Quyển 3 (Hạ) - Chương 1

Xe chạy, nhưng không phải trên đường về, mà tiếp tục đi về phía trước, thấy hướng chạy là lên núi, Trương Huyền hỏi: "Này là muốn đi đâu đây?"

"Biệt thự Trần gia." Nhϊếp Hành Phong nói: "Nhà Trần Văn Tĩnh ở cách nơi này gần nhất, đi hỏi một chút, biết đâu có đầu mối gì."

Nhϊếp Hành Phong không nói từ đầu, nhưng Trương Huyền nghe hiểu, cùng thời điểm phát sinh số vụ án ác thú cắn người, Trần gia rất nóng lòng làm minh thọ, có lẽ giữa đó có liên quan gì, nhất là hiện trường xảy ra vụ án cách Trần gia rất gần, thế này động vật hung dữ muốn ẩn nấp rất khó, nhưng nếu có đủ sân bãi, xung quanh lại không có nhà ở, việc nuôi dưỡng sẽ trở nên đơn giản hơn, những điều kiện này Trần gia đều có đủ, Nhϊếp Hành Phong hoài nghi họ không kỳ lạ chút nào.

Sau khi lái qua một đường núi ngoằn ngoèo rất dài, biệt thự Trần gia rốt cuộc xuất hiện trong tầm mắt mọi người, nhìn ngôi nhà trước mắt, Tiêu Lan Thảo thốt ra: "Nhà thật lớn, nhưng hẻo lánh thế này, nếu xảy ra chuyện gì, cũng không tìm thấy người giúp đỡ."

Nhϊếp Hành Phong trong lòng khẽ động, không thể không thừa nhận lời này của Tiêu Lan Thảo nói đúng điểm mấu chốt, sau khi xe dừng lại, anh ngăn Tiêu Lan Thảo muốn xuống xe lại, nói: "Trần gia không thích tiếp xúc với người ngoài lắm, nếu họ biết anh là cảnh sát, nhất định sẽ từ chối gặp."

"Một mình tôi đi được rồi, các anh ở lại đây chờ tôi." Trương Huyền hiểu tâm tư của Nhϊếp Hành Phong, nói: "Tôi từng tới làm việc với họ, tin rằng anh ta không thể không nể mặt tôi."

Lại là mấy việc nhố nhăng của đạo sĩ chứ gì? Cũng không biết lừa của người ta bao nhiêu tiền rồi.

Tiêu Lan Thảo có xung động muốn chế giễu, nhìn Trương Huyền đi xa, ánh mắt hắn lóe lên một cái, cười nói với Nhϊếp Hành Phong: "Không hổ là đối tác tốt nhất, các anh thực sự phối hợp rất ăn ý đấy."

Nhϊếp Hành Phong biết Tiêu Lan Thảo đang bóng gió, có điều anh không vạch trần cũng làm như không biết, nói: "Thói quen!"

"Đây là giọng điệu mà tình nhân ở cùng nhau rất lâu rồi mới có thể dùng." Tiêu Lan Thảo dựa vào ghế một chút, cười nói: "Chủ tịch, người quang minh chính đại không nói láo trước mặt, nếu như tôi nói tôi muốn chính thức theo đuổi Trương Huyền, anh sẽ lưu tâm chứ?"

Nhϊếp Hành Phong sửng sốt, Trương Huyền vẫn luôn rất được chào đón, bình thường người theo đuổi cậu không phải ít, nhưng biết rõ cậu là người của mình, vẫn trắng trợn đưa ra khiêu chiến với mình, Tiêu Lan Thảo là người đầu tiên, quay đầu nhìn hắn, nhìn thấy lại là một đôi nhãn đồng mập mờ nét cười, mắt phượng Tiêu Lan Thảo hẹp dài, lúc nheo lại, khiến nụ cười của hắn sinh ra mùi vị hơi tính toán, nhưng không thể không thừa nhận, hắn là một người đàn ông vô cùng có sức hấp dẫn.

Thấy Nhϊếp Hành Phong sững sờ, Tiêu Lan Thảo phì cười: "Tôi biết nói như vậy rất thất lễ, nhưng tôi thủy chung cho rằng, trên đời này không có tình cảm vĩnh hằng bất biến, đến lúc anh đã thành thói quen, đại khái cũng là thời điểm hết hứng thú."

"Nhận thức của mỗi người về chuyện tình cảm không giống nhau, tôi không muốn phủ nhận quan điểm của anh, anh cũng không làm bất cứ chuyện gì thất lễ, tôi rất vui khi người yêu của mình được người khác thích, thế nên, nếu anh muốn theo đuổi, xin cứ tự nhiên."

Câu trả lời bình tĩnh, khiến nụ cười của Tiêu Lan Thảo không còn thong dong như lúc đầu, không hổ là người lăn lộn lâu trong giới kinh doanh, nhanh như vậy đã thản nhiên phản kích, trong lòng hắn nghĩ, cười nói: "Anh nói như vậy, nếu không phải đánh giá quá cao địa vị của mình trong lòng đối phương, thì căn bản chính là không quan tâm địa vị của đối phương trong lòng mình."

"Đều không phải, mà là thứ tình cảm này hoàn toàn không cần để trong lòng."

Không cần đặc biệt để trong lòng, bởi vì Trương Huyền thủy chung đều ở trong lòng anh, là tồn tại cùng một thể với ý thức và thân thể anh, mà thứ tình cảm này, anh nghĩ Tiêu Lan Thảo hẳn là không hiểu, nên anh tuyệt không để ý tới khiêu chiến của đối phương.

Tiêu Lan Thảo đích xác không hiểu lời Nhϊếp Hành Phong, nhưng thái độ của đối phương khiến hắn mất đi hứng thú chơi tiếp, nhàm chán nhìn về phía ngoài xe, Trương Huyền đã gọi mở cửa, đang nói chuyện với một ông lão có tuổi.

"Vị kia là..."

"Hình như là quản gia Trần gia."

Nhìn Trương Huyền nói chuyện với ông lão, Nhϊếp Hành Phong cảm thấy hỏi thăm không được thuận lợi, anh nói với Tiêu Lan Thảo: "Có thể làm phiền anh giúp tôi điều tra Trần gia một chút được không?"

"Anh muốn biết về phương diện nào?"

"Sự phát triển của công ty họ mấy năm gần đây, còn cả Trần gia có xảy ra tình hình nào ngoài ý muốn không."

Tiêu Lan Thảo là một người thông minh, Nhϊếp Hành Phong nói như vậy, hắn liền biết Trần gia có vấn đề, hỏi: "Cần tôi phái cấp dưới giám sát hành động của họ không?"

"Nếu như anh có đủ sức chịu đựng, không ngại thử một lần."

Nhϊếp Hành Phong nói xong, liền thấy cửa chính đóng lại, Trương Huyền quay về, thở phì phì lên xe, nói: "Lái xe."

Tiêu Lan Thảo lái xe đi, hỏi: "Bị sập cửa vào mặt rồi?"

"Nói ta là thần côn đi kiếm cơm, nếu còn trở lại quấy rầy sẽ báo cảnh sát, đệch!" Trương Huyền bực mình, lại nói: "Ta còn lo hỏi trực tiếp quá đột ngột, tìm một cái cớ để gặp Trần Văn Tĩnh, ai ngờ thái độ lão ta càng hung hăng, nói ta lừa tiền thiếu gia nhà bọn họ, hừ!"

Nhớ lại quần áo Trương Huyền mặc lúc làm minh thọ, đó không phải thần côn thì là gì? Nhϊếp Hành Phong nhịn cười, nói: "Vất vả rồi!"

"Này cũng không hẳn, chỉ là con chó con bên trong kia sủa từng tiếng từng tiếng, sủa làm em cũng sắp suy nhược thần kinh rồi."

"Chó?"

"Nghe nói là con chó con họ nhặt trên núi về, chân bị bẫy thú kẹp bị thương, bộ dạng rất đáng thương."

Vì chuyện này không quan trọng, Trương Huyền không nhắc với Nhϊếp Hành Phong, nghe xong lời cậu, Tiêu Lan Thảo lập tức hỏi: "Phải chăng là yêu thú biến hóa?"

"Lẽ nào mi cho rằng ngay cả chó với yêu ta cũng không phân biệt được hay sao? Đây chỉ là con chó, chó Shiba rất nhỏ."

Mặc dù ôm hoài nghi rất lớn về con mắt thiên sư của Trương Huyền, nhưng nếu cậu đã nói chắc chắn như thế, Tiêu Lan Thảo cũng không tiện cố chấp nữa. Sau khi lái xe vào thành phố, trên đường về ngang qua cục cảnh sát, Nhϊếp Hành Phong bảo Tiêu Lan Thảo dừng xe ở ven đường, nói cảm ơn hắn đã lái giúp, đoạn đường tiếp theo không cần phiền nữa, tự họ lái về là được rồi.

Tiêu Lan Thảo đỗ xe xong, nói: "Nếu các cậu cảm thấy hứng thú với thi thể từng bị dã thú cắn, tôi có thể đưa các cậu tới xem, có điều vì nguyên nhân mọi người đều biết, chỉ có thể mời các cậu tới xem xét vào nửa đêm, ý kiến các cậu thế nào?"

Trương Huyền nhìn Nhϊếp Hành Phong, Nhϊếp Hành Phong nói: "Vậy làm phiền bố trí một chút."

"Nếu không ngại, chúng ta hẹn hai giờ sáng được chứ?"

Lần này vẫn là Nhϊếp Hành Phong đáp OK, chú ý tới sự tương tác không nhìn thấy được giữa họ, Tiêu Lan Thảo nhướng nhướng lông mày, cởi dây an toàn xuống xe, Trương Huyền gọi hắn lại, hỏi: "Này, rốt cuộc mi là yêu quái gì? Nếu quả thật muốn làm đại thám tử, không bằng biến thân đi điều tra đi, nhất định dễ làm việc hơn bộ dạng bây giờ của mi."

"Thiên sư đại nhân cảm thấy hứng thú với nguyên hình của tôi như vậy, thật khiến tôi được ưu ái mà lo sợ." Ánh mắt Tiêu Lan Thảo đảo qua Nhϊếp Hành Phong, cười híp mắt nói: "Muốn biết nguyên hình của tôi rất đơn giản, chi bằng đêm nay chúng ta..."

"Anh nên xuống xe." Nhϊếp Hành Phong lạnh lùng cắt ngang lời nói nhảm của hắn.

Còn nói không để ý, ngay cả trêu đùa bình thường cũng triệt để không cho phép ấy chứ?

Tiêu Lan Thảo không đối đầu trực diện với Nhϊếp Hành Phong, vâng theo mệnh lệnh của anh xuống xe, cách cửa sổ xe mở phân nửa nói với Trương Huyền: "Nếu như tôi đi, hắn sẽ chết, tôi không hy vọng hắn chết."

Hắn rất nghiêm túc nhấn mạnh: "Chí ít bây giờ vẫn chưa hy vọng."

Trương Huyền biết Tiêu Lan Thảo nói "hắn" là chỉ ký chủ, tuy rằng đây là sự thực, nhưng từ miệng Tiêu Lan Thảo nói ra, nó có bao nhiêu độ chân thật thì còn phải đợi xem xét.

Tiêu Lan Thảo nói tạm biệt, sau khi đi vài bước, lại quay lại bỏ thêm một câu: "Có một số việc cũng là thuộc chức trách của chúng tôi, có chỗ mạo phạm xin hãy lượng thứ."

"Tiểu Lan Hoa đây là ý gì chứ?" Tiêu Lan Thảo đi rồi, Trương Huyền ngồi vào chỗ ghế lái, lầm bầm: "Em nghĩ là hắn cố ý, bản thân không tìm được đầu mối, liền lợi dụng chúng ta làm quân tiên phong, Chủ tịch anh hà tất dính dáng đến hắn?"

"Chỉ cần có kết quả là tốt rồi, thỉnh thoảng bị lợi dụng một hai lần cũng không hề gì, dù sao chúng ta cũng đang lợi dụng hắn."

Nói đến việc Nhϊếp Hành Phong nhờ Tiêu Lan Thảo điều tra chuyện của Trần gia, Trương Huyền lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Tả Thiên, nói: "Điều tra về chuyện của người khác thế này công ty thám tử bọn em lợi hại hơn cảnh sát, anh bỏ gần tìm xa làm gì?"

"Gần phải tốn tiền."

"Chiêu tài miêu anh còn có thể keo kiệt hơn được nữa không? Còn sợ em nhân cơ hội đòi tiền anh..."

Trương Huyền lải nhải được một nửa, di động kết nối, chưa đợi cậu nói, Tả Thiên ở đối diện đã hỏi trước: "Có tin tức của người mất tích à?"

"...Không có."

Trương Huyền ngẩn ra một chút mới nhớ hiện tại Tả Thiên đang xử lý vụ án, có điều bản thân cậu bên này cũng một đống chuyện, nào có tâm tư lo chuyện người khác, nói: "Tôi là có việc khác muốn nhờ anh đây, tra giúp tôi một chút tư liệu."

Cậu báo tên Trần Văn Tĩnh và bối cảnh gia đình, Tả Thiên ghi xong, nói: "Trần gia làm về dụng cụ y tế và chữa trị à, việc này dễ tra, tối nay cho cậu tin tức."

Cúp điện thoại, Trương Huyền đắc ý liếc Nhϊếp Hành Phong một cái, ý như đang nói – em làm việc cũng rất nhanh.

Để cấp mặt mũi cho Trương Huyền, Nhϊếp Hành Phong nói cảm ơn cậu, hỏi: "Tả Thiên không bảo em điều tra tiếp vụ con trai của phú thương mất tích à?"

"Không, khả năng anh ta cũng hơi từ bỏ rồi." Trương Huyền lái xe, nói: "Em đoán người kia cũng là một trong những nạn nhân bị ăn tươi rồi, với năng lực của Tả Thiên, án bắt cóc đi lạc bình thường, anh ta đã sớm tra ra được, hoàn toàn không cần nhờ em tính hành tung."

Tuy rằng Tiêu Lan Thảo báo là tám vụ án tử vong, nhưng nhân lực cảnh sát có hạn, có thể ở nơi bọn họ không biết, còn phát sinh sự việc làm hại tương tự, Nhϊếp Hành Phong nghĩ có lẽ Trương Huyền nói không sai.

Xe lái vào khu dân cư, lúc đi ngang qua Empire, Nhϊếp Hành Phong nhìn một cái ra bên ngoài, trên cửa quán bar vẫn treo biển tạm ngừng kinh doanh như cũ – hình như vài ngày rồi Sơ Cửu vẫn chưa xuất hiện.

"Sập tiệm à?" Trương Huyền rất tiếc nuối nói: "Em rất thích quán bar này, nếu thật sự sập tiệm, không bằng chúng ta lấy lại tự mình mở cũng được."

Tự mở quán bar? Em còn ngại chưa đủ nhiều rắc rối hay sao hả Trương thiên sư?

Hai người về đến nhà, cơm tối đã làm xong, nhưng là Ngụy Chính Nghĩa và Ngân Mặc cùng nhau nấu, Chung Khôi còn chưa về, Ngân Mặc nói cho họ biết, gần đây Mã Linh Xu bận nhiều việc, Chung Khôi có thể phải giúp hắn đến tận khuya mới tan việc.

"Mấy ngày nay Mã gia có động tĩnh gì không?" Đang ăn cơm, Trương Huyền hỏi.

"Tất cả bình thường, Mã Linh Xu vừa về nước, tiệc xã giao rất nhiều, cũng may Chung Khôi không phải người thường, nếu không sẽ mệt nhoài." Ngân Bạch thay em trai trả lời: "Chủ nhân, xem ra thay vì để huynh đệ chúng ta điều tra nội tình của Mã Linh Xu, chẳng bằng để Chung Khôi làm, Mã Linh Xu rất tín nhiệm Chung Khôi, đi đâu cũng mang hắn theo, mà ta cùng Ngân Mặc ngay cả thư phòng của hắn cũng không thể đến gần."

Nhìn ra được Mã Linh Xu rất hợp mắt Chung Khôi, bằng không sẽ không để y một tay mơ làm trợ lý, đây chính là vị trí bao nhiêu người tranh nhau cũng không được, nhưng chuyện cơ mật thế này sao cậu dám giao cho Chung Khôi làm? Nói không chừng lúc nào đó Chung Khôi bị Mã Linh Xu vạch trần.

"Cậu ta có công việc của cậu ta, các ngươi cứ làm tốt chuyện của mình đi là được rồi."

"Nhưng ngày nào cũng đi catwalk mệt muốn chết, có vài động tác mà phải làm cả ngày, công ty đối với chúng ta không tệ, nhưng trói rất chặt, rõ ràng đây là ý của Mã Linh Xu." Ngân Bạch cười nhạt: "Hắn nhìn thấu tâm tư ngươi, cố ý tách chúng ta ra thì phải? Nói dễ nghe thì là nâng đỡ chúng ta, kỳ thực hoàn toàn là kiếm cớ tống cổ chúng ta đi, không cho chúng ta cơ hội điều tra hắn."

Ngân Bạch tuy rằng vừa lười vừa tham, nhưng tâm cơ sâu hơn Ngân Mặc, Trương Huyền biết hắn nói là sự thật, thấy Ngân Mặc ngậm miệng không nói, liền bảo: "Nếu như Ngân Mặc không muốn làm, ta cũng không cố ép."

Ngân Mặc vẫn không nói gì, có điều thái độ rất rõ ràng, hắn muốn tiếp tục làm trong ngành người mẫu này, phản ứng này hợp đúng tâm ý Trương Huyền, với lập trường của cậu mà nói, đương nhiên muốn hai huynh đệ này thường xuyên xuất hiện trước công chúng, dẫn kẻ đứng sau màn từng uy hϊếp bọn họ ra, cười nói: "Ngươi xem, không phải là ta không đáp ứng, là Ngân Mặc muốn trình diễn."

Ngân Bạch nheo đôi mắt lại, dáng vẻ khó chịu, nhưng nhìn sắc mặt Ngân Mặc, không nói thêm gì nữa.

Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười quang quác, là Hamburger buồn chán, đứng trên đèn pha lê nhìn xuống chế giễu, Trương Huyền đang bực, hỏi: "Ta bảo ngươi đi theo dõi Lâm gia, kết quả Lâm Thuần Khánh chết ngươi cũng không biết, Mã Linh Xu từng tới thăm hỏi ông ta ngươi cũng không biết, mỗi ngày ngươi đều làm cái gì hả?"

"Ông ta chết ban đêm, lúc đó ta còn đang ngủ, có điều theo quan sát của ta mà nói, hơn nửa tháng nay, không ai tới thăm hỏi ông ta, Tiểu Lan Hoa có lừa các ngươi không vậy?"

"Hắn hà tất phải lừa chúng ta, cho nên chín mươi phần trăm khả năng là ngươi lười biếng."

"Biết đâu đấy." Hamburger ngẩng đầu suy nghĩ một chút, thừa nhận chẳng thèm để ý: "Trời quá nóng, chẳng hạn như chợp mắt cũng có khả năng."

Đã sai sót lại còn có thái độ thế này, Trương Huyền cười nhạt: "Chút chuyện nhỏ này cũng không làm nổi, ngươi còn có thể làm được gì?"

"Ta vốn là người đưa tin, ngươi không muốn cho một người đưa tin làm công việc chuyên ngành, còn chê kỹ thuật chuyên ngành kém, đây hoàn toàn là vấn đề của chính ngươi thì phải!"

Lời đáp lại hùng hồn đầy lý lẽ, nếu không phải Bé con còn đang ăn bên cạnh, Trương Huyền nhất định phi cái nĩa trong tay tới, làm một xiên vẹt quay. Đại khái nhìn ra được Trương Huyền tâm tình không tốt, Hamburger không dám lải nhải nữa, vỗ cánh bay đi, nhỏ giọng nói: "Ta sẽ tới Lâm gia mở mang kiến thức ngay bây giờ, có lẽ sẽ có phát hiện gì mới."

Trương Huyền đã chẳng ôm kỳ vọng gì ở con vẹt này nữa rồi, kệ nó đi, Kiều ở bên cạnh nhìn tất cả chuyện này, cười hì hì, đẩy đĩa thức ăn hết ra, nói: "Xem ra mọi người đều tiến triển không thuận lợi, vậy đành phải để tôi cung cấp chút tin tức, làm vui lòng sư phụ."

"Không phải cậu vừa trở về à? Từ đâu mà tra được tin tức?" Ngụy Chính Nghĩa ngạc nhiên hỏi.

"Tôi nói tôi vừa trở về lúc nào?"

Kiều liếc ngang gã, đẩy chén cà phê qua, để gã đi đổi chén mới, Ngụy Chính Nghĩa chỉ coi như không thấy, Kiều kéo lại cái ghế, dựa một chút lên ghế, nói: "Miệng khát quá, không thể nói được."

Đây là đang tóm tắt ý của hắn, Ngụy Chính Nghĩa biết rõ Kiều đang làm trò, nhưng để nghe được tin tức mới, đành phải đứng dậy đi rót cà phê cho hắn, đi đến trước mặt đặt mạnh một cái: "Uống rồi khẩn trương nói."

"Thái độ này của anh là coi tôi như phạm nhân để đối xử hả?" Kiều cười nhạt: "Mệt cho tôi còn có lòng tốt bảo người ta thả anh ra."

"Thả tôi ra cái gì?"

"Sư huynh thân mến, Tiêu Lan Thảo đang lợi dụng việc đối phó với anh để tìm ra quân đồng minh, nếu không phải tôi giúp đỡ, anh nghĩ là anh bị giam tám tiếng là có thể được thả ra rồi à?"

Mẹ kiếp, ai cần cậu giúp đỡ chứ? Không giúp còn may, giúp một cái, chỉ sợ giả cũng đổi thành thật, giờ toàn bộ người của cục cảnh sát đều cho rằng gã có quan hệ mật thiết với hắc đạo, nếu ông bố biết, sẽ gϊếŧ gã!

Lời mắng mỏ người ta đảo vài vòng bên mép, sau khi nhìn ánh mắt cười mỉm của Kiều, nhất thời chẳng còn nóng giận, Ngụy Chính Nghĩa buồn bực nói: "Cảm ơn!"

Thắng một ván, Kiều không từng bước áp sát nữa, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, nói với Trương Huyền: "Thân phận của Mã Linh Xu, Tiêu Lan Thảo và Sơ Cửu tôi đều từng cho người điều tra, kết quả rất giống nhau, đều là lai lịch bất minh, có điều các anh ở rất gần hắn, tôi phải nhắc nhở một câu, cẩn thận hắn."

"Cậu tra được gì?"

"Không có gì cả, nhưng khi tôi phái người theo dõi Tiêu Lan Thảo, phát hiện ra một chuyện rất thú vị, các anh biết không? Hắn đã sớm nghi ngờ Bé con rồi." Kiều đảo mắt liếc thằng bé đang cắm đầu ăn cơm, hạ giọng nói: "Bởi vì trong xe của tài xế bị hại chết tìm được vài dấu vân tay, có người nói giống của Bé con."

Khoảng thời gian này Trương Huyền và Nhϊếp Hành Phong bận rộn nhiều việc, Kiều cũng không nhàn rỗi, âm thầm điều tra từng người một, kết quả phát hiện Tiêu Lan Thảo phái cảnh sát theo dõi Bé con, còn điều tra chuyện tin tức ngao tạng bị cắn chết, hắn liền âm thầm quấy rối, ngăn cản cảnh sát theo dõi bọn họ, sau vài lần cản trở, Tiêu Lan Thảo phát giác ra sự tồn tại của hắn, lúc này mới thôi theo dõi, hắn cũng tìm hiểu căn nguyên, tìm người chụp ảnh Bé con hỏi dò tỉ mỉ, phát hiện người kia cũng là dựa vào tin tức của người mật thám cung cấp đi chụp ảnh, nội tình không biết gì, có thể thấy được hôm đó ngao tạng đột nhiên tập kích Nhϊếp Dực, là có người cố ý sắp đặt.

"Cái gì?" Trương Huyền tức giận vỗ bàn một cái: "Cái con hồ ly Tiểu Lan Hoa kia, hắn còn có thể khốn nạn hơn được không?"

Thảo nào Tiêu Lan Thảo cố ý ngồi xe bọn họ, thậm chí không ngại làm tài xế, thì ra muốn nhân cơ hội tiếp cận Bé con, khiến bé nói ra chân tướng, nên ở hiện trường xảy ra vụ án lúc Bé con đột nhiên xuất hiện, Tiêu Lan Thảo liền nuốt lại lời muốn nói, còn xin lỗi bọn họ sau khi xuống xe, căn bản là biết bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra chân tướng, nên đã sớm phòng hờ đi?

Trên bàn ăn trầm lắng phát ra một tiếng vỗ bàn, Bé con ăn no tựa trên ghế nhỏ ngủ thϊếp đi bị đánh thức, dụi dụi mắt, thấy đuôi rắn cuộn trước mặt mình, sau khi bé túm lấy, thay đổi một tư thế ngủ tiếp – Ngân Bạch trườn lên người Bé con, sau khi dỗ bé ngủ, nói với mọi người: "Các ngươi tiếp tục."

"Nói như vậy, ta cũng nhớ tới một việc." Ngân Mặc nói: "Mấy ngày nay Tố Vấn thường xuyên không ở nhà, công việc vốn thuộc về hắn Mã Linh Xu đều giao cho Chung Khôi, cho nên Chung Khôi mới có thể bận rộn thế."

Gần đây mọi người hình như đều rất quái lạ, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Trương Huyền nghĩ không thông, quay đầu nhìn Nhϊếp Hành Phong, muốn nghe ý kiến của anh một chút, Nhϊếp Hành Phong lại không tỏ thái độ gì, mà hỏi Kiều: "Còn có những phát hiện khác không?"

"Chuyện lớn thì chưa có, có điều xuất phát từ lòng hiếu kỳ cá nhân, tôi tra đám người Trương Lạc một chút, kinh doanh buôn bán đồ gia dụng, mấy năm gần đây phát triển không tồi, nên mở rộng việc làm ăn sang bên này, mấy người sư đệ của ông ta dựa lưng đại thụ hóng mát, đều dựa vào ông ta ăn uống lu bù, Trương Lạc vẫn chưa kết hôn, ông ấy với Trương Chính là chú cháu, nhưng trên thực tế tình như phụ tử, Trương Tuyết Sơn có một con gái, tên là Trương Yên Hoa, trong đám hậu bối cô gái này có linh lực cao nhất, còn nữa chính là đệ tử Tạ Phi không nên thân của Cơ Khải kia, những người còn lại nhiều lắm, tôi không nhớ được, không sai biệt lắm chính là như vậy."

Chuyện trong bữa ăn chậm rãi nói, Trương Huyền nghe, nhớ tới chuyện cũ năm đó, không khỏi có chút cảm xúc, nhưng Ngụy Chính Nghĩa càng nghe càng thấy bất bình thường, nhịn không được hỏi Kiều: "Thăm dò được nhiều tin tức như vậy, rắc rối gần đây chúng tôi gặp phải chẳng phải cậu đã sớm biết? Buổi chiều còn lừa tôi kể lại một lần!"

"Buồn chán mà, trời mưa xuống đánh trẻ con, nhàn rỗi thì là nhàn rỗi*."

(*Trời mưa buồn chán không có việc gì thì lôi trẻ con ra đánh, câu yết hậu ngữ dùng để phê phán thói bạo hành trẻ em để trút giận.)

Kiều từ đâu mà học được mấy cái thứ vớ vẩn này chứ? Ngụy Chính Nghĩa tức giận trợn mắt nhìn chằm chằm hắn, Kiều chẳng để ý chút nào, mỉm cười kệ gã lườm, nói: "Tôi cũng chỉ tra ra được mấy việc này, cảm thấy vụ án tài xế lái taxi bị gϊếŧ kia có chút ý tứ, có thể tìm được thi thể tài xế không? Biết đâu có thể từ đó phát hiện ra đầu mối gì."

"Lang Bạch Bạch..." Nhóc con nói mơ trong lúc ngủ.

"Đêm nay chúng tôi hẹn Tiểu Lan Hoa đi xem thi thể, muốn đi cùng không?"

"Sư phụ, đệ tử cũng đi!"

Xin xỏ của Ngụy Chính Nghĩa bị Trương Huyền gạt bỏ: "Quá nhiều người sẽ dễ thấy, cậu cùng Ngân Mặc ở nhà trông nom thằng bé."

Cậu trước sau không yên tâm lắm về huynh đệ Ngân Mặc, có Ngụy Chính Nghĩa ở đây, tin rằng bọn họ không dám làm càn, đáng tiếc Ngụy Chính Nghĩa không hiểu ý nghĩ của Trương Huyền, thấy không thể tham gia mạo hiểm, gã rất buồn bực ôm lấy Bé con đi lên lầu.

Di động vang lên, Tả Thiên gửi tư liệu của Trần gia đến, Trương Huyền mở ra xem xong, không nói gì, đưa điện thoại cho Nhϊếp Hành Phong.

"Em có dự cảm bạn học cũ của anh khả năng cũng gặp phải bất trắc rồi."

Trần gia Bắc Kinh không phức tạp, trong giới y học cũng coi như có tiếng lâu năm, có lẽ là do vấn đề di truyền trong dòng họ, nhân số vẫn luôn rất ít ỏi, ông cố của Trần Văn Tĩnh mới hơn năm mươi đã qua đời, cha mẹ y cũng lần lượt bỏ mình, anh em họ cũng bởi bệnh về máu mà mất sớm, hiện tại Trần gia ngoài một số họ hàng xa, chỉ còn Trần Duyệt Thư chú của Trần Văn Tĩnh còn khỏe mạnh, Trần Duyệt Thư lo Trần Văn Tĩnh cũng gặp chuyện không may, mấy năm nay vẫn để y ở nước ngoài tĩnh dưỡng, gần đây vì thân thể của mình ngày càng xấu đi, mới để y trở về lo toan mọi việc.

Nhϊếp Hành Phong mặc dù là bạn học với Trần Văn Tĩnh, nhưng quan hệ không thân thiết lắm, việc này là lần đầu tiên anh được nghe nói, bây giờ nghĩ lại một chút, thân thể Trần Văn Tĩnh hình như không tốt lắm, xem ra đều xuất phát từ di truyền dòng họ.

Có điều vào thời kỳ nhạy cảm này, Trần Văn Tĩnh đột nhiên đi xa, dù sao cũng có chút đột ngột, Nhϊếp Hành Phong xem xong tư liệu, lập tức gọi điện thoại cho Trần Văn Tĩnh, nhưng chỉ nghe thấy tổng đài báo tắt máy.

"Không liên lạc được, sốt ruột cũng vô dụng!" Thấy Nhϊếp Hành Phong trầm ngâm không nói, Trương Huyền an ủi: "Xem ra chỉ có thể chờ đến buổi đêm, sau khi gặp Tiểu Lan Hoa hỏi hắn xem có phát hiện gì không."

Hai giờ sáng, Nhϊếp Hành Phong và Trương Huyền theo hẹn tới cục cảnh sát, để tránh tai mắt người khác, Kiều đỗ xe ở nơi khá xa, Tiêu Lan Thảo sau khi nhận được liên lạc, đi ra hợp lại với bọn họ, thấy Kiều lái xe, hắn hơi hơi ngẩn ra, lại nhìn nhìn dáng vẻ như cười như không của Trương Huyền, hắn lập tức biết việc mình phái người theo dõi Bé con đã bị lật tẩy, lại không hề chột dạ chút nào, đi lên trước cười hì hì nói: "Hợp tác vui vẻ."

"Cũng kỳ vọng vào sự thể hiện của mi, cảnh sát Tiêu." Trương Huyền mặt mũi hớn hở đáp lại.

Cậu hoàn toàn không ngại bị mưu hại, cùng lắm thì trả thù lại, trong lúc mỉm cười, lòng đã bắt đầu tính toán thao tác ra làm sao. Đối mặt với sự nhiệt tình của Trương Huyền, Tiêu Lan Thảo rất kinh ngạc, theo bản năng nhìn Nhϊếp Hành Phong và Kiều, có phần không khẳng định lắm về việc Kiều có đề cập đến chuyện của mình với bọn họ không, song hắn rất nhanh đã điều chỉnh lại nét mặt, đưa ba người rẽ vào phía sau cục cảnh sát, nói: "Đi từ phía sau tiện hơn, tuy rằng tôi đã điều người trực ban đi, nhưng để phòng vạn nhất, vẫn nên thận trọng chút thì hơn."

Nửa đêm vắng người, hành lang cục cảnh sát trống không, trong khoảng không tĩnh mịch vọng lại tiếng bước chân của mấy người, lúc đang theo Tiêu Lan Thảo đi về phía trước, Nhϊếp Hành Phong chú ý tới ống kính của camera theo dõi cũng bị chuyển vị trí, anh liếc Tiêu Lan Thảo một cái, cảm thấy lo lắng của Kiều không phải không có lý, Tiêu Lan Thảo này hành sự quả nhiên rất cẩn thận.

Đi tới phòng giải phẫu, Tiêu Lan Thảo đưa khẩu trang chuẩn bị sẵn cho bọn họ, lúc mở cửa hỏi Trương Huyền: "Lần này còn tệ hại hơn lần trước, cậu có muốn tránh đi một chút không?"

"Chỉ nghe nói quỷ sợ thiên sư, nào từng nghe thiên sư sợ quỷ."

Trương Huyền giành đi vào trước, cho dù oan hồn bị thảm sát sẽ làm cậu khó chịu, cậu cũng không có ý định chờ bên ngoài, đây chính là vấn đề liên quan đến thể diện của thiên sư, không thể để người khác xem thường.

Cũng may, không khí u ám trong phòng giải phẫu mỏng hơn nhiều so với tưởng tượng, ba người theo Tiêu Lan Thảo đi tới trước bàn giải phẫu, tuy đeo khẩu trang, nhưng họ vẫn có thể ngửi thấy mùi thuốc gay mũi, Tiêu Lan Thảo tiến lên kéo tấm vải trắng phủ trên thi thể ra, để thi thể người chết bày ra trước mặt họ.

Nhìn xương cốt, Trương Huyền hiểu vì sao cảm ứng của mình không mãnh liệt như vậy, bởi vì nằm trên bàn giải phẫu không gọi là thi thể, thi thể bọn họ nhìn thấy trong vụ vĩ giới tuy rằng thê thảm, nhưng ít ra còn có hình dáng, mà đây căn bản là một đống xương rời rạc, hơn nữa còn không hoàn chỉnh, thậm chí một ít xương cốt có dấu vết bị tàn phá nghiêm trọng, thấy vết thương giống như do động vật răng nhọn tạo thành, trên khớp xương còn dính da thịt, một ít lại là xương trắng nguyên vẹn, nhất là nửa cái đầu lâu không nhìn rõ nguyên trạng, bị con ngươi xiêu vẹo của nó nhìn chằm chằm, cho dù là Kiều quen nhìn sinh tử, cũng nhịn không được sợ hãi trong lòng, rất nhanh đã chuyển ánh mắt sang một bên.

"Đây không phải xương của một người."

Nhϊếp Hành Phong nhìn về phía Tiêu Lan Thảo, cho dù xương cốt miễn cưỡng ghép lại thành hình dạng thi thể, nhưng từ cách sắp xếp không theo quy tắc có thể nhìn ra chúng không phải của cùng một người, thậm chí chúng thuộc về rất nhiều người.

Tiêu Lan Thảo nhún nhún vai: "Đây là thú vui tệ hại của thầy pháp y chúng tôi, tôi nhờ hắn chuẩn bị thi thể, nói cần dùng gấp, hắn liền ghép lại như vậy, ở đây có ít nhất hài cốt của bốn người sót lại, mới miễn cưỡng ghép thành thân thể... Các cậu dừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, chúng tôi cũng không bất kính với người chết, mà là ghép nối lại thế này, dạ huyết có thể kí©h thí©ɧ đến linh cảm nào đó, có trợ giúp cho việc phá án, tôi nghĩ người chết trên trời có linh thiêng, cũng rất mong muốn đạt thành nguyện vọng này."

Kiều đeo găng tay cao su Tiêu Lan Thảo đưa tới, gẩy một bàn tay trên bàn giải phẫu một cái, bàn tay giống như bị răng cưa chặt đứt, chiều rộng của lưỡi cưa so le không đều, lộ ra xương tay trắng bệch, gây cho người ta một loại cảm giác u ám quỷ dị, hắn nói: "Chủ nhân của nó chưa từng làm việc nặng, thích hút thuốc, lúc còn sống là một người coi trọng việc chải chuốt."

"Sức quan sát không tồi, cậu có thể đổi sang nghề thám tử được đấy." Tiêu Lan Thảo khen ngợi xong, đưa báo cáo khám nghiệm tử thi cho họ xem: "Người này là một nam tiếp viên làm việc trong quán bar tên là Cực Lạc, sau khi anh ta tan việc, trên đường về nhà bị gϊếŧ hại, địa điểm bị gϊếŧ chỉ cách quán bar mấy trăm mét đi bộ."

Nhϊếp Hành Phong nhận lấy tư liệu, thấy bên trên liệt ra danh tính, ảnh chụp và thực tế bị gϊếŧ hại của nạn nhân, giật mình, Nhan Khai từng nhắc tới việc Nhϊếp Duệ Đình cùng Bé con tới quán bar, nam tiếp viên của quán bar bị mất tích, không phải chính là quán này đấy chứ?

Tiêu Lan Thảo còn chưa biết tin tức này, hắn giải thích xong, lại bắt đầu nói đến thi thể bị cắn trong bệnh viện, nhìn tư liệu, Nhϊếp Hành Phong mới biết được có ba vụ xảy ra ở bệnh viện Bình An, nếu anh nhớ không lầm, đại cổ đông của bệnh viện kia chính là Trần gia.

Một lần, hai lần còn có thể nói là trùng hợp, nhưng trùng hợp quá nhiều, đó chính là một kết quả tất nhiên, Tiêu Lan Thảo như nhìn thấu tâm tư Nhϊếp Hành Phong, đưa tư liệu điều tra được về Trần gia cho bọn họ, nói: "Xem ra Trần gia có chuyện, tôi đã theo dặn dò của anh, phái người theo dõi họ hai tư trên hai tư."

Tư liệu của Tiêu Lan Thảo cơ bản giống Tả Thiên cung cấp, Nhϊếp Hành Phong nói cảm ơn, nói: "Vậy cũng làm phiền tìm Trần Văn Tĩnh một chút, hiện tại tôi không liên lạc được với anh ta, lo rằng anh ta sẽ xảy ra chuyện."

Tiêu Lan Thảo đồng ý, thấy Trương Huyền còn đang loay hoay bộ xương, hắn hỏi: "Có phát hiện gì à?"

"Một đống xương cốt." Trương Huyền ngẩng đầu, không vui lườm hắn: "Mi nửa đêm gọi chúng ta tới, chỉ để nhìn xương cốt à?"

"Đây là manh mối duy nhất hiện tại chúng tôi tìm được, trong tình huống vụ án hoàn toàn không có tiến triển, bất cứ chi tiết nào cũng có thể liên hệ cùng chân tướng."

"Vậy không bằng mi gọi một con chó nghiệp vụ đến ngửi thử, nói không chừng còn có ích." Nói đến chó nghiệp vụ, Trương Huyền đột nhiên nhớ tới con chó con ở Trần gia kia, vội vàng nói: "Chủ tịch, có khả năng nó bị thương không phải do bị bẫy kẹp phải, mà là dã thú cắn không?"

"Không đâu." Nhϊếp Hành Phong bình tĩnh phủ định suy luận kỳ lạ của Trương Huyền: "Với độ sắc bén của hàm răng yêu thú và lực nhai cắn, còn có độ hung tàn của nó, ngay cả cổ cũng có thể dễ dàng cắn đứt, chứ không thể chỉ bị thương nhẹ ở mắt cá chân."

Nói vậy cũng có lý, Trương Huyền giơ tay đầu hàng, tỏ vẻ mình hết ý kiến, chờ mọi người xem bộ xương xong đi ra, Tiêu Lan Thảo cười híp mắt nói: "Có phát hiện gì, lúc nào cũng có thể tìm tôi."

"Giữ liên lạc."

Nhϊếp Hành Phong cáo từ ngồi lên xe, sau khi xe lái ra ngoài, Trương Huyền xuyên qua kính chiếu hậu, thấy Tiêu Lan Thảo lên một chiếc xa khác, cho xe rẽ đến nơi khác, cậu kỳ quái hỏi: "Đã muộn thế này, Tiểu Lan Hoa muốn đi đâu nữa?"

"Biệt thự Trần gia, có lẽ hắn muốn tự mình đi tìm đầu mối." Nhϊếp Hành Phong suy đoán.

Tiêu Lan Thảo có bệnh đa nghi rất nặng, đối thoại vừa rồi khiến hắn tăng thêm nghi ngờ đối với Trần gia, nên không yên tâm về cấp dưới được phái đi, đợi bọn họ vừa rời khỏi, đã gấp rút tự mình theo vào.

"Thật liều mạng." Trương Huyền cảm thán: "Hắn ta là yêu quái có tinh thần cosplay nhất mà em từng gặp, thật muốn biết nếu như đυ.ng phải thú ăn thịt người, hắn có bao nhiêu phần thắng?"

Kiều phát ra tiếng hừ nhẹ khinh thường: "Nửa phần cũng không có, nên hắn mới tìm chúng ta giúp đỡ."

Động cơ của Tiêu Lan Thảo kỳ thực không quan trọng, dù sao mục đích của họ đều giống nhau, bây giờ vấn đề là mọi người đều không biết thú ăn thịt người đến tột cùng là yêu thú gì, Nhϊếp Hành Phong nhắm mắt trầm tư, đột nhiên nhớ tới hát lang bọn họ gặp trong mộng yểm của Bé con.

Trương Huyền cùng anh tâm ý tương thông, lập tức kêu lên: "Hát lang! Nếu như là hát lang, chúng hoàn toàn có thể xé con mồi thành mảnh nhỏ!"

Nhϊếp Hành Phong không nói, Trương Huyền bèn tiếp tục nói một cách hưng phấn: "Chỉ cần chúng ta tìm ra được chủ nhân của hát lang, liền biết là ai đang giở trò, tên này đã bị thương, hẳn là không khó tìm."

"Không phải hát lang." Cắt ngang lời Trương Huyền, Nhϊếp Hành Phong nói: "Hát lang đã tuyệt tích rồi, cho dù chưa tuyệt tích, chúng là động vật sống thành đàn, mà nhìn từ vết cắn lưu lại trên thi thể, cắn nạn nhân là cùng một con dã thú."

"A ha, Chủ tịch anh từ khi nào thì hiểu rõ hát lang như vậy?"

"Nếu em có thời gian tới tra văn thư lưu trữ của Tiểu Bạch một chút, sẽ hiểu hơn cả tôi."

Bị chế giễu, Trương Huyền nháy mắt mấy cái, quay đầu đi không nói, Nhϊếp Hành Phong nói tiếp: "Trần gia có Tiêu Lan Thảo theo dõi, tạm thời chúng ta không cần lo lắng, trước tiên giải quyết xong rắc rối của Bé con — từ kết quả điều tra trên mọi phương diện có thể thấy được, Bé con đích xác từng đi qua hiện trường hung án, cũng có thể từng cắn người, vì vậy trên người nó mang theo khí thế hung ác, người có linh cảm mạnh mẽ như Trương Yên Hoa là có thể nhìn ra nó không bình thường..."

"Con trai ta, cho dù gϊếŧ người thì sao chứ?"

Bên cạnh truyền đến tiếng lầm bầm khe khẽ, Nhϊếp Hành Phong quay đầu nhìn lại, phát hiện Trương Huyền đã ngả sang một bên ngủ thϊếp đi, cũng chỉ có lúc này, cậu mới có thể vô thức lộ ra khí phách kiêu ngạo thuộc về Hải thần, Nhϊếp Hành Phong cười cười, ra dấu với Kiều, để hắn vặn nhỏ tiếng nhạc trong xe.

Kiều làm theo, cười nói: "Nhanh như vậy đã ngủ rồi, gần đây sư phụ mệt lắm phải không?"

"Chăm sóc trẻ con rất vất vả."

Nhất là Bé con không giống trẻ con bình thường, anh tin rằng gần đây Trương Huyền đều không được ngủ ngon, nghe xong những lời này, Kiều tràn đầy cảm xúc mà than thở: "Cũng may nhà tôi không có tiểu ác ma, cảm ơn Thượng đế."

...