Sau khi cùng quỷ đẹp giai tiến hành tám chuyện thâu đêm, sáng ngày thứ hai, Trương Huyền thần thanh khí sảng rời giường, xuống tiệm ăn dưới lầu ăn sáng, quán trọ có cung cấp báo sớm, cậu đang lật xem, thì thấy Chung Khôi vội vã chạy vào, nhìn trái phải xung quanh một cái, sau khi nhìn thấy mình, nhanh chóng chạy tới.
"Trương Huyền, Trương Huyền." Y kéo cái ghế đối diện Trương Huyền ra, sau khi ngồi xuống nhìn nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi: "Đêm qua có phải chúng ta cùng gặp quỷ không?"
Trương Huyền đang xem tin tức thú vị, nghe xong lời y, ngẩng đầu lên, khí sắc Chung Khôi tốt hơn trong tưởng tưởng, nhưng vẻ mặt rất khẩn trương, bởi chạy gấp mà thở ào ào, lúc nói chuyện nhìn cậu chằm chằm, giống như cực kỳ quan tâm đến đáp án cậu sắp nói ra.
"À." Trương Huyền tiếp tục cúi đầu đọc báo, rất nhàm chán đáp lại: "Chắc là cậu ngủ mơ thôi."
"Không phải đâu, tôi nhớ rất rõ ràng, lúc đó anh còn rất nhiệt tình chào hỏi cái người mặc quần áo trắng kia, họ còn dùng xích sắt trói một người..."
"Hoàn toàn không có ấn tượng." Trương Huyền trả lời cũng chẳng nâng mí mắt lên.
Đùa à? Rành rành là cậu bị náo động không ngủ được, tâm tình khó chịu đi ra ngoài tìm mấy cái đứa xui xẻo chết tiệt kia, việc như nhiệt tình bắt chuyện này, trừ chiêu tài miêu nhà cậu ra, còn chưa ai có được đãi ngộ như vậy đâu.
Câu hỏi bị hoàn toàn phủ nhận, Chung Khôi rất nhụt chí, cau mày suy nghĩ năm giây, thất vọng nói: "Vậy xem ra tôi thực sự nằm mơ rồi."
Chung Khôi kêu người phục vụ tới, gọi suất ăn sáng, sau khi bữa sáng mang lên, y húp hai hớp cháo, đột nhiên đặt thìa xuống, một lần nữa nhìn Trương Huyền, rất nghiêm túc nói: "Không đúng, tôi lần này không phải nằm mơ, tôi dám khẳng định chúng ta đã gặp quỷ!"
Trương Huyền vừa xem xong mục cáo phó trên báo, nghe y khẳng định như vậy, ném báo sang một bên, ngẩng đầu, Chung Khôi chỉ sợ cậu không tin, thêm vào: "Lúc tôi nằm mơ, khuôn mặt người trong mơ đều lờ mờ không nhìn rõ, nhưng tối hôm qua tôi thấy rất rõ ràng, người hút thuốc lá kia rất đẹp trai, còn có mấy người rất xấu, còn có con quỷ kia, tôi biết hắn, cho nên hắn nghe thấy tiếng tôi, quay đầu lại để nhìn tôi!"
"Cậu thực sự biết?" Hiện tại Trương Huyền cảm thấy có chút hứng thú.
"Hắn tên là Trần Thanh, là người mẫu ở công ty con của Tinh Huy, cũng coi như là một nửa đồng nghiệp với tôi, hơn nửa tháng trước hắn mất tích, cảnh sát còn từng tới công ty điều tra, thì ra hắn... A, anh hỏi như vậy chứng tỏ anh cũng nhìn thấy được, hóa ra anh có mắt âm dương, thảo nào có thể trò chuyện với quỷ..."
"Sao cậu khẳng định họ là quỷ?"
Bị hỏi, Chung Khôi hơi bối rối mím môi, cái động tác nhỏ này khiến má lúm đồng tiền của y càng rõ hơn, "Một loại cảm giác đi, trên người Trần Thanh không có chút sức sống nào, mấy cái bóng khác cũng rất lửng lơ, hơn nữa bọn họ dường như nháy mắt đã không thấy tăm hơi, nếu là người, sao có thể biến mất trong nháy mắt?"
"Vậy cậu cũng rất lợi hại, thế mà không hét lên vì sợ."
"A không, là sáng nay tôi tỉnh lại, ở trên giường suy nghĩ rất lâu mới suy đoán bọn họ rất có khả năng không phải con người, nên mới tới xác nhận với anh."
"Sáng nay mới nghĩ đến?"
Trương Huyền liếc mắt, nhịn không được hỏi: "Vậy tối qua cậu chẳng nói tiếng nào tự nhiên té xỉu không phải là bị dọa sợ à?"
"Là tôi bị mắc bệnh say máu." Chung Khôi ngượng ngùng cười cười: "Tôi rất sợ nhìn thấy máu."
Lần này Trương Huyền hoàn toàn hết ý kiến, mệt cho cậu còn có lòng tốt không nhắc lại chuyện đêm qua với Chung Khôi, chỉ lo dọa y sợ, không ngờ lòng tốt hiếm thấy lại không có tác dụng, cậu đẩy chén đũa ra, đứng lên đi ra ngoài, thấy cậu muốn đi, Chung Khôi cũng không kịp ăn điểm tâm, vội vàng đuổi theo, cảm thấy hứng thú hỏi: "Trương Huyền, anh có biết vì sao tôi lại gặp quỷ không? Tôi cũng không có mắt âm dương mà."
"Thỉnh thoảng từ trường gần giống thì sẽ như vậy, rất bình thường, kỳ thực phần lớn người trong đa số tình huống đều từng gặp quỷ, chỉ là bản thân họ không biết đối phương là quỷ mà thôi."
"Vậy anh cũng là ngẫu nhiên à?"
"Không." Trương Huyền mỉm cười nói: "Tôi là tất nhiên."
Trong đôi mắt Chung Khôi bắn ra hai cái dấu hỏi, rõ ràng là không hiểu, bèn tiếp tục hiếu kỳ hỏi: "Nếu anh có mắt âm dương, vậy ở đây có mấy người anh em anh cũng có thể nhìn thấy đúng không?"
"Có, ngay bên cạnh chúng ta." Trương Huyền dừng bước, nhìn y, cười tủm tỉm nói.
Đôi mắt lam nhạt trong vắt xinh đẹp, rõ ràng là vẻ đẹp rất vừa mắt thỏa lòng, nhưng bị nhìn thẳng, Chung Khôi lại cảm thấy có phần rờn rợn, theo bản năng nhìn ngó xung quanh, đang cân nhắc xem ai sẽ là quỷ, Trương Huyền đưa tờ báo tới trước mặt y.
"Cậu nói không sai, Trần Thanh quả thực đã chết."
Thể chữ đậm rất to đập vào mắt Chung Khôi, là người nhà Trần Thanh đăng cáo phó lên báo.
Sau khi biết bản thân thực sự nhìn thấy quỷ hồn của Trần Thanh, Chung Khôi có hơi mất mát, kỳ thực y cùng Trần Thanh không thân, thậm chí có thể nói là đối thủ cạnh tranh, nhưng dù sao cũng coi như quen biết, thấy Trần Thanh tuổi vẫn trẻ đã qua đời, còn đột nhiên chết đáng sợ như vậy, không khỏi có chút thổn thức, ngay cả đối với việc đi tìm Phó Yên Văn cũng không lên được tinh thần.
Trương Huyền thu dọn hành trang, thấy Chung Khôi hơi thiếu hăng hái, nói: "Có thể nói cho tôi biết địa chỉ chỗ làm của Phó đại tiên không, tôi muốn đi thăm ông ta."
Tiền căn hậu quả cái chết của sư phụ cậu hoàn toàn không có manh mối, cũng không biết bắt đầu điều tra từ đâu, nên hiện tại Trương Huyền cảm thấy hứng thú hơn với Phó Yên Văn chim cưu chiếm tổ chim khách này, nhà cậu vốn là nơi rất tốt để tu hành, bây giờ lại bị biến thành nơi tràn ngập lệ khí, xem ra người này không đơn giản, cậu rất muốn gặp một hồi, về phần đến lúc đó một lời không hợp, bản thân có thể đánh thắng đối phương hay không, không nằm trong phạm vi dự đoán của cậu.
"Là Phó đại sư." Chung Khôi cải chính xong, nói: "Phòng làm việc của ông ấy ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại, bình thường ông ấy đều làm việc ở đó, nhưng tôi tới hai lần cũng chưa gặp được ông, sau đó có người nói cho tôi biết địa chỉ của ông ấy, chính là cái nhà hôm qua chúng ta gặp nhau kia."
Cái nhà kia là nhà của cậu, khỏi cần điều tra, Trương Huyền nói: "Vậy đi dạo trung tâm thương mại đi, tôi lâu rồi không đi shopping, cậu có muốn đi cùng không?"
"Có, dù sao gần đây tôi cũng không có công việc gì."
Trong lúc y nghỉ phép, ngay cả một cuộc gọi điện thoại từ công ty cũng không có, đủ thấy cho dù y ký hợp đồng, trong công ty lớn đầy ắp các ngôi sao, y cũng rất khó đoạt được một chỗ đứng, trừ phi...
Nghĩ đến đủ loại khả năng có thể trở nên nổi bật, Chung Khôi lập tức lắc lắc đầu, cảm thấy bản thân toàn nghĩ những chuyện không đâu, ngồi trên xe Trương Huyền, nói cho cậu biết địa chỉ, đang trên đường đi vào thành phố, y hỏi: "Hình như tôi còn chưa hỏi anh làm gì?"
"Nghề chính là thám tử, nghề phụ..." Trương Huyền quét mắt nhìn Chung Khôi, đem hai chữ thiên sư nuốt vào, nói: "Chỉ cần kiếm tiền, việc gì tôi cũng làm, ngoại trừ bán mình."
Chung Khôi nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Trương Huyền, cười nói: "Nghe rất khó khăn nhỉ, nhưng mà kết hôn rồi, phải lo cơm áo gạo tiền, không chăm chỉ không được."
Khẩu khí mang theo mấy phần hâm mộ, khiến Trương Huyền đột nhiên cảm thấy tự hào mà cho rằng, làm một người đàn ông đã thành gia lập nghiệp, cậu vẫn rất có trách nhiệm, về phần bình thường cậu mặc cái gì dùng ra sao chơi thế nào, gồm cả xe hiện tại đang lái là do ai bỏ tiền, bị cậu tự động bỏ quên.
Trung tâm thương mại được xây đối diện trạm xe, giao thông thuận tiện, nên cho dù không phải ngày nghỉ lễ, vẫn rất đông khách, phía dưới là thiên đường mua sắm, hai tầng còn lại phía trên cùng là nơi giải trí nghỉ ngơi, quán đoán mệnh của Phó Yên Văn ở tầng cao nhất, song song với một thẩm mỹ viện và tiệm nail.
Hai người đi thang máy lên tầng cao nhất, cửa thang máy vừa mở ra, Trương Huyền đã thấy ba chữ Trường Thanh Quán rất to đối diện, mặt tiền cửa hàng trang trí màu đồng đậm, phía trên còn in hoa văn bùa chú, một bên cửa bày đá xanh trúc biếc để trang trí, nước chảy liên tục, rơi xuống ống trúc hơi nghiêng ở phía dưới, phát ra âm thanh lanh lảnh, khi ống trúc đầy nước, cạch một tiếng hạ xuống, tưới nước vào hàng đá cuội xanh trắng ở phía dưới, cứ như vậy thành một vòng.
Bố trí cũng có mấy phần tiên phong đạo cốt, tiếc rằng màu nước ảm đạm, không phải nước mới, đủ thấy chủ nhân nơi này cũng không đi theo con đường tu hành bình thường, vẽ vời bên ngoài cho có biểu tượng thế thôi, Trương Huyền đi tới, đẩy đẩy cửa phòng đóng chặt, phát hiện cửa khóa, bên trong chẳng có tiếng động gì, không giống như có người ở.
"Đồng nghiệp đều nói gần đây không thấy Phó tiên sinh, nếu không tôi cũng không phải tới nhà tìm ông ấy."
"Các đồng nghiệp của cậu đều thích xem bói?" Phát hiện ra con đường phát tài mới nhất, ánh mắt Trương Huyền sáng lên.
Chung Khôi không biết trong lòng cậu có tính toán, thành thật trả lời: "Đúng vậy, làm nghề này của chúng tôi, rất nhiều người đều tin vào phong thủy mệnh lý, cho nên khi tới thẩm mỹ, làm nail, thì thuận tiện tới xem một tý, tôi là nghe chị Hồng nói, Phó tiên sinh chỉ bằng xem tướng liền tính ra xuất thân của chị ấy, rất lợi hại."
"Chị Hồng?"
Trương Huyền bắt được trọng điểm của cả câu, Chung Khôi đỏ mặt: "Chị ấy tên là Đinh Hứa Hồng, chính chị ấy đề cử tôi vào chi nhánh Tinh Huy, chị ấy rất sùng bái Phó tiên sinh, từng nói qua rất nhiều lần với tôi, nhưng hình như tôi không có duyên với Phó tiên sinh."
"Không có duyên chưa chắc là chuyện xấu."
Trương Huyền dùng linh lực quan sát bên trong phòng, thuận miệng trả lời, đáng tiếc linh lực hiện tại của cậu quá yếu, không nhìn thấy gì.
Chung Khôi không nghe thấy lời lẩm bẩm của cậu, thấy cậu nhìn chằm chằm cánh cửa không rời mắt, hỏi: "Anh nói gì?"
"Tôi nói không có ai, chúng ta đi thôi."
Ban ngày quá nhiều người, Trương Huyền không thể nào trắng trợn xông vào nhà vắng người, xoay người rời đi, Chung Khôi đi theo phía sau cậu, hai người đi qua tiệm nail bên cạnh, thấy một nam sinh ăn mặc kiểu cách đi vào, bước chân Trương Huyền dừng một chút, hỏi Chung Khôi: "Con trai cũng làm nail?"
"Là chăm sóc móng, bây giờ con trai còn thích chưng diện hơn con gái." Chung Khôi cười nói: "Tôi cũng hay làm, nhưng tôi là do yêu cầu công việc, một số quảng cáo sẽ đặc tả ngón tay, nên tất cả mọi người đều chú trọng chăm sóc tay."
Trong tủ kính tiệm nail trưng bày các loại mẫu hoa văn nail, chỉ nhìn những thiết kế hoa văn này, cũng đủ mang lại cho người ta cảm giác đẹp mắt thích thú, Trương Huyền nhìn hoa văn, từ từ đi qua cửa tiệm, thần trí bỗng chốc hoảng hốt, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, bước chân chợt chuyển, đi vào trong tiệm, Chung Khôi vội vàng ngăn cậu lại, nói: "Đi tiệm khác đi, tôi biết rất nhiều tiệm tốt hơn."
Bị cản lại, Trương Huyền lập tức hồi thần, sửng sốt trước hành động lơ đãng của mình, cậu ngây ra một lúc, Chung Khôi hiểu lầm, nhỏ giọng nói: "Tôi không thích ở đây."
Hiện tại Trương Huyền cũng cảm thấy không được bình thường, mắt lam quét qua mặt tiền cửa hàng trước mắt, hỏi: "Kỹ thuật của mấy cô không tốt à?"
"Không phải chuyện này."
Kỳ thực tiệm này Chung Khôi chỉ ghé qua một lần, hôm đó y vốn đến tìm Phó Yên Văn, không khéo Trường Thanh Quán đóng cửa, y liền tiện thể vào tiệm chăm sóc móng, nhưng không thể nói rõ là cảm giác gì, bầu không khí trong tiệm khiến y rất khó chịu, sau khi thoa xong dầu dưỡng móng, y liền cảm thấy khó chịu hơn, về đến nhà lập tức đi rửa lớp dầu dưỡng móng, sau đó chưa từng quay lại.
"Thế nhưng tôi cảm thấy khá hứng thú với tiệm này." Trương Huyền mỉm cười đi vào: "Cho tới bây giờ tôi chưa từng làm chăm sóc móng đâu, mở mang kiến thức một chút cũng không tồi."
Chung Khôi không ngăn được Trương Huyền, đành phải cùng cậu đi vào, Chung Khôi có thẻ hội viên, giảm bớt một chút rầy rà, được nhân viên tiệm trực tiếp dẫn vào gian nghỉ bên trong, lại cầm tạp chí, đồ uống tới, mời họ chờ đợi.
Sau khi đi vào, Trương Huyền liền hiểu cái mà Chung Khôi gọi khó chịu là chỉ thứ gì, rất nhiều nơi trong tiệm dùng cả tấm kính thủy tinh lớn làm tường ngăn, trang trí như thế có thể khiến cửa hàng trông có vẻ sáng sủa rộng rãi, nhưng quá nhiều thủy tinh, ngược lại khéo quá hóa vụng, dễ tụ âm, cũng may màu nền căn phòng thuần trắng, trên khung làm giá hoa ở góc tường treo mấy chậu cây xanh để trang trí, trắng xanh đan xen, làm dịu đi cảm giác căng thẳng, tiếng hòa tấu saxophone du dương, thổi đều đặn không nhanh không chậm, mang theo hương hoa nào đó không rõ tên.
Trương Huyền nhìn hai bên một chút, ánh mắt rơi vào đầu lâu khô đựng tinh dầu đặt trang trí trên giá sách.
"Giống thật quá đúng không? Lần đầu tiên tôi tới cũng bị nó hù dọa." Thấy Trương Huyền nhìn chằm chằm cái đầu lâu khô, Chung Khôi nhỏ giọng nói.
"Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, cậu rất lợi hại, mấy thứ phụ kiện trang trí phòng loại này đều có bán, nó ngay cả bé gái cũng không dọa được."
Chung Khôi bị nói đến phát ngượng, nhỏ giọng thì thầm: "Có đôi lúc tôi hơi loạn thần kinh*."
(*Loạn thần kinh: neuroticism – sự bất ổn định về cảm xúc.)
Phía trước hai người là cả tấm cửa sổ kiểu Pháp, xuyên qua thủy tinh, có thể nhìn thấy bên trong có mấy người khách đang làm móng, nhìn mấy hoa văn phức tạp cũng biết còn phải chờ lâu, Trương Huyền tiện tay lật một quyển tạp chí, vừa nhìn một hai cái, cánh tay đã bị đẩy mạnh, Chung Khôi kích động đến nỗi tiếng cũng run rẩy, nhỏ giọng nói: "Anh nhìn bên kia, người kia kìa, thần tượng của tôi!"
Trương Huyền nhìn theo hướng y chỉ, chỉ thấy gò má của người đàn ông, đó là một người không nhìn ra tuổi thật, có điều chỉ nhìn gò má, cũng biết tướng mạo hắn rất xuất chúng, tóc nhuộm màu vàng xám, đang đặt tay lên bàn, vừa thoa dầu dưỡng móng, vừa trò chuyện vui vẻ với thợ nail, dường như cảm thấy bọn họ chú ý, người đàn ông quay đầu qua, cười một cái với bọn họ.
Người đàn ông không xuất sắc đến mức khiến kẻ khác thần hồn điên đảo, nhưng hắn cười lại tràn đầy mị hoặc, bốn mắt nhìn nhau với hắn, trong lòng Trương Huyền chợt dao động, cậu từng gặp người này, lần trước Nhϊếp Hành Phong đột nhiên biến mất trên máy bay, người đàn ông này còn từng tán gẫu với cậu, nhưng khi đó cậu tâm trạng không yên, không nhớ rõ hắn tên gì nữa.
Bên cạnh truyền đến tiếng thở khẽ, nghe thấy tiếng hít thở nặng nề rõ rệt của Chung Khôi, Trương Huyền lập tức đưa tay ra làm động tác đỡ, tránh cho y dưới sự kích động lại một lần nữa ngất xỉu không báo trước.
"Thần tượng gì chứ? Kích động thế."
"Bậc thầy thiết kế thời trang quốc tế Haas Gray đó, anh không biết à?"
Trương Huyền chớp chớp mắt, dường như có chút ấn tượng, nhưng vẫn lắc đầu, với cậu mà nói, kẻ xưng là bậc thầy, mười người thì có chín rưỡi là lừa đảo.
"Anh ngay cả Haas tiên sinh cũng không biết, anh ấy chính là nhân vật nổi tiếng thế giới, tôi có nghe chị Hồng nói Tinh Huy mời anh ấy tới làm tuyên truyền, không ngờ lại gặp anh ấy ở đây, Trương Huyền anh thật sự là ngôi sao may mắn của tôi!"
Vì Trương Huyền mời y vào tiệm, Chung Khôi tha cho cậu tội không biết gì, nhìn một bên mặt Haas than thở: "Nếu có thể được một lần mặc trang phục do Haas tiên sinh thiết kế trình diễn, tôi tình nguyện làm việc miễn phí cho anh ấy mười năm."
"Tôi nghĩ, cậu sẽ không có cơ hội này."
"Ơ?"
Nhân viên cửa hàng đi tới mời bọn họ vào trong, cắt đứt đối thoại của hai người, Chung Khôi thấy chỗ bên cạnh Haas còn trống, liều chết nháy mắt với Trương Huyền, Trương Huyền đành phải nhường cái vị trí kia lại cho y, dù sao khí tràng Haas rất quái lạ, cậu vốn cũng không muốn đến quá gần.
Chung Khôi lại kích động đến nỗi làm cho không khí xung quanh y cũng phát run theo, dè dặt di chuyển đến chỗ ngồi ngồi xuống, nói: "Anh là Haas tiên sinh phải không? Tôi là fan của anh, tôi cực kỳ thích trang phục anh thiết kế."
Haas nở nụ cười, nhưng không trả lời, xem ra người hâm mộ như Chung Khôi hắn thấy cũng nhiều rồi, đã sớm tập thành thói quen, trái lại nữ nhân viên phụ trách Chung Khôi mở miệng.
"Người hâm mộ cũng cần chăm sóc, tiên sinh."
Xung quanh truyền đến tiếng cười khe khẽ, Trương Huyền liếc mắt, bất cứ việc gì cũng cần phải so sánh, cậu vẫn luôn cảm thấy Ngụy Chính Nghĩa rất ngốc, nhưng hiện tại xem ra, mình có thể có đồ đệ như Ngụy Chính Nghĩa, hẳn phải rất vừa lòng.
Chăm sóc tay cho Trương Huyền là một cô gái rất trẻ, cô mang dung dịch ngâm tới, cầm tay cậu đang định để vào trong dịch, một đám sương trắng đột nhiên toát ra từ ngón út của Trương Huyền, cô gái cảm thấy tay như bị cái gì đâm một cái, trong nháy mắt mất đi cảm giác, dịch ngâm lỡ tay đánh đổ, văng đầy đất.
Ánh mắt Trương Huyền vẫn rơi lên người Chung Khôi cùng Haas, không chú ý tới đám sương trắng, cô gái cũng không nhìn thấy, cô không biết chuyện gì xảy ra, kêu á lên sợ hãi, một người phụ nữ mặc lộng lẫy theo tiếng chạy tới, thấy nước thuốc đổ, vội vàng xin lỗi Trương Huyền, mời cậu sang ngồi một chỗ trống khác, cũng buông màn ngăn xuống, rèm hạt cườm đung đưa, phát ra tiếng va chạm vui tai, Trương Huyền cố lắm mới có thể nhìn thấy nhân viên tiệm đang ngồi xổm dưới đất luống cuống tay chân thu dọn đồ bị đánh đổ ở bên ngoài.
"Xin lỗi, tôi không nên để người mới tới hỗ trợ." Hai người sau khi ngồi xuống, người phụ nữ lại nói xin lỗi: "Gần đây khách quá đông, có phần hơi bận rộn."
"Nhìn thấy được, ngay cả nhà thiết kế thời trang danh tiếng cũng tới chỗ của cô chăm sóc móng đấy thôi." Trương Huyền khen ngợi thích hợp.
Chủ tiệm là một người phụ nữ khá xinh đẹp, nhưng bởi vì quá đẹp, trái lại không nắm được đặc điểm, khí tràng của cô ta hơi âm u, Trương Huyền nhìn vào ánh mắt cô ta, đồng tử là nơi tập trung linh hồn của con người, nếu có vấn đề, trước tiên sẽ phản ánh trong đôi mắt, đáng tiếc người phụ nữ đeo kính áp tròng đổi màu, bị ngăn cách bởi một tầng sắc lam thật mỏng, tất cả tình cảm đều bị che giấu đi.
Một tấm danh thϊếp màu hồng nhạt đẩy đến trước mặt Trương Huyền, người phụ nữ nói: "Tôi là Du Tinh, rất vui được phục vụ anh."
Giọng nói uyển chuyển dịu dàng, mang theo quyến rũ làm người khác phái phải động tâm, đáng tiếc lực chú ý của Trương Huyền đều đặt lên phụ kiện trang trí, mấy thứ trang trí màu trắng xung quanh cậu thấy còn có lực hấp dẫn hơn người phụ nữ, người phụ nữ bị phớt lờ, trong mắt lóe lên âm lãnh, đưa tay muốn nắm lấy cánh tay Trương Huyền, ai ngờ ánh đỏ trong mắt rắn trên vĩ giới của cậu chợt lóe lên, nếu không phải cô ta tránh nhanh, đã bị hàn khí đánh trúng.
Cũng may Trương Huyền vẫn còn đang quan sát các hình vẽ hoa văn được điêu khắc trên tường đối diện, không chú ý đến sự kỳ quái của Du Tinh, cô ta nhân cơ hội giấu đi hoảng loạn, nói: "Xin tiên sinh hãy tháo nhẫn ra, đễ đỡ bị mài mòn."
Trương Huyền tháo nhẫn cưới xuống, đến khi tháo vĩ giới, tháo cả buổi cũng không được, vết thương cũ trên người đột nhiên truyền đến đau đớn, cậu không dám miễn cưỡng, nói: "Không tháo được, cứ làm đi."
Sắc mặt Du Tinh cứng đờ, cô ta hơi sợ tính hung ác của vĩ giới, không dám lấy bộ khử độc ra, chỉ lau lau đơn giản một cái, liền bắt đầu cắt sửa móng, cũng may vĩ giới không công kích thêm nữa, nhưng tay của nam nhân rất lạnh, cô ta nghĩ chắc do âm khí trên vĩ giới tạo thành, đến khi vĩ giới hút khô tinh khí trên người cậu, cậu cũng chỉ còn lại một bộ da, thật đáng tiếc, mỹ thực ngon miệng như thế, không tới phiên mình thưởng thức.
"Ông chủ Trường Thanh Quán bên cạnh cô có biết không?" Đang chăm sóc móng, Trương Huyền bắt chuyện: "Nghe nói ông ta đoán mệnh rất linh nghiệm."
"Có gặp qua, nhưng không quen, ông ta làm việc tùy ý, muốn đến thì đến, không giống chúng tôi làm nghề phục vụ bận từ sớm đến khuya."
"Bạn tôi muốn xin ông ấy đoán mệnh, không biết lúc nào ông ấy tới, tôi để lại số điện thoại liên lạc cho cô, nếu cô gặp ông ấy, gọi điện cho tôi được không?"
"Có thể ạ."
Sau khi làm xong mát xa tinh dầu, Du Tinh đứng dậy muốn đi lấy bút, ai ngờ Trương Huyền đột nhiên cầm tay cô ta, cô ta cả kinh, muốn rút tay về, Trương Huyền cũng đã lấy bút ra, viết thẳng số điện thoại vào lòng bàn tay cô ta, đó là bút ngòi vàng đặc chế, vừa nhìn đã biết là giá không rẻ, lại thấy cậu đeo nhẫn cưới lại, thật là một kẻ có tiền, cô ta khinh thường nghĩ, đáng tiếc cái chiêu bắt chuyện này đã hết lưu hành từ mười năm trước rồi.
Lưu lại số điện thoại xong, Du Tinh lại bôi kem dưỡng ẩm tay cho Trương Huyền, cuối cùng là đánh bóng móng, Trương Huyền không có việc gì làm, đề tài lại chuyển lên người Haas, nói: "Bạn tôi nói anh ta rất nổi tiếng, có thật không?"
"Đúng vậy, cứ là người thích Fashion đều biết đến Mã tiên sinh, thành thật mà nói người có tiếng tăm địa vị lớn như vậy tới chỗ này của tôi chăm sóc móng, tôi thực sự là thụ sủng nhược kinh đấy."
Lời này chẳng khác nào nói cậu là đồ nhà quê, Trương Huyền không phục chế giễu: "Nhìn anh ta tuổi cũng nhiều rồi, còn thích đỏm dáng như thế."
"Mỗi người đều có lòng yêu thích cái đẹp, nếu như cái đẹp lấy nam nữ già trẻ ra để phân chia đẳng cấp, vậy có phần quá rẻ mạt rồi."
Giọng nam trung mang theo từ tính từ ngoài màn cửa truyền vào, tràn đầy ý tứ hài hước, Trương Huyền ngẩn người, chợt nghe Chung Khôi ở bên ngoài rú lên, cậu vội vàng nhảy dựng lên chạy ra ngoài.
Màn cửa loạt soạt bị kéo ra, Haas đang đứng bên ngoài, kỳ thực hắn nhìn qua tuổi còn rất trẻ, thân hình cao gầy rắn rỏi, áo sơ mi màu lam đậm sơ vin trong quần dài màu trắng, đứng ở chỗ đó, nhìn có vẻ tùy ý, lại dễ dàng thu hút mọi ánh mắt ở đây, Trương Huyền không tự chủ được so sánh hắn với chiêu tài miêu nhà mình, Nhϊếp Hành Phong ôn nhuận, người đàn ông này lại là sắc sảo, giống như kim cương, chỗ càng sáng sủa lại càng cảm thấy hắn rực rỡ, người như vậy, trời sinh chính là đứng trên sân khấu nhận sự sùng bái của mọi người.
"Thị phi sau lưng người khác, không phải là việc kẻ sĩ nên làm."
Tuy nói như vậy, ánh mắt Haas nhìn Trương Huyền lại tràn đầy ý cười, giống như bạn tốt lâu năm, hai bên không có nửa điểm khoảng cách, tùy ý vui đùa.
Nhưng Trương Huyền không thưởng thức vui đùa của Haas, giác quan thứ sáu khiến cho phút đầu tiên cậu nhìn thấy người đàn ông này đã sinh ra đề phòng với hắn, sau lưng người này nhất định ẩn chứa rất nhiều bí mật, cậu nhìn không thấu, đó là một cảm giác rất tệ ─ mọi người luôn luôn tồn tại cảm giác sợ hãi cùng bài xích với những thứ không thể nào thấy rõ, Trương Huyền cũng không ngoại lệ.
Vì vậy cậu dấy lên cảnh giác, cười hì hì trả lời: "Thì ra kẻ sĩ đều thích nghe góc tường nhà người ta, thất kính thất kính."
Câu đáp lại tương đối châm chích, Haas ngẩn ra, nhưng lập tức cả cười, nhún nhún vai với Du Tinh đang quýnh lên, ý là không cần phải lo lắng, họ chỉ đang nói đùa.
Trương Huyền chạy tới nơi phát ra âm thanh có đề xi ben cao ─ Chung Khôi còn đang căng một góc áo T-shirt của mình phấn khích mà kêu to, thì ra Haas đáp ứng thỉnh cầu của y, ký tên lên áo T-shirt cho y, kiểu chữ rất láu, Trương Huyền tùy tiện liếc mắt một cái, cảm thấy tự mình ký, so với cái này còn đẹp hơn nhiều lắm.
"Rất đẹp à?" Trương Huyền hai tay khoanh trước ngực quan sát, không cách nào hiểu nổi tâm tình kích động của mấy người làm fan, tò mò hỏi: "Nó có thể làm cơm ăn hay sao? Cũng chẳng phải tiền để tiêu?"
"Bán đấu giá trên web, có thể đấu giá tới hơn mười vạn đô la, anh nói có thể coi là tiền được không?"
Wow, đáng giá như thế?
Trương Huyền lảo đảo suýt ngã, xoay người đi xem cái người thần kỳ kia, không, nói chính xác, kỳ thực cậu muốn làm bộ thân quen để xin cái chữ ký, đáng tiếc Haas đã rời đi. Hắn đi tới cửa kính, quay đầu lại, phát hiện Trương Huyền nhìn chằm chằm, liền tháo kính đen xuống, thân thiết vẫy tay về phía cậu tạm biệt, nhưng lúc xoay người lơ đãng lộ ra vẻ phong tình, cho dù Trương Huyền cảm thấy hắn cười không có hảo ý, cũng không thể không thừa nhận, người đàn ông này rất có ý vị.
Nói tóm lại, hôm nay hai người tới tìm Phó Yên Văn thu hoạch được không ít, Chung Khôi lấy được chữ ký mơ ước của thần tượng, Trương Huyền được làm chăm sóc tay toàn diện, lúc cà thẻ tính tiền, Trương Huyền thấy trong quầy bày rất nhiều đồng hồ cát bằng thủy tinh hình dạng khác nhau, nhân viên tiệm nói cho họ biết đồng hồ cát dùng để tính toán thời gian lúc làm đẹp ở nhà, là đồ vật rất tiện lợi, không lấy tiền của bọn họ, để làm quà tặng cho mỗi người một cái.
Bọn họ sau khi rời khỏi, Du Tinh đi tới quầy thu tiền, nhìn bóng lưng họ đi xa, nói với nhân viên của tiệm: "Mấy ngày này đừng đi ra ngoài làm việc buổi đêm."
"Cô sợ bọn họ sao?" Nhân viên tiệm không hiểu hỏi: "Lai lịch bọn họ rất lớn à?"
"Đạo sĩ, còn là cấp ba, cái loại thần kỳ này bình thường rất khó đυ.ng phải." Du Tinh nhìn lòng bàn tay, ánh lạnh lướt qua con ngươi, số điện thoại Trương Huyền lưu lại theo đó biến mất không còn dấu vết, cô ta phát ra tiếng cười nhạt kinh thường, nhưng vẫn nói: "Vĩ giới của hắn có chút cổ quái, vẫn đừng chọc vào thì tốt hơn."
Đã qua trưa, hai người ăn cơm bên ngoài, Chung Khôi chuẩn bị về nhà, lúc nghe nói Trương Huyền sẽ ở lại chỗ này thêm mấy ngày, y đề nghị: "Nếu không chê, thì ở nhà của tôi đi, khu vực nhà tôi cũng không tệ, đi đâu cũng tiện."
Trương Huyền đang có ý đó, vốn còn tính phải đề nghị thế nào, không ngờ Chung Khôi nói ra trước, nhìn ra được đây là một người nhiệt tình lại không có tâm cơ gì, cậu đồng ý, nói: "Cậu thực sự là người tốt trong những người tốt tôi đã từng gặp."
Được khen, Chung Khôi có chút ngượng ngùng, nhếch miệng cười cười: "Cũng không thể nói thế được, tôi chỉ là cảm thấy chúng ta rất hợp nhau."
Nhà Chung Khôi ở trung tầng một cao ốc còn rất mới, một người ở ba phòng ngủ một phòng khách, rất rộng rãi, y nói đây cũng là Đinh Hứa Hồng nhờ người tìm giúp y, chỉ bằng một nửa giá thuê trên thị trường, Đinh Hứa Hồng lớn hơn y ba tuổi, họ đều xuất thân ở cô nhi viện, nên Đinh Hứa Hồng đối với y đều chiếu cố mọi mặt, đối xử với y như em trai, cũng coi y như người thân duy nhất trong thành phố này.
Chung Khôi đưa Trương Huyền đến gian phòng cách vách y, nói: "Anh lái xe lâu như vậy, nghỉ ngơi trước một chút đi, tiện thể sắp xếp lại đồ."
Y nói xong muốn đi ra ngoài, Trương Huyền gọi y lại, nhìn sắc mặt y, hỏi: "Cậu hình như rất mệt mỏi?"
"Là có một chút." Được nhắc nhở, Chung Khôi cũng cảm thấy đầu hình như hơi choáng váng, y chỉ chỉ áo T-shirt của mình, nói: "Có lẽ vừa nhận được chữ ký của thần tượng, quá kích động thôi, Haas tiên sinh nói sẽ ở lại chỗ này một thời gian ngắn, chắc là liên quan đến show diễn thời trang, tôi phải đi liên lạc với công ty xem sao, xem có thể để tôi trình diễn show này không."
"Cái đồng hồ cát kia nếu cậu không thích thì cho tôi đi."
Tiệm nail tặng bọn họ hai cái đồng hồ cát, cái của Chung Khôi lúc y vừa về thì tiện tay đặt trên bàn phòng khách, Trương Huyền thấy y không thích thú, liền hỏi.
Chung Khôi rất thoải mái đem đồng hồ cát cho cậu, kể cả mấy gói đồ dưỡng da dùng thử, lúc Trương Huyền nhận lấy, ánh mắt liếc qua ngón út y, hỏi: "Chiếc nhẫn này đẹp quá, mua ở đâu vậy?"
"Là chị Hồng tặng tôi, nói có thể mang tới may mắn cho tôi." Chung Khôi theo đường nhìn của Trương Huyền nhìn lại vĩ giới của mình, ngại ngùng cười cười, nhìn ra được y rất lưu tâm đến chiếc nhẫn này.
Sau khi Chung Khôi đi ra ngoài, Trương Huyền mang túi du lịch của mình tới sắp xếp lại một chút, cuối cùng cầm hai cái đồng hồ cát qua, cát một đỏ một xanh được rót trong ống thủy tinh, dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng lấp lánh, nhìn qua rất đẹp, Trương Huyền lại không đếm xỉa đến, dùng ngón tay bắn vào giữa ống thủy tinh, miếng thủy tinh rớt xuống, cát mịn chảy ra, rơi vào lòng bàn tay cậu.
Cát được nhuộm màu, nhưng bên trong khó tránh khỏi bị xen lẫn một ít bột phấn trắng, màu trắng bệch, đó là xương cốt nghiền nát mà thành, về phần là bộ phận nào của cơ thể người thì chưa biết được.
Xem ra chủ tiệm kia không nói thật, cô ta không chỉ biết thầy tướng số hàng xóm, e rằng còn rất quen thuộc, nói không chừng có khi bọn họ căn bản chính là cùng một loại người. Trương Huyền lật đồng hồ cát lại, trên đế in một hoa văn rất nhỏ, giống như đúc hoa văn bùa chú vẽ trước cửa Phó Yên Văn.
Dù sao cũng không có việc gì, đêm nay đi thăm dò một chút là được.
...