Quyển 2 (Hạ) - Chương 5

Trương Huyền rất nhiệt tình.

Là cảm thụ duy nhất của Nhϊếp Hành Phong lúc này, ban đầu anh còn lo lắng vết thương của Trương Huyền, nhưng rất nhanh lo lắng phải hạ vũ khí đầu hàng trước thế tiến công mãnh liệt của người yêu, hai người trên giường chăm sóc nhau rất lâu mới tiêu diệt được lửa nóng, sau khi xong việc anh mới có cơ hội nhắc nhở Trương Huyền chú ý thân thể, Trương Huyền hoàn toàn chẳng coi ra gì, thỏa mãn nằm trên giường một hồi, ngồi dậy hỏi: "Muốn tắm cùng không?"

Nhϊếp Hành Phong vốn định đồng ý, nghĩ lại một chút, một khi đồng ý, chỉ sợ bọn họ phải lăn qua lăn lại đến quá nửa đêm, liền từ chối, Trương Huyền không gượng ép anh, cầm áo ngủ, cười hì hì chạy vào phòng tắm.

Đã khuya lắm rồi, trong nhà rất yên tĩnh, Trương Huyền vào phòng tắm, thấy trên tường lắp loa, cậu huýt sáo.

"Người có tiền thật biết hưởng thụ."

Để việc tắm không quá buồn chán, Trương Huyền mở loa lên, là tiếng trống ầm ĩ quen thuộc, được cái phòng tắm cách âm rất tốt, cũng không cần lo sẽ ảnh hưởng đến người bên ngoài, bên cạnh bồn tắm đặt một loạt sữa tắm có công dụng khác nhau, cậu tiện tay cầm một lọ đổ vào, sau đó ấn mở vòi nước, nhân khi nước chảy vào bồn, cậu ở bên cạnh xối nước tắm, tiện thể đệm nhịp theo khúc nhạc có tiết tấu.

Hơi nóng rất nhanh tràn ngập cả phòng tắm, có luồng khói đen lặng lẽ trượt vào từ khe cửa, hòa cùng hơi nước, dán sát lên cửa phòng tắm, khóa cửa quay nửa vòng, cạch một tiếng khóa lại, đáng tiếc đoạn nhạc quá ồn, Trương Huyền không nghe thấy, xối nước tắm xong, thấy bọt trong bồn tắm gần đầy, vội vàng đóng nước nhảy vào.

Trong bồn tắm lắp thêm thiết bị massage, Trương Huyền nằm úp sấp ở một bên đang hưởng thụ xoa bóp, bỗng nhiên cảm thấy vai hơi lạnh, lạnh buốt quỷ dị, cậu lập tức biết không hợp lý, đang muốn đứng lên, cỗ sức mạnh kia chợt tăng lên, đè lên hai vai cậu, ép cậu vào giữa bồn tắm.

Bọt nước mang theo mùi trái cây tươi mát xộc vào trong mũi miệng Trương Huyền, cậu bị sặc ho khan, lệ khí rất lớn, gần như ấn cậu xuống đáy bồn tắm, liều mạng áp chế, khiến cậu cuộn tròn trong bồn tắm, không làm được gì, chỉ cảm thấy lạnh giá kéo dọc theo cổ, cậu không dám chậm trễ, một tay chống lên đáy bồn , tay kia bắt quyết trừ tà, trở tay vỗ về phía sau, con quỷ kia bị vỗ trúng, kêu lên một tiếng, buông lỏng sự kìm kẹp.

Trương Huyền nhân cơ hội ngồi xuống, nhưng không đợi cậu lau sạch bọt trên mặt, gió lạnh lại chợt áp sát tới cậu, Trương Huyền đành phải tránh sang bên cạnh bằng bản năng, rất nhanh dưới gáy truyền tới đau đớn, lại không biết bị vật gì cắt bị thương.

"Trả trái tim cho ta!"

Bên tai truyền đến tiếng thét oán hận của Du Tinh, Trương Huyền nghĩ nét mặt bây giờ của ả nhất định rất khó coi, đổi lại là lúc bình thường, cậu nhất định châm chọc hai câu, nhưng tình thế bây giờ không cho phép cậu lơ là, nhanh chóng lau bọt, định gọi tác hồn ti ra, nhưng lập tức cảm thấy hai tay bị kẹp chặt về phía sau.

Cậu không cách nào mở mắt, chỉ cảm thấy lực kéo cậu mạnh mẽ mà lạnh buốt, giống như hình dáng xương người, xem ra hiện ở trong phòng tắm chen chúc không ít cốt yêu, cậu bị yêu lực kìm kẹp hai bên cả người đâm vào phía sau tường, theo đó ngực bụng bị đấm liên tiếp, xương ngón tay sắc bén, cứng rắn hơn nắm đấm bình thường mấy lần, Trương Huyền bị đánh trở tay không kịp, mắt lại bất tiện, chỉ dựa vào bản năng để chống đỡ, ở giữa đấm đá gấp đên độ gọi to: "Chủ tịch!"

Tiếng gọi bị tiếng nhạc át đi, Du Tinh thưởng thức sự thảm hại của Trương Huyền, cảm thấy ác khí ra khỏi miệng, cười lạnh: "Ngươi đã không muốn trả tim, vậy cứ lấy tim của ngươi cho ta là được rồi!"

Nói xong vọt tới trước mặt Trương Huyền, năm đạo xương ngón tay cắm vào vị trí trái tim của cậu bắt đầu muốn hạ lực, bàn tay lại đột nhiên truyền đến đau đớn, kim quang trong lòng bàn tay lóe lên, sau đó nhanh chóng lan ra toàn bộ bàn tay.

Ả đau đớn hét chói tai rút tay về, đã thấy trong lòng bàn tay xuất hiện một loạt chữ số, lại là chuỗi số điện thoại Trương Huyền viết vào lòng bàn tay ả lúc ở tiệm nail, sau đó ả dùng pháp lực xóa đi, nhưng không ngờ cương khí trên chữ số đã thấm vào trong xương từ lâu, ngăn chặn yêu khí của ả.

Trương Huyền nhân cơ hội đạp hai cốt yêu giữ chặt mình ra, cậu không mở nổi mắt, chỉ nghe thấy Du Tinh liên tục la hét, đoán rằng ả bây giờ nhất định rất chật vật, đáng tiếc không nhìn thấy, không khỏi có hơi tiếc, dứt khoát nhắm mắt tựa lên tường, mỉm cười hỏi: "Mùi vị chu sa không tệ chứ hả?"

Kỳ thực chiếc bút máy là Tiểu Bạch đưa cho Trương Huyền lúc cậu đến chỗ Tiểu Bạch chơi, bên trong ngoại trừ chu sa còn cho gì nữa cậu cũng không biết, để lại chuỗi số cũng là tiện thể dùng đến, thật không ngờ vào thời khắc mấu chốt nó sẽ cứu mình một mạng, trong lòng gào lên may mắn, tay ấn vào nút loa ở sau lưng, điều chỉnh âm lượng lên mức cao nhất, tiếng nhạc cực kỳ ầm ĩ nhất thời tràn ngập toàn bộ không gian, cậu nghĩ với sự nhạy bén của Nhϊếp Hành Phong, sau khi nghe được tiếng động, sẽ biết cậu xảy ra chuyện.

Quả nhiên, ngoài cửa rất nhanh truyền đến tiếng đập, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng gọi của Nhϊếp Hành Phong, nhưng tiếng ồn quá lớn, không nghe rõ bên ngoài đang gọi cái gì, thấy không có viện binh đến, Trương Huyền biết không hay, cảm thấy gió lạnh lần thứ hai áp sát, cậu vội vàng né tránh, chợt nghe thấy xương cốt đυ.ng phải vách tường, cậu thuận thế bắt lấy cánh tay kia, chỉ quyết bắn ra, trong tiếng hét chói tai cốt yêu hóa nguyên hình, một đống xương cốt rơi xuống cạnh chân cậu.

Trương Huyền bị mấy con cốt yêu liên thủ công kích, cảm thấy bên chân có gì rơi xuống, tiện thể đá ra ngoài, đánh trúng Du Tinh, mấy cái xương sườn trước ngực ả gãy mất theo tiếng vang, thấy không địch lại, ả lấy xương cánh tay khác không bị pháp thuật trói buộc bay vọt lên, đâm về phía ngực Trương Huyền, cũng may dưới chân Trương Huyền trơn trượt, thân thể lắc lư một cái, tránh được chỗ hiểm, cậu chống xuống đất nhân tiện trở mình, tác hồn ti bay vυ"t ra, đánh vào xương cánh tay kia, gào lên: "Bên ngoài rốt cuộc có người hay không thế? Một người vào đây!"

Không gian phòng tắm nhỏ hẹp, cậu hai mặt giáp địch, dù chỉ có một người tới giúp, hiệu quả cũng sẽ khác, tuy rằng những cốt yêu này pháp lực không cao, lại rất khó chơi, nếu chỉ một mình cậu, không biết phải dày vò bao lâu.

Trương Huyền nóng ruột, người bên ngoài còn gấp hơn cậu, Nhϊếp Hành Phong chạy tới cùng với lúc tiếng nhạc to lên, nhưng cửa phòng tắm bị pháp lực khóa lại, họ ở bên ngoài không mở được, nghe tiếng đánh nhau kịch liệt bên trong, lại chỉ có thể lo lắng suông, lúc này ngay cả tê nhận dường như cũng mất đi hiệu lực, Nhϊếp Hành Phong thử vài lần vẫn chưa xông được vào, thấy Ngân Mặc vội vã chạy tới, đột nhiên nảy ra kế sách, kêu to: "Trương Huyền, gọi tên Ngân Mặc!"

Về mặt này chỉ có Ngân Mặc và Trương Huyền là khế ước chủ tớ, có lẽ hắn có thể phá vỡ ràng buộc của kết giới, Nhϊếp Hành Phong kêu liên tục vài tiếng, Trương Huyền cuối cùng cũng nghe thấy, vung tác hồn ti ép bầy quỷ tách ra, nín thở ngưng thần, hô lên: "Ngân Mặc!"

Trước mắt lóe lên ánh sáng bạc, Ngân Mặc xuyên qua kết giới vọt vào, vừa lúc thấy cốt yêu bị Trương Huyền đánh tan hơn phân nửa xương cốt, Du Tinh còn muốn cướp tim của Trương Huyền, bị hắn lấy thanh kiếm pháp khí hình rắn đâm tới, thân kiếm xuyên qua ngực Du Tinh, yêu khí trên xương lập tức bị hút vào miệng con rắn cuốn trên thân kiếm, ả hét thảm một tiếng ngã xuống đất.

Ngân Mặc xông về phía trước, đang định cho ả thêm một đòn, bỗng nhiên cảm thấy cương khí quen thuộc trên người ả, hơi ngẩn ra, Du Tinh nhân cơ hội hóa thành yêu vụ chạy trốn, Ngân Mặc do dự một chút, không đuổi theo, đem đám cốt yêu còn lại đâm từng nhát lạnh thấu tim, lúc này mới quay đầu kiểm tra tình hình của Trương Huyền.

Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, bóng dánh Trương Huyền chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ, Ngân Mặc đang muốn đi qua, cổ bị Ngân Bạch siết một chút, ngăn hắn hấp tấp, lúc này kết giới trên cửa phòng tắm đã bị tê nhận phá vỡ, Nhϊếp Hành Phong xông vào, tiện tay kéo khăn tắm, quấn quanh người Trương Huyền, lại tắt loa đi, hỏi: "Sao rồi?"

"Mắt sắp mù rồi, đậu má!"

Sữa tắm dính đầy mặt, Trương Huyền vẫn chưa có thời gian lau đi, làm hại đôi mắt bị kích ứng đau rát, con ngươi bị dụi trở nên hồng hồng, Nhϊếp Hành Phong đến bây giờ chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của cậu, thần kinh căng thẳng được giãn ra, đột nhiên có chút buồn cười, nói: "Đừng dụi nữa, dùng nước rửa một lát, sẽ hết nhanh thôi."

Anh kéo tay Trương Huyền đến bồn rửa tay rửa mặt, trên mặt đất một đống khúc xương, đều là hình thể do hồn phách cốt yêu tụ thành, một lát sau các khúc xương dần dần tan đi, biến mất trong hơi nước.

"Trương nhân loại ngươi vẫn ổn chứ?"

Chiến sự kết thúc, Hamburger mới chạy vào thăm hỏi, Trương Huyền rửa mắt tức giận nói: "Ngươi nhìn bộ dạng này của ta có giống ổn không? Con bà nó, lại muốn đòi cả tim của ta, để cho ả ta chạy mất, rõ là hời cho ả!"

Chung Khôi cũng nghe tiếng chạy tới, nhìn thấy tất cả, kỳ quái hỏi: "Không phải chúng ta bày kết giới bên ngoài rồi sao? Cốt yêu vào bằng cách nào?"

"Nội gián?"

Hamburger thuận miệng nói, bị Nhϊếp Hành Phong liếc ngang, nó lập tức ngậm miệng, cúi đầu nhìn xung quanh một cái, lúc này hơi nước dần dần tan đi, một tờ đạo bùa rơi trên mặt đất đập vào mắt mọi người, Hamburger dùng móng vuốt chộp lại, hỏi: "Đây là cái gì?"

"Là đạo bùa chúng tôi dán ở bên ngoài!" Chung Khôi kêu to.

Kia chính là y giúp Trương Huyền cùng nhau dán, sao lại chạy vào trong phòng tắm? Có điều bị đạo bùa của mình vây khốn chạy không thoát, từ cổ chí kim cũng chỉ có một mình vị Trương thiên sư này thì phải?

Những người khác cùng Chung Khôi đều ôm một ý nghĩ nhất loạt nhìn về phía Trương Huyền, Trương Huyền đã rửa xong mặt, lau mặt tức giận cầm lấy tờ đạo bùa, không sai, đó là đạo bùa phong ấn cậu làm, song trên chữ kết quyết cuối cùng có thêm nét bút thứ hai, tiếc là đạo bùa ngấm đầy nước, chỗ đánh dấu đỏ mờ mất rồi, không nhìn rõ viết cái gì.

"Đây không phải của tôi, có người viết thêm chữ lên trên!" Thấy tất cả mọi người đều nhìn với vẻ mặt trân trối, cậu tức giận bất bình giải thích.

Không ai để ý đến cậu, hiển nhiên lời giải thích của cậu trong mắt mọi người được đánh đồng với nói phét, cuối cùng vẫn là Hamburger không nhịn được lòng hiếu kỳ, hỏi: "Vậy thêm cái gì thế?"

"Làm sao ta biết?" Bị mọi người khinh thường, Trương Huyền nổi nóng, kéo quần qua vừa mặc vừa nhảy chân trần ra ngoài, gào lên: "Ta chỉ biết, từ rày về sau, ta sẽ không bao giờ ngâm bồn tắm nữa!"

Em hình như nhầm trọng điểm rồi...

Song căn cứ vào nguyên tắc không bao giờ muốn kích động tâm tình Trương Huyền, Nhϊếp Hành Phong không nói những lời này ra khỏi miệng, nhặt lên đạo bùa cậu tức giận tiện tay ném đi, theo cậu ra ngoài.

Trương Huyền chạy một hơi về phòng khách, liếc nhìn điện thờ, kết giới trên điện thờ vẫn như cũ, hộp gỗ nguyên vẹn không tổn hao gì đặt ở trên, cậu lại nhào ra khỏi phòng, khi nhìn thấy đạo bùa bay đầy xuống đất, dưới chân cậu vấp một cái ngã nhào, lại nhìn phương vị được dán, đếm qua đếm lại, không sai, đều là của Chung Khôi dán, chỉ có một tờ không rơi còn tất cả đều rớt xuống.

"Tôi không biết nên nói gì cho phải." Thấy định tự quyết trên bùa biến mất tăm hơi, Trương Huyền che mặt rêи ɾỉ: "Quỷ đại ca, xin nói cho tôi biết rốt cuộc cậu dán làm sao? Tôi đây là đạo bùa, không phải quảng cáo trên cột điện ngoài kia."

Phát hiện bởi sai lầm của mình, mới tạo ra vụ cốt yêu đột nhập, Chung Khôi có chút ngượng ngùng, lắp bắp nói: "Tôi chỉ dán theo anh làm thế thôi, hay là quỷ khí trên người tôi quá nặng cho nên đạo bùa mới không linh nghiệm?"

Cậu chỉ từng nghe quỷ sợ đạo bùa, chưa bao giờ biết đạo bùa bị quỷ chạm vào sẽ mất linh!

"Vậy tại sao lúc ở tiệm nail cậu dán không có vấn đề gì?"

"Lần kia là bởi tôi dùng keo đính hạt cườm để dán đấy."

Trả lời trịnh trọng, Trương Huyền sắp khóc đến nơi, thứ lỗi cho cậu tài hèn học mọn, học đạo nhiều năm như vậy, cũng không biết thì ra dán đạo bùa cần phải dùng keo đính hạt cườm để cho chắc.

Trương Huyền hết cách với Chung Khôi, chẳng thèm để ý đi thẳng qua, bảo Hamburger nhặt từng tờ đạo bùa lên, thấy tất cả mọi người đi theo ra ngoài, cậu trợn mắt: "Các người đều đứng đực chỗ này làm gì? Sợ trộm không vào nên dành một chỗ cho hắn hả? Ngân Mặc, huynh đệ các ngươi đêm nay cứ ngủ ở phòng khách, đợi ở cạnh điện thờ đừng đi dâu, Hamburger giúp ta dán lại một lần... Không, lần này ta không mượn tay ai nữa, tự ta dán!"

Khí tràng trên người Trương Huyền rất lạnh, xem ra lần này cốt yêu tới cửa khıêυ khí©h chọc tức cậu, tất cả mọi người khôn ngoan không đợi để rước chán ghét thêm nữa, trở về phòng của mình, chỉ có Nhϊếp Hành Phong ở lại, đi tới, đưa áo cho cậu, lại lấy tập đạo bùa qua, nói: "Để tôi đi."

Trương Huyền nhìn anh, không nói gì, mặc áo lặng lẽ đi theo sau anh, Nhϊếp Hành Phong dán đạo bùa, nhàn nhạt nói: "Có gì ghê gớm đâu? Cùng lắm thì lần sau đòi lại món nợ này."

"Em chẳng qua cảm thấy bức bối."

Từ khi cậu xuất đạo, khoảng thời gian đó không phải chưa từng gặp sai lầm thất bại, nhưng không lần nào phiền lòng như lần này, họ bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, cậu còn vì thế suýt nữa xích mích với Nhϊếp Hành Phong, nhưng kẻ kia là ai, cậu chẳng có chút manh mối nào.

Nghe Trương Huyền nói xong, Nhϊếp Hành Phong nhẹ giọng cười: "Nếu trong lòng khó chịu, cứ đánh tôi là được, bao cát miễn phí tùy em đánh, còn là thời hạn vĩnh viễn nữa."

"Em không nỡ, đánh hỏng anh rồi, ai chiêu tài giúp em?"

Cơn giận của Trương Huyền đến cũng nhanh đi cũng nhanh, trong khi cười nói buồn phiền tiêu tan sạch sẽ, tiến tới cùng Nhϊếp Hành Phong dán đạo bùa, nhìn bộ dạng hăng hái bừng bừng của cậu, Nhϊếp Hành Phong cũng cười.

Mặc kệ trải qua thời gian bao dài bao xa, tôi đều sẽ chiêu tài giúp em.

Anh nói ở trong lòng.

Sáng sớm, Trương Huyền bị một trận cãi vã đánh thức, cậu mở mắt ra, thời gian còn sớm, Nhϊếp Hành Phong không ở bên cạnh, cậu trở mình muốn ngủ thêm một giấc, nhưng tiếng ầm ĩ ở bên ngoài càng ngày càng to, đến mức cậu không thể mặc kệ, sau khi lăn qua lộn lại vài cái, cậu rốt cuộc không nhịn được ngồi dậy.

Từ lúc nào kiểu sinh hoạt này lại trở về như trước — Mỗi sáng sớm là có thể nghe thấy tiếng ồn ào của Tiểu Bạch, tiểu hồ ly và Nghệ, khóe miệng Trương Huyền lộ ra nét cười, đột nhiên có phần hoài niệm cái cảm giác này.

Nhưng sau khi cậu đi xuống dưới lầu, lập tức phát hiện bầu không khí không ổn, mọi người không phải đang đùa giỡn, mà là tranh cãi ầm ĩ thật, thấy bọn họ đều đứng ở bên cạnh điện thờ, Trương Huyền có dự cảm xấu, rất nhanh, dự cảm của cậu đã linh nghiệm.

"Trái tim kia không còn nữa." Nhϊếp Hành Phong nói.

Trương Huyền tiến lên, liền thấy kết giới trên điện thờ biến mất, hộp gỗ lệch sang một bên, nắp hộp mở ra, quả tim đập không ngừng bên trong kia không cánh mà bay, cậu vội hỏi: "Tại sao có thể thế này?"

"Cái này phải hỏi bọn họ." Hamburger hất hất cằm, ngón tay chỉ Ngân Mặc đứng ở đối diện sắc mặt tái xanh.

Thấy ánh mắt mọi người đều rơi vào mình, Ngân Mặc nói: "Không biết."

Trương Huyền hết chỗ nói: "Đêm qua không phải các ngươi vẫn luôn ở đây à, sao lại không biết?"

Ngân Mặc im lặng một chút, lắc đầu: "Thì vẫn luôn trông chừng không rời khỏi, nhưng sáng sớm đại ca nói chiếc hộp không bình thường, chúng ta vừa mở ra nhìn, bên trong đã không còn gì."

"Cái này không thể nào nói nổi." Hamburger nhảy tới nhảy lui xung quanh hộp gỗ, lại quan sát điện thờ, nói: "Các ngươi vẫn luôn ở đây, vậy nếu như có người ngoài đến, với pháp lực của anh em các ngươi, không thể hoàn toàn không cảm thấy được chứ?"

"Ngươi muốn nói gì?" Ngân Mặc bị Hamburger chất vấn nổi giận, lạnh giọng hỏi lại.

"Nói to không có nghĩa là ngươi có lý, ta chỉ tùy việc mà xét, là ngươi khăng khăng nói chưa từng rời đi, người ngoài làm thế nào trong tình huống không kinh động đến các ngươi mà phá phong ấn trên điện thờ, lấy đồ đi? Giải thích không nổi nhỉ? Chung Khôi ngươi nói có đúng không?"

Hamburger am hiểu đạo lý ăn ở, lúc trình bày vấn đề tiện tay lôi một đồng minh, Chung Khôi còn đang bên ngoài tình hình, bị hỏi đến, y mấp máy môi suy nghĩ, nói: "Theo lý thuyết Hamburger nói không sai, nhưng kẻ kia làm thế nào phá vỡ kết giới đạo bùa bên ngoài nhà để đi vào?"

"Nếu có kẻ nội ứng ngoại hợp, kết giới đạo bùa tính là gì? Cốt yêu đến đánh lén Trương nhân loại, nói không chừng cũng là có người bóc đạo bùa đi trước rồi."

Lời Hamburger rõ ràng nhắm vào anh em Ngân Mặc, sắc mặt Ngân Mặc càng lạnh, cười nhạt: "Dục gia chi tội hà hoạn vô từ*!"

(Dục gia chi tội hà hoạn vô từ: Muốn đổ tội cho người khác, lời nào mà chẳng nói được.)

"Có phải các ngươi bị kẻ khác dùng pháp thuật mê hoặc, cho nên..."

Nhϊếp Hành Phong còn chưa nói hết suy đoán, đã bị cắt ngang, Ngân Mặc lạnh lùng nói: "Chúng ta cho dù học nghệ không tinh, cũng không đến nỗi ngay cả bản thân bị mê hoặc cũng không biết."

"Đừng ồn nữa!"

Trương Huyền quát bảo họ ngừng tranh cãi, tiến lên lật hộp gỗ một cái, phong ấn trên hộp đã biến mất, có thể không kinh động đến mọi người thoải mái tới lui lấy đồ đi, nếu không phải người này pháp thuật rất cao cường, vậy chính là có người đang nói dối, có điều bây giờ không phải là lúc hoài nghi lung tung, mà phải nhanh chóng tìm đồ về, đêm nay chính là trăng tròn, một khi bỏ lỡ thời cơ này, cốt yêu sẽ khó đối phó hơn.

"Ngân Mặc." Cậu chuyển ánh mắt đến người Ngân Mặc: "Ngươi kể lại từ đầu đến cuối chuyện xảy ra đêm qua."

Ngân Mặc trợn mắt nhìn lại, nhưng không nói gì, xoay người đi ra ngoài, Trương Huyền gọi hắn lại, hỏi: "Đi đâu?"

Ngân Mặc chỉ coi như không nghe thấy, đi tận ra cửa mới quay đầu lại, nói: "Ta với ngươi là chủ tớ, ngươi không tin ta, ta không còn gì để nói, chỉ là đêm qua chúng ta xác thực không thấy gì, chính là như thế."

Hắn nói xong cũng không quay đầu lại rời đi, Trương Huyền phát hỏa, quát lên: "Thái độ gì vậy? Bây giờ tôi tớ càng lúc càng làm hàng, xảy ra chuyện, ta hỏi một câu cũng không được à?"

"Có lẽ có tật giật mình, không trả lời được, liền nhân cơ hội đánh bài chuồn thôi."

"Nhưng tôi thấy họ không giống người xấu mà." Chung Khôi nói: "Nếu họ thật sự là nội gián, họ hoàn toàn có thể tìm một lý do khiến mọi người tin phục."

"Đây chính là chỗ thông minh của bọn chúng đó, không phải nghi ngờ, người như thế ta gặp cũng nhiều rồi." Hamburger vuốt vuốt nhúm lông trên đầu, tiếp tục phát biểu ý kiến: "Ta đây không phải nói lung tung, ngươi hỏi Trương nhân loại xem, lẽ nào hắn chưa từng nghi ngờ hay sao?"

Hamburger tuy rằng ồn ào lại nịnh hót, nhưng nó rất biết nhìn mặt đoán ý, lúc Trương Huyền thu nhận anh em Ngân Mặc nó cũng ở bên cạnh, thấy rất rõ ràng, hơn nữa tối qua cốt yêu đột nhiên xông vào cũng rất kỳ quặc, nó lập tức nhìn ra ý nghĩ của Trương Huyền.

Trương Huyền nhất thời nghẹn lời, chuyển ánh mắt về phía Nhϊếp Hành Phong, Nhϊếp Hành Phong từ chối cho ý kiến, chỉ nói với Hamburger: "Đi tìm họ về."

"Vì sao?" Rõ ràng giờ nó đang cùng chung chiến tuyến với Trương Huyền, lại nhận được mệnh lệnh như vậy, Hamburger không phục kêu to: "Chủ tịch đại nhân anh quản lý công ty lớn, chẳng lẽ không biết đối với kẻ có điểm đáng ngờ, trước tiên nhất định phải đá hắn ra khỏi phe hay sao? Bằng không..."

"Mặc kệ trước đây xảy ra chuyện gì, Tiểu Bạch, Nghệ còn có Ngụy Chính Nghĩa và Kiều cũng sẽ không nghi ngờ lẫn nhau." Nhϊếp Hành Phong rất bình tĩnh nói: "Đây là tín nhiệm tối thiểu đối với bạn bè."

Hamburger không nói nữa, rũ đầu suy nghĩ một hồi, sau đó vỗ cánh bay ra ngoài.

"Tôi cũng đi."

Chung Khôi muốn đi, bị Trương Huyền gọi lại, giờ là thời kỳ bất thường, cái tên không có pháp thuật gì lại còn ngốc nghếch như Chung Khôi này vẫn nên giữ trong nhà thì hơn, miễn cho tìm được người này, người kia lại mất tích.

"Cậu đi chuẩn bị bữa sáng." Trương Huyền nói xong, lại tức giận thêm một câu: "Hai phần, người thích bỏ nhà đi không cần ăn cơm!"

Sau khi Chung Khôi rời đi, Trương Huyền quay đầu nhìn Nhϊếp Hành Phong, Nhϊếp Hành Phong cũng đang nhìn cậu, hai người bèn nhìn nhau cười, Trương Huyền thở dài nói: "Đúng là một buổi sáng tồi tệ."

"Hết thảy đều sẽ qua thôi." Nhϊếp Hành Phong xòe bàn tay, trong tay nắm đạo bùa đêm qua Trương Huyền tiện tay vứt đi: "Thực ra Hamburger nói cũng không sai, chẳng qua chung sống dù sao cũng phải có thời gian tìm hiểu nhau."

"Thực ra..." Trương Huyền kéo ghế, ngồi xuống trước mặt Nhϊếp Hành Phong, cầm lấy tờ đạo bùa toàn nếp nhăn lật xem, nhỏ giọng nói: "Tối qua lúc Ngân Mặc đi vào hỗ trợ, em có lẽ đã miễn cưỡng nhìn thấy gì đó, lúc hắn gϊếŧ Du Tinh có chút do dự, cũng chưa chắc bọn họ là đồng đảng, chỉ là giữa bọn họ phải có liên hệ nào đó, đạo bùa này cũng bị sửa đến quái lạ, có thể chặn được đạo hạnh của tê nhận, em nghĩ thiên hạ này không nhiều lắm."

"Nên tối qua em vốn định dụ rắn ra khỏi hang?"

"Ai ngờ ngược lại mất cả chì lẫn chài." bị bóc trần, Trương Huyền dứt khoát nói thẳng: "Lúc em bày kết giới lần hai có động chân động tay, nếu có người tiến vào, em nhất định sẽ cảm giác được, nên em đoán kỳ thực trong lúc cốt yêu tập kích em, đồ trong hộp đã bị lấy đi."

Khả năng này rất lớn, lúc đó sự chú ý của mọi người đều đặt trên phòng tắm tầng hai, đại sảnh tầng một không có ai, kẻ kia có thể rất dễ dàng đi vào lấy đồ, sau đó khôi phục phong ấn, để hộp gỗ giữ nguyên hiện trạng, sau khi cậu bị tập kích, đang trong lúc tức giận, chỉ tùy tiện liếc hộp gỗ một cái, có điều khi đó trong hộp gỗ còn đồ hay không, không ai biết.

Vừa phát hiện ra trái tim biến mất, cậu lập tức nghĩ ngay đến chỗ nào có vấn đề, nên cậu bảo Ngân Mặc thuật lại, muốn dựa vào việc ấy để suy đoán hành tung của tên trộm, Ngân Mặc lại nổi nóng với cậu bỏ đi, thật là một tên xấu tính.

"Nhưng bất luận đồ bị mất trước hay sau khi em bị tập kích, nó cũng không còn nữa, làm sao bây giờ đây?"

"Tạm thời đừng quan tâm tên trộm là ai, chờ Tiêu Lan Thảo tới, chúng ta tới sân khấu kịch trước."

Sân khấu kịch là mục đích cuối cùng của mọi người, hình như mọi việc đều đảo quanh nơi này, Nhϊếp Hành Phong nghĩ, dưới tình huống không nắm được hành tung của cốt yêu, cứ đến thẳng hang ổ tập kích chính diện đi.

Ngân Mặc ra khỏi biệt thự, đi rất xa cước bộ mới bị kéo lại, Ngân Bạch duỗi người, đuôi quấn trên mắt cá chân hắn, nhỏ nhẹ nói: "Vì một chút chuyện nhỏ, hà tất phải giận đến vậy?"

"Đệ không giận, đệ muốn tìm ra kẻ trộm, trả lại sự trong sạch cho chúng ta."

"Thứ trong sạch đó, chúng ta có sao?" Ngân Bạch phì cười, thân rắn khẽ cuộn, vòng lại cổ Ngân Mặc, thè lưỡi rắn, liếʍ khóe môi hắn, chậm rãi nói: "Chuyện này có gì phải kiêng kỵ? Đệ nói thẳng cho họ biết, chúng ta một đêm không ngủ, vẫn luôn làm việc không phải được rồi sao, nếu khi đó vẫn có người có thể đột nhập vào, vậy hắn chính là thần rồi."

Sắc mặt đồng cổ của Ngân Mặc hơi ửng hồng, lại không nói gì, đây là phủ nhận ý tứ trong đề nghị của Ngân Bạch, Ngân Bạch cũng không để ý, nói: "Xem ra đệ thà rằng để bản thân mạo hiểm đi bắt kẻ trộm, cũng không nguyện nói rõ chân tướng, đi thôi, ta đi cùng đệ."

Ngân Mặc hơi ngẩn ra, đầu ngón tay bỗng nhiên ngưa ngứa, lại bị lưỡi rắn liếʍ phải, Ngân Bạch cười nói: "Không phải là chỗ sân khấu kịch sao, cho dù chỗ đó thật sự có thần ở, lẽ nào chúng ta còn phải sợ à?"

"Vì sao là sân khấu kịch?"

"Mùi của cốt yêu." Ngân Bạch cười khanh khách: "Tối qua lúc đệ hạ thủ lưu tình, ta tình cờ giữ lại chút ký hiệu, ả và tên trộm kia cùng một phe."

Với sự hiểu biết của hắn với Ngân Bạch, tâm tình không vui của Ngân Bạch lúc đó nhất định hơn cả tình cờ, Ngân Mặc rất bất đắc dĩ, sờ sờ đầu ngân xà, nói: "Vậy sao vừa rồi huynh không nói?"

"Ai bảo bọn họ hợp lại ức hϊếp đệ? Vậy cứ để cho bọn họ tốn thêm chút sức đi..." Trong con ngươi xanh ngọc của Ngân Bạch hiện lên u ám: "Dù sao đến cuối cùng ai sống ai chết, đều chẳng liên quan đến chúng ta."

Ngân Mặc theo chỉ dẫn của Ngân Bạch đi một đường tới sân khấu kịch Hoa Cảng, yêu khí cốt yêu kéo thẳng đến phía sau tòa nhà, biến mất trước một cửa sắt, trên dưới cửa bị phong ấn, Ngân Mặc không để vào mắt, đưa tay thu dọn phong ấn, xuyên qua cửa mà đi.

Phía trước là một con đường dài đen kịt, chỉ là màu đen này chính là màu xà yêu thích nhất, Ngân Mặc đang muốn men theo con đường thẳng tắp trước mắt đi xuống, bước chân đột nhiên bị ngăn lại, Ngân Bạch lớn tiếng hét lên: "Nhầm rồi, mau quay lại!"

Ngân Mặc ngẩn người, có điều hắn phục tùng đã thành thói quen, cùng lúc Ngân Bạch ra lệnh liền nhảy về phía sau, nhưng khi nhảy tới cửa, lệ khí trên cửa sắt ép tới, làm hắn xô sang một bên, trong bóng tối chợt nghe tiếng động lớn ầm ầm vang lên, hệt như mở cửa đá nghĩa địa, sau khi cơ quan bị phát động, hạ xuống không chút lưu tình, ngăn cách họ với bên ngoài.

"Nếu đã tới, thì không cần đi nữa." Trong tòa nhà vắng vẻ truyền đến âm thanh trầm thấp: "Đối với các ngươi mà nói, nơi này là mồ chôn tốt nhất."

Không gian quá tăm tối, không ai thấy trong chớp mắt khi cánh cửa vô hình kia đóng kín, một con chim nhỏ mập mạp gắng gượng vọt ra từ giữa khe cửa, chính là Hamburger bám theo một đường mà đến.

Hamburger làm chuyện cẩn thận, sau khi nó đuổi theo anh em Ngân Mặc, để không cho bọn họ phát hiện ra mình theo dõi, cố ý kéo dãn khoảng cách, cũng chính khoảng cách này khiến nó có thể từ ranh giới ngàn cân treo sợi tóc sống sót thoát ra, lúc kết giới trên cánh cửa khởi động, nó đã nghe thấy tiếng cười đắc ý bên trong thoáng qua rồi biến mất, âm thanh rất quen thuộc, phải thừa nhận sau khi ra ngoài, cánh của nó co quắp hai cái, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

"Sẽ không phải là hắn chứ? A a a, xảy ra chuyện lớn rồi..."

Sau khi Hamburger chạy thoát, ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc to lớn đứng sừng sững trong sương mù u ám, không dám chậm trễ nữa, cánh đảo một cái, gấp gáp vọt trở về.

...