Ngoại truyện Thanh Lạc Kiếm - Chương 124: Hạ

Ngao Kiếm tiến lên, trước khi Lạc Dương ngã đem hắn ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy thân thể của hắn lạnh như băng, run rẩy lợi hại, vội vàng đem hắn ôm chặt, hỏi: “Thế nào?”

Lạc Dương bản năng nhìn đến tay trái, chuôi kiếm vẫn còn trong tay hắn, thân kiếm ẩn hiện, tựa hồ tùy thời đều có thể biến mất, nhưng hắn biết kiếm vĩnh viễn sẽ không rời đi, nó chính là trở về cơ thể mình, nhân kiếm hợp nhất.

“Đây là Thanh Lạc kiếm, đúng không?” Đầu rất đau, bất quá hắn vẫn miễn cưỡng ngẩng đầu lên, hỏi Ngao Kiếm.

“Đúng vậy.”

Ngao Kiếm nhìn Lạc Dương, mắt phải của hắn không biết từ khi nào đã hóa thành màu hổ phách, sắc điệu mê hoặc lại tẩm đầy sát khí, khiến tim hắn nảy lên, hắn vẫn luôn hy vọng đem mắt phải của Lạc Dương cũng biến thành màu hổ phách, để minh chứng cho việc hắn thần phục mình, lại không nghĩ rằng cuối cùng, Lạc Dương lại tự mình thay đổi màu mắt, đây là dấu hiệu trở thành Tu La chân chính, cũng chỉ có như vậy, hắn mới có thể gọi ra Thanh Lạc kiếm.

“Ngươi là kiếm giả tốt nhất, Lạc Dương.”

Lạc Dương toàn thân đều là huyết, nhưng phần ngạo khí này một chút cũng không thay đổi, cảm giác như lúc hắn chém gϊếŧ địch thủ, Ngao Kiếm không nhịn được cũng làm ra động tác giống lúc đó, giơ tay lên, mơn trớn mắt của hắn, khen: “Thanh Lạc kiếm ở trong tay ngươi, không uổng danh tiếng của nó.”

Lạc Dương nở nụ cười, đây là lời ca ngợi tốt nhất hắn nghe được, nghĩ muốn đáp lời, lại cảm thấy hai mắt đau đến lợi hại, trước mắt hết thảy trở nên mơ hồ, hắn che ánh mắt, thân thể bởi vì đau đớn không tự chủ được mà cuộn tròn lại.

“Lạc Dương! Lạc Dương!”

Bên tai truyền đến tiếng gọi lo lắng, nhưng hắn không cách nào đáp lời, chỉ có thể dùng sức cầm bàn tay Ngao Kiếm, muốn dùng phương thức này nói cho hắn biết mình không có việc gì, chỉ là mệt nhọc, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi. Hiểu được tâm tư của hắn, Ngao Kiếm không tiếp tục gọi, mà đem hắn ôm chặt trong lòng ngực, mặt trời mới mọc lên ở phương đông, trong động sáng ngời, ấm áp đẩy lùi sự lạnh lẽo của động băng, ánh mặt trời theo vết nứt ở kết giới tiến vào, chiếu lên hai người đang dựa sát vào nhau.

[1] Thí thần: sát thần

[2] Đồng tọa đồng ẩm: cùng ngồi cùng ăn, ý chỉ địa vị ngang hàng

[3] Ngũ sắc quyết: năm mảnh ngọc

[4] Trảm đinh tiệt thiết: chắc như đinh đóng cột

[5] Tình hữu độc chung: chỉ dành tình cảm hay toàn bộ tâm tư cho một người.

[6] Xuất kì bất ý: bất thình lình, thừa lúc người ta không ngờ, làm cho không kịp đối phó

[7] Ngọc thạch câu phần: ngọc nát đá tan, cùng đi vào chỗ chết



Bên tai truyền đến âm thanh du dương, là khúc nhạc mà Lâm Hỉ dùng để luyện múa, sau giờ ngọ ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào, sự yên lặng ôn hòa, Lạc Dương xoay người, chăn lông đắp trên người rơi xuống mặt đất, hắn không có mở mắt, chính là tùy tay sờ sờ, đem chăn nhặt lên, khoát lên ghế.