hỏi, anh dùng ngón tay chỉ ba chữ kia.
“Vật phẩm? Chính là bùa trừ tà tôi đưa cho anh, rồi hắc cẩu huyết, hắc cẩu huyết rất linh nghiệm, tuy rằng anh không dùng, có điều anh đã nhận, coi như giao dịch thành công.”
“Sao cậu không đi cướp đi? Mấy hào hắc cẩu huyết mà cậu đòi tôi bốn vạn? Cho dù cậu mua một con về, cũng không đến bốn vạn!”
“Bình tĩnh bình tĩnh, phong độ phong độ.”
Trà thơm ngát thực săn sóc dâng lên, Niếp Hành Phong ánh mắt đảo qua cổ tay Trương Huyền, đồng hồ vàng từng là của anh dưới ánh mặt trời phản chiếu phát ra ánh sáng.
Trương Huyền rút tay về, tỉnh bơ che đồng hồ lại.
“Tôi đi ra ngoài làm việc trước, tiền anh nghĩ muốn đưa lúc nào… cũng được.”
Nhìn Trương Huyền đi ra ngoài, Niếp Hành Phong nhớ tới tình cảnh đêm đó được cậu ta cứu ở dưới biển.
Với anh mà nói, Trương Huyền cũng rất là thần bí, trước tình cảnh nguy hiểm cậu ta đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, giống như thiên thần, dưới đáy biển u ám, giữa ánh sáng trắng, đôi mắt màu xanh lam như khóa người ta vào giữa, hình ảnh đẹp đẽ kỳ lạ đó đến cuối đời anh cũng không thể quên .
Anh không có hỏi Trương Huyền chuyện này, có một số việc không cần hỏi nhiều, có lẽ có một ngày, đến lúc giữa bọn họ không còn gì để giấu diếm lẫn nhau, anh tin rằng nhất định Trương Huyền sẽ nói cho anh.
Gian ngoài văn phòng đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm, lập tức Trương Huyền giống như gió vọt vào, đem một tờ giấy đưa tới trước mặt anh, mắt xanh trừng lớn hung hăng nhìn anh.
” Tiền lương tháng này của tôi sao lại ít thế này? Tôi nhớ rõ anh có gọi điện thoại xin phép, tại sao tài vụ lại xử lý việc tôi nghĩ không xin phép?”
Niếp Hành Phong nhìn lướt qua tờ khai tiền lương của Trương Huyền.
“Tôi không có giúp cậu xin phép, tôi chỉ gọi điện thoại báo an bài lại lịch trình làm việc của mình. . . . . .”
“Thật gian xảo!”
Nhắc tới tiền, Trương Huyền tuyệt đối mất hết bình tĩnh, làm càn hướng về người lãnh đạo là anh rống to: “Tôi mặc kệ, tôi lần này là vì anh mới nghỉ việc mấy ngày, anh lập tức thông báo tài vụ trả tiền lương cho tôi, nếu không tôi đi công đoàn khiếu nại anh!”
“Tôi không nhắc nhở cậu gọi điện thoại xin phép là lỗi của tôi, có điều, công ty có quy định của công ty, tiền lương sẽ không trả thêm, nếu cậu muốn khiếu nại, tôi cũng không ngăn cản.”
Niếp Hành Phong ở dưới ánh mắt như phi đao trung thản nhiên nói, Trương Huyền trầm mặc một lúc, tức giận đem tờ khai ném về phía anh, xông ra ngoài, cửa chính bị cậu ta đóng lại một cái rầm đầy phẫn nộ.
Tiểu thần côn lần này thật sự tức giận.
Thật rất thích xem bộ dáng tức giận của Trương Huyền, Niếp Hành Phong cười cười, lấy chi phiếu từ trong ngăn kéo ra, nâng bút viết số tiền.
Nghỉ việc không xin phép sẽ khấu trừ tiền lương là chế độ của công ty, anh không thể tự ý sửa đổi, có điều, thù lao khu quỷ anh không nói là sẽ không trả.
Số tiền viết ba mươi vạn, nhưng giá trị có lẽ là hơn một chút .
Viết đến chữ cuối cùng, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Trương Huyền ló đầu vào rống to: “Chủ tịch, anh đúng là con đại hồ điệp(con bướm ấy)!”
Bút vừa trợt, Niếp Hành Phong ngẩng đầu, cửa đã đóng lại.
Nhìn nét bút bị viết lệch kia, anh nhăn mặt nhíu mày, lại kéo một tấm chi phiếu trống ra, viết vài nét, đột nhiên dừng lại, cầm lấy điện thoại, gọi cho thư ký Lí Đình.
“Nếu có người nói cô là hồ điệp, là có ý gì?”
Đối diện cười ha ha, “Là chửi biếи ŧɦái, sâu róm biến thành hồ điệp, không phải là hoàn toàn biếи ŧɦái sao . . . . . . A, chủ tịch, tôi không phải đang mắng anh đâu. . . . . .”
Niếp Hành Phong đã ngắt điện thoại.
Mỉm cười trở nên dữ tợn, anh đem chi phiếu sắp viết xong xé tan thành từng mảnh, ném vào thùng rác bên cạnh.
Thù lao vẫn là lần sau trả tốt lắm, nếu còn chết tiệt gặp quỷ lần nữa!
Lời cuối sách
Độc giả thân ái, mọi người có khẻo không.
Đầu tiên, cảm ơn mọi người đã đọc tác phẩm này, hy vọng chuyện thần quái không quá đáng sợ này có thể làm cho mọi người cảm thấy vui vẻ.
“Quỷ ức” là tập 2 trong Thiên Sư hệ liệt, thường xuyên bị quỷ truy đuổi phải chạy trốn Trương thiên sư trong tập này lại như trước vì tiền cố gắng phấn đấu, chủ tịch cuối cùng cũng không đến nổi cứng đầu, có điều vẫn là một bộ hình tượng lạnh lùng ngay cả ác quỷ còn sợ.
Cho nên, nếu muốn đoạt tiền từ anh ta, đối với Trương Huyền mà nói, vẫn là nhiệm vụ không có khả năng, đương nhiên, tất cả vất vả cũng không phải không hề thu hoạch, ít nhất cậu cũng lấy được đồng hồ vàng tới tay mình. (cười)
Trong tập này xuất hiện một nhân vật rất quan trọng -Tiểu Bạch, ở trong những sự kiện gặp quỷ sau này, nó sẽ kề vai chiến đấu cùng mọi người, tuy rằng Tiểu Bạch tên này thực đáng yêu, có điều thật đáng tiếc, nó là màu đen ( tôi cũng giống như thiên sư, đều có kì thị chủng tộc ).
Nói đến mèo đen làm cho người ta cảm giác thật sự thực đáng sợ, nhất là buổi tối nhìn thấy, không cẩn thận sẽ bị dọa nhảy dựng, Phiền Lạc từng đã bị dọa, có điều một con mèo đen nhỏ mới sinh hẳn là sẽ đáng yêu hơn đúng không.
Kỳ thật tôi định viết nó thành mèo Ba Tư lông xù, chính là tình tiết truyện cần, chỉ có thể ủy khuất nó biến thành mèo đen vậy.
Ngoài ra, tập này còn ra xuất hiện hai gương mặt quen thuộc – Sở Phong và Thường Thanh, rất nhiều độc giả nói muốn xem phiên ngoại về bọn họ, phiên ngoại không có, có điều sẽ để cho bọn họ đóng vai phụ làm hai nhân vật khôi hài thỉnh thoảng xuất hiện trong hệ liệt này.
Cuối cùng, hẹn gặp lại các bạn ở tập sau!
Cảm ơn một lần nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chú thích: (Hôhô, lấy lại phần chú thích bên mèo tinh của bnha, btrang đở mất công tìm) Trong truyền thuyết thần thoại của Trung Quốc, sau khi chết âm hồn sẽ phải bước vào Quỷ Môn Quan, đường xuống Hoàng tuyền (suối vàng). Con đường nối giữa Hoàng tuyền và Âm phủ được ngăn ra bởi Vong Xuyên hà. Nước của Vong Xuyên hà có màu vàng máu (huyết hoàng), dưới đó nhung nhúc những cô hồn dã quỷ không được đầu thai, sâu bọ rắn rết, mùi máu thịt tanh tưởi phả vào mặt. Trên Vong Xuyên hà có Nại Hà kiều (có thuyết giải thích: tội nhân đến đó hỏi làm sao để lội qua sông nên mới được gọi là Nại hà), ngồi cạnh cây cầu là một bà lão được gọi là Mạnh Bà. Muốn đi qua Vong Xuyên hà, phải bước qua Nại Hà kiều. Muốn bước qua Nại Hà kiều thì phải uống một bát Mạnh Bà thang (dân gian Việt nam gọi là “cháo lú”). Không uống Mạnh Bà thang thì sẽ không thể qua được cầu, không qua được cầu sẽ không cách nào đầu thai kiếp khác.