Chương 27

Vô Hối đại sư vỗ đầu gối đứng dậy:

"Bạch đại sư, cô xứng đáng để tôi phải quỳ gối, cô chỉ dùng 9 tệ 9 để dựng lên một vở kịch, bắt được thái tử gia Bắc Kinh, có được hắn chính là có cả núi vàng núi bạc.”

"So với cô, những chiêu trò nhỏ nhặt này của tôi không đáng được nhắc đến.”

“Tôi cũng hy vọng đại sư sẽ thu nhận tôi làm đồ đệ, để thầy trò chúng ta có thể liên thủ càn quét giới huyền học này, sau đó mở phòng livestream trị giá hàng trăm triệu.”.

"Xin hỏi Bạch đại sư, cô có thể tiết lộ một chút bí thuật của thuật đắp xác trẻ sơ sinh không?"

Tôi nhìn Vô Hối đại sư trước mặt, lại bước vào phòng livestream của Đinh Tổ Dục.

Chứng kiến

cậu ấy một tay thách thức những người hâm mộ của Vô Hối đại sư.

[Vô Hối đại sư là thần, Bạch Chỉ là rác rưởi.]

[Bạch Chỉ lăn ra khỏi phòng.]

[Chỉ có kẻ ngốc như Đinh Tổ Dục mới tin vào Bạch Chỉ và Vũ điệu bất tử.]

Tôi mỉm cười nói: "Vô Hối đại sư, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi. Tôi không có bí thuật gì cả."

"Tôi thật khá ngưỡng mộ anh đấy, vì có thể nói dối mà không chớp mắt như vậy."

Vẻ mặt Vô Hối đại sư đầy chân thành, nói: “Lúc nhỏ tôi có đọc qua một ít sách tâm lý học, thú vui của người có tiền là thích làm mấy chuyện kỳ lạ, tôi chỉ là gãi đúng chỗ ngứa thôi.”

"Để thể hiện thành ý, chúng ta có thể hợp tác theo đơn đặt hàng này. Nhìn xem, đây chính là cỗ kiệu hoa mà Tần Yến mơ thấy, đến lúc đó chúng ta chỉ cần bịa ra một câu chuyện xưa..."

Vừa nói, Vô Hối đại sư vừa lấy ra một bức tranh, bức tranh này so với hình ảnh tôi thấy trong mộng cảnh kia thì rõ ràng hơn gấp trăm lần.

Cỗ kiệu hoa phủ đầy những chấm xanh lá cây cực kỳ xa hoa, mành che được vén lên một nửa, tân nương cánh tay trắng nõn vươn ra phía ngoài.

Một mảnh ký ức vụt qua trong đầu tôi cùng với hình ảnh cỗ kiệu hoa dần dần trùng khớp

Năm trăm năm.

Tôi gần như quên mất mình cũng đã mặc váy tân nương.

Chết tiệt.

Thì ra người ngồi trong quỷ kiệu mà Tần Yến mơ thấy chính là tôi.

Tôi cẩn thận hồi tưởng lại từng khuôn mặt trong trí nhớ của mình.

Ký ức trở về 500 năm trước.

Sau khi Tư Đồ Quốc của Nam Nhạc quốc lên ngôi, đã cùng với Tĩnh An công chúa của nước láng giềng định ra hôn ước.

Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy công chúa, trong đầu tôi liền hiện ra cảnh nàng bị ám sát trong hôn lễ.

Sau đó tôi đã nói Tư Đồ Quốc, để ngăn chặn mọi chuyện, ông ấy đã bố trí nghiêm ngặt xung quanh, thậm chí còn ra lệnh cho tôi mặc váy tân nương để thay thế công chúa bái đường.

Cỗ kiệu điểm màu xanh ngọc lục bảo xa hoa và chiếc váy tân nương phượng bào lộng lẫy nhất đều được mặc vào ngày hôm đó.