Quyển 1 - Chương 8

Võ công của Trương Tam cao hơn mọi người rất nhiều. Nếu không nể nang tình cảm đồng môn, không có hạ sát thủ thì lúc này đã sớm thoát khỏi khốn cảnh. Trương Huyền nhưng không như vậy có tâm tốt như hắn, cầm kim lân chủy thủ, gặp ai ngăn chặn liền huy đao đánh qua, lửa giận đánh thức lệ khí bản năng, mắt xanh bên trong là màu vàng kim quang, hết sức yêu dị.

Phần này khí thế ngay cả Trương Tuyết Sơn đám người tu hành nhiều năm cũng không khỏi tim đập nhanh. Rõ ràng đối phương chỉ là một đứa nhỏ, không nhiều pháp lực, nhưng vẫn là không dám áp sát, vì thế ngược lại đồng loạt công kích Trương Tam. Đáng tiếc bọn họ đã tính nhầm, tác hồn ti trong tay Trương Tam cũng bị nhiếm theo khí thế Trương Huyền bị ảnh hưởng, đột nhiên trở nên hung mãnh lên. Ngay cả Trương Tam cũng bắt đầu khống chế không được mình, mấy chiêu qua đi, đem người vây công chính mình đều đánh nghiêng trên mặt đất. Thầy trò hai người sóng vai đứng thẳng, trước mặt phần đông đệ tử, lại không một người dám lên trước khıêυ khí©h.

Bức tường người cuối cùng là Trương Lạc. Trương Tam vừa rồi khí thế đối địch hắn xem tận mắt, có chút cực kỳ hâm mộ còn có chút mất mác. Này không còn là tiểu sư đệ năm đó thân thủ hắn dạy, võ công tu vi pháp thuật của hắn đều đã vượt quá xa chính mình. Bỏ xuống tâm tình phức tạp, cái gì cũng đều không nói nên lời, chính là phất tay áo, ý bảo bọn họ có thể ly khai.

Trương Tam ánh mắt đảo qua đám người té trên mặt đất kia, một đám nhìn thẳng chính mình, ánh mắt tràn ngập không cam lòng. Rồi lại không thể nhịn được, hắn đột nhiên cười, kéo tay Trương Huyền qua, nói: "Chúng ta đi."

Trương Huyền thu lại chủy thủ, hai người xoay người muốn ly khai. Lúc này một đạo tiếng vang quái dị đột nhiên truyền đến. Cảm giác được nguy hiểm tới gần, Trương Tam lập tức ôm lấy Trương Huyền lắc mình tránh né, trước mắt lại mãnh liệt một trận chao đảo, dưới chân chậm chậm, cùng lúc đó tiếng súng vang lên.

Bén nhọn tiếng súng qua đi là yên tĩnh ngắn ngủi, hết thảy đều phát sinh quá đột ngột, làm cho mọi người mất đi năng lực phản ứng. Trương Tam lui về phía sau hai bước, viên đạn súng săn bắn trúng vai trái của hắn, nhất thời máu trào ra, đỏ rực dưới chân tuyết trắng.

"Sư phụ!"

Trương Huyền kêu to. Thấy sư phụ bị thương, hắn tức giận lại lập tức muốn rút ra chủy thủ hướng đi qua. Trương Tam giữ chặt hắn, ngẩng đầu nhìn về phía trước, bên kia nòng súng săn tối om như cũ đối hướng hắn, họng lại chớp lên cái không ngừng. Khúc Tinh Thần cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt tràn ngập không tin cùng hoảng sợ, toàn thân đều run rẩy, thoạt nhìn tựa hồ so với hắn còn muốn sợ, cơ hồ sợ đến ném cả súng săn xuống phủ định trước chuyện thực.

"Ngươi điên rồi sao?"

Chuyện quá đột ngột, Trương Lạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức vọt tới trước mặt Khúc Tinh Thần. Một cái tát thật mạnh bay đến làm mọi người đứng hai bên cửa đều bừng tỉnh. Trương Lạc cá tính ôn hòa là vậy, mọi người lần đầu tiên nhìn đến bộ dáng hắn phẫn nộ như thế, đều sợ tới mức thối lui về phía sau.

Khúc Tinh Thần bị đánh đến lảo đảo một chút, súng săn tuột khỏi tay rơi xuống đất. Trương Lạc tiếp theo lại túm ngụ ở áo hắn đưa hắn kéo sang một bên. Nặng tiếng mắng: "Ngươi đang làm cái quái gì vậy! Ngươi sao lại có thể hướng đồng môn nổ súng!?"

"Hắn không phải đồng môn..." Trương Lạc xuống tay rất nặng, Khúc Tinh Thần khóe miệng chảy ra tơ máu, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn đối diện hai người đứng ở trong tuyết, thì thào nói: "Yêu quái đều là gây họa, đều đáng chết, ngươi bao che hắn, ngươi cũng nên chết..."

"Phụt, ngươi nói lời này giống như ngươi là hoàng đế không bằng. Một người phạm sai lầm, cửu tộc liên luỵ..." Trương Tam không nhìn miệng vết thương trên vai, cười khẽ, "Yêu có thiện có ác, người có tốt có xấu, uổng ngươi nhiều năm đi học như vậy, lại ngay cả điểm ấy đều không hiểu. Ngươi trong lòng có vô hạn cừu hận, vì gϊếŧ mà gϊếŧ, đã muốn thành ma, ngươi so với yêu ma càng đáng sợ."

"Ta không cần tu hành, ta chỉ muốn nội đan..." Khúc Tinh Thần hoảng hốt nhắc tới , ánh mắt dừng ở trên mặt tuyết bị huyết nhiễm hồng, đột nhiên thanh tỉnh lại. Nhìn lại đầu vai Trương Tam đầy máu tươi, sợ tới mức phát run, bắt lấy Trương Lạc kêu to: "Không phải, sư huynh, không phải ta nổ súng, ta không muốn thương tổn người, ta không phải ma, sư huynh..."

Hắn nhanh bắt lấy ống tay áo Trương Lạc, muốn được nghe một lời khẳng định đáp lại lại bị đẩy ra. Trương Lạc tức giận thở hắt, hiện tại chỉ nghĩ tới thương thế của Trương Tam. Những người khác thấy Trương Tam bị thương, cũng có chút đồng cảm, đều đứng lên, hướng hắn chạy tới. Nhưng không ngờ trước mắt chợt 1 trận gió mãnh liệt, Trương Tam trong tay tác hồn ti đột nhiên lay động, bông tuyết cuồn cuộn nổi lên đầy đất hướng bọn họ đánh tới.

Tuyết bay trong tiếng gầm gừ ầm vang không dứt, chỉ thấy hai vệt sáng trắng như rồng bạc uốn lượn trong màn tuyết, kim quang hấp dẫn ánh mắt mọi người. Gió tuyết ngừng, mọi người mở to mắt, trước mắt trống không, chả còn thấy bóng dáng thầy trò Trương Tam?

"Hắn cư nhiên lại dùng tác hồn ti, năm đó ngay cả..."

Cơ Khải bị uy thế ngân long dọa sợ cháng váng mắt, tuy muốn nói, dù mới nói nửa câu đã ngừng nhưng tất cả mọi người nghe đều hiểu được, năm đó mà ngay cả sư phụ cũng vô pháp đem tác hồn ti làm được tới khí thế như này. Người có chút năng lực vừa xem hiểu ngay, mọi người lại là hâm mộ rồi là ghen tị, cuối cùng vẫn là Trương Lạc đánh vỡ cục diện bế tắc, phân phó đệ tử chạy nhanh đi tìm người. Núi Truy Vân Phong thế núi hiểm trở, lại phủ đầy băng tuyết, hắn lo lắng Trương Tam ở trong tuyết mà chạy, thương thế càng thêm nặng.

Trương Tuyết Sơn liếc mắt qua nháy mắt với đám đệ tử, cũng sai bọn họ đi hỗ trợ. Trương Lạc biết ý đồ của bọn họ, muốn ngăn trở, Trương Tuyết Sơn nói: "Vẫn là cùng tìm người đem trở về đi, nếu thực ra đồng môn huých tường chuyện, nhưng bị hủy ta thiên sư một môn đích danh dự."

Lời này nói nghe thật đường hoàng, đem chuyện liên thủ vây công Trương Tam vừa rồi phủi sạch đến không còn một mảnh, mắt lại liếc qua Khúc Tinh Thần ở một bên thất hồn lạc phách, ám chỉ hắn mới là đầu sỏ gây nên. Giả mù sa mưa mà nói: "Tam sư đệ bị thương, hy vọng hắn có thể kiên trì đợi thêm một chút."

+++++

Trương Tam mang Trương Huyền ra cổ trạch, một hơi chạy đi rất xa, mới đi chậm lại. Đầu cảm giác càng thêm choáng váng, phương xa dãy núi thoạt nhìn mơ hồ không rõ, hắn biết mình trúng độc, đem Trương Huyền buông đến, hỏi: "Chúng ta đang ở chỗ nào?"

"Xuống núi, " Trương Huyền ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ bình tĩnh mà không thể thấy được chỉ ở một đứa trẻ, nói: "Có điều sư phụ, người tốt nhất vẫn là nên xem miệng vết thương một chút."

"Tiểu thương như vậy không chết được người mà."

Từ lúc bị thương, Trương Tam hay dùng pháp chú để cầm máu. Phiền toái chính là viên đạn đâm xuyên qua xương vai, nếu xử lí chậm, cánh tay có thể sẽ phải phế đi. Càng không xong chính là trong cơ thể còn có độc tố khác, hắn hiện tại toàn thân mệt mỏi. Xem ra đám người Trương Tuyết Sơn vì muốn lấy tác hồn ti mà trăm phương ngàn kế, trùng hợp thời gian trước một ngày, nếu không đến ngày mai, hắn căn bản không đủ khí lực đi ra được tới cửa.

Nếu Trương Tuyết Sơn sớm có chuẩn bị, với cá tính kín đáo của hắn, đường xuống núi có thể cũng đã an bài nhân thủ hết rồi. Hiện tại biện pháp duy nhất là đợi cho dược tính hoàn toàn phát tác hết rồi rời đi. Với tình trạng hắn hiện nay, miễn cưỡng còn có thể tiếp tục chống đỡ trong chốc lát.

Trương Tam nhìn chung quanh, bốn phía núi non trung điệp, vẻ trắng xoá một mảnh. Mười mấy năm chưa về, nhất thời lại tìm không thấy đường xuống núi. Hắn cúi đầu nhìn Trương Huyền, Trương Huyền hiểu ý, một cánh tay nhỏ bé chỉ ở phía trước, nói: "Hướng mười hai giờ."

Trương Tam theo phương hướng Trương Huyền chỉ đi xuống. Niếp Hành Phong cũng là sửng sốt, hắn đã đi theo Trương Huyền qua đây khi thám thính cùng Trương Chính, biết đây không phải là đường xuống núi mà hoàn toàn ngược lại, đó là hiểm lộ đi thông phía sau.

Chẳng lẽ thời khắc mấu chốt ngay cả Trương Huyền cũng ngây ngốc lạc đường? Niếp Hành Phong lo lắng mà nghĩ vậy. Hiện tại không nắm rõ thời gian xuống núi như vậy, chờ Trương Tuyết Sơn đuổi kịp, bọn họ một người cũng đừng nghĩ chạy thoát.

Đáng tiếc Niếp Hành Phong cái gì đều không làm được, chỉ có thể nhìn Trương Huyền mang theo sư phụ đi phía sau núi. Càng đi thế núi càng hiểm trở, gió lạnh ở sơn cốc đang lúc gào thét vần vũ, quần áo hai người loạn bay theo gió. Trương Huyền còn bé nhỏ, nếu Trương Tam không bắt lấy cậu, chỉ sợ sẽ bị gió thổi vào trong sơn cốc.

Nguy hiểm sắp tới, Trương Tam sợ lại có người đi theo, không dám thu hồi tác hồn ti,theo Trương Huyền lại đi về phía trước một đoạn. Nhìn đến sơn cốc xa xa sương mù tràn ngập, sắc tuyết xanh trắng làm tô điểm cả một vùng núi, xuyên qua dãy núi, cuối là một đoạn xiềng xích, xích sắt bị tảng đá cố định ở phía trên ngọn núi, một đầu khác xuyên qua màn tuyết về hướng về phía xa, lại nhìn không tới nơi tận cùng. Trên xích sắt bám một tầng băng tuyết, xa xa nhìn lại, liền giống như như một cái cầu ảo ảnh xuyên qua không gian nối thẳng tận trời. Xa xa mây mù vần vũ, bao trọn nửa bên Truy Vân Phong.

Đi đến nơi đây, cho dù Trương Tam có lại mù đường, cũng nhìn ra đây không phải là đường xuống núi. Hắn dừng bước lại, nhìn phía trước vụ có một gian nhà kiên cố nghi hoặc mà nói: "Đây là cấm địa phía sau núi, chúng ta đi như thế nào mà lại đến được đây?"

Đúng vậy đây là phía sau núi a," Trương Huyền nói: "Phía trước chắc chắn có người đã chờ sẵn. Chúng ta từ phía sau xuống núi, con nghe Trương Chính nói qua, cầu sắt kia hướng cả đối diện ngay sơn cốc."

Trương Chính đúng là không có nói sai, nhưng hắn nhất định cũng có nói qua nơi này là cấm địa, ngay thiên sư người của bản môn nếu không được cho phép, không được bước vào nửa bước. Nghĩ chắc là Trương Huyền đã đem câu này bỏ ngoài tai.

Gió lạnh thổi tới, tay chân đông cứng vẫn còn có chút cảm giác tê tê. Trương Tam nhìn phía trước cây cầu treo thật dài, vào đông trời lạnh, đường cáp treo đóng băng đầy tuyết đọng, sơn cốc gió tuyết lại lớn. Chính mình trúng độc, Trương Huyền lại tuổi nhỏ, cho dù miễn cưỡng đi, cũng chưa chắc có thể vượt qua an toàn . Trước có lang sau có hổ, đưa hắn bức đến cùng đường, trong gió lạnh mơ hồ nhớ tới lời sư phụ khi trục hắn rời đi. Nói vậy khi đó sư phụ đã tính đến hắn có một kiếp này, mới cảnh báo, đáng tiếc hắn vẫn là trốn không thoát.

Trương Huyền còn vô pháp thể hiểu tâm trạng của Trương Tam lần này. Thừa dịp cậu nghỉ ngơi khi sôi nổi chạy đến vách đỉnh núi, nhìn xuống thăm dò, kêu lên: "Sư phụ, phía dưới giống như có tiếng của ai đó, có điều sương dầy, cái gì cũng đều thấy không rõ."

Trương Tam vội vàng tung người lên, dùng tác hồn ti cuốn ở bên hông Trương Huyền, sợ cậu không để ý sẽ bị ngã xuống. Lập tức nghe thấy ở dưới sơn cốc truyền đến tiếng vang thuộc về loại cương khí của đạo gia ở dưới cốc đang lúc nấn ná còn mơ hồ hỗn loạn tiếng hú của loài thú, liên tiếp như tiếng sấm nổ vang, chấn động lòng người. Trương Tam trong lòng khẽ động. Lúc này mới hiểu được tổ sư gia vì sao coi nơi này là cấm địa, vì sợ người trong môn nếu tâm trí bất chính sẽ bị dụ dỗ nhập ma.

Có điều bị sự hiếu kỳ thôi thúc, hắn vẫn là nhịn không được nhìn thoáng qua thăm dò. Đáng tiếc dưới sơn cốc tràn ngập sương khói, cái gì cũng nhìn không thấy. Chỉ cảm thấy gió lạnh thổi tới, đang muốn phản ứng lại, chợt nghe Trương Huyền phía sau kêu: "Sư phụ!"

Tiếng kêu giòn tan mang theo sự ngây thơ của tiểu hài tử, Trương Tam mỉm cười quay đầu lại, đột nhiên ngực đau buốt, một đạo hàn quang vô thanh vô tức đâm vào trong ngực hắn.

Trương Tam ngây người trong giây lát, tựa hồ không hiểu được chuyện gì đang xảy ra trước mắt. Trương Huyền lại một lần nữa tăng lực, hắn giờ đã thấy rõ , giờ phút này đang đâm vào trong ngực hắn chính là chủy thủ dùng thần thú kim lân mài thành, mà đầu kia của chủy thủ nắm ở trong tay Trương Huyền.

Trương Huyền đứng ở trên một trên tảng đá phía sau hắn, như vậy có thể vừa vặn đem chủy thủ hoàn toàn xuyên vào tim của mình. Tới lúc này, khóe miệng Trương Tam khẽ động, như là muốn cười, cười nhạo hết thảy trước mắt thật hoang đường như thế nào.

Niếp Hành Phong cũng ngây ngẩn cả người. Anh nhập vào trên người Trương Huyền nên vốn dĩ phải cảm giác được khác thường của Trương Huyền sớm hơn so với Trương Tam chứ?! Nhưng trên thực tế anh cái gì cũng không nhận thấy được. Hết thảy đều xảy ra thực nhanh mà quá bình tình đến kì quặc. Đợi tới lúc kịp phản ứng, ý thức của mình đã tùy ý theo lưỡi dao đâm vào trên người Trương Tam. Tựa như vô số lần trong dĩ vãng vậy, thông qua nhãn thị của Trương Tam, anh cũng được cùng chứng kiến Trương Huyền từng ngày lớn lên, từ khi chỉ là nguyên anh sau biến thành đứa bé rồi tới lúc có thể trở thành tiểu thiên sư theo trợ thủ cho Trương Tam, cũng tận mắt thấy cậu đem chủy thủ đâm vào tim Trương Tam, không mang theo một tia do dự mà thật lạnh lùng, so với sơn cốc lệ phong còn làm cho lòng người phải rét lạnh.

Ngực rất đau. Trong nháy mắt, khϊếp sợ không tin cùng tuyệt vọng, vô số loại tình cảm tụ lại cùng một lúc đâm thẳng vào trái tim của anh. Anh biết đây là cảm giác của Trương Tam truyền tới cho mình, đó thực sự là một cảm giác không thể dùng lời nói mà có thể hình dung được. Sát khí đả thương người quá nặng. Anh nghĩ có lẽ Trương Huyền tự tay xuyên thấu kia không phải là trái tim của Trương Tam nữa mà là tình cảm của hắn —— một khắc ra tay cứu lấy đứa nhỏ trở về, ngay tại lúc sống chết trước mắt cư nhiên muốn mạng của hắn.

Niếp Hành Phong hoảng hốt cảm thấy rất muốn thử quay trở về nhập lại trên người Trương Tam. Anh nhìn không tới biểu tình của Trương Tam, chỉ cảm thấy hắn nhìn Trương Huyền ánh mắt thực bình tĩnh. Trương Huyền cũng rất lạnh tĩnh, thầy trò hai người mặt đối mặt đứng. Trương Huyền thậm chí không hề tránh né hay kiêng kị ánh mắt của Trương Tam, đôi mắt trong trẻo như chỉ vừa làm một chuyện hết sức bình thường, nhẹ giọng nói: "Ta là cố ý mang người tới nơi này. Chuyện bọn họ kê đơn ta cũng có biết đến, cái kia đường cáp treo phải đi, bất quá chính là ta một mình làm."

Niếp Hành Phong rốt cục đã hiểu, vì cái gì Trương Huyền biết có người kê đơn lại không nói cho Trương Tam, vì cái gì muốn thả lang yêu, vì cái gì lại cố tình dẫn sai đường. Anh không hiểu chính là mục đích Trương Huyền làm như vậy ,càng không tin người mình yêu lại như vậy vô tình, vì kiện pháp khí lạnh như băng mà có thể không màng cả tánh mạng con người.

Nhưng hiện tại sự thật đã xảy ra ở ngay trước mắt. Chủy thủ vẫn đang cắm trên ngực Trương Tam, trừ phi đây là cơn ác mộng. Nhưng nếu ác mộng lại chân thật đến loại mức này thì đâu mới là sự thật ?!

Lệ phong như trước ở bên tai gào thét. Thời gian giống như ngưng đọng ảnh tại khoảnh khắc này. Niếp Hành Phong cảm giác được nỗi lòng Trương Tam chậm rãi trầm mặc, chỉ chừa một tia thản nhiên cùng thương cảm. Hắn không hướng Trương Huyền hỏi vì sao, như là bất luận đáp án nào hay sự thật đang diễn ra trước mắt đều không quan trọng với hắn.

Ngược lại là Trương Huyền chủ động nói tiếp, "Sư phụ, chiêu này chính là người dạy cho ta —— trên đời này ngoại trừ chính mình ngươi, bất luận kẻ nào đều có thể lừa gạt ngươi."

Trương Tam cau mày, lập tức nở nụ cười, gật đầu nói: "Con học rất khá, còn có, cám ơn con."

Ngày đó ở bờ biển gặp được ngươi, ta chỉ biết ngươi chính là khắc tinh chí mạng của ta. Nhưng nếu gặp nhau là duyên phận của chúng ta, như vậy ta nhận ngươi, nếu tương lai vận mệnh có thể thay đổi, kia tất nhiên là chuyện tốt. Nếu thay đổi không được, ta cũng sẽ không oán trách. Cám ơn ngươi, làm bạn cùng ta thời gian tịch mịch dài như vậy.

Đây là Niếp Hành Phong lần đầu tiên nghe được tiếng lòng Trương Tam, cũng là lần cuối cùng. Tình cảm mãnh liệt thâm hậu giống búa tạ từng chút làm nhói đau cõi lòng anh. Đôi mắt mơ hồ, anh rốt cục hiểu được ngày đó vì cái gì sau khi Trương Tam nhìn đến nguyên anh của Trương Huyền lại do dự như vậy. Hắn đã biết trước vận mệnh của mình, nhưng vẫn là tiếp nhận Trương Huyền, nuôi nấng cậu khôn lớn, lại qua đủ loại kí ức tình nghĩa thầy trò ấm áp, cả những khi mạo hiểm liên thủ đánh quái. Một đoạn kí ức hiện lên ở trước mắt Niếp Hành Phong. Đoạn thời gian niên thiếu này có lẽ đối với Trương Huyền mới chỉ ngắn ngủi đến không đáng giá nhắc tới. Nhưng đối Trương Tam mà nói, lại là một đoạn ngày vô cùng quan trọng của cuộc đời.

Niếp Hành Phong chưa từng cùng Trương Tam trực tiếp tiếp xúc hay trò chuyện cùng, nhưng nhìn hắn đối Trương Huyền nuôi nấng dạy bảo, anh đã bất tri bất giác đem Trương Tam trở thành bậc trưởng bối chính mình cảm thấy thật đáng kính trọng. Xem thái độ của Trương Huyền lúc sau còn tưởng rằng Trương Tam có thể đã thoát hiểm, nhưng chưa từng nghĩ tới người chân chính hại hắn lại chính là Trương Huyền. Trong lúc nhất thời cảm xúc cuồn cuộn, thật muốn đem Trương Huyền ra mắng một trận, lại muốn vãn hồi bi kịch này. Nhưng cuối cùng anh cái gì cũng đều không làm được, chỉ có thể mờ mịt mà chứng kiến hồi kịch đang xảy ra. Trương Huyền từ trên tảng đá nhảy xuống, thuận tay thu hồi tác hồn ti bên hông. Đó là Trương Tam vừa rồi vì lo lắng sợ cậu trượt chân ngã xuống núi mà buộc ở trên lưng cậu.

Cho dù là ở sống chết trước mắt, toàn bộ tâm tư của Trương Tam vẫn là đặt ở trên người đồ đệ, không để cho cậu gặp một chút nào thương tổn. Ngược lại thì Trương Huyền đã làm cái gì? Cậu chỉ sợ người khác đoạt được tác hồn ti trước mình, liền đối sư phụ của mình từng bước hạ độc thủ như vậy. Nhìn dáng người nhỏ gầy của hài đồng trước mắt này, Niếp Hành Phong chỉ cảm thấy toàn thân rét run. Anh rất muốn hỏi cậu rốt cuộc có tâm hay không, càng muốn nói người này không phải Trương Huyền, người yêu của anh sẽ không làm ra chuyện phát rồ đến như vậy!

Trương Tam không cùng Trương Huyền tranh đoạt tác hồn ti, mặc cậu lấy đi. Dưới chân vừa khuỵu, theo băng tuyết ngã xuống sơn cốc.

Hắn đương nhiên sẽ không cùng Trương Huyền đi tranh đoạt, bởi vì tác hồn ti vốn là hắn phải truyền cho Trương Huyền. Đây là Niếp Hành Phong ở trong miền suy tư mờ mịt cuối cùng cảm nhận được. Sau đó anh cũng cảm giác được sinh mệnh theo hơi thở từng chút một chảy ra khỏi thân thể Trương Tam, mà chính anh cũng theo phân hơi thở kia thoát ly khỏi thân thể Trương Tam.

Trương Tam ngã xuống sơn cốc, Niếp Hành Phong nghe thấy khoảng không dưới đó truyền đến ngân nga hồi âm. Quay đầu nhìn, lại bị che khuất bởi sương mù, cái gì cũng nhìn không tới. Trước mắt chợt tối sầm, hoàn hồn lại phát hiện mình đang đứng ở vách núi bên cạnh, dưới chân băng tuyết ẩm ướt, đột nhiên đang lúc không thể nắm giữ cân bằng, bất ngờ ngã về phía sau.

"Chủ tịch!"

Tiếng gọi quen thuộc làm cho thần trí Niếp Hành Phong hoảng hốt một chút. Trong lúc chỉ mành treo chuông liền cảm giác cổ tay bị nắm thật chặt chẽ. Nhìn lại người trước mắt, tuấn mi lãng mắt, thân hình cao lớn, đúng là Trương Huyền sau khi đã trưởng thành. Trong lúc nhất thời hoàn toàn bất đồng hình ảnh hai người lớn nhỏ xuất hiện cùng nhau, anh sửng sốt. Trong lòng chợt thấy đau đớn vì cái chết vừa rồi. Trước mắt hiện lên một màn Trương Tam rơi vào khoảng không sơn cốc, không khỏi dấy lên lửa giận, vung một cái tát thật mạnh lên mặt Trương Huyền.

Vang dội tiếng bàn tay tiếp xúc da thịt. Trương Huyền bị đánh đến lảo đảo ngã về phía sau, buông tay ra, vẻ mặt khϊếp sợ mà nhìn Niếp Hành Phong. Niếp Hành Phong cũng ngây ngẩn cả người, anh không nghĩ tới mình có thể chi phối ý thức, càng không nghĩ tới tứ chi có thể hoạt động, đối Trương Huyền ra tay.

Trong trí nhớ anh chưa từng quá nặng tay đối với Trương Huyền, ngay cả nói nặng lời cũng chưa từng nói qua, vậy mà vừa rồi anh cư nhiên không thể khống chế tâm tình của mình. Cái chết của Trương Tam làm anh quá kích động, chỉ cảm thấy đối người trước mắt này tràn ngập thống hận. Nếu hiện có đao ở trong tay, anh có thể sẽ một đao chém qua giống như vừa rồi Trương Huyền đối sư phụ như vậy, không một chút lưu tình...

Trương Huyền vẫn đang nhìn anh, trong mắt xanh tràn ngập kinh ngạc cùng khổ sở. Điều này làm cho Niếp Hành Phong đột nhiên tỉnh táo lại —— đứng ở trước mặt anh hoàn toàn không phải Trương Huyền khi còn nhỏ mà là người yêu của anh.

Niếp Hành Phong nghi hoặc lo sợ, trong lúc nhất thời vẫn không phân biệt rõ đâu là sự thật đâu là giấc mộng trong quá khứ. Gió lạnh thổi tới, khối băng trên đỉnh núi không chống đỡ nổi chấn động vừa rồi, đột nhiên nứt ra. Niếp Hành Phong mất đi thăng bằng, ngã xuống triền núi.

"Chủ tịch!"

Tiếng kêu sợ hãi theo hướng trên vách núi truyền đến, nhưng lập tức đã bị gió lạnh thổi đi mất dạng. Lúc Niếp Hành Phong ngã xuống cảm thấy có cỗ lực lượng dị thường cường đại từ trong sơn cốc hướng tới chính mình, cuốn lấy đem cả người kéo xuống như muốn lấy đi tính mạng. Đúng lúc này, ngân quang xuyên qua sương mù phóng tới. Tác hồn ti buộc tại hông anh, liền mượn lực từ tác hồn ti mà nhảy lên vách núi. Ngay lúc đó anh chỉ kịp nhìn thoáng qua có một bóng người, bị đạo lực lượng kia kéo vào sơn cốc.

Ngân quang theo bên hông biến mất, cũng mang đi mất cả nhiệt độ cơ thể cùng khí tức quen thuộc. Ngay lúc sau hiểu được đã xảy ra chuyện gì, Niếp Hành Phong lập tức lại thả người nhảy xuống sườn núi, hoàn toàn bỏ mặc con vẹt xanh biếc đang vung loạn cánh líu ríu mà hò hét ầm ĩ.

"Không được nhảy xuống dưới, phía dưới chơi không tốt!!! Về nhà đi về nhà đi!"

Âm phong thổi tới, đem chim nhỏ hất trở lại. Trên không trung trở mình một cái, mắt thấy hai người đều rơi xuống , nó vỗ vỗ cánh, quay lại hướng ban đầu tới đây chuẩn bị bỏ chạy lấy người. Nhưng bay được một đoạn không xa lại phi trở về —— không có Trương Huyền dẫn đường, chỉ bằng pháp lực của một con vẹt như nó thì đừng mong có thể từ trong quỷ giới này trở về hiện thực đi.

"Chết tiệt!"

Khi biết sự thật bi thảm này, nó vươn móng giữa, vẻ nho nhã mà chửi một câu, sau đó cắn răng một cái, cũng quay đầu hướng sơn cốc bay tới.

...