Quyển 3 (Thượng) - Chương 7

Trương Huyền lòng vòng bên ngoài một buổi chiều, chạng vạng về đến nhà, mọi người đều đã trở về, cậu vừa mới đi vào, đã nghe thấy giọng nói oang oang của một người nào đó.

"Đây là cá hương muối tiêu tôi vừa học được, nếm thử xem, mùi vị đủ đạt chứ hả? Các cậu làm người mẫu cũng không thể suốt ngày ăn kiêng được, con một miếng trước."

Trong phòng bếp truyền ra mùi thịt đã lâu không thấy, Trương Huyền cảm động sắp lệ nóng tràn mi, song ánh mắt quét qua va li du lịch đặt ở cửa, cậu lập tức cảnh giác, ba bước chạy vào phòng bếp.

Ngụy Chính Nghĩa vừa gắp một miếng thịt cá cho vào miệng Bé con, ngẩng đầu nhìn thấy Trương Huyền, gã nhếch môi, nhiệt tình chào hỏi: "Sư phụ, đệ tử đã về, có nhớ đệ tử không?"

"Không." Trương Huyền dứt khoát trả lời: "Sao cậu lại ở nhà tôi?"

"Tiểu Bạch đuổi đệ tử ra ngoài, đệ tử đành phải tìm tới nương tựa sư phụ."

"Nếu như tôi nhớ không nhầm, hình như ra cửa quẹo phải, trong vòng năm mươi bước chính là nhà cậu."

Ngụy Chính Nghĩa mắt nhìn trần nhà, không nói gì, Trương Huyền bèn trả lời thay gã: "Nếu như cậu sợ chạm mặt Kiều, tôi cho cậu biết, hắn vốn không trở về."

"Ơ!" Ngụy Chính Nghĩa giật mình tròn mắt: "Nhưng mà hắn nói..."

"Sao ngươi phải tin lời nói của một kẻ xấu chứ?" Hamburger đứng trên đèn pha lê, châm biếm: "Nói không chừng hắn còn đang ở Ý, người trong hắc đạo đều rất bận rộn."

"Được rồi, nếu đã tới thì cùng nhau ăn đi, vừa lúc tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

Thấy trên bàn ăn có vài món thức ăn mặn, Trương Huyền rộng lượng vỗ vỗ vai đồ đệ, bản thân chạy tới lấy chén đũa bắt đầu ăn, mùi vị món ăn cũng không tệ, cậu nhịn không được khen ngợi: "Cậu đến Ý một thời gian, luyện được tay nghề cũng không tệ, Kiều rất có lộc ăn đấy."

"Đúng thế, khi nào chọc sư đệ tức giận, chỉ có chiêu này có thể bảo toàn tính mạng, không nỗ lực luyện tập sao được?"

Hamburger vừa nổ một tràng hóng hớt xong, đã bị Ngụy Chính Nghĩa đưa tay bắn một đường kiếm quang đánh rơi nó từ trên đèn xuống, nó vung móng vuốt lên muốn đánh trả, Trương Huyền vỗ vỗ bàn.

"Ăn đi ăn đi, Hamburger ngươi đi chuẩn bị một chút, ngày mai không cần theo dõi Lâm Thuần Khánh nữa, ta muốn cùng Bé con đi làm đạo trường, ngươi ở bên cạnh Bé con."

Hamburger rất không vui, kêu lên: "Sao ta phải làm bảo mẫu cho một tên quỷ con?"

"Quỷ con" trong miệng nó đương nhiên là chỉ ý khác, Trương Huyền ngẩng đầu, vẻ không vui tràn ra từ đôi mắt lam, Hamburger không dám nói gì nữa, ung dung tản bộ giống như người phải đi là huynh đệ Ngân Mặc không có việc gì bên kia ấy.

Sau khi ăn xong Trương Huyền nhờ Chung Khôi trông Bé con, cậu đưa Ngụy Chính Nghĩa đến thư phòng, trước tiên hỏi tình hình của gã, Ngụy Chính Nghĩa trong thời gian này vẫn mượn cớ làm ổ ở chỗ Tiểu Bạch, cuối cùng thực sự không dựa dẫm nổi nữa, mới nhắm mắt quay về, gã lo về nhà gặp phải Kiều, liền chạy thẳng tới, ít nhất ở đây có Trương Huyền, Kiều muốn động thủ cũng phải có một phần kiêng nể.

"Cậu có thể trốn được bao lâu đây? Sớm muộn gì cũng bị trả thù, chi bằng sớm thừa nhận lỗi lầm thì hơn."

Trương Huyền không có hứng thú với ân oán giữa Kiều và Ngụy Chính Nghĩa, chuyển đề tài tới phía cục cảnh sát, khi nghe nói cục cảnh sát thay máu, mắt Ngụy Chính Nghĩa nhất thời trợn to, phản ứng này chứng tỏ gã còn không biết nhiều bằng Trương Huyền, Trương Huyền nhịn không được cười nhạo: "Xảy ra chuyện lớn như vậy mà không một ai liên lạc với cậu, có lẽ vị trí của cậu bị thay thế rồi mà cậu vẫn chả biết gì."

"Bị thay thế vị trí chỉ là chuyện nhỏ, nếu lãnh đạo trực tiếp của đệ tử bị treo rồi, vậy đệ tử nằm vùng chẳng phải thực sự trở thành hắc đạo hay sao? Không được, đệ tử phải hỏi ba đệ tử, xem đây là chuyện gì."

Ngụy Chính Nghĩa sốt ruột nói xong, lấy di động ra gọi cho bố, nghe điện thoại là người giúp việc, nói ông bà Ngụy đi ra ngoài du lịch rồi, cuối tuần mới về, gã chuyển sang điện thoại di động của bố, nhưng không gọi được, cơ mà bố mẹ có tâm tình du ngoạn, vậy xem ra vấn đề không lớn, gã đặt điện thoại di động xuống, nói: "Mai đệ tử tới cục cảnh sát hỏi tình hình xem sao."

"Cục cảnh sát lúc nào đến sau, cậu tìm một người quen hỏi thăm trước xem đêm qua hoặc gần đây có xảy ra vụ tài xế taxi bị hành hạ đến chết không."

Trương Huyền kể lại đơn giản việc mình gặp phải, lại nói: "Sáng mai tôi có một đạo trường, chuẩn bị đưa Bé con đi mở mang kiến thức một chút, cậu cũng đi đi, người tham gia có thể rất nhiều, người giúp việc bên kia tôi không yên tâm, đến lúc đó cậu giúp tôi trông nom nó một chút."

"Tới đạo trường sao phải mang theo Bé con?" Ngụy Chính Nghĩa đã nghe từ chỗ Chung Khôi nguyên nhân Bé con tới tá túc ở Trương gia, kỳ quái hỏi: "Lời đồn đại trên mạng vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ, sư phụ không sợ sinh thêm thị phi à?"

"Chủ tịch nói cũng bởi vì những lời đồn đại này, càng nên đưa Bé con đi khắp nơi, tránh cho một vài người mượn đề tài để nói chuyện của mình, hơn nữa, Bé con sắp ba tuổi rồi, học thêm vài thứ cũng tốt."

Là sắp lên ba, chứ không phải sắp mười ba, hơn nữa mấy cái trò gần như lừa đảo này của sư phụ cũng không cần học thì phải?

Đương nhiên, những lời chế giễu này chỉ đung đưa trong não Ngụy Chính Nghĩa mà thôi, đánh chết gã cũng không dám đắc tội với Trương Huyền vào lúc này, đồng ý một tiếng.

Đêm đó việc Trương Huyền lo lắng không xảy ra, Bé con ngủ rất say, khò khò đến tận sáng, ngược lại là bản thân cậu, bởi trong lòng có việc không thể ngủ ngon, sáng sớm mới chợp mắt một giấc, đang ngủ ngon liền cảm thấy trên ngực nặng khác thường, Bé con nằm sấp trên người cậu, túm cổ áo cậu, kêu to: "Huyền Huyền thức dậy thôi! Thức dậy thôi!"

Đây quả thực là một cái đồng hồ báo thức tự nhiên, mỗi ngày đúng giờ đó thi hành nhiệm vụ đánh thức, Trương Huyền chùm chăn lên đầu, chỉ coi như không nghe thấy. Thấy cậu không phản ứng, Bé con lại bắt đầu kéo góc chăn của cậu, tăng thêm âm lượng tiếp tục gọi, Trương Huyền bị âm lượng MAX rống đau cả tai, chui vào trong chăn vẻ mặt đau khổ nghĩ – cậu nhất định dùng toàn lực giải quyết hết phiền phức, khẩn trương tống thằng bé đi, còn kéo dài thêm nữa, cậu sẽ bị suy nhược thần kinh mất.

Cũng may, Bé con ầm ĩ một hồi, bị Nhϊếp Hành Phong tiến tới ôm đi, để Trương Huyền có thể ngủ tiếp một giấc, đợi đến khi cậu tỉnh dậy, mọi người đều đã ăn xong bữa sáng, Nhϊếp Hành Phong nhìn sắc mặt cậu, nói: "Nếu không tôi bảo một tiếng với Trần Văn Tĩnh, dời ngày mừng thọ sang hai hôm nữa."

"Không không, đến giờ đổi hẹn, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng thiên sư của em."

Trương Huyền một hơi bác bỏ, cậu cũng không nói để đưa Bé con đi trải việc đời, cậu đã chuẩn bị xong đồng phục dành riêng cho thằng bé rồi.

Ăn uống xong, Trương Huyền lấy đồng phục đã sửa lại thay cho Bé con, một bộ đạo bào nhỏ màu vàng kim, còn có cả mũ và túi vải cùng màu, nhìn đạo bào được may khéo léo mặc lên người Bé con, mọi người trong phòng khách đồng loạt rớt quai hàm, Trương Huyền rất đắc ý nói: "Đây vốn là của Tiểu Ly, lễ bái thế này trước đây đều là anh em chúng ta cùng nhau xuất trận, giờ đổi thành đẳng cấp cha con rồi, thế nào, Bé con rất đáng yêu đúng không?"

"Trương Huyền..." Nhϊếp Hành Phong muốn nói lại thôi.

Anh sao lại có cảm giác Trương Huyền nói đưa Bé con đi trải việc đời chỉ là kiếm cớ, trên thực tế cậu thật lòng hy vọng bồi dưỡng Bé con thành thiên sư dự bị, nếu như vậy, ông nội sẽ gϊếŧ anh... Cơ mà thấy Trương Huyền hăng hái bừng bừng loay hoay quần áo cho Bé con, lại chải cả tóc, Nhϊếp Hành Phong không nhẫn tâm quét đi vui vẻ của cậu, dù sao người này làm việc chỉ được ba phút hăng hái sôi nổi, có lẽ lần này cũng là đột nhiên tâm huyết dâng trào thôi?

Cứ như vậy, Chủ tịch Nhϊếp mặc cho người yêu làm trò, nhìn cậu ăn mặc cho thằng bé, trong nét đáng yêu còn mang theo vài phần buồn cười, Chung Khôi ở bên cạnh không nhịn được cười: "Trương Huyền, anh đây là muốn đi hát tuồng à?"

"Nếu nói là hát tuồng, vậy cũng đúng."

Mời làm minh thọ, đối với Trương Huyền thân là thiên sư mà nói, đích thực là diễn một màn hí kịch làm an lòng người sống, cậu mặc đạo bào bên ngoài quần áo, kéo Bé con tới trước mặt Nhϊếp Hành Phong, hỏi: "Thế nào, thế nào?"

Nhϊếp Hành Phong không nói gì, cầm di động lên ngắm bọn họ, Trương Huyền vội vàng làm dấu victory, Bé con học theo, cũng bày một tư thế giống nhau, sau khi chụp chung xong, bé ngẩng đầu hỏi: "Huyền Huyền, sao chúng ta phải mặc kỳ quái thế này?"

Xung quanh truyền đến tiếng cười khe khẽ, Trương Huyền không để ý tới bọn họ, nói với Bé con: "Mười mấy năm trước chúng ta đều mặc thế này, giờ đang thịnh hành cổ điển, đi thôi, chú dẫn con đi kiếm đồng tiền đầu tiên trong đời."

Đạo bào óng ánh một lớn một nhỏ, dường như bộ đồ rất tông xoẹt tông, Nhϊếp Hành Phong nhìn họ rời đi, trong lòng hơi động, nhịn không được nhớ tới vị sư phụ cà lơ phất phơ và tiểu đồ đệ ngây thơ vô tri từng gặp kia, anh có phần hiểu được tâm tình của Trương Huyền, đặt tấm ảnh vừa chụp làm màn hình nền di động, nói: "Cẩn thận."

Trương Huyền giơ giơ tay về phía anh, đi ra ngoài, Hamburger theo đằng sau, kêu: "Ta cũng tới đạo trường, có đồng tiền đầu tiên hay không thế?"

"Nếu làm tốt, ta sẽ mua một thùng thức ăn cho chim cho ngươi."

"Ngươi cái tên thần côn hẹp hòi này!"

Mọi người vừa cãi vã vừa ra cửa, Nhϊếp Hành Phong gấp lại tờ báo vừa xem xong, đứng lên, đang chuẩn bị chỉnh trang đi làm, di động vang lên, anh nghe một hồi, nét cười trên mặt biến mất, nói: "Tôi biết rồi, có thêm tin tức gì, xin hãy lập tức báo cho tôi."

Ngụy Chính Nghĩa xuất hiện đúng lúc khiến Trương Huyền miễn phải rầy rà tự mình lái xe, ngồi trên xe, cậu sung sướиɠ nghĩ, năm đó thu nhận đồ đệ quả nhiên là quyết định sáng suốt.

Ngụy Chính Nghĩa theo phân phó của Trương Huyền lái xe tới biệt thự của Trần gia ở ngoại ô phía đông, đây là Trần Văn Tĩnh đặc biệt dặn dò, nói đó là nơi ở cũ của Trần gia, xưa nay họ làm đạo trường minh thọ đều bố trí tại nơi ở cũ, tất cả vật phẩm ngày đại thọ cũng đã chuẩn bị xong đặt ở bên kia rồi, bảo Trương Huyền cứ đi thẳng tới là được.

Đường ra vùng ngoại ô rất dài, Hamburger thấy buồn chán, bay đến chỗ ngồi phía trên, hỏi hai người ngồi sau: "Chúng ta đánh cược đi, xem xem trùm mafia đã về hay chưa."

Tay đang cầm vô lăng của Ngụy Chính Nghĩa run lên, nếu không phải gã đang lái xe, nhất định sẽ túm Hamburger quăng một đường bóng đẹp, Trương Huyền lại cảm thấy vô cùng hứng thú tham gia thảo luận: "Ta cá là Kiều còn đang ở Ý, nếu hắn trở về rồi, với tính tình của hắn, nhất định sẽ đến gϊếŧ người đầu tiên."

"Đây chỉ là vấn đề sớm muộn thôi, cho nên cảnh ngộ của chú cảnh sát rất chi là nguy hiểm." Hamburger cố ý quay đầu hỏi Ngụy Chính Nghĩa: "Trước tiên phải tìm một mộ huyệt thích hợp để chuẩn bị chu đáo chứ hả?"

Lần này Ngụy Chính Nghĩa không nhịn được nữa, cầm đầu lâu khô trang trí trên cửa ném về phía Hamburger, Hamburger kịp thời tránh thoát, đầu lâu khô bay lên người Trương Huyền ngồi phía sau, Trương Huyền đưa tay đỡ được, sau khi nhìn rõ đó là đầu lâu khô cậu lấy ở chỗ cốt yêu dùng để nhốt du hồn, lại càng sợ hết hồn, hỏi Ngụy Chính Nghĩa.

"Sao cậu vẫn còn giữ nó?"

"À, Tiểu Bạch siêu độ hết du hồn rồi, nói đầu lâu khô hết tác dụng, vốn định chôn đi, nhưng đệ tử thấy nhìn rất đẹp, liền để lại, nếu sư phụ thích thì tặng cho người."

Miễn đi, cậu là thiên sư, cũng không phải quỷ sư, để một cái đầu lâu khô làm vật trang trí trong xe làm gì chứ.

Bé con hình như lại rất thích, đưa tay ôm đầu lâu khô qua, hí hoáy lăn qua lăn lại, giống như chơi bóng cao su vậy, lại chìa đầu ngón tay út sờ sờ răng nó, nói: "Thật là đáng yêu."

"A ha ha!"

Trương Huyền không biết nên đáp lại thế nào, chẳng đứa con nít bình thường cho rằng chơi đầu lâu là vui, đặc biệt cái này còn là đồ thật, cậu không muốn cho Bé con tiếp xúc mấy vật âm này nhiều quá, đang muốn lấy lại, liền thấy Bé con chơi đầu lâu khô, nói: "Đại ca đã trở về."

"Đại ca?" Trương Huyền sửng sốt một chút, mới hiểu được Bé con nói đại ca hắc đạo là chỉ Kiều, hỏi: "Sao con biết?"

"Biết chính là biết đó."

Bé con không giải thích được, chỉ có thể liên tục vỗ ngực, chứng tỏ mình có thể cảm giác thấy, lại đẩy đầu lâu khô cho Ngụy Chính Nghĩa, nói: "Chú cảnh sát không phải sợ, tặng quà cho đại ca, đại ca sẽ không tức giận nữa."

Tặng quà?

Ngụy Chính Nghĩa nhìn đầu lâu khô lăn dưới chân mình, mắt nhất thời sáng ngời, phải rồi, chuyện đã qua lâu như vậy, bực bội của tên kia hẳn là hết quá nửa rồi, lại tặng một món quà độc nhất vô nhị cho hắn, hẳn là ứng phó được đi, đúng thế, cứ làm vậy!

"Bé con chú yêu con chết mất!"

Dưới niềm hưng phấn, gã giẫm chặt chân ga, xe như một mũi tên phóng ra ngoài.

Nơi ở cũ của Trần gia nằm ở giữa sườn núi vùng ngoại ô, xung quanh là rừng núi xanh um, xe một đường chạy tới, gần như không gặp được các xe cộ khác, biệt thự dựa lưng vào ngọn núi, mũi đất có chút hoang vắng, cũng may sau khi đến, đằng trước dọn ra một mảnh đất trống lớn, một tòa đại trạch viện xây ở giữa, đình viện rất lớn, phía trước là cửa lớn giả cổ màu đỏ, gạch xanh trải dưới đất, kéo dài liên tiếp đến bên đường, hai bên bậc thềm là thúy trúc mới trồng đan xen, thân trúc xanh biếc, mang đến vài phần cảm giác mát mẻ cho mùa hạ nóng nực, tuy rằng địa điểm hẻo lánh, nhưng nếu muốn tránh nắng, nơi này thật sự là một lựa chọn tốt.

"Vẳng vẻ quá." Ngụy Chính Nghĩa dừng xe trước cửa xong, nhảy xuống xe, đánh giá căn nhà lớn nói.

Với gia thế của Trần Văn Tĩnh, làm minh thọ, bạn bè thân thích tới tham gia tiệc mừng thọ hẳn là không ít, nhưng trước đình viện chỉ đỗ ba chiếc xe, gã hỏi Trương Huyền: "Sư phụ, người không nhớ nhầm địa chỉ chứ?"

"Anh ta có khả năng nói sai, tôi tuyệt đối không nhớ lầm." Trương Huyền ôm Bé con xuống xe, hết sức khẳng định nói.

Ngụy Chính Nghĩa ôm thái độ bán tín bán nghi với lời nói của Trương Huyền, chạy tới đập móc cửa, chỉ chốc lát sau, một ông cụ đầu đầy tóc bạc mở cửa ra, ông lão nhìn Ngụy Chính Nghĩa một chút trước, lại dừng ánh mắt lên người Trương Huyền theo phía sau, vẻ mặt vốn cảnh giác dịu xuống, mỉm cười hỏi: "Vị này chính là Trương Huyền tiên sinh phải không?"

"Là tôi, tôi hẹn với Trần tiên sinh hôm nay tới đây làm đạo trường, không biết..."

"Trần tiên sinh đã đến, mời đi theo tôi."

Ông lão dùng tay làm dấu mời, cúi đầu, nhìn thấy phiên bản thiên sư mini đi theo bên cạnh Trương Huyền, khóe miệng ông lão giật một cái, hỏi: "Vị này là..."

"Là tài xế của tôi." Trương Huyền chỉ một cái vào Ngụy Chính Nghĩa, lại chỉ chỉ Bé con: "Đây là đệ tử của tôi, đi theo tôi kiến tập, đây là con chim bình thường dùng để bốc quẻ, đừng nhìn nó dáng dấp mập mạp, nhưng rất linh nghiệm, lão tiên sinh có muốn làm một quẻ không?"

"Cảm ơn, tạm thời chưa cần."

Thấy con vẹt mập mạp đậu trên vai nhóc con, khóe miệng ông lão càng co quắp hơn, để không khiến mình thất thố, ông vội vàng đi trước dẫn đường, mời đám người Trương Huyền đi vào.

Trạch viện rất lớn, từ sân trước đến phòng khách có đoạn hành lang rất dài, Trương Huyền đi một mạch tới, thấy trong nhà yên tĩnh đến lạ thường, chẳng những không gặp bạn bè thân thích đến chúc thọ, ngay cả những người giúp việc khác cũng không thấy, trong nhà lưu động luồng không khí ẩm thấp, là sự im ắng do phòng ốc bỏ trống thời gian dài, xem ra nơi này bình thường rất ít khi dùng đến, có điều lúc làm đại thọ cũng vẫn quạnh quẽ thế này thì có hơi kỳ quái rồi.

Trương Huyền đi theo phía sau ông lão, trong lòng lầm bầm phạm rồi, chợt nghe Bé con nhỏ giọng nói: "Sói sói..."

Cậu theo hướng ngón tay thằng bé chỉ nhìn sang, liền thấy dưới hành lang cách đó không xa buộc một con chó nhỏ màu trắng, nhìn hình dáng giống chó Shiba, phát hiện có người ngang qua, chó con cong người lên phát ra tiếng sủa mang tính cảnh cáo.

"Đó là ông chủ nhà tôi nhặt được trên núi, chó con có lẽ bị người chủ vứt bỏ, lại bị bẫy thú kẹp phải, ông chủ thấy nó đáng thương, liền mang nó về nuôi, cún con đáng thương."

Trương Huyền thấy chân trái của con chó bị khập khiễng, tuy rằng bó băng gạc, nhưng băng bó không được cẩn thận lắm, khiến nút thắt bị tuột ra lúc con chó nhảy nhót, có một đoạn băng gạc rơi xuống, bị nó dẫm dưới chân, cũng bị dẫm bẩn rồi.

Chó con sủa rất lớn tiếng, Bé con bị hấp dẫn, ánh mắt sáng lấp lánh, mở miệng ra, Trương Huyền sớm có đề phòng, một tay bịt miệng bé, tiếng của nhóc con kia có thể dọa hát lang lùi lại, nếu như giờ kêu lên, chắc con chó con sẽ bị bé dọa ra bệnh tim mất.

"Đừng kêu lung tung, bằng không quay về không đưa con đi công viên chơi nữa." Cậu nhỏ giọng uy hϊếp.

Đòn sát thủ này rất có hiệu quả, Bé con ngoan ngoãn ngậm miệng, đi theo phía sau cậu vào phòng khách.

Trần Văn Tĩnh đã chờ ở phòng khách, hôm nay y mặc một bộ âu phục đen tuyền, trang phục cực kỳ trịnh trọng, trên mặt mang theo vài phần lo âu, nhưng sau khi nhìn thấy Trương Huyền và Bé con một thân đạo bào vàng rực, miệng y há ra, nhịn cười tiến tới hàn huyên vài câu đơn giản với cậu, liền vào vấn đề chính.

"Thời gian không còn sớm, chúng ta có thể bắt đầu luôn được không?"

"Có thể có thể..." Trương Huyền quay đầu nhìn xung quanh, thực sự không tìm thấy dấu hiệu tồn tại của những người khác ở đây ngoài bọn họ, cậu thử nói: "Vậy phiền anh mời mọi người đến đạo trường."

Mặt Trần Văn Tĩnh lộ vẻ lúng túng: "Ở đây chỉ có mấy người chúng ta, sân bãi tôi đã cho người sắp xếp xong rồi, mời đi theo tôi."

Trương Huyền sửng sốt, mọi người làm đạo trường đều có các quy củ, nhưng làm minh thọ tổ chức hoành tráng lại không mời khách, vẫn là lần đầu tiên cậu gặp phải, cho rằng Trần Văn Tĩnh không hiểu, cậu giải thích: "Làm đại thọ chính là phải náo nhiệt, ở đây đã rất quạnh quẽ, lại không mời khách tới tham dự, vậy có khác gì không làm đâu?"

"Đây là ý của chú, nói chuyện thế này không có gì hay để phô trương, làm riêng tư là được rồi... Cháu cậu thật đáng yêu, vừa lúc trong nhà chuẩn bị không ít điểm tâm, phong cảnh ở đây không tệ, tôi bảo quản gia dẫn bé đi loanh quanh."

Trần Văn Tĩnh cố ý đổi chủ đề, điều này khiến Trương Huyền cảm thấy buổi mừng thọ hôm nay xử lý có phần vi diệu, có điều chủ nhà đã nói như vậy, cậu cũng không nói nhiều nữa, Trần Văn Tĩnh không muốn đạo trường có người ngoài xuất hiện, xem ra đồng tiền đầu tiên Bé con không kiếm được rồi, cậu theo ý đối phương, nháy mắt với Ngụy Chính Nghĩa, nói: "Cậu đưa Bé con đi chơi đi, pháp sự một mình tôi làm là được rồi."

Ngụy Chính Nghĩa cũng nhìn ra không đúng lắm, đưa đồ dùng làm pháp sự Trương Huyền mang tới cho cậu, liếc nhìn Trần Văn Tĩnh một cái, nói: "Vậy có chuyện gì tùy thời gọi đệ tử."

Trần Văn Tĩnh chờ Trương Huyền dặn dò xong, liền vội vàng đi ra ngoài, Trương Huyền theo y tới sân sau của tòa nhà. Thần đàn đạo trường bố trí ngay giữa sân, nhìn qua thấy bày biện rất tráng lệ, hai bên thần đàn đặt các loại cống phẩm cùng quần áo bằng giấy thiếc, phía trên phủ vải gai trắng tuyền rất dày, bốn phía vải gai dùng giá gỗ đỡ, Trương Huyền thấy bốn góc giá đỡ đều đóng trên âm vị, vải gai trắng che đi ánh mặt trời chiếu trên đỉnh đầu, khiến trong sân có vẻ đặc biệt râm mát, làm như vậy là vì giữ nguyên âm khí nơi này, để tổ tiên dễ dàng đi lên gặp mặt.

Giữa thần đàn đặt bài vị tổ tiên, trên đàn treo đầy cờ xí làm bằng lụa trắng, bên trên viết bùa chú dẫn đường độ quỷ, nhìn bài trí thế này, Trương Huyền nhíu mày, nhìn từ bên ngoài, Trần gia rất quen thuộc quy trình pháp sự, nhưng quan sát kỹ càng liền biết bọn họ chỉ là hiểu biết lơ mơ, quy củ minh thọ trăm năm là trên cờ xí phải viết các lộ danh hào đạo tiên, mời tiên gia tạo điều kiện để tổ tiên có thể thuận lợi tiến vào luân hồi.

Nhưng làm mấy bùa quỷ trên thần đàn, đây là muốn làm gì chứ?

Chưa rõ nội tình, Trương Huyền không tùy tiện hỏi, đi đến trước thần đàn, trước tiên chắp tay ra dấu, lại rất cung kính bày từng thứ dụng cụ làm pháp sự lên.

Thông thường những lúc thế này, pháp sư nói với mọi người tại đây một vài thuật ngữ trong nghề để mở đầu, pháp sự đã có thể bắt đầu, nhưng hôm nay cả sân chỉ có hai người Trương Huyền và Trần Văn Tĩnh, Trần Văn Tĩnh lại vẻ mặt nghiêm túc đứng bên cạnh thần đàn, thái độ dường như rất kính cẩn, nhưng nhìn ra được y chỉ đang làm bộ, cái tâm tình mau mau làm cho xong chuyện truyền tới Trương Huyền một cách vô cùng rõ ràng.

Điều này làm cho bầu không khí sinh ra vài phần khôi hài, Trương Huyền đành phải cầm lấy lá bùa cùng kinh văn có viết ngày sinh của tổ tiên, treo tranh các lộ tôn thần lên, rồi treo bùa trường sinh, cuối cùng nâng thẻ lệnh phẩm cấp đế quân có tục danh của mình lên, đưa tập kinh văn cho Trần Văn Tĩnh, để đến lúc đó y có thể cùng đọc kinh theo mình, lại nói đơn giản cách làm, hỏi: "Có thể bắt đầu chưa?"

"Xin chờ một chút."

Trần Văn Tĩnh tiện tay đặt tập kinh văn lên thần án, móc từ trong túi ra một quyển sách buộc chỉ đã ố vàng ở bên góc, nói là sách, kỳ thực đây chẳng qua là một tập giấy rất mỏng, y đưa cho Trương Huyền, nói: "Chú nói những chú ngữ an sinh khác đều không cần niệm, cậu chỉ niệm mấy thứ trong cuốn này là được rồi, lại phối hợp với chú ngữ chiêu hồn, sau khi niệm xong hóa hết cống phẩm cho cụ cố, pháp sự minh thọ coi như hoàn thành rồi."

Tay Trương Huyền vốn đang định thỉnh hỏa rụt trở về, yêu cầu thế này vẫn là lần đâu tiên cậu gặp phải, nghi hoặc nhận sách mở ra nhìn một cái, thấy là bản kinh chú viết tay, phần đầu vẽ các loại phù đồ quái dị, phần sau là chú ngữ tương ứng, khi nhìn thấy mở đầu bằng câu hung sát đề giải, áp hặc giai trừ vu phong đô* kia, cậu hơi ngẩn ra, nhìn xuống chút nữa, càng xem càng giật mình, cuối cùng đóng phạch sách lại, ngẩng đầu quát hỏi Trần Văn Tĩnh: "Thứ này anh lấy được ở đâu?"

(*Câu này chẳng biết dịch thế nào -.-)

Nhìn quen dáng vẻ cười hì hì của Trương Huyền, đột nhiên bị cậu nghiêm mặt chất vấn, Trần Văn Tĩnh theo bản năng run lên, ký ức suýt bị chai rượu đập phải hiện lên, để an toàn, y lui về sau hai bước, nói: "Chú cho tôi, nói mỗi lần làm pháp sự đều dùng đến tập kinh này, cụ cố nhìn thấy nhất định sẽ rất hài lòng, có vấn đề gì?"

Có vấn đề gì?

Trương Huyền cười nhạt, nếu thực sự niệm một lần theo tập kinh này, mời quỷ yêu lên hỗ trợ, đến lúc đó Trần gia vì việc này sẽ phải trả cái giá lớn nhường nào, vậy cũng chưa biết được.

Cậu ném trả quyển sách nhỏ cho Trần Văn Tĩnh, nói: "Đây hoàn toàn không phải là làm minh thọ, là tá thọ, cùng ác quỷ tá thọ, các anh chán sống rồi sao?"

"A!"

Trần Văn Tĩnh vẻ mặt ngây ngốc nghe xong, thấy Trương Huyền bắt đầu cởi đạo bào, bộ dạng muốn kết thúc công việc, y vội vàng ngăn lại, hỏi: "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cậu nói rõ ràng cho tôi, chú cũng đề cập tới tá thọ, nhưng tá thọ cho cụ cố ở cõi âm hưởng thụ cũng không hề gì đúng chứ? Trước đây chúng tôi mời đạo sĩ đều làm như thế mà, mọi người cũng không nói gì."

"Tá thọ có rất nhiều loại, pháp sự thế này tôi cũng làm, nhưng không bao gồm giao dịch với ác quỷ."

Đề tài tá thọ Trương Huyền từng tán gẫu với Nhϊếp Hành Phong lúc trước, kỳ thực bất cứ loại tá thọ nào cũng là một loại nguyền rủa, sớm muộn gì đương sự cũng phải tự mình chịu đựng, nhưng nếu đương sự tán thành, các đạo sĩ làm đạo trường thông thường sẽ không can thiệp thêm nữa, có điều tập kinh này quá cổ quái rồi, xin mượn mạng ác quỷ không nhập luân hồi trong Phong Đô, vậy đến lúc đó lại phải làm thế nào để trả đây? Có lẽ đây căn bản không phải vay mượn, mà là vì nhu cầu? Vậy ai lại là người cõng khoản nợ không thể trả hết này đây?

Trương Huyền không biết lúc trước giữa Trần gia và quỷ yêu có khế ước gì, nhưng việc tá thọ này đã định trước cuối cùng là vận hạn tan cửa nát nhà, thấy Trần Văn Tĩnh còn đang dây dưa, cậu cởi đạo bào, lấy ra chi phiếu hai mượn vạn nhận lúc trước trả lại cho y.

"Pháp sự thâm độc thế này tôi sẽ không làm, nếu người nhà anh chưa từ bỏ ý định, vậy mời vị cao minh khác, có điều nể mặt là bạn bè, tôi khuyên anh một câu, pháp sự này là trái với luân thường, cho dù mượn thọ ác quỷ cho các anh, duy trì bình an cho anh trong chốc lát, cũng chẳng qua là kéo dài thời hạn trả nợ mà thôi, sau này mất tiền giảm thọ là việc nhỏ, chỉ sợ Trần gia cuối cùng tan cửa nát nhà, mỗi người đều không được chết tử tế!"

Trần Văn Tĩnh nghe đến cuối, cũng nổi giận, đẩy chi phiếu ra, quát lên: "Trương Huyền, tôi cũng xem cậu là bạn bè, tin cậu, mới hết lòng tiến cử cậu hỗ trợ với chú, cậu cho dù không làm, sao lại có thể nguyền rủa chúng tôi như vậy?"

Bị y mắng, Trương Huyền lại nở nụ cười, cậu hiếm khi có một lần nói thật, thế mà lại bị chửi, thật là một hiện thực khôi hài, cậu ném chi phiếu Trần Văn Tĩnh không cần lên thần đàn, xé rớt bùa chúa, cầm pháp khí rời đi, song xuất phát từ lương tâm, lúc gần đi cậu vẫn nói một câu.

"Tự giải quyết cho tốt."

"Này, Trương Huyền ! Trương Huyền!"

Trần Văn Tĩnh nổi giận xong, thấy Trương Huyền nghênh ngang mà đi, y lại luống cuống, y tốn rất nhiều công sức mới tìm được người giúp đỡ, giờ Trương Huyền phất tay rời đi, y nên giải thích thế nào với chú đây? Vội vàng chạy qua, lớn tiếng xin cậu dừng chân, Trương Huyền lại như không nghe thấy, dọc theo đường lúc tới sải bước ra ngoài.

Thấy thái độ cậu cương quyết, Trần Văn Tĩnh cũng không dám cưỡng ép ngăn cản, đuổi theo phía sau luôn miệng khẩn cầu cậu ở lại nghĩ biện pháp giải quyết, bị Trương Huyền phớt lờ, cậu đi về phía trước rất nhanh, đi qua phòng khách, lúc ngang qua một gian phòng, bên trong đột nhiên truyền ra tiếng hỏi.

"Thu tiền rồi, cậu định cứ thế rời đi sao?"

Giọng nói già nua dị thường, kéo lại bước chân Trương Huyền, cách cửa phòng, cậu không biết người bên trong là ai, chỉ có thể từ khe cửa hơi mở thấy một cánh tay, tay người đàn ông vuốt lên vuốt xuống lọ thuốc hít, động tác này cho thấy lão có chút tuổi rồi.

"Xin lỗi, pháp sự này tôi không làm được, tiền trả lại cho các người."

"Thanh niên làm việc coi trời bằng vung." Nghe xong lời cậu nói, người đàn ông đè thấp giọng cười khà khà nói: "Nước hắt đi có thể lấy về được sao? Cậu nhận công việc này, chẳng khác nào định khế ước với chúng ta rồi, trừ phi cậu thực hiện, bằng không..."

"Ông chính là dựa vào việc uy hϊếp này để người khác triệu quỷ giúp ông à?"

Người đàn ông không trả lời, dường như mặc nhận lời của cậu, Trương Huyền lạnh lùng nói: "Vậy thì tới đi, tôi cũng đang rỗi rãi đến phát hoảng đây."

Cậu nói xong xoay người rời đi, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng trượng gỗ gõ lên mặt đất, người đàn ông tức giận nói: "Cậu là cái loại không tên tuổi, nếu không phải Lâm Thuần Khánh trọng bệnh không khỏi, cậu nghĩ rằng ta sẽ tìm đến cậu à!?"

Lâm Thuần Khánh trọng bệnh?

Bước chân của Trương Huyền lần thứ hai dừng lại, hỏi: "Trước đây đều là ông ta giúp ông?"

"Đại thọ của ông cụ mấy năm nay đều là ông ấy đảm đương, hàng yêu phục ma, giúp đỡ chính nghĩa cái gì, còn không phải chỉ cần có tiền thì việc gì cũng làm được hay sao?" Người đàn ông cười nhạt.

Trương Huyền im lặng một chút, lại cất bước đi về phía trước, người đàn ông không ngờ sau khi cậu bị hỏi vẫn không thay đổi chủ ý, tức giận dùng sức gõ gậy chống trong phòng, quát lên: "Rốt cuộc cậu muốn bao nhiêu tiền mới giúp ta chuyện này?"

"Thấy vừa mắt, một xu tôi cũng giúp, thấy không vừa mắt, ngàn vàng cũng không mời nổi tôi, đây là quy củ của tôi."

Nghe trong phòng truyền đến tiếng lấy hơi, Trương Huyền nhẹ giọng cười, nhanh chóng ra khỏi đình viện, ném tiếng chửi rủa tức giận liên tiếp của người đàn ông sau đầu.

Ngụy Chính Nghĩa đang đứng trước cửa viện hết nhìn đông lại ngó tây, thấy Trương Huyền vẻ mặt âm trầm đi ra, gã không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng ra đón, Trương Huyền không nhìn thấy Bé con, hỏi: "Thằng bé đâu?"

"Chơi trốn tìm rồi, ở rừng trúc bên kia." Ngụy Chính Nghĩa chỉ chỉ rừng trúc nhỏ cuối sân, nhỏ giọng nói: "Hamburger theo nó rồi, không sao đâu."

Có Hamburger đi theo, Trương Huyền vốn không lo lắng, nhưng phát hiện ngoài ý muốn vừa rồi khiến cậu đề cao cảnh giác với ngôi trạch viện này, nhanh chóng chạy tới rừng trúc, liền nghe thấy tiếng Bé con đang thích thú gọi: "Sói sói!"

Con cún trắng kia chẳng biết làm thế nào thoát khỏi dây thừng buộc, chạy vào trong rừng trúc, Bé con cũng đuổi theo, đổi lấy là tiếng chó sủa như gặp kẻ thù, cún con thoạt nhìn rất sợ Bé con, không ngừng lùi về sau, nhưng bởi chân bị băng vải quấn lấy, không thể chạy nhanh, đành phải hướng về phía thằng bé phát ra tiếng kêu lớn hơn.

Đây thuần túy là trẻ con đang chơi trốn tìm với con cún, thảo nào Ngụy Chính Nghĩa không tới cùng là phải, ngay cả Hamburger cũng buồn chán đứng trên cành trúc xem náo nhiệt, trong tay Bé con còn xách một túi bánh bích quy nhỏ, nhưng rất hiển nhiên, hứng thú của bé đối với con cún vượt xa đồ ăn.

Trương Huyền chạy tới bế Bé con lên, kêu: "Ông con, ông không thể có một giây nào ngoan ngoãn à?"

"Dạ..." Bé con nghe không hiểu, lúc bị bế trở về, bé dùng ngón tay chỉ phía sau, kêu: "Huyền Huyền, nhìn sói sói."

"Đó là cún con, không phải sói!"

Trương Huyền rất bất đắc dĩ với nhận thức nhìn thấy động vật có lông liền cho là sói của Bé con, quay đầu tùy tiện nhìn lướt qua, thấy con chó trắng chẳng biết chạy đi chỗ nào, phần cuối rừng trúc chỉ có một bức tượng đá động vật cao cỡ nửa người, nhà người có tiền thường đặt một vài tượng chó đá trông cửa trong nhà, ngụ ý trấn trạch bình an, đây không có gì hiếm lạ, thấy Bé con còn nhìn chằm chằm không ngừng, cậu đành phải nói: "Con ngoan ngoãn nghe lời, lúc nào chú tặng cho con con cún xinh đẹp hơn."

"Không thích cún cún, muốn sói cơ!"

"Rồi rồi rồi, mua con sói xinh đẹp nhất!"

Trương Huyền thuận miệng hùa theo, ôm Bé con ra khỏi cửa chính Trần gia, Ngụy Chính Nghĩa theo sau, có thể vừa rồi cãi nhau không vui vẻ, Trần gia không ai đến tiễn, đến tận khi bọn họ ngồi lên xe, ông cụ dẫn đường cho bọn họ cũng không lộ diện lại.

"Bọn họ thật mất lịch sự." Trên đường lái xe trở về, Ngụy Chính Nghĩa tức giận nói.

"Không trách họ được." Hamburger bàn luận: "Nhất định là vụ rắc rối lớn khó lường chứ gì? Bằng không với tính nết ham tiền của Trương nhân loại, sẽ không thể không kiếm mấy chục vạn thù lao, còn làm chuyện đắc tội với người ta."

Phải nói con chim Hamburger này những cái khác không được, nhưng năng lực quan sát vẫn rất lợi hại, Trương Huyền nói lại đơn giản việc vừa xảy ra, Ngụy Chính Nghĩa nghe xong liền kêu to.

"Tá thọ với ác quỷ? Mệt cho họ nghĩ ra được! Sư phụ, người không cần lo lắng, nếu bọn họ uy hϊếp người, đệ tử thay người ra mặt!"

Trương Huyền không lo lắng chuyện này, trầm ngâm một chút, gọi điện thoại cho Nhϊếp Hành Phong, nghe giọng của cậu, Nhϊếp Hành Phong liền biết gặp phải rắc rối rồi, hỏi: "Không thuận lợi?"

"Em vừa nghe được một tin, hình như Lâm Thuần Khánh thân mang bệnh nặng, không biết là thật hay giả."

"Là thật." Nhϊếp Hành Phong nói: "Có người giúp tôi hỏi dò, đêm qua Lâm Thuần Khánh đã qua đời trong nhà mình."

...