Ngoại truyện Thanh Lạc Kiếm - Chương 120: Hạ

Nhưng sau đó hắn thay đổi chủ ý, nên khi cùng Lung Thiên quyết đấu, hắn chỉ dùng Thất Sắc Quyết, biết rõ lấy Thất Sắc Quyết phong ấn chính là giữ lại tai hoạ ngầm, nhưng hắn vẫn làm như vậy, bởi vì hắn không muốn làm chuyện khiến mình không vui, cho nên hắn đánh cược, mà lần này, hắn càng không thể tế kiếm, bởi vì trong một ngàn hai trăm năm này, địa vị của Lạc Dương trong lòng hắn đã không còn là vỏ kiếm, mà là một sự tồn tại hoàn hoàn chỉnh chỉnh.

“Vương!” Gặp Ngao Kiếm không nói, Lạc Dương lo lắng vạn phần, lại thúc giục.

“Không” Ngao Kiếm thực sự bình tĩnh mà nói: “Bảo vật nhận chủ, nó đi theo ngươi suốt một ngàn năm, đã hợp làm một thể với ngươi, ta không thể lấy ra nữa.”

Lạc Dương ngơ ngẩn, Thanh Lạc kiếm là cơ hội duy nhất của bọn hắn, cũng là nguyên nhân hắn liều mạng lưu lại, hắn không ngại vì Ngao Kiếm từ bỏ sinh mệnh, bởi vì trong tín ngưỡng của hắn, Tu La vương là vĩnh viễn bất bại, hắn nguyện dùng tính mạng để đổi lấy chiến thắng, nhưng Ngao Kiếm lại cho hắn một đáp án không tưởng, trong nhất thời trái tim trở nên lộn xộn, không biết nên như thế nào mới tốt.

“Đây là giả!”

Đối diện truyền đến tiếng kêu gào điên cuồng, Lung Thiên phát hiện hai mảnh ngọc là đồ giả, quay đầu căm tức hướng Ngao Kiếm, oán hận hỏi: “Đồ thật đâu? Đồ thật ở nơi nào!?”

“Đó đương nhiên là giả, ngu xuẩn.”

Ngao Kiếm khẽ cười, giơ tay lên, ngọc quyết chân chính ở trong lòng bàn tay lưu quang tràn đầy, linh khí sáng lạn làm u ám không gian, hắn nhìn Lung Thiên, trên mặt lộ ra hèn mọn, đột nhiên trên tay tăng lực, ngọc quyết bị thần lực chấn vỡ vụn, rơi xuống mặt đất.

“Hỗn đản! Thần khí trọng yếu như vậy, ngươi lại đi hủy nó!”

Trơ mắt nhìn ngọc quyết bị hủy, nghĩ đến chính mình vĩnh viễn không thể có được thần lực, Lung Thiên phát cuồng, hổn hển quát.

Ngao Kiếm dù bận vẫn ung dung mà vỗ vỗ tay, mỉm cười nói: “Giống như không phải ngày đầu tiên quen biết, chẳng lẽ không rõ cá tính của ta, thứ ta không chiếm được làm sao có thể cho phép người khác có?”

Lung Thiên xanh mặt, không nói lời nào, hóa thành một đoàn hắc vụ hướng Ngao Kiếm bức tới, Ngao Kiếm đẩy Lạc Dương ra, tế dậy pháp khí tiếp thần lực của Lung Thiên, lần này Lạc Dương sẽ không đứng ngoài xem cuộc chiến, dùng linh lực chú thành trường kiếm, tay trái cầm kiếm, gia nhập vòng chiến.

Lần này Lạc Dương là liều mạng, căn bản không thèm để ý tới thần lực của Lung Thiên, chỉ tập trung công kích, hắn biết mình không phải đối thủ của Lung Thiên, vì vậy chỉ có thể tận lực giúp Ngao Kiếm kéo dài thời gian, để hắn có thể khôi phục vết thương vừa rồi, đây là cơ hội duy nhất quyết định thắng lợi, chỉ có thể liều chết một phen.