Chương 22

“Đinh thiếu gia còn trẻ nên mới bị những thủ đoạn của cô lừa gạt, tôi cũng không muốn vạch trần. Nhưng đừng không biết trời cao đất dày mà tới Tần gia chúng tôi, cẩn thận trộm gà không được còn mất nắm thóc.”

Tôi nhìn chú Lý, ánh mắt ông dại ra, nói chuyện một cách máy móc.

"Chú Lý, cháu hiểu rồi.", Tôi nói xong, bình tĩnh rạch một đường nhỏ trên ngón tay mình rồi đem máu bôi lên cánh tay của chú Lý.

Chú lắc đầu rồi đột nhiên tỉnh táo, nhìn xung quanh tìm Đinh Tổ Dục.

"Cậu ấy đi gặp Tần nhị gia."

Chú Lý ngượng ngùng cười: "Xin lỗi, Bạch đại sư, người già nên trí nhớ không được tốt lắm."

Chú nói rồi dẫn tôi ngồi ở trong sân.

Người giúp việc đeo mặt nạ mặc trang phục thời nhà Đường mang trà đến cho tôi, tôi không nhìn rõ mặt nhưng dáng người cực kỳ gầy gò, khi bưng trà hai cánh tay lộ ra những vết sẹo đan xen.

Thấy tôi nhìn chằm chằm, hắn vội vàng kéo tay áo lên để che đi vết sẹo.

Xem ra căn biệt thự này thật sự có vấn đề, không chỉ giống âm trạch mà còn có người lợi dụng nó để thi pháp hút lấy dương khí, dùng nó để kéo dài tuổi thọ cho Tần Yến.

Khi Tần nhị gia đến, ông ta cũng mặc trang phục thời nhà Đường màu xanh nước biển, khoảng năm mươi tuổi, khuôn mày tuấn tú, khí lực dồi dào, bàn tay đang xoay ngọc.

Đinh Tổ Dục ngoan ngoãn đi theo sau, dáng vẻ này thật hiếm thấy.

Cậu ấy nhiệt tình giới thiệu: “Chú hai, đây là Bạch đại sư nổi tiếng mà cháu đã kể. Hôm nay, cháu có thể đứng được ở đây là đều nhờ có cô ấy..”

Tần nhị gia rất lịch sự gật đầu: “Mấy ngày trước tôi có nghe Tổ Dục nói rằng Bạch đại sư năng lực không tầm thường. Tôi cũng phải cảm tạ Bạch đại sư đã cứu thằng nhóc này. Hôm nay lại vì con trai tôi mà đích thân đến đây.”

"Tần nhị gia khách khí rồi. Tôi cũng đến đây được một lúc rồi, không biết tôi có thể đến gặp Tần thiếu gia trước được không?"

"Đương nhiên. Vô Hối đại sư vừa rời đi, bây giờ chúng ta có thể tới đó."

Tần tiên sinh đưa chúng tôi đi tới phòng Tần Yến, tôi nói muốn đi xem cậu ấy một mình, ông ta cau mày có chút không yên tâm.

Đinh Tổ Dục thuyết phục tôi một lúc, cho đến khi anh ta cam đoan sẽ vào cùng với tôi thì Tần tiên sinh mới đồng ý và nói sẽ đợi chúng tôi ở ngoài cửa.

"Bạch đại sư, cô đừng để ý, nhị gia cũng chỉ quá lo lắng cho Tần Yến mà thôi."

Tôi gật đầu, bước đến bên cửa sổ và cẩn thận đánh giá khung cảnh trong sân trước mặt, khu vườn cổ, quán trà, ao nước và những cây bonsai.

Nếu là ban đêm, ánh trăng sẽ chiếu lên giường Tần Yến qua cửa sổ.

Tôi quay lại nhìn Tần Yến, anh ấy đang nằm trên giường, dáng người mảnh khảnh, sườn mặt đậm nét rõ ràng, lông mày rậm, lông mi dài, trên người đang đeo ống thở.