- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2
- Quyển 1 - Chương 2
Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2
Quyển 1 - Chương 2
Thần trí từ trong bóng đêm dần dần tỉnh lại, có cái gì đó bảo anh phải kiên quyết chống cự, tiếp theo, bên tai mờ hồ nghe thấy những tiếc bước chân luân phiên nối gót nhau, tiếng bàn bạc, còn có đủ loại tiếng chuông kì quái. Niếp Hành Phong chậm rãi ngẩng đầu, sau khi mắt bắt đầu thích ứng được với ánh sáng, đầu tiên nhìn đến đồng hồ điện tử treo tường ở xa xa đang hiển thị thời gian là chín giờ sáng. Anh đang ngồi trên một cái ghế tựa ở hành lang, có rất nhiều người đi qua đi lại vội vội vàng vàng trên hành lang, không khí tràn đầy mùi nước khử trùng – anh chính là đang ở phòng cứu thương của bệnh viện.
Niếp Hành Phong cử động đầu, không bị băng bó, cũng không cảm thấy đau đớn, hồi ức mờ mịt trong nháy máy nhưng rất nhanh liền nhớ ra cảnh Cố Tử Triều bị người tập kích, vội vàng chạy đến chỗ phòng cấp cứu.
Hóa ra anh được người ta đưa đến trung tâm cấp cứu, còn hôn mê rất lâu, nhưng may mà không có chuyện gì, mong là Cố Tử Triều cũng có thể bình an như anh.
Niếp Hành Phong đi hết một vòng các phòng cấp cứu ở đây nhưng không nhìn thấy Cố Tử Triều đâu. Mỗi gian phòng đều chật kín người, hộ sĩ bận rộn chiếu cố bệnh nhân cấp cứu, toàn bộ không gian ngập tràn một không khí căng thẳng, không có ai thèm để ý đến anh, anh đành phải giơ tay ngăn trước mặt một cô hộ sĩ đang đi tới.
” Xin hỏi…”
Cánh tay vươn ra của anh xuyên qua người cô hộ sĩ, Niếp Hành Phong vẫn không kịp phản ứng liền thấy người hộ sĩ trực tiếp đi xuyên qua người anh, anh vội vàng quay đầu kinh ngạc nhìn bóng hình đối phương xa dần.
Đằng sau truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, một đám hộ sĩ đẩy xe bệnh đối diện hành lang đi tới, mọi người đều xuyên qua Niếp Hành Phong, dường như anh là không khí, chỉ tồn tại trong hư vô.
Tại sao lại có thể như thế này!? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy!?
Một nỗi sợ hãi chưa bao giờ xuất hiện xâm chiếm lấy đầu óc của Niếp Hành Phong, anh hoảng sợ nhìn bản thân, dường như không thấy gì kì lạ, nhưng… anh ngẩng đầu, nhìn cửa sổ thủy tinh của phòng bệnh, sau đó kinh hoàng phát hiện trên cửa sổ không phản chiếu lại hình ảnh của mình.
Anh chết rồi sao? Hay là hồn bị thoát ra? Hoặc là…
Não một mảng hỗn loạn, Niếp Hành Phong cẩn thận ngẫm lại những chương trình kỳ bí xem gần đây, nhưng cũng không tìm thấy cái gì hữu dụng với bản thân.
Suy nghĩ chuyển về quá khứ, từ lúc anh bị đánh ngất, đến lúc chẳng hiểu sao lại ngủ ở hành lang bệnh viện, khoảng thời gian đó nhất định phải xảy ra cái gì đó, nếu anh có thể biết được, nói không chừng còn có thể giải quyết mấy hiện tượng kỳ lạ xảy ra lúc trước, bởi vậy anh nhất định phải tìm thấy Cố Tử Triều hoặc cái người đã mang anh đến bệnh viện.
Niếp Hành Phong chạy lung tung trên hành lang, tất cả mọi người đều đi xuyên qua anh, sau một hồi hoảng loạn tìm kiếm, anh dừng lại trước một gian phòng bệnh, xuyên qua lớp thủy tinh, anh nhìn thấy người nằm bên trong – chính là cơ thể của bản thân, em trai, Tiểu Ly, còn có viên cảnh sát mới gặp một lần Ngụy Chính Nghĩa, anh vội vàng chạy vào.
Trên người anh cắm đủ loại máy móc trị liệu, máy biểu thị nhịp tim hiện lên những đường gợn sóng mỏng manh, chứng minh tính mạng anh vẫn còn – vậy tức là anh chưa chết, chỉ là đang ở trong trạng thái sống thực vật, nói thần bí một chút thì là anh đang du hồn.
” Bác sĩ không nói chủ tịch bao giờ tỉnh lại sao?” Ngụy Chính Nghĩa hỏi.
Niếp Duệ Đình lắc đầu, nhưng khiến anh ngạc nhiên là biểu tình của đứa em lại không quá lo lắng, Tiểu Ly cũng cúi đầu đùa nghịch với con mèo ở trong tay, dường như mọi người đều không để trong lòng việc anh xảy ra chuyện.
Thật đúng là không có lương tâm!
” Lại nói, cảnh cục như của Niếp gia mở ra, án kiện tôi sắp xếp một nửa đều là có liên quan đến chủ tịch.” Ngụy Chính Nghĩa nhún vai, hường Niếp Duệ Đình cười nói: ” Chủ tịch không tỉnh lại, khẩu cung cũng không thu được, nếu sư phụ còn ở đây thì tốt, sư phụ nhất định sẽ có cách.”
” Yên tâm đi, đây cũng không phải lần đầu, anh cả ngủ một hồi rất nhanh liền tinh lại, đến lúc đó thì tiếp tục lấy khẩu cung.”
” Nói ra cũng là, lần trước tai nạn xe nghiêm trọng như vậy mà da tóc chủ tịch cũng không làm sao, lần này có một gậy tính là gì chứ?” Ngụy Chính Nghĩa tiếp tục cười.
Tại nạn xe nghiêm trọng? Niếp Hành Phong cau mày, tai nạn lần trước ông nội bảo chỉ là một vụ va chạm nhỏ…
Cũng may ông nội đi du lịch rồi, bằng không nhất định sẽ lo lắng.” Hoắc Ly vỗ vỗ ngực, ” Cứ để em lưu lại chiếu cố cho Niếp đại ca.”
” Không cần đâu.” Niếp Duệ Đình nói: ” Nếu anh cả chỉ là ngủ một chút, ở cùng hay không cũng như nhau. Thực ra theo như anh thấy, mấy loại máy móc này cũng không cần dùng đến, quỷ mới biết lần này anh cả lại xuyên qua đâu.”
Tiểu tử chết tiệt, một chút cũng không quan tâm đến tính mạnh của anh, Niếp Hành Phong tức giận ném cho Niếp Duệ Đình một cái tát, nhưng rất hiển nhiên, động tác của anh chẳng hề ảnh hưởng đến Niếp Duệ Đình.
Gió lạnh thổi qua, Nhan Khai chau mày, đôi mắt lạnh lùng hướng đến trên người Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong vội vàng hỏi: ” Cậu có thể nhìn thấy tôi không?” Nhan Khai là quỷ, anh là linh hồn, cũng xem như cùng một họ, có thể nhìn thấy anh cũng không có gì là lạ.
Nhưng thật đáng tiếc, đối với sự tồn tại của anh Nhan Khai hoàn toàn không biết, đem ánh mắt chuyển qua một bên, Niếp Duệ Đình lại đột nhiên buồn rầu cau mày, tránh khỏi Ngụy Chính Nghĩa, nhỏ giọng nói với Nhan Khai: ” Nếu anh nhìn thấy linh hồn của anh trai tôi, xin anh nói với anh ấy sớm chút hồi hồn, nếu như anh ấy vẫn cứ muốn mượn cơ hội nghỉ ngơi dài hạn, một mình tôi quản lý công ty rất khổ cực nha.”
” Bỏ suy nghĩ ngớ ngẩn ấy đi.” Nhan Khai lạnh lùng nói: ” Rời đi là chân thân của chủ nhân, không phải là linh hồn bình thường, tôi nhìn không được.”
Nói hết chuyện quỷ quái này đến chuyện quỷ quái khác, Niếp Hành Phong nửa chữ cũng không hiểu, chỉ có thể bay đến trước mặt Tiểu Bạch. Tai mèo của Tiểu Bạch động mấy cái, nhưng cũng lập tức cụp xuống, không có chút phản ứng với sự tồn tại của anh.
Là sai nói mèo đen thông linh? Sau mấy lần cố gắng tiếp xúc với Tiểu Bạch đều thất bại, Niếp Hành Phong cười cười tự giễu, anh cuối cùng cũng hiểu ra một chuyện, ở đây không có ai có thể nhìn thấy anh.
” Tôi đi xem bác sĩ Cố, nếu mọi người có tin gì nhớ phải báo cho tôi ngay đấy.” Ngụy Chính Nghĩa cáo từ rời đi.
” Theo kinh nghiệm trước đây, trong một khoảng thời gian ngắn chủ tịch không thể hồi hồn.” Tiểu Bạch lười biếng ngẩng đầu, cố ý nhắc nhở, nhưng Ngụy Chính Nghĩa đã rời khỏi không thể nghe thấy.
Niếp Duệ Đình lại nghe thấy rất rõ ràng, quay đầu lại, mặt tái mét hỏi Nhan Khai ” Anh nói cho tôi biết, tại sao một con mèo lại có thể biết nói?”
Đứa em ngu ngốc, so sánh với việc mèo có thể nói chuyện, cả ngày đều bị quỷ bám không phải đáng sợ hơn hay sao?
Lại đợi một lúc dường như không có tác dụng gì, Niếp Hành Phong dời khỏi phòng bệnh, đi theo Ngụy Chính Nghĩa xuống tầng một tới một gian phòng bênh, Cố Tử Triều thực sự đang nằm nghỉ ngơi trên giường bệnh, đầu quấn băng gạc, vẻ mặt uể oải, nhìn thấy thập phần mỏi mệt, thấy Ngụy Chính Nghĩa đi vào vội vàng ngồi dậy.
” Cảm thấy như thế nào?”
” Sau đầu vẫn còn rất đau, nhưng bác sĩ nói chỉ là chấn động não nhẹ, không có gì nghiêm trọng, ở lại quan sát một chút liền có thể rời đi rồi.” Cố Tử Triều che đầu hỏi ” Điều tra có kết quả gì chưa?”
” Không có, có điều từ hung thủ giấu mặt, ở hiện trường lại không lưu lại một vết chân nào cho thấy hắn ta phải là người rất có kinh nghiệm trong việc đột nhập cướp của, hoặc là trước khi hành động đã có điều tra, có chuẩn bị mà tới.”
Cố Tử Triều bỏ kính ở sống mũi xuống, nhíu mày nói: ” Đây là phòng làm việc, không có nhiều vật quý, quan trọng nhất chỉ có tư liệu của bệnh nhân, mong rằng không bị mất.”
” Tôi đã phái người bảo vệ hiện trường, nếu ông phát hiện tư liệu bị mất liền liên lạc với tôi.”
” Cảm ơn.” Cố Tử Triều ngừng lại hỏi
” Không biết Niếp tiên sinh có làm sao không? Vì chuyện của tôi mà cuốn cậu ấy vào, tôi thấy rất có lỗi.”
” Anh ấy vẫn đang trong trạng thái hôn mê.”
Nhìn Cố Tử Triều tinh thần không quá tốt, Ngụy Chính Nghĩa tùy tiện nói mấy câu, căn dặn ông mọi việc đều phải cẩn thận xong cũng cáo từ rời đi.
Nguyên lai Cố Tử Triều cũng không nhìn thấy hình dạng của hung thủ.
Niếp Hành Phong tiếc nuối dời đi cùng Ngụy Chính Nghĩa, nghe bác sĩ phụ trách trị liệu nói rõ tình hình mới biết sau khi hung thủ rời đi Cố Tử Triều mới tỉnh lại, gắng gượng gọi điện thoại báo cảnh sát. Anh cũng chỉ bị ngoại thương, bản thân chỉ bị đánh bằng gậy đánh golf mà lại bị hôn mê một thời gian dài, bác sĩ cũng nói thật là kì quái.
” Nếu là người khác tôi có thể khẳng định là người này đã trở thành người thực vật, khả năng tỉnh là trên chín mươi phần trăm, nhưng Niếp tiên sinh a, cậu ấy cát nhân thiên tướng, có thể không cần đến mấy ngày liền có thể tỉnh lại.”
Cái gì cơ, sao ai cũng có thể khẳng định rằng anh không xảy ra chuyện gì? Nếu như anh thực sự không có chuyện gì, vậy tại sao vẫn còn ở đây lang thang như một du hồn? Đây rốt cuộc là bệnh viện hay là viện thần toán?
Nhìn Ngụy Chính Nghĩa rời đi, Niếp Hành Phong tức giận đạp máy bán nước bên cạnh một cái, đương nhiên hành động của anh chẳng làm tổn hại gì được cái máy kia.
Đang rất buồn bực, đăng sau đột nhiên truyền đến một cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, Niếp Hành Phong quay ngoắt lại.
Đối diện hành lang, một vị bác sĩ trẻ tuổi hướng anh đi đến.
Vóc người đó thon dài gầy mảnh, tóc đen xõa xuống vai, tướng mạo tuấn tuấn, mang một phần vẻ đẹp tao nhã cổ điển, Niếp Hành Phong bừng tỉnh, cảm thấy người đó như từ trong bức họa cổ bước ra, mọi người xung quanh đi lại hỗn loạn, nhưng không có cách nào che khuất được vẻ đẹp ấy.
” Cậu…”
Mơ hồ cảm giác người kia có thể nhìn thấy mình, Niếp Hành Phong vô thức tiến lên trước, nhưng thất vọng phát hiện đối phương thực ra đang nhìn vách tường đằng sau mình. Đó là một bức tường kính, có thể nhìn thấy toàn thân mình, lúc chàng trai nhìn vào gương sửa sang lại áo, Niếp Hành Phong cảm thấy trên người câu ta phát ra một luồng lãnh khí cực mạnh, đôi mắt cậu ta là một màu tím nhạt giống hoa đinh hương, một màu tím thanh nhã, băng lạnh.
” Bác sĩ Lạc, sau này còn nhờ anh chỉ giáo nhiều nhiều a.”
Một cô hộ sĩ đi ngang qua, điệu đà chào hỏi cậu ta, một vài nữ sinh nhiệt tình còn đưa những món quà nho nhỏ, túi áo của chàng trai phình to chứng mình trên đường đi đã nhận không ít quà.
Thật là một bác sĩ tài hoa nha, lấy tuần suất ra vào bệnh viện của Niếp Hành Phong mà nói, bác sĩ anh không biết trong này không nhiều, theo như mức độ được hoan nghênh của chàng trai này có thể thấy, bát quái của bệnh viện Thánh An một khoảng thời gian tương đối dài sau này chắc chắn sẽ rất hưng thịnh.
Cảm thán một chút, Niếp Hành Phong tiếp tục bay về phía trước, anh không biết, chàng trai ở chỗ ngoặt quay đầu lại nhìn anh vẻ lạnh giá trong đôi con ngươi tím đông lại thêm mấy phần.
” Niếp Hành Phong, là anh sao?”
Bây giờ nên làm thế nào, không thể trông cậy vào bác sĩ, đứa em lại càng không phải nói, nếu như anh vẫn cứ phiêu đãng như bây giờ, nói không chừng thực sự sẽ bị âm sai nhận nhầm thành cô hồn dã quỷ mà bắt đi. Nghĩ lại những tình tiết trong những tiết mục kì bí, Niếp Hành Phong thở dài tự giễu.
” Cô ơi, xin hỏi phòng bệnh của Niếp Hành Phong tiên sinh ở tầng mấy?” một giọng nói rất quen truyền đến, trong trẻo nhàn nhạt, là Trương Huyền.
Niếp Hành Phong theo tiếng nói nhìn lại, thấy cậu đang dựa vào chỗ quầy hỏi đáp bắt chuyện với hộ sĩ, sau khi bị từ chối cung cấp tình hình của bệnh nhân, cậu tiếp tục tiếp cận, rất nhanh hộ sĩ liền bị cậu đùa cho bật cười, giúp cậu kiểm tra số phòng bệnh.
Không hổ là làm thám tử, đơn giản như vậy đã lấy được thông tin về tay.
Đối với bản lĩnh cao cường của Trương Huyền, Niếp Hành Phong nói không được đó là khâm phục hay buồn cười, thật là sao cậu ta lại có thể đến đây, nhìn cậu hỏi xong quay người chạy lên lầu, Niếp Hành Phong vội vàng đuổi theo kéo cậu lại.
” Trương Huyền.”
Không có cảm giác tứ chi bị xuyên qua, lần này, anh lại nắm chặt được tay Trương Huyền, một cỗ ấm áp truyền đến, trong lòng bàn tay xuất hiện độ ấm của đối phương. Trương Huyền quay đầu, nhìn thấy anh, kì quái nhướn mày ” A, chủ tịch, sao anh lại ở đây?”
Cậu trên dưới quan sát Niếp Hành Phong ” Nhìn anh rất có tinh thần nha, đài truyền hình lại còn nói anh bị trọng thương.”
Hai tay nắm lấy nhau, Niếp Hành Phong cảm thấy một loại vui mừng không thể nói ra, nỗi sợ khi không thể tiếp xúc với người khác vì sự xuất hiện của Trương Huyền mà
liền biến mất, anh chậm rãi nói: ” Tốt quá, cậu có thể nhìn thấy tôi.”
” Thị lực của tôi hai chấm không, làm sao lại không nhìn thấy anh?”
Tưởng Niếp Hành Phong nói đùa, Trương Huyền thân thiết vỗ vai anh. Chiêu tài miêu sống sờ sờ ở trước mặt, dù cho nhắm mắt cậu cũng tuyệt đối nhìn ra.
” Bởi vì tôi đã ly hồn.” Niếp Hành Phong phát hiện tiểu thám tử có lúc rất trì độn, rõ ràng mọi người xung quanh nhìn cậu nói chuyện với không khí đều bày ra một mặt quỷ dị, cậu lại không hề phát hiện.
” Cậu không nhìn thấy sao? Ở đây ngoài cậu ra không ai có thể nhìn thấy tôi.”
” A! ”
Nghe Niếp Hành Phong nói, Trương Huyền mới phát hiện ra có điều không thích hợp. Cậu tránh né ánh nhìn chằm chằm của mọi người, kéo Niếp Hành Phong đến một góc yên tĩnh, hỏi: ” Xảy ra chuyện gì vậy? Anh tại sao lại trở thành du hồn thế này?”
” Tôi cũng không biết, vừa tỉnh lại liền như thế này. Trước đừng nói vội, theo tôi đi.”
” Đi đâu? ”
” Phòng bệnh của tôi. Cậu không phải là thiên sư sao? Xem xem có thể giúp tôi hồi hồn không.” sau hai lần tiếp xúc đã giúp Niếp Hành Phong hiểu không ít thói hư tật xấu của Trương Huyền, nói: ” Tiền không phải là vấn đề, chỉ cần cậu có thể giải quyết phiền phức, giá tiền tùy cậu nêu.”
” Tiền không là vấn đề, vấn đề là…” quay đầu sang một bên, Trương Huyền nhỏ giọng nói: ” Tôi chỉ là một thiên sư gà mờ…”
Phòng bệnh rất yên tĩnh, Niếp Duệ Đình với Hoắc Ly đều rời khỏi, nhìn bản thân đang hôn mê trên giường bệnh, Niếp Hành Phong hỏi Trương Huyền, ” Cậu có thể giúp tôi không?”
” Về mặt chủ quan, tôi rất vui được giúp anh.”
Trương Huyền xoa xoa mặt Niếp Hành Phong, thành thật mà nói, da dẻ của chiêu tài miêu không phải là tốt bình thường, quay đầu hỏi anh bình thường hay dùng kem dưỡng da gì, phải biết rằng, muốn làm một thám tử thành công, tướng mạo cũng rất quan trọng.
Sờ xuống dưới một chút, da thịt chắc chắn mềm dẻo, là kết quả của việc tập luyện hàng ngày; ngón tay thon dài mềm mại, vừa nhìn là biết không phải làm qua việc nặng bao giờ. Trương Huyền tấm tắc hâm mộ, Trên thân thể Niếp Hành Phong vô lễ chẳng kiêng nể gì một lúc, mới lưu luyến rời tay, quay đầu nhìn Niếp Hành Phong, ” Nhưng theo tình hình khách quan mà nói, đây là một án rất khó nha.”
Anh sớm đã nhìn ra rồi.
Ngay lúc Trương Huyền đang phi lễ cơ thể của anh, Niếp Hành Phong đã không ôm hi vọng gì với cậu thám tử kiêm thiên sư này, chẳng qua bây giờ ngoài cậu ta có thể nhìn thấy mình ra, trừ cầu cậu ra thì anh cũng chẳng biết phải nhờ ai nữa.
” Đừng lo lắng, tôi quay về sẽ kiểm tra lại sách, nhất định sẽ tìm ra biện pháp giải quyết.”
Nghĩ đến nếu mình có thể giải quyết đại án này, bản thân nhất định sẽ kiếm được một khoản, mắt Trương Huyền cười thành hình bán nguyệt. Vì tiền đồ xán lạn trước mặt, cậu hạ quyết tâm, xoay người chạy khỏi phòng bệnh, nghĩ một chút lại quay trở lại, hỏi Niếp Hành Phong ” Chủ tịch, anh thì làm sao bây giờ? Ở đây chờ tôi? Hay cùng tôi về nhà tìm tài liệu?”
” Tôi…”
Không đợi Niếp Hành Phong trả lời, tay liền bị Trương Huyền kéo ” Thôi được rồi, tôi mang anh về nhà. Dương khí của bệnh viện quá nặng, là nơi hắc bạch vô thường thích đến ngắm cảnh nhất, nếu như anh không cẩn thận sẽ bị bắt kéo đi.”
Vào thang máy xuống dưới, Niếp Hành Phong nghe thấy bên tai truyền đến tiếng huýt sáo vui vẻ, anh quay đầu nhìn, Trương Huyền đang dựa vào vách tường, một mặt cười vui vẻ, đôi mắt xanh biếc dường như cũng theo tâm tình tản ra ánh sáng xanh sứ tuyệt đẹp.
” Cậu hình như rất vui vẻ.”
Có thể cầm gõ gậy trúc của chủ tịch Niếp Thị, Trương Huyền đương nhiên rất vui vẻ, nhưng trước người đang gặp chuyện không tốt chớ có đắc ý, điểm nhân tình thế sự này cậu cũng hiểu được, vội vàng nghiêm mặt nói: ” Thực ra là tôi phát hiện mắt âm dương của tôi vậy mà rất lợi hại, thế nên rất vui a.”
” Cậu ngày nào cũng vui vẻ như vậy sao?”
” Hầu như vậy, nhưng cũng không phải là tuyệt đối, như tối qua liền toàn bộ hỏng bét, tôi bị anh dọa sợ, đến giờ ngay một miếng cơm cũng chưa ăn đây.”
Thực ra là muốn mượn cơ hội cùng chủ tịch Niếp Thị gặp mặt rồi đi ăn cơm, ai biết không như tính toán của mình, chờ đến nửa đêm cũng không thấy Niếp Hành Phong liên lạc, tức giận ôm bụng đói đi tìm Chu Công, sáng sớm nay xem ti vi mới biết tin bác sĩ tâm lý Cố Tử Triều xảy ra chuyện. Phía trên không có tên của Niếp Hành Phong, nhưng tính toán theo thời gian, Trương Huyền lập tức liền đoán được người bệnh nhân không may ấy chính là Hành Phong, vì vậy bữa sáng cũng không ăn, liền một mạch chạy ngay đến bệnh viện.
Tự dưng lại lo lắng cho một người như vậy thật không phù hợp với tính cách của cậu, là bởi vì thân phận Niếp Hành Phong còn có nhân tố khác? Trương Huyền không biết, cậu chỉ biết mỗi lần nhìn thấy Niếp Hành Phong tâm liền rớt xuống một cái.
” Cảm ơn.”
Nghe lời giải thích của Trương Huyền, Niếp Hành Phong rất cảm động, Trương Huyền lại cười, đưa tay vỗ vỗ vai anh, ” Khách khí gì chứ? Chúng ta là bạn mà.”
Trước khi tiền bồi thường xe chưa được thanh toán, cậu làm sao có thể để chiêu tài miêu xảy ra chuyện gì có đúng không?
Đi tới chỗ đỗ xe, Trương Huyền kéo chiếc xe Sheep, so với thân thể thon dài rắn rỏi của cậu, chiếc xe lại hơi thanh tú, nhìn qua có chút chẳng ra cái gì.
” Lên xe đi.” Cậu vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau nói.
” Cậu, để cậu với tôi ngồi chung?”
Cái xe nhỏ như vậy, Trương Huyền ngồi một mình đã thấy không bình thường rồi, nếu còn thêm anh nữa… Niếp Hành Phong không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng kì quái ấy.
” Dù hơi nhỏ nhưng anh là linh hồn nha, cũng không nặng, không lo đè hỏng xe tôi.”
” Đây không phải là vấn đề nặng nhẹ.” mà là hai đại nam nhân cùng ngồi lên chiếc xe nhỏ xíu, cảm giác đều rất kì lạ nha.
Trương Huyền dường như hiểu được, cổ tay xoay một phát, như biến trò ảo thuật, một sợi dây vàng nhạt từ tay áo của cậu rơi ra, dương quang theo chuyển động của sợ dây tơ tằm thành hai đạo ngân quang.
” Đây là cái gì?” Phát hiện tiểu thần côn cũng có chút tài năng, Niếp Hành Phong thu hồi lòng khinh thường.
” Không biết, lúc tôi mới học đạo pháp tự tôi lĩnh ngộ được, tôi đặt cho nó cái tên rất hay – Sách Hồn Ti (*)”
(*) sợi dây tìm hồn
Trương Huyền kéo tay Niếp Hành Phong, tay anh rất ấm, hoàn toàn không có âm khí nên có của linh hồn. Đôi mày đẹp đẽ cau lại, rất có khí chất của chiêu tài miêu nha, mang về nhà đầu tiên phải cúng thần tài hai ngày trước nha.
Cậu buộc Sách Hồn Ti vào tay Niếp Hành Phong, ” Nếu anh đã không muốn ngồi xe của tôi, vậy thì chỉ biết dùng cách này tôi, bằng không linh hồn quá nhẹ, rất dễ bị gió thổi bay. Công dụng Sách Hồn Ti của tôi anh có thể yên tâm, so với vũ khí của người nhện còn lợi hại hơn gấp trăm lần.”
” Cậu không phải đã chuẩn bị…”
Niếp Hành Phong chưa kịp nói ra suy nghĩ của mình, Trương Huyền đã nhảy lên xe, khởi động động cơ, lái xe đi mất.
Đúng như dự liệu, Niếp Hành Phong bị lực quán tính kéo đi, bay theo hướng xe đi, cũng may linh hồn rất nhẹ, có thể bay lượn nhẹ nhàng giữa không trung, nếu bỏ qua các loại xe cộ không ngừng lao đến trước mặt thì cũng có thể nói là thoải mái. Nhưng Niếp Hành Phong cũng không nhàn rỗi thưởng thức phần thoải mái này, anh vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với trạng thái linh hồn này của mình, lại nhìn những chiếc xe ngược lại chạy như bay, không ngừng xuyên qua thân thể của mình, như những pha hành động nguy hiểm được đóng đẹp đẽ bắt đầu được công chiếu.
Sau nửa giờ trong trạng thái phiêu du, cuối cùng cũng dừng lại, Trương Huyền đỗ xe trước một khu nhà cũ, Niếp Hành Phong cũng lảo đảo bay xuống, tay Trương Huyền kéo một cái, rất tự nhiên thu lại Sách Hồn Ti hỏi: ” Cảm thấy như thế nào?”
” Cậu coi tôi là diều để cậu thả chắc!” Niếp Hành Phong tức giận nói.
Nếu kỹ năng lái xe của tiểu thần côn tốt một chút còn đỡ, đằng này lại cực kì tồi tệ, hại anh cả đường phải tiếp xúc thân mật với N cái xe, nếu như là cơ thể thật thì anh đã sớm bị đâm đến nhão nhoét rồi.
” Tối qua anh thả tôi như thả bồ câu, hôm nay tôi thả anh như thả diều một chút, coi như hai chúng ta hòa nhau.” Trương Huyền chẳng hề để ý nói.
Cái tên đáng ghét này tuyệt đối là cố ý!
Lực tự kiềm chế vẫn luôn được Niếp Hành Phong tự hào đối với Trương Huyền hoàn toàn biến mất, đang định dùng vũ lực giáo huấn cậu ta một trận, đột nhiên đinh đầu truyền đến tiếng cửa sổ mở, Trương Huyền vội vàng kéo anh tránh qua một bên, cùng lúc đó một chậu nước bẩn từ trên hắt xuống.
” Người đó tại sao không biết nói đạo lý như vậy?”
Với thắc mắc của Niếp Hành Phong, Trương Huyền cười cười: ” Anh ở mấy ngày liền quen thôi.”
Cậu khóa kĩ xe, hai miếng vỏ chuối lại từ trên trời bay xuống, nhìn cậu ung dung né thoát, Niếp Hành Phong bật cười: ” Cậu dường như là rất quen.”
” Đó là đương nhiên, mặc dù làm như vậy thật không có đạo lý, nhưng như vậy tuyệt đối có thể giúp luyện tập năng lực phản ứng, đây là điều kiện cơ bản của nghề thám tử nha, anh xem thần lực trăm bước của tôi có phải luyện rất tốt không?” Trương Huyền kéo Niếp Hành Phong mấy cái liền chui vào khu nhà, ” Trong này an toàn rồi, có thể từ từ đi.”
Đây là một khu nhà nhỏ rất cũ kĩ, bên ngoài chất một đống rác vừa loạn vừa bẩn, bởi vì thời tiết đã nóng lên, tản ra một mùi kì quái; hành lang bên trong rất tối tăm, bởi vì chủ hộ bày hết đồ vật của nhà ra ngoài, đường đi vì vậy cũng khá chật hẹp, Niếp Hành Phong không khỏi nhíu chặt mày.
” Ở đây không có nhân viên quản lý sao? Môi trường như vậy đối với mọi người đều không tốt, tại sao không có người thay đổi? ”
” Khu nhà ở này sắp tới sẽ bị dỡ bỏ, ai thèm dính vào nữa? Lại nói, một tháng ba nghìn tệ, anh còn đòi nhà tốt sao?” Trương Huyền đi đến chỗ ở ở tầng ba, mở cửa nói: ” Nhưng anh đừng lo, trong nhà tôi rất sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại đồ vật linh tinh.”
Lời vừa nói xong, một con vật màu đen liền bay ra, Trương Huyền trong nháy mắt liền vội vàng vung tay, bắt lại đồ vật đang lao ra ngoài cửa, sau đó rất bình tĩnh nhìn khuôn mặt đầy hắc tuyến của Niếp Hành Phong.
” Đây là từ nhà bên cạnh chạy tới, cái loại tình hình này, nếu anh không để ý đến nó thì nó sẽ giống như không tồn tại.”
” Hiểu rồi.” Chủ tịch Niếp rất buồn bực thừa nhận thuyết duy vật của Trương Huyền.
Bình tĩnh mà xem xét, nhà Trương Huyền đúng là rất sạch sẽ, chỉ có điều hơi nhỏ. Phòng bếp cũng là phòng khách, ngoài ra còn có một phòng ngủ nhỏ, bên trong phòng khách trừ một bộ sô pha cũ với ti vi ra, bắt mắt nhất chính là bàn thờ ở ngay giữa nhà. Trong phòng vấn vít khói hương, cảm nhận mùi thơm thoang thoảng, lòng Niếp Hành Phong đột nhiên xuất hiện một cảm giác thân thiết kì lạ.
Trương Huyền đến trước bàn thờ, cung kính thắp ba nén hương, nhìn cách vái lễ rất thành thạo của cậu, Niếp Hành Phong hỏi: ” Thiên sư đệ tử nào cũng thành kính như vậy sao?”
” Nếu không thành kính chút, nhỡ may làm tổ sư gia nổi giận sẽ thu lại pháp lực của anh nha.”
Trương Huyền thắp hương xong liền chạy vào phòng ngủ, Niếp Hành Phong cũng vào theo, nhìn thấy cậu lôi từ giường ra một cái va li tài liệu rất to, cúi đầu chăm chú tìm kiếm sách ở bên trong, vừa tìm vừa nói: ” Chủ tịch tình trạng của anh thật phiền toái nha, không giống với những linh hồn trước đây tôi nhìn thấy, vừa giống linh hồn thoát ra lại vừa không giống, nói chết thì rõ ràng chưa chết, tôi cần phải nhanh chóng đưa anh hồi hồn, bằng không người nhà anh nhất định sẽ rất lo lắng a.”
Bọn họ đều rất yên tâm, nghĩ đến phản ứng của đứa em, Niếp Hành Phong vừa tức giận vừa buồn cười.
Trương Huyền chìm trong đống sách tìm kiếm hơn nửa tiếng, Niếp Hành Phong ngồi bên cạnh nhìn rất nhàm chám, cuối cùng không nhịn được nói: ” Hồi hồn cứ từ từ tính, cậu có khẩu quyết nào có thể biến thôi thành thực thể không?”
Anh thực sự không chịu nổi cái trạng thái lơ lửng này, ngoài Trương Huyền ra, anh không có cách nào tiếp xúc với vật khác, thêm chút nữa chắc anh điên mất.
” Khẩu quyết? ”
Trương Huyền vò đầu, khẩu quyết hẳn là có nhưng cậu không nghĩ ra. Đương nhiên, không nghĩ ra được cũng không dám nói với Niếp Hành Phong, bật ngón tay một cái nói: ” Không có, nhưng tôi có nước bùa, anh chờ một chút.”
Không lâu sau, một bát nước bùa xuất hiện trước mặt Niếp Hành Phong, nhìn trong bát là một thứ dung dịch đen xám kì dị, lại nhớ về kí ức không mấy vui vẻ thời bé, Niếp Hành Phong cau mày: ” Cái thứ này của cậu uống được không vậy?”
” Tuyệt đối không có vấn đề gì! ” Trương Huyền thề thốt đảm bảo.
Nghe mấy câu nói Niếp Hành Phong cũng đành tin uống vào thứ nước bùa của Trương Huyền.
Mười lăm phút sau, một hồi tiếng nôn mửa từ trong nhà vệ sinh truyền ra, cùng với đó là tiếng xả nước không ngừng, Trương Huyền dựa lên sô pha nhàn nhã xem ti vi, đối với nơi phát ra âm thanh kia làm như không nghe thấy.
Lại mười lăm phút nữa trôi qua, Niếp Hành Phong cuối cùng cũng ra khỏi nhà vệ sinh, người khom xuống như nửa cây cung, sắc mặt tái xám, Trương Huyền chạy đến dìu anh ngồi xuống hỏi: ” Tốt chút nào chưa? Chủ tịch anh đừng tức giận, tôi cũng không cố ý mà, không phải là sai sót gì lớn mà chỉ là nôn mửa nhẹ thôi, không có chuyện gì a.”
Chỉ là nôn mửa nhẹ? Anh gần như sắp nôn cả túi mật ra ngoài luôn rồi. Niếp Hành Phong nằm trên sô pha hữu khí vô lực nghĩ, phải chăng kiếp trước mình đã làm chuyện gì ác nên kiếp này mới đen đủi gặp phải tiểu thần côn hạng ba này.
Trương Huyền bên cạnh bắt đầu lảm nhảm: ” Anh xem, anh không phải đã có thể tiếp xúc với vật thể khác rồi sao? Mặc dù anh vẫn chưa hoàn toàn thành thật thể, nhưng không sao, tôi lại tiếp tục giúp anh điều chế thuốc, lần này bảo đảm anh uống xong lập tức hiện hình.”
” Trương Huyền.” giương mắt nhìn Trương Huyền, Niếp Hành Phong gằn từng chữ ” Cả đời này của tôi nếu còn uống bất kì thứ nước bùa gì của cậu thì tôi sẽ mang họ cậu luôn.”
Trương Huyền nháy nháy mắt ” Này, lời thề này anh nói có phải quá độc không? Nếu muốn hồi hồn cũng phải uống nước bùa thì sao? ”
Không thèm để ý tới cậu, nói thật ra là không còn sức để để ý, Niếp Hành Phong nhắm mắt lại, nằm trên sô pha nghỉ ngơi, cũng may Trương Huyền không tiếp tục khiến anh khó chịu nữa nói ” Tôi đói rồi, đi nấu cơm đã, hồi hồn cũng để ăn cơm xong rồi tính.”
Trương Huyền hừ nhẹ một cái rồi chạy vào bếp nấu cơm, một lúc sau, một mùi thơm mê người truyền đến, cậu hỏi: ” Chủ tịch, cơm tôi nấu anh có ăn không? ”
Du hồn thì không cần ăn cơm sao? Nếu không đói Niếp Hành Phong đã cự tuyệt rồi.
Thức ăn rất nhanh liền được bày lên bàn, mì nấu đơn giản cùng với hai đĩa dưa muối, Trương Huyền ngồi xuống ăn cơm, Niếp Hành Phong chậm chạp đi đến, ngồi xuống trước mặt cậu hỏi: ” Cậu không cần đi làm à? ”
” Cần nha, nhưng nghề nghiệp của chúng tôi có đội co dãn thời gian rất lớn, không cần ngày ngày đều phải đến báo danh, vừa hay tôi cũng mới giải quyết xong một án, định chiều sẽ viết báo cáo sáng mai gửi ông chủ.”
Trương Huyền chạy vào phòng bếp múc một bát mì lớn bê đến trước mặt Niếp Hành Phong ” Anh có cảm giác, có nhiệt độ cơ thể, rất khác so với những linh hồn bình thường khác, vì vậy cũng sẽ bị tiêu hao sinh lực, thế nên trước ăn một chút giữ gìn thể lực nha.”
Bên trên có đặt một quả trứng trần nhìn rất ngon, lại dưới ánh mắt xanh lam chăm chú của Trương Huyền, Niếp Hành Phong không kìm được liền cầm đũa bắt đầu ăn.
Trương Huyền cười, mắt uốn thành hình trăng lưỡi liềm hỏi: ” Vị không tồi nha?”
” Rất ngon, nhìn không ra cậu cũng biết nấu ăn đấy.”
” Nếu liên tục ba tháng anh phải ăn mì nấu thì cũng có thể nấu rất ngon nha.”
” Hả?”
” Không có gì, ăn nào ăn nào.”
Ăn xong, Niếp Hành Phong mang bát đũa vào phòng bếp rửa, Trương Huyền ngăn cản ” Anh là tổng giám đốc nha, loại việc này để tôi làm là được rồi.”
” Lúc trước tôi sống một mình ở nước ngoài, loại việc này cũng đều tự mình làm cả.” Niếp Hành Phong úp bát đã rửa sạch sẽ lên giá.
” Không nghĩ tới đường đường là chủ tịch tập đoàn tài chính liên quốc gia cũng keo kiệt như vậy, ngay một chút tiền công nho nhỏ này cũng không muốn bỏ ra.” Trương Huyền liệu việc như thần gật gù ” Nhưng ở nhà qua ngày cũng cần phải tiết kiệm chút mới phải, xem ra gia đình anh giáo dục rất tốt.”
Khóe miệng Niếp Hành Phong giật giật mấy cái, nghĩ thầm cái loại khen ngợi này anh cũng không dám nhận.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2
- Quyển 1 - Chương 2