Quyển 3 (Thượng) - Tiết tử

Người đàn ông từ trong mơ tỉnh lại, thấy cửa phòng khép hờ, y lặng lẽ đi tới đẩy cửa ra, người canh gác không có ở đây, bên ngoài hành lang trống trơn, lẫn vào bóng đêm thành một thể.

Đây là cơ hội tốt để chạy trốn, người đàn ông vội vàng chạy ra khỏi phòng, nhưng rất nhanh nhớ đến di động của mình và chìa khóa xe đều bị mất rồi, y do dự một chút, từ bỏ việc chạy trốn, quay vào đại sảnh, nơi đó có điện thoại bàn, có thể liên lạc với bên ngoài.

Cầm ống nghe lên, trong lúc hốt hoảng lại không nhớ nổi số, người đành ông đành phải nhấn điện thoại báo cảnh sát, nhưng chưa đợi kết nối được lại lập tức cúp máy, chuyển sang gọi cho bạn, y nhớ rất rõ số điện thoại của Nhϊếp Hành Phong, nhưng bởi khẩn trương nên ấn hai lần đều sai.

Đến lần thứ ba, điện thoại thuận lợi gọi ra ngoài, nhưng chưa đợi nối được, đèn trong sảnh đột nhiên sáng lên, ánh đèn đột nhiên sáng chói, người đàn ông sợ hãi tay chợt run lên, theo bản năng thả ống nghe trở lại.

"Cậu đang làm gì?"

Đứng ở cửa đại sảnh chính là một ông lão tóc hoa râm chống gậy, vóc người ông lão không cao, mặc một thân áo dài vạt đối, tay cầm chai thuốc hít, khuôn mặt gầy quắt xám trắng, đuôi mắt xếch lên, ở dưới ánh đèn có vẻ nghiêm khắc mà quỷ dị, người đàn ông không kìm nổi lòng liếc một cái lên phía trên đại sảnh, không khỏi run rẩy, phía trên phòng khách đặt song song một loạt ảnh chân dung tổ tiên, trang phục của ông lão giống như đúc cụ tổ trong hình trên cùng, thậm chí ngay cả vẻ mặt và ánh mắt đều cực kỳ giống, trong nháy mắt, y có lỗi giác đang trực tiếp nói chuyện với tổ tiên.

"Cậu đang làm gì?" Không nghe thấy trả lời, ông lão không vui gõ gõ gậy chống, cất cao giọng hỏi lại lần nữa.

"Ông..." Người đàn ông giống như không nghe thấy câu hỏi, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa người đứng phía dưới và tấm hình, càng nhìn càng cảm thấy giống nhau, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Ông là ai?"

"Khốn kiếp!" Ông lão sải bước đi tới, quát lên về phía y: "Đây là thái độ nên có khi nói chuyện với trưởng bối sao?"

Bởi phẫn nộ mà gương mặt vặn vẹo, càng khiến người đàn ông cảm thấy sợ hãi, đây không phải là trưởng bối hòa nhã dễ gần y biết trước đây, mà là một người hoàn toàn không quen, trong nháy mắt, rất nhiều sự việc chưa từng suy nghĩ sâu xa bỗng nhiên nảy ra trong đầu, y lớn tiếng kêu lên: "Sao ông lại trở thành như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cha mẹ tôi chết như thế nào?"

Ông lão ngẩn ra, người đàn ông lại nói: "Còn có anh trai tôi, chú ba, chú tư tôi, còn có con trai của ông, bọn họ đều chết như thế nào?"

"Bệnh chết, bọn họ đương nhiên đều chết vì bệnh, những điều này không phải cậu đã sớm biết rồi sao?"

"Tôi biết, nhưng vì cái gì người nhà chúng ta có nhiều người chết ngoài ý muốn như vậy? Không phải ông nói tổ tiên sẽ phù hộ chúng ta sao? Lẽ nào phù hộ chính là sự thật như vậy sao?"

"Người sống vĩnh viễn không thể rời bỏ việc làm bạn với tử vong, họ đều không phải chết ngoài ý muốn, mà là đem những hy vọng còn sót lại gửi gắm cho chúng ta..."

Người đàn ông cố sức lắc đầu, từ chối nghe thêm những lời giải thích lệch lạc gượng ép này, nếu điều này gọi là hy vọng, vậy thì nó khác gì khái niệm về tuyệt vọng? Y nhớ năm đó cha mẹ qua đời, nhớ tới anh em bị bệnh mà chết, lại nhìn về phía ông lão, trong đôi mắt đυ.c ngầu của ông lão tản ra tia sáng nhiệt huyết, đó là sự cố chấp với sinh mệnh, vào giờ khắc này rõ ràng nói cho y biết, thứ vốn gọi là hy vọng, chẳng qua là du͙© vọиɠ không chịu buông tay đối với thế giới này của ông lão mà thôi.

"Đừng ngụy biện nữa." Y lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không tin ông nữa."

"Đồ khốn, ta nuôi mi nhiều năm như vậy, mi lại dám nói thế với ta!"

Ông lão tức giận vung gậy chống lên, người đàn ông tránh được, không để ý tới lão già đang phát điên, xoay người xông ra ngoài, ông lão tức giận kêu to phía sau y: "Quay lại, đồ khốn kiếp! Mi quay lại cho ta!"

La hét thúc giục người đàn ông chạy trốn nhanh hơn, cảm giác sợ hãi giờ đây chiếm cứ toàn thân y, chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi quỷ quái này, về phần hoàn cảnh sau này, y không thừa hơi nghĩ nhiều nữa.

Người đàn ông xuyên qua hành lang rất dài, một hơi chạy tới trước cửa trạch viện, phía sau truyền đến tiếng vang, giống như có người đuổi theo, y không dám quay đầu lại, gắng sức đẩy then cửa, y không biết mở cửa kiểu cũ, loay hoay rất lâu mới mở được then cửa, cố hết sức kéo đại môn nặng nề, xông ra ngoài.

Gió mùa hạ lướt qua trước mặt, thổi tan khí tức u ám trong nhà cũ, người đàn ông hít thở từng ngụm lớn, men theo đường nhỏ lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến đường lớn phía xa xa, đêm khuya, chỗ này không có xe chạy qua, nhưng đường cái rộng rãi ở một trình độ nào đó giảm bớt sợ hãi mang lại cảm giác bức bách cho y, chỉ cần xuôi theo con đường này chạy tiếp là sẽ tới trạm xe, y nghĩ, tuy rằng chặng đường rất xa, nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng chạy trốn đối với người bình thường không vận động mà nói là việc rất cực khổ, người đàn ông chạy chưa được bao lâu, tốc độ đã giảm xuống, phía sau không có tiếng đuổi theo, y thở phào nhẹ nhõm, dừng bước lại, xoay người nhìn lại phía sau, xa xa một mảnh tối om, rừng rậm cây cối đều vắng vẻ đứng trong màn đêm đen ngòm, che khuất tầm mắt y.

Có lẽ không đuổi theo thì phải?

Cái ý nghĩ này vừa hiện lên, người đàn ông liền thấy một điểm trắng rơi vào trong tầm mắt, sau đó lấy tốc độ đặc biệt quỷ dị vọt tới trước mặt y, trước sau chỉ có vài giây, y còn chưa kịp nhìn rõ đó là cái gì, đã bị một động vật khổng lồ toàn thân tuyết trắng bổ nhào lên mặt đất, móng vuốt dã thú đỏ tươi, còn mang theo mùi máu tươi, quanh năm đi lại trong bệnh viện, người đàn ông rất quen thuộc mùi này, y hoảng sợ nhìn móng vuốt đầm đìa máu chụp vào cổ họng mình, trong tuyệt vọng phát ra tiếng la hét bản năng.

...