Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Quyển 7 - Chương 23: Tiểu phiên ngoại nho nhỏ: Con cáo nhà niếp nói tiếng quỷ con đường hồ Ly

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thôi nôi Tiểu Mãn.

Trong tiệc mừng sinh nhật, Nho Chua khoe khoang thành quả huấn luyện của mình.

"Búa!"

Đưa bé trong làn trúc nghe lời giờ nắm tay nhỏ xíu ra.

Nho Chua đắc ý giơ hai ngón tay: "Kéo!"

Nắm tay nhỏ biến thành chữ V.

"Bao!"

Bàn tay nhỏ xòe ra.

"Tiểu Mãn chơi rất vui đúng không?" Nho Chua chống nạnh kiêu ngạo cười to, đứa bé không hiểu chuyện cũng cười theo nó.

"Chơi gì mà vui! Đó là con trai của ta, không phải là thú cứng hay là đồ chơi của nhà mi!" Kỳ Chính Dương giận dữ gân xanh nổi đầy đầu.

Nho Chua trừng lại: "XX?"

Bàn tay nhỏ đưa ra, bốn ngón khép lại, ngón giữa dựng thẳng lên, mặt Kỳ Chính Dương chuyển sang màu trắng, dùng tư thế rất lộng lẫy ngã xuống bại trận.

Nho Chua PK Kỳ Chính Dương.

Round one, Kỳ chính Dương bại trận.

Sinh nhật sáu tuổi của Tiểu Mãn.

Nho Chua đến trường đón Tiểu Mãn về nhà, đem mười cái bánh kem còn nhỏ hơn bàn tay Tiểu Mãn ra tặng nó.

"Tiểu Mãn, tớ bị cha cậu đì không có tiền rồi, chỉ có thể mua size này cho cậu thôi."

Hương hồ ủ rũ, Tiểu Mãn nghiêng đầu mυ"ŧ ngón tay.

Tiệc sinh nhật tối hôm đó, Kỳ Chính Dương đang muốn tặng cho tiểu thọ tinh một nụ hôn chúc mừng thì bị bàn tay nhỏ bé đẩy ra.

"Công ty của ba ba vẫn giữ lại chị xinh đẹp này à?" Tiểu Mãn chỉ vào bìa một quyển tạp chí nào đó nhìn qua rất bắt mắt, vẻ mặt thành thật.

Mày liễu của Bùi Linh dựng thẳng, tiểu hồ ly quay mặt trộm cười, Kỳ Chính Dương mỗi năm sắc mặt lại trắng thêm một chút.

Tính từ ngày hôm đó, Kỳ Chính Dương ngủ sô pha một tuần.

Round two, Kỳ chính Dương lại thảm bại như cũ.

Sinh nhật mười tám tuổi của Tiểu Mãn.

"Cô này mập quá, Tiểu Mãn đè không nổi, pass; cô này quá ốm. Buổi tối dắt ra khỏi cửa người ta sẽ tươtng rằng Tiểu Mãn đang bị một bộ xương khô ám quẻ, pass; cô này cao quá, lẽ nào để Tiểu Mãn phải ngước nhìn cô ta sao? Thiệt không ngờ thân là ông chủ lớn của một công ty điện ảnh mà ông lại không có mắt nhìn như vậy, pass; cô này ngực quá bự, Tiểu Mãn đã qua cái thời bú sữa mẹ rồi, pass..."

Nho Chua chỉ tay năm ngón, ảnh chụp các minh tinh cùng chung số phận tung bay đầy trời như hoa tuyết, sắc mặt của Kỳ Chính Dương cũng không ngoại lệ biến thành màu tuyết luôn, giận dữ: "Ta đang tìm bạn gái cho con trai ta, không liên quan đến ngươi ngoài như mi!"

"Không liên quan?" Nho Chua híp mắt, mắt phượng nồng đậm nét cười yêu nghiệt: "Tổng giám đốc đại nhân thân mến, hỏi con trai ngài thử xem. chúng tôi có đạt đến mức độ quan hệ cùng ăn cùng ở cùng ngủ với nhau chưa nào?"

Sắc mặt từ xanh chuyển sang đỏ, khả năng thay đổi sắc mặt của Kỳ Chính Dương lại bổ sung thêm màu mới, tay run rẩy chỉa chỉa vào bọn nó, định nói, nhưng không thành công: té xỉu, lại rất thuận lợi.

"Ba cần phải đến bác sĩ thôi." Tiểu Mãn lo lắng: "Ông ấy thế mà lại bị Alzheimer, không nhớ được chuyện chúng ta từ nhỏ đã cùng ăn cùng ngủ cùng ở bên nhau."

Sau lưng, một cái đuôi hương hồ vui vẻ đến đến mức vẫy vẫy không ngừng, phát ra vô số tràng cười gian xảo.

Round three. Kỳ Chính Dương đại bại một cách hoàn mỹ như trứng gà rơi trên đất - nát bét.

Sinh nhật hai mươi sáu tuổi của Tiểu Mãn.

Một căn phòng trên tầng cao nhất của khu chung cư cao cấp.

Ma thuật gia Bộc Đào được yêu thích nhất thế giới hiện nay đang ngồi trên ghế, trước mặt đặt một cái bánh sinh nhật cắm hai mươi sáu ngọn nến, một bàn thức ăn và rượu vô cùng phong phú, đối diện có một ly rượu đã được rót ra sẵn, nhưng không có ai ngồi đó.

Có một chút cô quạnh, lần đầu tổ chức sinh nhật cho người đó mà nhân vật chính của buổi tiệc lại không có bên cạnh.

Chuông cửa vang lên, Bộc Đào đi ra mở cửa, đứng trước mặt y là một chàng trai cao lớn giống như mình, mấy chục năm như cái nháy mắt tao nhã lướt qua, đứa bé mềm mại đáng yêu đã trưởng thành thành một chàng trai ôn hòa tuấn nhã trước mặt.

"Cậu năm nào cũng đến giành tổ chức sinh nhật với ba, năm nay sao không đến?" Bác sĩ trung y Bùi Thiểu Lăng chậm rãi bước vào.

Cô tịch như tuyết bị nụ cười sáng lạn của đối phương hòa tan, Bộc Đào vội vàng kéo Bùi Thiểu Lăng ngồi vào chỗ người chủ trì.

"Tuổi thọ của con người có hạn, tớ nghĩ mình nên rộng lương một chút, để ông chủ lúc còn sống được hưởng thụ tình phụ tử thiêng liêng." Trong giọng nói của Bộc Đào chất chứa rất nhiều cảm xúc.

"Ba với mẹ đã đồng ý lời mời đến Australia tham gia một bộ phim bom tấn, ông ấy là fan cứng của nữ diễn viên chính, cho nên vừa nhận được thư mời đã lập tức xuất phát ngay." Bùi Thiểu Lăng nhìn y. "Tớ nhớ hình như nữ diễn viên đó với cậu là bạn tốt thì phải?"

"Tấm lòng íanboy lớn hơn cả tình cha con. Tiểu Mãn, nén bi thương mà thuận theo tự nhiên đi thôi."

"Đồ ăn hình như đã được chuẩn bị xong xuôi từ sáng sớm phải không?"

"Ma thuật gia cũng cần phải ăn cơm mà."

"Còn có bánh sinh nhật nữa."

"Được ăn bánh sinh nhật không phải là độc quyền của birthday boy đâu nhé."

"Nho Chua, chẳng lẽ cậu không nên giải thích một chút về hành vi của mình hay sao?"

"Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Mãn!"

« HOÀN »
« Chương TrướcChương Tiếp »