Chương 48

Tôi nhìn quanh thì thấy một đống xác chết nằm trong góc phòng, có những cái xác đã biến thành xương, có cái mới khô héo. Tất cả bọn họ đều giống nhau là trên người cùng có vết móng vuốt dài, nằm rải rác bên cạnh những cái xác chính là cuốc, xẻng.

Có vẻ như họ lần lượt bước vào đây nhưng lại xảy ra tranh chấp dẫn đến mất mạng.

Không xong, có nguy hiểm.

Tôi vội vàng quay lại thì thấy Đinh Tổ Dục đã cởi mũ bảo hiểm, trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ, cả người ôm lấy thân rắn đỏ hôn không ngừng trong miệng còn phát ra tiếng rêи ɾỉ...

Đuôi con rắn lúc này từ cổ cậu ta trườn xuống.

Tôi và Tần Yến nhìn nhau, ra hiệu cho cậu ấy lùi lại, nhanh chóng cắt ngón tay đem máu vẩy lên mặt Đinh Tổ Dục.

Đinh Tổ Dục run lên 2 lần rồi mới tỉnh táo, khi nhìn thấy chính mình đang ôm con rắn, cậu ta bắt đầu hét ầm lên.

Con rắn đỏ từ phía sau há miệng ra, đuôi rắn nhanh chóng quấn quanh eo cậu ta, Đinh Tổ Dục dần dần khó thở sắc mặt tím tái.

Sau đó tôi mới nhìn rõ con rắn đỏ này dài ít nhất 5m, đôi mắt đen, đang nhìn tôi bất mãn và nôn ra máu.

Đó là một con mãng xà màu đỏ.

Tôi nhanh chóng nhặt hòn đá lên và ném thật mạnh: “Con rắn nhỏ, nếu có bản lĩnh thì đến đây mà bắt tao đi này.”

Sau khi nghe xong, nó giận dữ mở miệng, dùng đuôi hất văng Đinh Tổ Dục ra và thân hình to lớn của nó lơ lửng trước mặt tôi.

Như để chứng tỏ rằng nó không phải là một con rắn nhỏ mà là một mãng xà, nó gầm lên, lao đến tấn công tôi.

Không nghĩ tới còn rất sĩ diện nha.

Tôi quỳ rồi trượt xuống dưới thân rắn của nó, rút thanh nhuyễn kiếm của mình ra đâm vào nhưng cũng chỉ làm nó bị thương ngoài da thôi.

*Nhuyễn kiếm: là thanh kiếm có thể uốn cong, lưỡi kiếm mỏng

Vảy của nó rất cứng không thể chém được nên tôi phải đạp mạnh nó rồi dùng lực để bay ra ngoài.

Con trăn đỏ đuổi theo tôi mấy vòng khiến tôi thở hồng hộc vì mệt.

Tôi lấy lá bùa từ trong túi ra, lập tức nói: "Tần Yến, dẫn Đinh Tổ Dục đến lối đi bên phải lăng mộ."

Con trăn đỏ nổi điên lao đến tấn công lần nữa.

Tôi nhanh chóng né tránh, nhìn nó há cái miệng khổng lồ, tôi dùng sức nhảy lên bức tường đá, khi nó đến gần, tôi lộn vài vòng, lấy được mê dược đặc chế từ trong túi ra ném mạnh vào nó.

Thân thể khổng lồ của con trăn đỏ vặn vẹo vài vòng rồi rơi xuống đất.

Tôi nhìn Tần Yến khiêng Đinh Tổ Dục chạy không thấy bóng dáng liền đuổi theo.

Dọc lối đi của lăng mộ bắt gặp rất nhiều đầu lâu.

Có lẽ những người này đã chết từ rất lâu rồi.

Chạy được một lúc lâu, Tần Yến dừng lại thở dốc.