Trương Huyền thân là hải thần, muốn có long lệ đương nhiên đơn giản, bất quá Lạc Dương hiểu rõ Trương Huyền không phải người nhiệt tâm, trừ phi có lý do rõ ràng thì hắn mới làm, chính là không biết lần này Ngao Kiếm vì hắn, bị trá đi bao nhiêu tiền.
“Mở mắt nhìn ta” Ngao Kiếm ghé vào bên tai hai nhẹ giọng nói.
Lạc Dương mở to mắt, ánh sáng bất thình lình khiến hắn nhịn không được hơi hơi nheo mắt lại, nước mắt của chòm sao Thương Long quả nhiên là hàng chữa thương cao cấp, mấy ngày nay thị giác đã quen với trạng thái lờ mờ, hiện tại tất cả cảnh vật chợt trở nên vô cùng rõ ràng, hắn ngược lại có chút không thích ứng, Ngao Kiếm đưa tay giúp hắn che khuất ánh sáng trên đỉnh đầu, nhìn đến ở sâu trong đồng tử có màu hổ phách thản nhiên, hắn vừa lòng gật gật đầu, Trương Huyền ra giá tuy có cao một chút, bất quá xứng đáng, số tiền kia thật không uổng.
“Rất đẹp” Hắn thật lòng tán thưởng.
“Đáng tiếc tôi không có cách nào đem Thanh Lạc Kiếm lấy ra nữa.” Lạc Dương có chút tiếc nuối nói.
Mấy ngày nay hắn có thử triệu hồi Thanh Lạc kiếm, nhưng mặc kệ hắn dùng pháp thuật gì, Thanh Lạc Kiếm đều không xuất hiện, thật kỳ quái, mình rõ ràng đã là Tu La , vì cái gì còn không thể khống chế Thanh Lạc Kiếm? Hay là Thanh Lạc Kiếm chỉ thuộc về Tu La vương, chỉ có Ngao Kiếm mới có thể lấy ra?
“Những lời ngài nói ngày đó có thật không?”
“Cái gì?”
“Ngài nói, Thanh Lạc Kiếm đã theo tôi hợp làm một thể, ngài không thể gọi ra có thật không?” Lẳng lặng nhìn Ngao Kiếm, Lạc Dương thực nghiêm túc hỏi.
Ánh mặt trời sáng rọi, ở trong ngân mâu của Ngao Kiếm chiếu ra một tia thần bí, hắn nháy mắt mấy cái, mỉm cười hỏi lại: “Ngươi cứ nói đi?”
Lạc Dương không biết, hắn thực sự hiểu Ngao Kiếm, nhưng chính vì hiểu rất rõ, ngược lại khó có thể phán đoán, không nghĩ ra, đơn giản không thèm nghĩ thêm nữa, dù sao thỏa mãn thú vui ác liệt của vị Tu La vương này vẫn là một trong những chức trách của hắn, vì thế hắn quyết định trung thành với chức trách của mình, sẽ đem câu đố này làm gia vị tốt cho cuộc sống sau này.
“Đáng tiếc Thất Sắc Quyết bị hủy.” Hắn thở dài.
“Là ngũ sắc mà thôi, nếu thất sắc kết hợp, Thanh Lạc Kiếm chưa hẳn đã hơn pháp lực của ngọc quyết”
“Ngài không phải là…”
Lạc Dương mới vừa nói xong, thì thấy trong tay Ngao Kiếm có hai miếng ngọc quyết, hắn mỉm cười nói: “Đương nhiên sẽ không, ngọc quyết là vũ khí cuối cùng trợ giúp ta phong ấn Lung Thiên, ta làm sao có thể hủy?”
Lại bị lừa, Lạc Dương cười lạnh: “Ngài đến tột cùng còn có bao nhiêu chuyện gạt tôi?”
“Ta có thể nhớ thì một cái đều không có.”
Nhìn vẻ mặt vô tội của Tu La vương, Lạc Dương oán hận nghĩ, bản lĩnh giả bộ hồ đồ của hắn lại tăng thêm không ít, bất quá nếu thật muốn tính rõ ràng thì quả là một công trình lớn.