“Ngươi… Ngươi làm cái gì?” Hắn kích động hỏi.
“Ta có thể phong ấn ngươi một lần, cũng có thể phong ấn ngươi lần thứ hai.” Ngao Kiếm lạnh lùng trào phúng: “Giống như đã quên, Tu La giới có pháp thuật khiến nguyên thần ngủ say, mà ta vừa vặn biết.”
“Ngươi điên rồi? Chẳng lẽ ngươi muốn phong ấn cả chính mình sao?” Không thể tưởng tượng đến tình huống này, Lung Thiên nhịn không được rống to.
Thuật ràng buộc nguyên thần này hắn đương nhiên biết, nhưng cái giá quá lớn, hắn cho tới bây giờ chưa nghe nói tới có ai dùng qua, muốn phong ấn mình, trừ phi Ngao Kiếm cũng có giác ngộ cùng đi vào phong ấn, nhưng hắn nghĩ không ra tại sao Ngao Kiếm phải làm như vậy, hắn lúc đầu còn tưởng rằng Ngao Kiếm chỉ là uy hϊếp mình, nhưng nhìn đến ánh mắt kiên quyết của hắn liền biết mình sai lầm rồi, người nam nhân này thật sự tính toán làm như vậy, vì một nhân loại.
“Hỗn đản, ta sẽ không để cho ngươi thực hiện được!”
Bị phong ấn ngàn năm, cuối cùng ngay cả thân thể cũng mất, nghĩ đến lại sắp gặp phải thống khổ như vậy, Lung Thiên vừa sợ vừa giận, vội vàng lấy thần lực chống lại, vừa rồi Ngao Kiếm tuy rằng xuất kỳ bất ý[6] chế trụ hắn, nhưng đối phương bị thương rất nặng, pháp lực tổn thất lớn, hắn tin tưởng chỉ cần chính mình tập trung tư tưởng đối địch, có thể phá giải phong ấn của hắn.
Lung Thiên song chưởng thôi phát thần lực, mưu toan thoát khỏi thuật nguyền rủa của Ngao Kiếm, thần khí của Thất Sắc Quyết, Ngao Kiếm bị chấn động, thân thể phát ra run rẩy rất nhỏ, chỉ có thể ở trong lòng im lặng đọc chú ngữ, hy vọng trước khi thần lực hoàn toàn phát huy đem hai người phong ấn, dưới tác động của pháp lực, Ngao Kiếm mạnh phun huyết, thân hình Lung Thiên cũng dần dần nhạt nhẽo, bộ dáng của hắn cùng bộ dáng của Yểm Cơ thay đổi ẩn hiện, mưu toan dùng toàn lực phá giải khống chế của Ngao Kiếm.
“Vương!”
Lạc Dương ở Tu La giới đã lâu, nhìn đến trạng thái của hai người bọn họ, lập tức hiểu được dụng ý của Ngao Kiếm, cái này căn bản là ngọc thạch câu phần[7], hắn giãy giụa tiến lên, nhưng còn chưa có tới gần, đã bị cương khí trên người bọn họ chấn động, té ngã trên đất, chỉ thấy trước mắt thần lực quang huy, đem toàn bộ vết nứt đều chiếu sáng, nhưng giữa ánh sáng lại là hắc ám vô cùng, là hai cường giả của Tu La giới, pháp lực bọn họ có được vĩnh viễn cùng hắc ám bạo ngược hợp thành một thể, tựa như hiện tại, tất cả sắc thái đều do huyết sắc, hắc ám, cùng tử vong tạo thành, đây mới là Tu La, sinh ra để chiến đấu, muốn vì chiến mà chết.
“Vương, xin đừng như vậy…”
Lạc Dương gấp đến độ mau điên rồi, hắn không muốn Ngao Kiếm dùng loại biện pháp đoạn tuyệt này phong ấn Lung Thiên, càng lo lắng thần lực của Lung Thiên sẽ thương tổn Ngao Kiếm, nhìn hắc diễm càng ngày càng sáng, không kiêng nể gì giống như thiêu đốt mắt hắn, mắt trái đau nhức, lần này cùng dĩ vãng bất đồng, cơn đau khó có thể nói nháy mắt truyền tới bên phải, cảm giác giống như bị bỏng đem tất cả thần trí của hắn vây khốn, giống như có người dùng lưỡi dao sắc bén đem đại não bổ ra, mồ hôi lạnh tuôn đầy mi gian, trước mắt hết thảy trở nên mơ hồ, hắn đau đến ngã quỳ trên mặt đất, cố gắng vận khởi linh lực kiềm chế phần đau đớn kia, thần trí mơ mơ màng màng, chỉ có một ý niệm trong đầu, hắn phải ngăn cản Ngao Kiếm, hoặc là…Gϊếŧ chết Lung Thiên.