"Hờ hờ, bị sập cửa vào mặt rồi à?"
Trước mắt xẹt qua ánh sáng xanh biếc, một con vẹt bay tới, đứng trên khung cửa đối diện Ngụy Chính Nghĩa, thấy nó, Ngụy Chính Nghĩa giận không có chỗ phát tiết, mắng: "Có phải ngươi đã sớm biết họ đang... như thế phải không hả?"
"Ta chỉ là con chim nho nhỏ, không biết nhiều chuyện lắm."
Hamburger rất ra vẻ nhảy đông nhảy tây ở phía trước, nhìn bộ dạng phách lối của nó cũng biết là nó cố ý, nhất định là trả thù chuyện mình với Kiều ném nó như ném phi tiêu ở Ý, Ngụy Chính Nghĩa cười nhạt: "Không biết? Vậy sao ngươi không ngăn ta lại?"
"Ngươi chạy nhanh như thế, ta ngăn thế nào được chứ?" Hamburger phản bác xong, nhìn hai bên một chút, thấy trên hành lang không có ai, liền bay tới cạnh Ngụy Chính Nghĩa, rất hóng hớt hỏi: "Sao ngươi đột nhiên trở về? Có phải bên này xảy ra chuyện gì không?"
"Muốn biết à?" Thấy Nhϊếp Hành Phong và Trương Huyền không sao, tâm Ngụy Chính Nghĩa hạ xuống, hai tay khoanh trước ngực, cố ý hỏi lại.
Hamburger cố sức gật đầu, đổi lấy một tiếng than thở: "Ta chỉ là một người bình thường, không biết nhiều chuyện lắm."
Ngụy Chính Nghĩa trả thù thành công xong, đột nhiên cảm thấy nói chuyện phiếm với một con vẹt trên hành lang rất vô vị, nhìn tình hình vừa rồi ở trong phòng, bọn sư phụ trong chốc lát sẽ không đi ra, đang định tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, cửa phòng bệnh sát vách mở ra, một người con trai đi ra.
Người con trai mặc quần áo bệnh nhân, tóc nâu đậm rối thành một đống, sắc mặt cũng rất khó coi, trong tay còn gắng sức ôm một cái ba lô, thấy trên ba lô có đạo bùa Trương Huyền viết, Ngụy Chính Nghĩa trên dưới quan sát y, đi tới, hỏi: "Ba lô này của ai?"
"Bạn."
Chung Khôi vừa tỉnh lại, không nhìn thấy Trương Huyền, liền vội vàng chạy ra ngoài, thấy dáng dấp Ngụy Chính Nghĩa cao to uy vũ, vẻ mặt chính trực, cho rằng gã là bảo vệ bệnh viện, không dám nói thật, chỉ nói bọn họ xảy ra tai nạn xe cộ được đưa vào, hỏi: "Bạn tôi tên là Trương Huyền, anh có thể giúp tôi kiểm tra xem anh ấy ở phòng nào không?"
"Được, nhưng trước tiên đưa ba lô để tôi giữ."
Ngụy Chính Nghĩa quanh năm tiếp xúc với tội phạm, nói dối trước mặt gã, đẳng cấp của Chung Khôi còn chưa đủ cao, gã thấy Chung Khôi ôm chặt ba lô âm khí rất nặng như vậy, càng nghi ngờ y, liền muốn lừa lấy cái ba lô trước rồi nói, ai ngờ tay gã vừa đưa tới, Chung Khôi lập tức lùi lại, nói: "Xin lỗi, đây là đồ của bạn tôi, không làm phiền anh."
Hành động giấu đầu lòi đuôi này, Ngụy Chính Nghĩa không nhịn được, quát lên: "Đừng nói láo nữa, Trương Huyền sẽ không làm bạn với quỷ!"
"Hả?"
Thấy mặt Chung Khôi lộ ra mê muội, Ngụy Chính Nghĩa bước một bước về phía trước, đưa tay bóp khớp xương trên ngón áp út tay trái y, hướng về phía trong bẻ ra, Chung Khôi lập tức đau đến kêu la, Ngụy Chính Nghĩa quát: "Mi xem, mi đã sớm chết rồi, sư phụ ta là thiên sư, sao có thể làm bạn với quỷ?"
"Tôi... chết rồi?"
Mấy ngày nay Chung Khôi đã trải qua đủ loại chuyện quái dị, nhưng không một chuyện nào đáng sợ bằng câu nói hiện tại này, hoảng hốt nhìn về phía Ngụy Chính Nghĩa, cảm thấy gã không giống đang nói dối, phía sau lưng kéo dài đến bên trái thắt lưng thình lình truyền đến đau đớn, y cúi đầu, thấy máu từ từ rỉ ra, theo bên hông chảy xuống.
Ngụy Chính Nghĩa cũng nhìn thấy, nói: "Mi là phần eo bị dao đâm mà chết phải không? Mấy ngày này nhất định là mi đang không ngừng lặp lại đau đớn trước khi chết, lẽ nào mi cũng không cảm thấy được?"
Chung Khôi mờ mịt lắc đầu, lời nói của Ngụy Chính Nghĩa có lực chấn động quá lớn, đầu óc y một mảnh hỗn loạn, lảo đảo về phía sau vài bước, Ngụy Chính Nghĩa thấy y không phải ác quỷ, liền không dùng tỏa hồn chỉ với y nữa, thu tay về, Chung Khôi mất đi lực cản, sau lưng đυ.ng vào vách tường, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, vội vàng vén vạt áo lên, máu đã dừng lại, nhưng một lỗ hổng đáng sợ rất dài vẫn đang lưu lại bên hông.
Trong nháy mắt, trong đầu như bị búa tạ đập, thần trí vốn đang hỗn loạn chợt tỉnh táo lại — bảo vệ có thể xuyên qua thân thể y; sau khi ngã mạnh trên mặt đất xuất hiện vết máu; nhìn thấy được Vô Thường bắt hồn; lần đầu khi gặp Trương Huyền anh ta vặn ngón áp út mình, hết thảy những điều này đều có thể giải thích, lúc trước nữa... Y rốt cuộc đều nghĩ ra —
"Tôi chết rồi." Y ngẩng đầu, nhìn Ngụy Chính Nghĩa lẳng lặng nói.
"Không cần quá cảm kích ta, thiên sư chúng ta vốn nên dẫn dắt du hồn dã quỷ lên đường." Ngụy Chính Nghĩa đắc chí nói xong, liền thấy thân ảnh Chung Khôi dần dần nhạt đi, gã lại càng hoảng sợ, vội vàng tới kéo y, kêu to: "Mi đừng biến mất, chờ Vô Thường đến đưa mi lên đường chứ, này này!"
Trong tiếng gọi, thân ảnh Chung Khôi càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất không còn dấu vết, cái ba lô cũng biến mất cùng với y, trên hành lang chỉ còn lại một mình Ngụy Chính Nghĩa, cộng thêm... một con vẹt.
Hiện tượng này không giống với kiến thức thần quái của Ngụy Chính Nghĩa, lại thấy ba lô của sư phụ cũng biến mất, gã mơ hồ cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn Hamburger, chỉ thấy nó đang nhảy điệu clacket trên khung cửa, tâm trạng thỏa mãn sau khi xem xong kịch hay.
"Ô la la, vừa rồi ta quên không nói, con quỷ kia quen biết Trương thần côn, bọn họ có phải bạn bè hay không ta không biết, nhưng Trương thần côn nhất định không muốn hắn bị ngươi làm biến mất."
Ngụy Chính Nghĩa tức sắp xỉu, phát điên nói: "Ngươi còn chuyện gì để nhớ không hả!?"
"Thật là hết cách à, dung lượng bộ não có hạn mà, ai bảo ta chỉ là một con..."
"Được rồi, ta biết ngươi là một con chim, còn là một con chim độc ác, ngươi không cần cộp thêm mác cho mình nữa!"
Lần này trước khi về nước gã từng bói quẻ, quẻ tượng cho thấy không nên xuất hành, hiện tại thật đúng là ứng nghiệm rồi, Ngụy Chính Nghĩa nghĩ một chút tiền căn, lại ngẫm một tẹo hậu quả, xoay người, ôm đầu muốn đâm vào tường, lại sợ đau, đành phải nhịn xuống, rêи ɾỉ nói: "Để ta chết đi!"
"Vậy trước khi chết cùng ta chào hỏi cái đã, quen biết một hồi, ta sẽ dẫn đường cho ngươi, tiền dẫn đường thì dễ bàn, chiết khấu hai mươi phần trăm cũng có thể được..."
"Ngậm cái miệng chim của ngươi lại!"
Cũng may trên hành lang không có ai, Ngụy Chính Nghĩa rống to không kinh động đến người khác, Hamburger thấy gã khá bực tức, cũng rất thức thời không chọc gã nữa, dù sao đến lúc đó đã có Trương Huyền chỉnh gã, nó ngồi đợi xem trò vui.
Lại qua một hồi, điện thoại di động của Ngụy Chính Nghĩa vang lên, là điện thoại Trương Huyền bảo gã đi vào, gã run rẩy sợ hãi đẩy cửa vào phòng bệnh.
Tâm tình hiện tại của Trương Huyền tương đối tốt, tất cả cửa sổ đều được mở ra, chân trần gác lên bệ cửa sổ phơi nắng, Nhϊếp Hành Phong thì ngồi trên ghế sa lon bên cạnh xem báo, hai người đều nghiêm chỉnh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thế nên, Ngụy Chính Nghĩa cũng chỉ đành coi không có chuyện gì xảy ra, chào hỏi vô cùng hồ hởi: "Chào chủ tịch! Chào sư phụ!"
"Về lúc nào?" Trương Huyền hỏi.
"Hôm qua. Đệ tử chưa về nhà, tới thẳng đây."
Vốn Ngụy Chính Nghĩa về bên này xử lý chút chuyện riêng, khi gã tới cục cảnh sát tìm anh họ, đúng lúc thấy vụ tòa nhà trung tâm thương mại bị phóng hỏa, bóng người được ghi lại trong camera giám sát rất giống Trương Huyền, gã liền vội vã gọi điện thoại cho Trương Huyền và Nhϊếp Hành Phong, sau đó là Nhϊếp Hành Phong bắt máy, nói họ hiện tại ở bệnh viện, gã liền lập tức chạy tới.
"Giám đốc bệnh viện này là bạn học cùng đại học với tôi, tôi nhờ cậu ấy thu nhận chúng tôi." Nhϊếp Hành Phong nói tiếp.
Tuy rằng họ không bị thương trong tai nạn ô tô, nhưng xe Trương Huyền bị nổ, gần trung tâm thương mại lại xảy ra hỏa hoạn, anh biết cảnh sát nhất định sẽ truy lùng tới, có người quen sẽ dễ xử lý việc hơn, vừa vặn bạn học của anh tới bệnh viện kiểm tra, anh liền nhờ bạn học thu xếp ổn thỏa cho họ.
Trương Huyền vừa nghe thấy liền khó chịu, lầm bầm: "Anh học trường nào vậy, lôi bừa một người tới, không phải chủ tịch thì cũng là giám đốc?"
Với gia thế họ Nhϊếp, Nhϊếp Hành Phong học đương nhiên là trường quý tộc, có điều anh biết chỉ cần mình tiếp tục đề tài này, đó đúng là một hậu quả vô cùng nghiêm trọng, bèn tỉnh bơ quay đầu hỏi Ngụy Chính Nghĩa: "Kiều có về cùng với cậu không?"
Vừa nghe đến tên Kiều, toàn thân Ngụy Chính Nghĩa run lên, lắc đầu liên tục: "Tôi là trong nhà có việc, tạm thời trở về, anh ta còn đang ở Ý đấy."
"Tạm thời?" Trương Huyền nhạy cảm ngửi được mùi vị bát quái trong lời nói, hăng hái bừng bừng hỏi: "Chuyện gì mà vội như thế? Cần giúp một tay không?"
Mình cũng khó giữ thân mình, còn muốn giúp người khác.
Trong lòng Ngụy Chính Nghĩa chế giễu, chỉ là sư phụ hỏi, gã cũng không tiện giấu diếm, gãi gãi đầu, nhỏ giọng thì thầm: "Không phải chuyện lớn... buổi gặp mặt... tối nay..."
"Cái gì?"
Trương Huyền kêu to, thân thể nhoáng một cái, thiếu chút nữa ngã từ trên bệ cửa sổ xuống, thấy mặt Ngụy Chính Nghĩa không được tự nhiên, cậu lập tức hỏi: "Đừng bảo là cậu không báo cho Kiều, lén chạy thẳng về đấy chứ?"
"Gặp mặt cũng không phải chuyện xấu, sao đệ tử phải lén đi!" Ngụy Chính Nghĩa hùng hồn nói xong, khí thế giảm dần, nhỏ giọng nói: "Chuyện nhà mà, cũng không cần phải nói với người ngoài đúng không?"
Ý tứ chính là, Ngụy Chính Nghĩa chưa nói chuyện với Kiều, đã trực tiếp trở về, Trương Huyền huýt sáo một tiếng, nói: "Nén bi thương."
"Nén bi thương +1." Hamburger ở bên cạnh phụ họa.
Nhϊếp Hành Phong cũng cảm thấy không ổn, nhưng chuyện của người khác anh không tiện bình luận thêm, Ngụy Chính Nghĩa thấy mỗi người bọn họ đều là vẻ mặt không tán thành, buộc lòng phải đã sai thì cho sai luôn, nói: "Là mẹ tôi mỗi ngày đều ầm ĩ muốn có cháu bế, đâu đâu cũng thu xếp gặp mặt cho tôi, tôi là con trai độc nhất, chung quy mặc kệ bọn họ cũng không tiện, nên thỉnh thoảng liền phối hợp một chút, kỳ thực chuyện như vậy chỉ là tới lướt qua, tôi ngay cả cô gái kia tên gì cũng không để ý, chuyện nhỏ như này, cũng không cần phải nói với Kiều chứ?"
"Vậy cậu cũng không cần phải nói với chúng tôi đâu."
Nói bô bô một trận, còn chẳng phải trong lòng chột dạ? Hy vọng đến lúc Kiều nổi đóa, có người giúp gã cầu xin tha thứ, chút tâm tư ấy của Ngụy Chính Nghĩa Trương Huyền sao có thể không thấu, mới không bị mắc lừa, cười hì hì nói: "Có điều tôi nghĩ chuyện riêng thế này, Kiều cũng sẽ không để ý đâu."
Làm sao lại không? Gã hiểu rất rõ cái đức hạnh nhỏ nhen của tên trùm mafia kia, hắn chẳng những để ý, hơn nữa còn khá để ý là đằng khác, về phần tại sao mình chột dạ, Ngụy Chính Nghĩa tạm thời còn chưa nghĩ ra, có thể là không muốn làm cho quan hệ với Kiều quá căng đi? Bằng không tên kia ầm ĩ gây chuyện tới, cảnh sát bên này cũng rất đau đầu.
Thế nên, lúc này lấy lòng sư phụ và chủ tịch một tý rất cần thiết.
Ngụy Chính Nghĩa hạ quyết tâm, hỏi: "Sư phụ hai người nghỉ ngơi ở đâu vậy? Nếu như khách sạn không tiện, tới nhà của đệ tử đi? Bên cạnh ba đệ tử có một biệt thự nhỏ, bình thường không có ai ở, hai người có muốn chuyển tới không?"
Ngụy Chính Nghĩa vừa đến, còn chưa biết Trương Huyền gặp phải hàng loạt vấn đề, chỉ cho rằng lần này sư phụ cùng sư công hợp tác, nghe xong lời gã, Trương Huyền đột nhiên nhớ tới Chung Khôi, hỏi Nhϊếp Hành Phong: "Chủ tịch, anh bố trí Chung Khôi tới chỗ nào rồi?"
"Sát vách."
Theo câu trả lời của Nhϊếp Hành Phong, Trương Huyền chuyển đường nhìn về phía Hamburger, Hamburger không nhúc nhích, đầu quay một cái, nhìn về phía Ngụy Chính Nghĩa, chế giễu nói: "Không cần gọi đâu, con quỷ kia bị đồ đệ tốt của ngươi làm cho chạy rồi."
"Ý gì?"
"Ý trên mặt chữ —" Hamburger nói: "Hắn biết mình là quỷ, sau đó quỷ ảnh liền biến mất, tiện thể cầm luôn cả ba lô của ngươi."
Nghe Hamburger kể lại, Trương Huyền sôi gan, rất muốn ném một tờ đạo bùa tới, đâm cái tên cảnh sát chính nghĩa này một phát lạnh thấu tim, gã có biết mình đêm qua bị quỷ đuổi cả đêm, suýt chút nữa thì ngủm, cũng vì cái ba lô hay không!
Hiện tại hay rồi, Chung Khôi mất dạng, ba lô cũng chẳng còn bóng dáng, cái hộp gỗ đựng trái tim thì cũng thôi, quan trọng nhất là cái đầu lâu khô bên trong chứa nhiều âm hồn chết oan như vậy, nếu như được thả ra, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, mình ở đây đã một đống phiền toái lớn, gã có phải sợ mình nhàn rỗi quá, mang tới thêm một chút?
Trên mặt Trương Huyền vẫn treo nụ cười, nhưng cho dù là ai cũng có thể cảm giác được trên người cậu lúc này đang tản ra lãnh khí, Ngụy Chính Nghĩa thấp thỏm không yên, len lén dịch ra sau lưng Nhϊếp Hành Phong, nhỏ giọng giải thích: "Đệ tử không biết sư phụ có tính toán khác mà. Hắn là quỷ, nên đệ tử chỉ muốn làm người tốt, đưa hắn lên đường, ai ngờ hắn lại ôm đồ chạy mất? Đệ tử còn sợ hắn phạm sai lầm, cố ý vặn ngón áp út hắn, hắn đau muốn chết..."
"Ta sắp bị mi chọc tức chết rồi, chú cảnh sát ạ! Đầu ngón tay của ai bị dùng sức vặn mà chẳng đau, nếu có thể đưa hắn lên đường, ta đã sớm đưa, còn phải đợi mi ra tay?" Không nghe nổi nữa, Trương Huyền tức giận sai khiến Nhϊếp Hành Phong: "Chủ tịch, anh vặn ngón áp út của tên ngu ngốc này vào trong, nếu hắn không đau, em cùng họ với anh!"
"Em vốn theo họ tôi rồi." Nhϊếp Hành Phong không động thủ, nói: "Hiện tại đã như vậy, tức giận cũng vô ích, chúng ta vẫn nên nghĩ xem giải quyết thế nào đi."
Lời này đáp lại cơn tức của Trương Huyền, hỏa khí giảm hơn phân nửa, nhớ tới trên người Chung Khôi mang theo đồ của cốt yêu, có thể sẽ gặp nguy hiểm, nói với Ngụy Chính Nghĩa: "Lập tức đi tìm hắn về đây."
Ngụy Chính Nghĩa lập tức chạy ra ngoài, Trương Huyền gọi gã lại, hỏi: "Cứ đi như vậy, cậu tìm được à?"
"Đệ tử nghĩ đệ tử hẳn là không tìm được."
"Không tìm được cậu còn đi!?"
"Bởi vì tâm tình sư phụ không tốt mà, chí ít đệ tử phải đi ra ngoài một vòng, chờ sư phụ hết giận rồi trở lại."
Trả lời đàng hoàng, Trương Huyền tức quá hóa buồn cười, thật là một đồ đệ tốt, đáng tiếc đầu óc hơi ngắn, nếu như Kiều ở đây thì tốt rồi, ít nhất về mặt tính toán lên kế hoạch, hắn phải hơn hẳn Ngụy Chính Nghĩa gấp trăm lần, suy nghĩ một chút, đưa tay móc túi, định tìm đạo bùa, có điều y phục đều bị đổi rồi, trong túi quần áo bệnh nhân không có gì cả.
Nhϊếp Hành Phong nhìn động tác của Trương Huyền, cũng biết tâm tư cậu, đứng dậy lấy giấy vàng mực đỏ dự phòng trong hành lý tùy thân của mình, đưa cho cậu, nhưng Trương Huyền không dùng mực đỏ, mà cắn ngón trỏ, viết bùa chiêu hồn lên đạo bùa.
Cậu một hơi viết năm tờ, đưa cho Ngụy Chính Nghĩa, nói cho gã biết lần lượt đốt bùa triệu hoán ở nhà, công ty của Chung Khôi, nhà Đinh Hứa Hồng, trung tâm thương mại, cuối cùng một tờ phải đốt ở nơi Chung Khôi đã ở trước khi chết, đáng tiếc cậu không biết là chỗ nào, đành phải nói: "Cậu cứ giữ lại trước, làm việc tùy theo tình hình."
Ngụy Chính Nghĩa thành thành thật thật nhận lấy, lại lo lắng hỏi: "Hắn có thể sợ đến hồn phi phách tán không nhỉ?"
"Tôi cảm thấy so với hồn phi phách tán, khả năng hắn chết vì ngốc còn lớn hơn." Trương Huyền nói: "Có điều nếu những con quỷ khác tìm thấy hắn trước, sẽ rất khó nói, làm hết sức mình nghe theo mệnh trời đi."
Ngụy Chính Nghĩa rất áy náy, lại nói, chuyện này cũng bởi vì gã lỗ mãng gây ra, ôm quyền nói: "Đệ tử đây liền nghịch thiên hành sự!"
Chuyện thế này vẫn chưa tới mức nghịch thiên thì phải?
Trương Huyền vẻ mặt túng quẫn nhìn Ngụy Chính Nghĩa đi ra, mυ"ŧ ngón tay hơi đau, nói với Nhϊếp Hành Phong: "Chủ tịch, đêm nay em muốn ăn một bữa thịnh soạn để tẩm bổ một chút!"
Ngón tay bị kéo qua, Nhϊếp Hành Phong giúp cậu mυ"ŧ vết thương ở đầu ngón tay, một màn ấm áp đến phát ngọt, Hamburger rất có mắt nhìn ở bên cạnh đập cánh đánh nhịp.
"Chủ tịch đại nhân thực sự là quá hiền tuệ a."
"Vỗ mông ngựa đủ chưa!?"
Ánh mắt lạnh lẽo phóng tới, Hamburger cảm thấy không ổn, lập tức thay đổi phương hướng chuẩn bị chuồn êm, bị Trương Huyền gọi lại, hỏi: "Ngươi có tìm được hồn phách Đinh Hứa Hồng và vĩ giới không?"
"Không." Hamburger nói xong, thấy Trương Huyền trợn mắt, nó vội vàng giải thích: "Sân khấu kịch quá lớn vĩ giới quá nhỏ, tối hôm qua người lại đông, rất khó tìm mà, nhưng hồn phách Đinh Hứa Hồng thì tuyệt đối không có, đồng nghiệp của ta tới lấy hồn, ta không thể không biết."
Chết mà hồn phách không tách rời, liên tưởng đến trang phục của Đinh Hứa Hồng trước khi chết, Trương Huyền rơi vào trầm tư, song bây giờ bản thân cậu một đống chuyện, không có thời gian quản những phiền phức này, phân phó Hamburger đi hỗ trợ Chung Khôi, lại cảnh cáo nói: "Ngụy Chính Nghĩa không biết chuyện của Chung Khôi, sao ngươi không nói cho cậu ta? Giữa các ngươi có vấn đề gì ta mặc kệ, nhưng lần sau nếu còn làm chậm trễ chuyện của ta nữa, sau này ngươi cho dù chết rồi, cũng đừng nghĩ quay về âm phủ!"
Trương Huyền rất ít khi phát cáu, nhưng một khi nổi giận, khí thế kia cũng đủ ngang ngược, Hamburger không dám phản bác, thành thật đáp ứng, lấy tốc độ nhanh nhất bay ra khỏi phòng bệnh.
Thấy thành công dọa âm ưng sợ, tâm tình Trương Huyền rất tốt, quay lại nở nụ cười, nói với Nhϊếp Hành Phong: "Em đói rồi."
"Vậy ăn cơm trước, xem xét xử lý mấy vấn đề này sau."
Nhϊếp Hành Phong gọi điện thoại bảo người mang cơm tới, ống nghe vừa đặt xuống, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa, nhận được trả lời của anh, cửa được đẩy ra, người đàn ông mặc một thân âu phục đi tới.
"Hành Phong, khá hơn chút nào chưa?"
Người đàn ông khí chất ôn nhã, nhưng hình như không được nghỉ ngơi tốt, thần sắc khá kém, khi y chào hỏi Nhϊếp Hành Phong, cho anh một cái nháy mắt, Nhϊếp Hành Phong thấy vài người theo phía sau y, cố ý nói: "Rất gay go, vừa mới tỉnh, đầu vẫn đang đau, còn em?"
Anh quay đầu nhìn Trương Huyền, Trương Huyền hiểu ý, nói: "Ngoại trừ muốn ăn, những chỗ khác cũng không tốt, phải làm kiểm tra một lần nữa à? Đợi chúng tôi ăn rồi tính đi."
Lời thoái thác này thể hiện cũng quá rõ ràng thì phải?
Vẻ mặt người đàn ông quẫn bách, đột nhiên không biết nên đáp lại thế nào, tầm mắt Trương Huyền rơi lên người y, híp mắt một cái, nói: "Anh nhìn qua có chút quen nhỉ."
Vẻ mặt vô tội này khiến sắc mặt người đàn ông càng khó coi, rất muốn nói có thể không quen được sao? Trước đó không lâu cái ót mình còn thiếu chút nữa bị cậu ta đập ra cái lỗ thủng lớn!
"Tôi là Trần Văn Tĩnh, chúng ta từng gặp qua ở bar Empire."
"À, anh chính là người kia..."
Trương Huyền nhớ lại người đàn ông bị mình giận chó đánh mèo kia, có chút ngượng ngùng, tiến lên muốn bắt tay y tỏ ý giải hòa, ai ngờ Trần Văn Tĩnh lùi một bước dài đến phía sau Nhϊếp Hành Phong, xem ra những việc trải qua đêm đó khiến y đến nay vẫn còn sợ hãi, ngay cả lễ nghi hình thức tối thiểu cũng quên tuân thủ, vẫn là Nhϊếp Hành Phong để xoa dịu bầu không khí, giới thiệu hai bên với nhau, cuối cùng nhìn Trương Huyền, lại cho thêm một câu.
"Kỳ thực con người Trương Huyền rất tốt."
Đây là giấu đầu lòi đuôi hay là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi? Trần Văn Tĩnh nhìn nhìn Nhϊếp Hành Phong, cảm thấy vài năm không gặp, khẩu vị của anh thay đổi rồi, không chỉ thích đàn ông, còn thích SM, thảo nào đêm qua làm đến một thân toàn máu mới tới nhờ giúp đỡ, lại nhớ tới một người đàn ông khác cởi trần, Trần Văn Tĩnh cảm thấy so với chuyện cảnh sát nghi ngờ phóng hỏa, y có khuynh hướng cho rằng ba người này chơi 3P đến phát hỏa, mới khiến chật vật như vậy.
"Hạnh ngộ hạnh ngộ." Trần Văn Tĩnh cũng xem như là người lăn lộn lâu trong giới kinh doanh, rất nhanh đã trấn định lại, nể mặt mũi Nhϊếp Hành Phong, y chủ động bắt tay Trương Huyền, trong lòng lại thêm một câu — tốt nhất không gặp lại.
"Xin hỏi mấy vị tiên sinh này là..."
Giới thiệu xong xuôi, Nhϊếp Hành Phong chuyển ánh mắt về phía mấy người theo Trần Văn Tĩnh tiến vào.
Người đàn ông đứng đầu một thân âu phục cách tân đắt tiền, hắn tướng mạo xuất chúng, khóe môi khẽ nhếch, điều này khiến hắn thoạt nhìn giống như luôn giữ gương mặt tươi cười dễ gần, đột nhiên nhìn thấy, giống như lãnh đạo cao cấp trong một nhà máy nào đó, nhưng ánh mắt hơi lộ ra sắc bén đã để lòi cái đuôi của hắn, Nhϊếp Hành Phong lập tức đoán được, vẻ hiền hòa của người này chỉ là bề ngoài, thực chất bên trong hắn nhất định là một người rất khó dây dưa lại gai góc, có thể còn rất lãnh khốc, thông thường người lãnh khốc đều thích đeo mặt nạ tươi cười kiểu này.
Trong tình huống không biết lai lịch của đối phương, không cần phải đắc tội với người như vậy, Nhϊếp Hành Phong bèn chủ động hỏi, gián tiếp cho đối phương thể diện, bạn bè, bất cứ lúc nào cũng đều không ngại nhiều.
Thấy anh nhắc đến mình, trong mắt người đàn ông hơi lộ ra kinh ngạc, nhưng lập tức lại nở nụ cười, đi lên trước vươn tay về phía Nhϊếp Hành Phong, nói: "Tôi là Tiêu Lan Thảo, sau này xin hãy chỉ giáo nhiều."
Nhϊếp Hành Phong nhận lấy thẻ cảnh sát Tiêu Lan Thảo đưa tới, sau khi thấy dòng chữ cảnh sát cao cấp, lại lần nữa đánh giá hắn một chút, người đàn ông cùng lắm ngoài ba mươi, ở tuổi này có thể lăn lộn đến cảnh sát cao cấp, đủ thấy hắn có chỗ hơn người, mà dụng ý hắn tự mình đến thăm hỏi không cần nói cũng biết, Nhϊếp Hành Phong không dám lơ là, hỏi: "Xin hỏi cảnh sát Tiêu tới tìm chúng tôi có chuyện gì?"
"Nhϊếp tiên sinh khách khí quá, Trương Huyền là sư phụ của Chính Nghĩa, từ bên cậu ấy mà nói, chúng ta cũng nên coi là chỗ tri giao."
Lúc Tiêu Lan Thảo cười rộ lên, đôi mắt hơi nheo lại, mang theo nét gian xảo có chút hồ ly, nhưng ánh mắt hắn rất lạnh, khiến Nhϊếp Hành Phong không tự chủ được đề cao cảnh giác.
"Ngụy Chính Nghĩa?"
Lòng hiếu kỳ của Trương Huyền bị khơi lên, lại gần hỏi, theo động tác tiếp cận của cậu, Trần Văn Tĩnh lại hơi lùi về sau một bước, cậu không chú ý, nhãn thần đều đặt trên người Tiêu Lan Thảo, hai người đấu mắt, Tiêu Lan Thảo lập tức dời tầm nhìn sang chỗ khác, đang muốn giải thích, cửa lại một lần nữa bị xô ra, Ngụy Chính Nghĩa như lốc xoáy trở vào, kêu: "Tôi tới rồi, tôi tới rồi!"
Cửa này kỳ thực chỉ để trang trí thôi đúng không?
Trương Huyền nhìn thoáng qua ván cửa bị xô đập lên tường, lại nhìn Ngụy Chính Nghĩa, Ngụy Chính Nghĩa lập tức hiểu, nhỏ giọng hỏi: "Đệ tử có phải đi ra ngoài gõ cửa một cái không?"
Gã giống như chạy rất nhanh, thở hồng hộc, có người ngoài ở đây, Trương Huyền không dày vò gã, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, tôi chính là tới giới thiệu mọi người một chút, đây là sư phụ tôi, đây là chủ tịch, đây là anh họ tôi Tiêu Lan Thảo cảnh sát cao cấp. Anh, em đã nói ở cảnh cục rồi, sư phụ em và chủ tịch vô tội, anh xem họ xảy ra tai nạn xe hơi, sao có thể xuất hiện ở trong trung tâm thương mại được?"
"Lúc làm việc, xin hãy gọi tôi là đội trưởng."
Câu nói của Tiêu Lan Thảo êm ái, còn cười đến cả mặt vô hại, nhưng Ngụy Chính Nghĩa không dám hàm hồ, nghe xong lời này, lập tức hành lễ với hắn, lớn tiếng nói: "Yes, sir!"
Ánh mắt Trương Huyền tức khắc trợn tròn, Ngụy Chính Nghĩa xuất thân quan cao thế gia, bản thân chức vị của gã ở trong cảnh cục cũng không thấp, bình thường ngoại trừ bị Kiều bắt nạt, rất ít khi thấy gã cung kính như thế đối với người khác, Trương Huyền liếc Tiêu Lan Thảo một cái, trong mũi phát ra tiếng hừ không rõ ràng.
"Cảnh sát phá án không thể nói đến tình riêng, cho dù họ là sư phụ và bạn tốt của cậu." Ánh mắt Tiêu Lan Thảo chuyển từ chỗ Ngụy Chính Nghĩa đến người Trương Huyền và Nhϊếp Hành Phong, mỉm cười nói: "Đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ không đổ oan cho người tốt, nên lần này tôi tới, là muốn thỉnh giáo Nhϊếp tiên sinh mấy vấn đề, không biết có tiện hay không?"
"Đầu tôi đau." Trương Huyền cướp lời.
"Không hề gì, ngày mai mời các anh tới cảnh cục giúp đỡ điều tra cũng OK, thời gian của tôi rất nhiều, có thể phối hợp hoàn toàn với tiến độ của các anh."
Không đợi Trương Huyền trả lời, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cậu than thở: "Cuối cùng cũng có người nhớ tới việc gõ cửa."
Tới là người phục vục của nhà ăn bệnh viện, thấy trong tay cậu ta cầm hai hộp thức ăn lớn, Trần Văn Tĩnh nhân cơ hội nói với Tiêu Lan Thảo: "Ngại quá, ngài cảnh sát, bệnh nhân của tôi gặp tai nạn xe hơi, bây giờ vẫn nằm trong thời kỳ tĩnh dưỡng theo dõi, trong thời gian ngắn không thể xuất viện, để không làm lỡ việc điều tra của các anh, anh xem có thể hỏi vài câu đơn giản ở chỗ này không?"
Tiêu Lan Thảo không nói gì, dường như đang suy nghĩ tính khả thi của nó, Trần Văn Tĩnh lập tức nói tiếp: "Tôi bảo bác sĩ đem bệnh án của họ tới, não họ bị đập phải, không thể chịu được kí©h thí©ɧ quá lớn..."
Trương Huyền đã mở hộp thức ăn ra, ngồi xuống bắt đầu ăn, thấy hai tầng trên dưới hộp cơm đặt thịt tôm hùm và nấm tùng, còn có thức ăn được chế biến tinh tế, bánh gạo cùng canh, Tiêu Lan Thảo rất muốn biết đồ ăn thịnh soạn như vậy có thể kí©h thí©ɧ đến đầu óc của cậu hay không.
"Ở đây cũng được, tôi biết Nhϊếp tiên sinh bề bộn nhiều việc, cho nên mang theo tư liệu tới, các anh vừa ăn, chúng ta vừa nói chuyện đi." Hắn cười tủm tỉm nói.
Trần Văn Tĩnh giúp Nhϊếp Hành Phong ngăn được một lần, thấy bọn họ kế tiếp muốn nói đến chi tiết vụ án, liền rất tinh ý cáo từ rời khỏi, chờ y đi rồi, Tiêu Lan Thảo bảo cấp dưới lấy đĩa ghi hình từ camera giám sát ở trung tâm thương mại ra, hỏi Nhϊếp Hành Phong: "Nhϊếp tiên sinh không ngại tôi ghi âm chứ?"
"Yêu cầu chức vụ." Nhϊếp Hành Phong thấy cảnh sát đã lấy máy ghi âm ra, dứt khoát rộng lượng nói: "Xin cứ tự nhiên."
Trong phòng bệnh có máy chiếu phim, Tiêu Lan Thảo bỏ đĩa vào, nhấn nút chiếu, nói: "Đây là một đoạn ghi hình trong trung tâm thương mại đêm qua, có người phóng hỏa trong tòa nhà, cũng làm nổ xe đậu ở bên cạnh toà nhà, trung tâm thương mại có một bảo vệ bị gϊếŧ, mấy người bị thương vì lửa cháy, đây là camera ghi lại sau khi bốc cháy."
Nghe thấy bảo vệ bị gϊếŧ, tay đang gắp thức ăn của Trương Huyền khựng lại, đột nhiên hiểu ra nguyên nhân đêm qua bảo vệ kia có thể xuyên qua thân thể Chung Khôi, không phải vì Chung Khôi là quỷ, mà là bảo vệ đã đến dương thọ.
Lúc Tiêu Lan Thảo nói chuyện, ánh mắt vẫn không rời khỏi Trương Huyền, động tác nhỏ của Trương Huyền hắn thấy được, trong mắt hơi đăm chiêu, lại không truy hỏi, mà đặt lực chú ý lên màn chiếu.
Đĩa phát không bao lâu, trong màn ảnh liền xuất hiện bóng dáng Trương Huyền và Chung Khôi, là lúc họ rời đi vì quá gấp gáp, không cẩn thận bị quay phải, nhưng chỉ là gò má bóng lưng Trương Huyền, thân hình Chung Khôi càng không rõ, không chú ý, khả năng sẽ bị cho là bóng mờ trực tiếp bỏ qua mất.
Xem đến đây, Nhϊếp Hành Phong yên tâm, đoạn phim thế này, cảnh sát chắc sẽ không ngu xuẩn đến mức cầm lên tòa án làm chứng cớ, cùng lắm tới thăm dò ý tứ bọn họ một chút, anh hỏi: "Đoạn ghi hình có vấn đề gì không?"
"Nhϊếp tiên sinh không cảm thấy bóng lưng người này rất giống Trương tiên sinh?"
"Không có đâu!" Rất sợ Tiêu Lan Thảo một lời kết án, Ngụy Chính Nghĩa cướp lời: "Sư phụ tôi đẹp trai hơn người này nhiều!"
Ánh mắt Tiêu Lan Thảo quét qua gã, dài giọng nói: "Tôi thấy cậu nằm vùng đã lâu, quên mất điều quan trọng nhất của một cảnh sát là gì rồi."
Giọng nói bình tĩnh, Ngụy Chính Nghĩa lại bị nói đến đỏ mặt, ngượng ngùng lùi qua một bên, Nhϊếp Hành Phong đành phải tiếp lời, nói: "Bóng lưng tôi không dám khẳng định giống hay không, bình thường tôi thích nhìn cậu ấy mặt đối mặt hơn."
Cấp dưới của Tiêu Lan Thảo phát ra tiếng cười hùa, Trương Huyền càng vui vẻ hơn, để không cho mình cười thành tiếng, cậu cố gắng nhét một miếng thịt tôm hùm lớn vào miệng, Tiêu Lan Thảo thấy phản ứng của họ, cảm thấy Nhϊếp Hành Phong am hiểu bí quyết chu toàn cùng đối thủ, loại này không dùng lời lẽ chắc chắn thì rất khó ứng phó, liền thuận theo lời anh, hỏi: "Vậy có thể cho hỏi một chút đêm qua Trương tiên sinh đã đến chỗ nào không?"
"Cùng tôi tới sân khấu kịch xem fashion show của Mã tiên sinh, sau khi ra ngoài chúng tôi phát hiện xe của Trương Huyền bị trộm, tôi liền lái xe của tôi đưa cậu ấy đi hóng gió, không ngờ giữa đường xảy ra tai nạn."
Xe của Trương Huyền đậu ở bên cạnh trung tâm thương mại bị nổ, Nhϊếp Hành Phong đoán rằng cảnh sát tìm ra manh mối trong xác chiếc xe, chỉ cần đối chiếu biển số xe, cũng rất dễ dàng truy ra chỗ này của bọn họ, nên anh trực tiếp tìm cái cớ bị trộm.
Tiêu Lan Thảo quả nhiên không nói gì, hắn vốn lấy chiếc xe làm điểm đột phá bọn họ, kết quả vũ khí còn chưa xuất thủ đã bị phế bỏ, sau hai trận giao phong, hắn phát hiện so với Trương Huyền, Nhϊếp Hành Phong mới thực sự khó đối phó, có anh bảo vệ, bản thân rất khó bắt được nhược điểm của Trương Huyền, cho dù tất cả bọn họ đều biết người xuất hiện trong đoạn ghi hình là Trương Huyền.
"Nhϊếp tiên sinh nói chính là sân khấu kịch tối qua xảy ra người mẫu bị ngã lầu sao?" Hắn chuyển đề tài.
"Phải, tối qua thật là một ngày không lành."
"Sau khi xảy ra chuyện ngã lầu, Nhϊếp tiên sinh đã làm gì?"
"Tôi không làm gì, nhưng Trương Huyền có lên sân khấu kiểm tra vết thương của người chết, cậu ấy là thám tử, thấy có chuyện xảy ra, sẽ theo bản năng làm ra phản ứng như thế."
"Tôi còn chạy lên giá sắt xem, rốt cuộc cũng không phát hiện được gì."
Trương Huyền ăn xong cơm hộp, giơ tay chủ động khai báo, dù sao những việc này cậu không nói, cảnh sát cũng sẽ điều tra, sớm muộn gì chuyện cũng bị phơi bày, cậu rất tự nguyện nói trước.
"Anh không nghĩ làm như vậy sẽ gây trở ngại cho cảnh sát phá án sao?"
Sau khi phát hiện không có cách nào tìm ra sơ hở trong sự kiện phóng hỏa, Tiêu Lan Thảo đặt trọng điểm vào sân khấu kịch, bị chỉ trích, Trương Huyền chớp mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội nói: "Tôi sai rồi, lần sau tôi sẽ chú ý không gây thêm phiền phức cho các anh."
Thái độ nhận sai rất tốt, trước khi nắm được chứng cứ thực tế, Tiêu Lan Thảo không thể nói thêm gì nữa, hỏi: "Xe bị trộm, sao không lập tức báo cảnh sát, mà lại đi hóng gió."
Trương Huyền quay đầu nhìn Nhϊếp Hành Phong, Nhϊếp Hành Phong cười cười nói: "Một chiếc xe thôi mà, lại không đáng bao nhiêu tiền, so với báo cảnh sát, tôi nghiêng về hưởng thụ màn đêm lộng lẫy hơn."
Những lời này do Nhϊếp Hành Phong nói ra, vốn có sức thuyết phục nhất, Tiêu Lan Thảo đương nhiên không tin, nhưng không phản bác, đành phải nói: "Chỗ các anh xảy ra tai nạn rất gần trung tâm thương mại."
Thì ra Tiêu Lan Thảo chú ý tới liên hệ giữa vụ xe nổ và tai nạn xe cộ bình thường, thảo nào nhanh như vậy đã truy tìm tới bệnh viện, có điều Trương Huyền không sợ, rất nghiêm chỉnh trả lời: "Thế nhưng thành phố này cũng không lớn lắm mà."
Thấy vẻ tươi cười trên mặt Tiêu Lan Thảo rốt cuộc không giữ nổi nữa, Ngụy Chính Nghĩa quay đầu sang một bên, rất sợ hắn nhìn thấy mình buồn cười mà giận chó đánh mèo, cũng may Tiêu Lan Thảo rất nhanh đã bỏ qua hỏi dò vô vị, cáo từ rời khỏi, lúc gần đi hắn nói với Nhϊếp Hành Phong: "Gần đây trị an thành phố không tốt lắm, đêm khuya xảy ra vài vụ án ngược sát (hành hạ đến chết), thưởng thức ban đêm tuy tốt, nhưng cũng phải chú ý an toàn, tôi không muốn ngày nào đó nhìn thấy các anh trong nhà xác."
Hắn giống như dùng lời tốt căn dặn, nhưng nghe vào lại khiến người ta cảm thấy khó chịu, nếu không phải Nhϊếp Hành Phong và Trương Huyền ở đây, Ngụy Chính Nghĩa chỉ sợ sẽ không nhịn được cãi lại, Nhϊếp Hành Phong lại không để ý, mỉm cười đáp tiếng cảm ơn.
Cảnh sát rời khỏi, cửa đóng lại, Nhϊếp Hành Phong quay người, thấy Trương Huyền còn nhìn chằm chằm cửa phòng xuất thần, nhớ tới thái độ vừa rồi Tiêu Lan Thảo đối với Trương Huyền, anh cũng cảm thấy nghi ngờ, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không sao." Trương Huyền lấy lại tinh thần, tức giận bất bình nói: "Bọn họ đây là tới làm gì? Chạy tới hỏi vài vấn đề chẳng ra sao, sau đó phủi tay rời đi, cảnh sát rất rảnh rỗi à!?"
Người ta nào có hỏi vấn đề không rõ, kia không phải đều bị chủ tịch chặn lại sao, Ngụy Chính Nghĩa hỏi: "Sư phụ người hãy thành thật nói, người có phải lại gặp phiền phức khó giải quyết không? Anh họ đệ tử rất khó dây dưa, nếu anh ấy để mắt tới người, rất khó bỏ qua."
Cho nên vừa rồi gã nhìn thấy xe của Tiêu Lan Thảo đỗ ở ngoài, liền biết không hay, lập tức quay lại, cũng may Tiêu Lan Thảo không quấy rầy nhiều, nhưng càng như vậy, gã lại càng không dám thiếu cảnh giác, với những gì gã biết về Tiêu Lan Thảo, gã dám khẳng định, Tiêu Lan Thảo nhất định có tính toán gì đó.
Trương Huyền không trả lời, rũ mi mắt, chẳng biết đang suy nghĩ gì, Nhϊếp Hành Phong cũng không quấy rầy cậu, ngồi xuống ăn cơm, đến khi anh ăn xong, Trương Huyền nói: "Chúng ta xuất viện chứ?"
Thấy Nhϊếp Hành Phong đồng ý, Ngụy Chính Nghĩa không đợi Trương Huyền phân phó, lập tức chạy đi lo thủ tục xuất viện.
Trần Văn Tĩnh nghe nói Nhϊếp Hành Phong muốn xuất viện, lập tức chạy tới, vốn định khuyên anh ở lại bệnh viện theo dõi một chút, ánh mắt liếc đến Trương Huyền đang khoanh tay dựa vào khung cửa, lại nhìn thấy trong miệng cậu còn ngậm tăm, bộ dạng lưu manh, rất sợ lại bị đập vỡ đầu, đem một đống lời nói nuốt toàn bộ trở lại, bảo trợ lý mang hai bộ quần áo mới tới cho họ, lại dặn dò Nhϊếp Hành Phong cẩn thận, có việc lúc nào cũng có thể liên lạc với mình vân vân...
Nhϊếp Hành Phong nói cảm ơn Trần Văn Tĩnh, thấy dáng điệu của Trương Huyền, cũng biết là cậu cố ý, đi qua tiện tay rút cái tăm trong miệng cậu ra, Trương Huyền cũng không để ý, cười hì hì theo sau anh vào thay quần áo.
"Tình trạng bạn học cũ của anh không tốt lắm, vẻ mặt suy tướng, có muốn em giúp anh ta bói một quẻ không?"
Thay lại quần áo, Trương Huyền đề nghị với Nhϊếp Hành Phong, đổi lấy một tiếng cười — "Chi bằng em nói thẳng là em muốn kiếm tiền."
"Em nghiêm túc, ôi trời, chủ tịch, anh cảm thấy em là kẻ hám tiền đến vậy sao?"
"Không phải tôi cảm thấy, mà là tất cả mọi người trong thiên hạ đều cảm thấy như vậy." Thay xong quần áo, Nhϊếp Hành Phong giúp Trương Huyền sửa sang lại cổ áo một chút: "Trước tiên giải quyết phiền phức trước mắt xong rồi tính, muốn kiếm tiền, sau này có cả đống cơ hội."
Trương Huyền còn muốn nói nữa, Nhϊếp Hành Phong đã xoay người đi ra, cậu tức giận ở phía sau gào lên: "Coi như anh lợi hại, có bản lĩnh sau này đừng tới nhờ em, chiêu tài miêu!"
...