Quyển 2 (Hạ) - Chương 4

Trên đường Trương Huyền nhận được điện thoại của Tiêu Lan Thảo, nói tư liệu quá nhiều, gửi đi bất tiện, hắn trực tiếp đến biệt thự đưa cho họ, chẳng là bây giờ có việc, phải đợi đến tối, Trương Huyền đồng ý, lại liên lạc với Ngụy Chính Nghĩa và anh em Ngân Mặc, nói đã tìm được Chung Khôi rồi, họ có thể quay về.

Buổi tối mọi người tập hợp đông đủ trong biệt thự, nghe những việc Chung Khôi đã trải qua, sắc mặt Ngân Mặc khó coi, Ngân Bạch lại ngẩng đầu rắn, mỉm cười nói: "Nếu con quỷ này ngốc đến độ bản thân chết rồi cũng không biết, vậy không bằng ăn tươi luôn cho rồi."

Chung Khôi nhìn nét mặt lạnh lùng của Ngân Mặc, ngân xà con ngươi xanh biếc cuốn trên cổ tay hắn, miệng còn phun tiếng người, có hơi sợ, lùi về phía sau một bước, Ngân Mặc vội vàng đẩy anh trai đang nói lung tung trở lại cánh tay mình, nói với Chung Khôi: "Xin lỗi, đại ca ta thích nói đùa, hắn không có ác ý."

Những lời này được phun ra từ miệng một mỹ nam mặt lạnh, thành ra chẳng hề có thành ý, Chung Khôi cảm thấy nếu có cơ hội, xà ca ca của hắn nhất định rất mong muốn đem mình làm bữa khuya mà nuốt trọn.

"Đủ rồi, ta vất vả tìm người trở về, các ngươi lại muốn dọa cậu ta chạy mất phải không?"

Trương Huyền quát lên ngăn lại hành động của hai anh em, thấy Ngụy Chính Nghĩa vẻ mặt đau khổ núp ở bên cạnh không nói câu nào, cậu hỏi: "Cậu thì sao?"

"Đang suy nghĩ xem chết như thế nào."

Nhìn bộ dạng sợ hãi của Ngụy Chính Nghĩa, khẳng định lại bị Kiều gọi điện thoại uy hϊếp, Trương Huyền bó tay với đại đệ tử vô dụng của mình, nói: "Đừng nghĩ đến cái chết nữa, tôi có biện pháp cứu cậu."

Vừa nghe có thể cứu, Ngụy Chính Nghĩa lập tức tỉnh táo tinh thần, nhanh chóng chạy tới trước mặt Trương Huyền nghe thánh huấn, Trương Huyền mở ba lô lấy ở chỗ Chung Khôi, lấy từng thứ trong ba lô ra, cuối cùng là cái đầu lâu trẻ em phong ấn rất nhiều hồn phách, cậu giải thích đơn giản chuyện về cái đầu lâu, nói: "Cậu đi tìm Tiểu Bạch, đưa cái này cho y, nói với y tôi gần đây bận quá, bảo y siêu độ giúp, trên đường ngàn vạn lần đừng mở phong ấn ra."

Ngụy Chính Nghĩa nhận lấy, hỏi: "Tình hình ở đây hỗn loạn, đệ tử rời đi, mọi người không vấn đề gì chứ?"

"Có anh họ cậu, còn có anh em bọn họ, cậu không cần lo lắng, chủ yếu nhất..." Trương Huyền cười vỗ vỗ vai Ngụy Chính Nghĩa: "Cậu có thể đợi một lúc ở trường học quý tộc của Tiểu Bạch, tiện thể học với y một ít bùa chú siêu độ, chờ Kiều bớt giận rồi về."

"Đệ tử nghĩ trừ phi trút hết ra, chứ không cơn tức của hắn sẽ không tiêu đâu."

"Vậy cũng tốt hơn bây giờ trực tiếp đâm vào họng súng, hay cậu muốn ở đây tiếp tục đi gặp mặt?"

Nghe xong những lời này, Ngụy Chính Nghĩa không do dự nữa, lập tức thu thập hành trang, ngay cả cơm tối cũng không ăn xuất phát luôn, sau khi gã rời đi, Trương Huyền xoay người, đã thấy mọi người quây một vòng quanh mép bàn, động tác nhất trí nhìn chằm chằm hộp gỗ trên bàn, tiếng đập thình thịch thình thịch, dù cách hộp gỗ dày, vẫn có thể nghe được hết sức rõ ràng.

Để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người, Trương Huyền mở hộp gỗ ra, ngay sau đó, một trái tim đỏ tươi nguyên vẹn bày ra trước mắt họ, tiếng đập nhịp nhàng trầm ổn bền bỉ, giống như lộ ra sinh mệnh đầy ngoan cường, ánh mắt Trương Huyền đảo qua mọi người, nói: "Đây là thứ cốt yêu muốn có, chủ nhân của nó đã xuống địa phủ, tôi đang phiền não xử lý nó làm sao."

Chung Khôi lấy tốc độ cực nhanh chạy vào toilet ói, Ngân Bạch tò mò ngẩng đầu rắn lên, hỏi: "Hắn thật sự là quỷ à?"

Hamburger tặc lưỡi: "Liên quan đến vấn đề này, ta cũng rất muốn biết đáp án."

Ngón tay Trương Huyền gõ nhè nhẹ lên bàn, nhắc nhở mọi người trọng điểm ở đây: "Các cậu ai có thể cho cái ý kiến hay nào?"

"Ăn đi." Ngân Bạch nói: "Tim thái lát nhúng dấm."

Ngân Mặc không nói gì, tỏ vẻ hắn đồng ý với quan điểm của anh trai, Hamburger gật đầu, nhảy tới bên Ngân Mặc, là âm ưng, quan điểm của bọn họ đương nhiên giống nhau, Trương Huyền hết chỗ nói, quát lên: "Thế không ai nghĩ đến chuyện tiêu hủy nó à?"

"Lãng phí lương thực, không bằng để mọi người thoải mái ăn uống."

Chung Khôi từ toilet đi ra, nghe được những lời này của Hamburger, lại lập tức chạy về ói ra, Trương Huyền yên lặng đóng hộp gỗ lại, cậu thừa nhận, bản thân thảo luận chuyện nghiêm túc với mấy tên quái gở này là sai lầm ngoại hạng nhất.

"Cứ giữ lại trước đi." Cuối cùng, vẫn là Nhϊếp Hành Phong mở miệng, nói: "Nếu như cốt yêu để tâm đến vật này như thế, có lẽ chúng ta có thể dùng nó dụ chúng ra."

Trong tất cả đề xuất, chỉ có cái này đúng trọng tâm nhất, Trương Huyền đồng ý, lấy đạo bùa niêm phong hộp gỗ lại, đặt lên điện thờ trong góc phòng khách — từ sau khi Ngụy Chính Nghĩa theo cậu tu đạo, trong nhà đều bày điện thờ, bây giờ vừa lúc phát huy tác dụng.

Trương Huyền đốt hương, cung kính dâng ba nén hương cho tổ sư gia, lại dùng phong quyết phong ấn hộp gỗ lên bàn thờ, nói: "Sư phụ giúp một chuyện, giúp con nhìn rõ cái thứ quỷ quái này, sau khi giải quyết mọi việc, đồ đệ nhất định hiếu kính thật tốt."

Đã rất lâu không nghe thấy Trương Huyền nhắc đến sư phụ khi dâng hương cho tổ sư gia, Nhϊếp Hành Phong biết cậu đã thật sự buông xuống, mỉm cười cũng đi qua dâng một nén hương cho sư phụ.

Trương Huyền dâng hương xong, Chung Khôi cũng nôn xong, quay lại, đi một mạch tới trước mặt cậu, nhìn cậu, trong mắt tràn đầy sùng bái và ngưỡng mộ, Trương Huyền hiểu tâm tư của y, than thở: "Rắc rối của cậu cũng rất phiền phức đó."

"Vì sao hắn chết rồi lại không bị đưa đi?"

Ngân Mặc ở bên cạnh hỏi, ngân xà cũng theo đó ngóc đầu lên thật cao, rất hiển nhiên, vấn đề này thực ra nó cũng muốn hỏi, chỉ là mượn miệng Ngân Mặc hỏi ra, ngay cả nói chuyện cũng lười, Trương Huyền rất nghi ngờ với sự lười biếng của nó thật sự có thể tu thành tiên hay không.

"Con người sau khi chết chưa đầu thai, ở giữa có bảy bảy bốn mươi chín ngày gọi là trung âm, đã rời khỏi dương thế, lại chưa đến âm thế, nằm ở ranh giới sinh tử, hai bên đều không phải, đây là trung âm. Đến trung âm giới, sau khi linh thức thanh tỉnh, liền có thể vào địa phủ nhập luân hồi, nhưng có rất nhiều người bởi khi còn sống mang nhiều lưu luyến, oán hận hoặc đủ loại tâm nguyện chưa xong mà không biết mình đã chết, cũng sẽ bất giác tránh được truy lùng của âm sai, đây tục xưng là du hồn dã quỷ."

"Vậy còn tôi?" Chung Khôi nhếch miệng, má lúm đồng tiền cũng bất giác sâu hơn, y rất hoang mang hỏi: "Tôi là loại nào?"

"Cậu chẳng phải loại nào cả." Trương Huyền tức giận nói: "Cậu đơn giản là không có việc gì tới quấy rối thôi."

Với tính cách của Chung Khôi, lưu luyến, oán hận gì đó đều không dính dáng đến y, ngay cả lấy được chữ ký thần tượng rồi y cũng không đi, Trương Huyền thật không biết nên làm thế nào để tống y lên đường, suy nghĩ một chút, nói: "Hay là cậu muốn chờ đến khi chuyện của Đinh Hứa Hồng hoàn toàn kết thúc, mới có thể thật sự yên tâm ra đi chăng."

Nghe Trương Huyền nhắc đến Đinh Hứa Hồng, ánh mắt Chung Khôi tối đi, sau khi nghe họ kể lại, y mới biết chân tướng cái chết của mình, cho dù tính cách y cẩu thả, lúc nghe được hung thủ tạo ra cái chết của mình là người mình kính mến, vẫn rất đau lòng, cúi đầu theo thói quen sờ ngón út từng đeo vĩ giới, thấy y không muốn nói, Trương Huyền cũng không hỏi lại, vỗ vỗ tay, nói: "Tôi đói rồi, ai đi làm cơm?"

"Xin đừng trông chờ một con chim làm đầu bếp." Hamburger nhảy ra trước.

Nhϊếp Hành Phong định đi, Ngân Mặc đã bước một bước vào phòng bếp trước, không bao lâu, phòng bếp truyền ra mùi thơm, Ngân Mặc nhanh chân lẹ tay nấu xong cơm, bưng lên bàn.

Thật sự không nhìn ra xà yêu có khuôn mặt lạnh lùng này biết nấu cơm, Trương Huyền lấy làm kinh hãi, chỉ là cơm nước đầy đủ sắc vị hương, lại một vụn thịt cũng không có, Ngân Mặc có thói quen ăn chay, liên lụy bọn họ cũng chỉ có thể ăn chay theo.

Mọi người ăn cơm, chuyện của Chung Khôi cứ thế chuyển hướng, cơm ăn được một nửa, bên ngoài truyền đến tiếng xe, rất nhanh chuông cửa vang lên.

Ngân Mặc ra mở cửa, đi vào là Tiêu Lan Thảo, hai người lần đầu gặp nhau, Tiêu Lan Thảo nhìn Ngân Mặc, hơi ngẩn ra, ánh mắt lại quét qua ngân xà quấn trên cánh tay hắn, lập tức hiểu ra, chìa tay ra trước, mỉm cười tự giới thiệu: "Tôi là Tiêu Lan Thảo, sau này xin hãy chiếu cố nhiều."

Ngân Mặc mặt không biểu cảm bắt lại tay hắn, lúc hai người bắt tay, ngân xà đột nhiên tấn công về phía Tiêu Lan Thảo, Tiêu Lan Thảo không lúng túng, lúc ngân xà sắp tới gần, giơ tay lên, huých nó một cái, coi như lời chào hỏi giữa động vật với nhau, ngân xà ngóc đầu lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, hồi lâu mới lui lại, Ngân Mặc lúc này mới nói: "Ta là Ngân Mặc, đây là đại ca ta Ngân Bạch."

"Rất hân hạnh."

"Rồi rồi, chào hỏi xong rồi, có tin tức gì, mau mau đưa đây." Trương Huyền ở trong phòng ăn giục.

Tiêu Lan Thảo đi tới, Ngân Mặc theo đằng sau, dùng xà ngữ nói với anh trai: "Hắn không phải là con người, nhưng nguyên thần là gì, đệ không nhìn ra."

"Người bị hắn bám vào sẽ chết, lợi dụng nguyên khí của kí chủ che đi, cũng từ từ chiếm đoạt sự sống của y, chờ đến một ngày khí tức của ký chủ hoàn toàn bị đoạt hết, hắn có thể chiếm lấy."

Ngân xà lười biếng cuộn về cánh tay Ngân Mặc, cảm thấy được tâm trạng Ngân Mặc căng thẳng, nó nhắc nhở: "Đừng lo chuyện bao đồng, hắn không có ác ý với chúng ta, mục tiêu của hắn là Trương Huyền, cứ để Trương Huyền ứng phó là được rồi."

"Nhưng mà..."

"Đệ đã quên cũng bởi đệ xen vào việc của người khác, chúng ta mới thành như bây giờ rồi sao!"

Giọng nói lạnh lẽo, Ngân Mặc lập tức thôi biện bạch, Ngân Bạch không muốn vì một chút chuyện nhỏ cãi nhau mất vui với em trai, lấy đuôi vỗ nhẹ hắn hai cái, giống như một loại an ủi ngầm nào đó.

"Được rồi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ giúp đệ."

Thấy Tiêu Lan Thảo tới, Trương Huyền cũng không để ý đến ăn cơm nữa, ngậm miếng bánh mỳ chạy vào phòng khách, hỏi: "Sao muộn thế? Tư liệu đâu?"

"Mấy hôm nay liên tục mấy vụ án mạng, tôi cũng sắp mệt chết rồi, các anh xem cái này, tôi ăn cơm trước đã."

Tiêu Lan Thảo thả tư liệu lên bàn, liền coi đây như nhà mình chạy vào phòng bếp múc một bát cháo trở lại bắt đầu ăn, bên này Trương Huyền mở hồ sơ ra, phía trên cùng là một bản thiết kế kiến trúc khá lớn, sau khi mở ra có thể nhìn thấy rõ ràng bố cục thiết kế của sân khấu kịch, nhìn bên trên chi chít chú thích nhỏ, cậu nói: "Này cũng phức tạp quá thì phải?"

"Tôi biết các anh xem không hiểu, nên nhờ đồng nghiệp làm một bản giản lược."

Tiêu Lan Thảo húp cháo lại gần, rút một bản vẽ khác ở phía dưới, bản này tương đối mà nói đơn giản hơn rất nhiều, chỉ là tỉ lệ khoảng cách các phòng bên trong cùng thiết kế lắt nhắt đều được ký hiệu. Tiêu Lan Thảo cho Trương Huyền một cái ánh mắt "nhìn xem tôi chu đáo biết bao nhiêu", đáng tiếc người sau đang hết sức chuyên chú xem bản vẽ, hoàn toàn chẳng để ý tới, Hamburger chạy tới góp vui lại thấy được, đứng trên đèn cười không ngừng, không đứng vững một cái, huỵch một tiếng ngã xuống bản vẽ trên mặt bàn.

Trương Huyền tiện tay đẩy con vẹt nhỏ vướng víu ra, khi xem kết cấu phía sau của tòa tiến trúc, cậu nhíu mày, chỉ cho Nhϊếp Hành Phong xem.

"Ở đây vốn còn có phòng quản lý lưu trữ."

Thấy phương hướng vừa đúng là nơi Hamburger bị âm hồn truy đuổi, biểu tượng cho thấy là khu vực quản lý, Trương Huyền không hiểu ký hiệu trên bản vẽ, nhưng nhìn từ phương vị phong thủy, sân khấu kịch dựa lưng vào sông lớn, lại xây trên mồ mả, địa khí quanh năm tụ âm, bất lợi với chủ nhân, vì yêu cầu cân bằng, kiến trúc sư mới thiết kế cửa thông hơi ở can vị phía Đông, dương khí theo chiều gió từ Đông mà tới, theo Tây mà ra, bên trên lại lấy bàn long áp trận, có thể giảm bớt âm khí trên mặt đất.

Nhưng khi họ tới sân khấu kịch, lại cảm thấy không khí bên trong rất ẩm thấp, rõ ràng đã có người phá cái mắt huyệt này, dẫn đến luồng khí trong trận không thông, năm tháng lâu dài, thần long trên trần hấp thu âm khí, chưa nói đến mất đi pháp lực áp trận, còn có thể bị tà khí phản phệ, lẫn lộn với chúng thành một thể, khiến cho cả sân khấu kịch biến thành một huyệt mộ tụ âm liễm khí, người sống vào người chết ra, cứ thế lặp đi lặp lại.

"Những con yêu quái này có năng lực lớn đến vậy sao?" Chung Khôi cũng chạy tới, nghe Trương Huyền giải thích xong, tò mò hỏi.

"Có đôi khi năng lực của con người còn tà ác hơn, đặc biệt khi trái tim của hắn bị du͙© vọиɠ tham lam che mờ."

Tiêu Lan Thảo mở tư liệu khác ra, nói: "Khi Lưu Chính Uy xây lại sân khấu kịch, từng sửa chữa quy mô lớn phần tầng hầm, mà tốn số tiền hơn mười vạn, ông ta vay ngân hàng một phần, nhưng phần lớn số tiền có nguồn gốc không rõ, tôi nghi ngờ ông ta tham ô công quỹ, phần này còn đang trong điều tra, nhưng căn cứ vào các tư liệu khác cho thấy, ông ta làm vậy, nguyên nhân chỉ có một."

"Bệnh viện ngầm!" Trương Huyền vỗ tay một cái: "Ta với chủ tịch cũng nghĩ thế, còn định đêm nay tới thám hiểm."

"Ngày mai đi, tôi và các anh cùng đi, đêm nay tôi phải đợi báo cáo." Tiêu Lan Thảo lấy điện thoại ra, lấy một tấm ảnh cho họ nhìn: "Chờ có kết quả báo cáo, có thể lấy mấy tội mưu sát truy nã Lưu Chính Uy, quang minh chính đại tới lục soát hang ổ của lão."

"Người này là..."

Trong màn hình hiển thị ảnh một người bị cào đến biến đổi cả mặt mũi, cố gắng nhìn ra là người đàn ông, Trương Huyền hỏi: "Quỷ xui xẻo này là ai thế? Có ảnh chụp toàn thân không?"

"Toàn thân hắn chỉ còn gương mặt này miễn cưỡng có thể nhìn ra." Tiêu Lan Thảo nhún nhún vai, nói: "Hắn tên là Lưu Phi, có chút quan hệ thân thích với Lưu Chính Uy, trong hình các anh gửi cho tôi có hắn."

"A!" Trương Huyền trợn to mắt: "Đây không phải là ông trùm hắc đạo ta nhờ mi điều tra sao? Không phải hắn rất có thế lực à? Sao chỉ chớp mắt đã biến thành bộ dạng này?"

"Sau khi tôi nhận được ảnh của cậu, liền phái người theo dõi hắn, theo cấp dưới nói, Lưu Phi bị gϊếŧ ngay dưới mắt họ."

Cửa chính chỗ Lưu Phi ở canh giữ nghiêm ngặt, cảnh sát phái đi theo dõi không cách nào tới gần, chỉ thấy Lưu Chính Uy đi vào, sau khi xảy ra chuyện, huynh đệ bên dưới Lưu Phi nói Lưu Chính Uy đến tìm Lưu Phi, hai người khóa cửa, cãi vã trong phòng, sau đó bọn họ nghe thấy Lưu Phi kêu thảm thiết, liền vội vàng gọi người, đến khi cảnh sát chạy tới, sau khi cùng họ xông vào, đã thấy toàn thân Lưu Phi bị xé nát, lục phủ ngũ tạng rơi đầy đất, người đã chết, cửa sổ trong phòng đóng chặt, Lưu Chính Uy lại chẳng biết đi đâu.

"Không phải lão cùng đường, tùy tiện tìm người lấy thận đấy chứ?" Hamburger không nhịn được tò mò hỏi.

"Nếu như vậy còn may, tôi khá lo..." Tiêu Lan Thảo nghĩ nghĩ, không nói hết, đổi đề tài, nói: "Tôi đang đợi lệnh khám xét, tình hình bây giờ rất nguy hiểm, các anh tạm thời đừng hành động."

"OK, OK."

Tiễn Tiêu Lan Thảo đi, Trương Huyền quay trở lại, thấy Nhϊếp Hành Phong còn đang xem bản vẽ, cậu nói: "Tiểu Lan Hoa thật chẳng thú vị, nói chuyện nói một nửa, hắn đang lo lắng cái gì chứ? Lưu Chính Uy bị bám thân à?"

Bám thân là một khả năng, còn một cái khác có thể là Lưu Chính Uy đã chết, bằng không cho dù lão mất trí đi nữa, cũng không thể dễ dàng xé một người đàn ông cao to lực lưỡng thành mảnh nhỏ được.

Thấy Trương Huyền hăng hái bừng bừng phân phó Hamburger đi thu dọn ba lô thám hiểm, Nhϊếp Hành Phong nói: "Nghe lời Tiêu Lan Thảo, chờ một đêm đi."

"Gần đây nhiều án gϊếŧ người quá, không biết có phải sắp tới mười lăm âm lịch không." Hamburger bay đến trước máy tính, dùng móng vuốt gõ bàn phím, tìm kiếm tin tức sự kiện, đề nghị: "Đây thật là một nơi bị nguyền rủa, ta thấy chúng ta vẫn nên rời đi sớm một chút đi."

"Ta thích trăng tròn, lợi cho tu hành." Ngân Bạch quay đầu nhìn Trương Huyền: "Tu tiên còn thế, huống chi là quỷ đạo?"

Trương Huyền vỗ tay một cái, không nói thì cậu cũng quên mất, ngày mai là mười lăm, cốt yêu muốn trái tim kia gấp như vậy, có thể là muốn thừa lúc trăng tròn nâng cao pháp lực, cho nên trái tim kia giờ sẽ trở nên cực kỳ quan trọng.

Lo cốt yêu sẽ tới làm loạn, Trương Huyền bảo anh em Ngân Mặc đến bên cạnh điện thờ canh giữ hộp gỗ, bản thân cầm đạo bùa ra bên ngoài biệt thự bố trí kết giới, vừa mới đi ra, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, Chung Khôi đuổi theo.

"Có chuyện muốn nói với tôi?"

"Tôi hy vọng có thể giúp anh một tay." Chung Khôi nghe xong đối thoại vừa rồi của họ, nói: "Nếu Lưu Chính Uy lợi dụng sân khấu kịch kinh doanh bệnh viện ngầm, vậy nhất định không chỉ một mình tôi bị hại."

"Vừa làm vừa nói."

Trương Huyền chia một ít đạo bùa cho y, dạy y dán đạo bùa lên các trận vị theo cửu cung bát quái, Chung Khôi làm theo lời cậu, nói: "Tôi ngẫu nhiên quen biết chị Hồng hơn hai năm trước, sau đó nói chuyện với nhau mới biết chúng tôi cùng đến từ một cô nhi viện, xuất phát từ lý do này, chị ấy rất chiếu cố tôi, tôi nghĩ khi đó chị ấy chiếu cố tôi là thật lòng."

Y có thể vào Tinh Huy, cũng là Đinh Hứa Hồng giúp đỡ, lúc vào công ty y được yêu cầu làm kiểm tra sức khỏe theo thông lệ, sau đó Lưu Chính Uy liền rất quan tâm đến y, nói điều kiện của y rất tốt, thích hợp bồi dưỡng phát triển thêm, lại bảo y tiến hành một loạt kiểm tra khỏe mạnh, Lưu Chính Uy nói những cái này đều là quy định của công ty, y hoàn toàn không nghi ngờ, Tinh Huy là công ty quốc tế lớn, bên trong nhất định có rất nhiều quy định rườm rà, nên đều rất phối hợp, giờ nghĩ lại, Lưu Chính Uy chỉ là mượn cớ kiểm tra chức năng thận của y có phù hợp với mình hay không mà thôi.

Đêm hôm đó, Đinh Hứa Hồng hẹn y tới nhà mình, bảo là muốn nói về chuyện công việc, y rất vui vẻ đến, lúc đó lại là bước lên con đường không lối về.

Đinh Hứa Hồng tặng vĩ giới vẫn đeo cho y, nói vĩ giới nhận chủ, không câu nệ nam nữ, chỉ cần có thể đeo, liền có thể mang vận may đến cho y, sau đó lại mời y uống rượu, sau khi y uống xong liền bất tỉnh nhân sự, đến khi tỉnh lại người đã nằm trên bàn mổ rồi, dưới tác dụng của thuốc gây tê, y ý thức mơ hồ, hoảng hốt nghe thấy tiếng thét chói tai cùng tiếng chạy trốn của rất nhiều người, sau đó nữa, hết thảy đều yên lặng, chỉ bỏ lại một mình y ở đó.

Y nằm trên giường lạnh như băng, trên thắt lưng có vết mổ dài hơn mười phân, thận chưa bị lấy đi, nhưng vết thương không được khâu lại kịp thời khiến máu không ngừng chảy ra, tràn ướt mặt giường, lại từng giọt rơi xuống đất, tí tách tí tách, mang theo tiếng gọi của tĩnh mịch, ý thức đang hấp hối, y mơ hồ thấy có bóng người đến gần, y muốn cầu cứu, lại chẳng còn cách nào nói được nữa.

Y chính là chảy máu liên tục như thế đến chết, trong phòng tiểu phẫu u ám không ai biết.

"Hận cô ta à?" Thấy tinh thần Chung Khôi có chút sa sút, Trương Huyền chỉ chỉ phương vị phía trước, ý bảo y sa sút tinh thần cũng đừng quên làm việc.

"Lúc đầu rất khó chịu, tôi thực sự coi chị ấy như chị ruột."

Thậm chí trong thâm tâm còn hơi hơi thích như thế, nên y hoàn toàn không đề phòng Đinh Hứa Hồng, lúc biết bản thân bị cô ta bán đứng, nói không để ý là giả, y từ nhỏ hoàn cảnh không tốt, bình thường phải bỏ ra cố gắng nhiều hơn người khác mấy lần mới có thể có chút thu hoạch, hiện tại cuối cùng cũng cảm thấy cuộc sống hơi hơi ổn định, lại đột nhiên được cho hay mình đã chết, trong lòng khó tránh khỏi sẽ mất mát.

"Đừng thù hận, bằng không cậu sẽ trở thành ác quỷ như Trần Thanh vậy."

"Không đâu, sau đó tôi thấy Trần Thanh chết, chị Hồng chết, Lưu Phi chết, Lưu Chính Uy sống chết chưa rõ, liền nghĩ thiện ác chung quy có báo ứng cả thôi, những người này đều vì việc họ làm mà chịu sự trừng phạt, tôi còn hận thù cái gì?"

"Cậu có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, bằng không cậu trở thành ác quỷ, chúng ta sẽ là kẻ địch, tôi gϊếŧ quỷ sẽ không lưu tình." Trương Huyền dán xong tờ đạo bùa cuối cùng, nói: "Về thôi."

Hai người vào phòng, gió đêm ở phía sau họ thổi qua, không ai thấy có vài tờ đạo bùa bị cuốn lên, xoay vài cái trên không trung sau đó rơi xuống mặt đất.

Trương Huyền trở lại phòng khách, những người khác đều đi rồi, chỉ có Nhϊếp Hành Phong đang ngồi đấy xem tư liệu, Trương Huyền gọi Hamburger tới, bảo nó tìm giúp Chung Khôi một phòng, giờ Chung Khôi nửa người nửa quỷ, ngủ hay không với y mà nói không khác nhau lắm, chẳng qua để không quấy rầy Trương Huyền và Nhϊếp Hành Phong nói chuyện, y vẫn đi ra ngoài.

"Chủ tịch hình như anh có tâm sự nặng nề." Trương Huyền ngồi xuống bên cạnh Nhϊếp Hành Phong, kéo tư liệu trên tay anh qua.

"Tôi lo lắng trước đó chúng ta đã rẽ vấn đề sang hướng khác." Nhϊếp Hành Phong ngẩng đầu, nói: "Cho nên tôi nghĩ, nếu giả thiết Phó Yên Văn là một phe, cốt yêu là một phe, gϊếŧ bác sĩ Trương và Lưu Phi là một phe, có vài nghi vấn có thể giải thích thông."

"Có lý, cốt yêu muốn hóa thành hình người hoàn chỉnh, nên chúng gϊếŧ người rất có quy luật, mà đám người bác sĩ Trương lại bị lệ quỷ do bọn họ giải phẫu hại chết gϊếŧ, cho nên bọn họ chết mới thê thảm như vậy, vấn đề là bọn bác sĩ Trương có quan hệ hợp tác với cốt yêu Du Tinh, Du Tinh nhất định có giúp bọn họ trấn áp hồn phách người chết oan, những người đó sao lại hóa thành lệ quỷ?"

"Tôi đang suy nghĩ, hôm đó em ở tiệm nail dày vò một phen, phá trận pháp cốt yêu bày, Du Tinh bị trọng thương, chúng vội vã tìm lại trái tim, đã bất chấp những oan hồn khác, một khả năng khác là có người mở pháp trận khóa hồn trong sân khấu kịch, những oán khí này quá nặng nề, ngay cả cốt yêu cũng không thể trấn áp nữa, thực ra hai đám người này đều không đáng sợ, tôi lo nhất chính là Phó Yên Văn."

"Vì sao?" Trương Huyền trợn to hai mắt: "Một đạo sĩ hạng ba văn dốt võ dát?"

Nhϊếp Hành Phong dừng lại nửa giây, rất muốn hỏi thẳng em đang nói chính em à? Song vẫn nhịn xuống được, giải thích: "Bởi vì tôi nhìn ra được mục đích của những người khác, lại không nhìn ra của hắn."

Hành động không có mục đích là không tồn tại, cho dù kẻ kia biếи ŧɦái, hắn cũng là lấy đau khổ của người khác để hưởng thụ, nhưng thông thường kẻ như vậy sẽ tùy thời xuất hiện, tận mắt quan sát phản ứng của con mồi sau khi bị thương, nhưng Phó Yên Văn không thế, từ khi cả vụ án bắt đầu, họ vẫn luôn quay tròn quanh cái tên này, nhưng trước sau chưa từng giao chiến trực tiếp với hắn.

Đây mới là chỗ khiến Nhϊếp Hành Phong cảm thấy bất an nhất.

Khóe môi chợt nóng, Trương Huyền tới gần anh, khe khẽ điểm một cái vào giữa môi anh, Nhϊếp Hành Phong thất thần, Trương Huyền đã ngồi lên đùi anh, hai tay vòng qua cổ anh, cười nói: "Chủ tịch, anh suy nghĩ nhiều quá, đây không phải là đề toán, phải có quá trình giải hoàn chỉnh, thầy cô mới có thể cho điểm, anh chỉ cần viết thẳng đáp án ra coi như chính xác rồi, mà đáp án này, chúng ta cũng đã biết rồi không phải sao?"

"Trương Huyền..."

Môi bị cắn, Trương Huyền hôn anh nói: "Chuyện thế này, thay vì suy xét một chuỗi dài quá trình đưa ra kết luận để không bị bối rối, chẳng thà ngay từ đầu không suy xét nó, từ đó cũng không bị bối rối."

Nói thật hay, vậy xin hỏi vị tiên sinh kia bị vây suốt trong yểm mộng không ra được, cả ngày cho anh nhìn sắc mặt, còn không nói một tiếng đã trốn nhà đi, còn...

Nhiệt khí kéo tới, chiếc lưỡi xinh đẹp luồn vào miệng Nhϊếp Hành Phong, tựa như câu dẫn liếʍ lưỡi anh, thổi tan tành việc anh đang suy nghĩ, tiếp xúc thân mật khiến nhiệt độ cơ thể hai người dần dần tăng cao, lửa tình rục rịch, Nhϊếp Hành Phong đề nghị: "Về phòng nhé?"

Trương Huyền đồng ý, nhảy từ trên người anh xuống, trên đường hai người tới phòng ngủ tầng hai giáp mặt anh em Ngân Mặc, vừa rồi họ ở phòng khách, Ngân Mặc liền cố ý tránh đi, bây giờ định tới phòng khách canh giữ điện thờ, chờ họ đi qua, Ngân Bạch nói: "Không ngờ thần côn chủ động như vậy."

Nó cuốn trên cổ Ngân Mặc, học Trương Huyền thè lưỡi liếʍ gò má hắn, cười hỏi: "Bao giờ thì đệ cũng chủ động một chút như thế hả?"

Không có câu trả lời, Ngân Mặc cứng nhắc giơ ra khuôn mặt lơ ngơ, đưa tay đè lại đầu Ngân Bạch, ấn nó trở lại trong áo mình.

...