Chương 20

Cậu ấy đẩy kính râm lên đưa hành lý cho vệ sĩ.

Người vệ sĩ nghiêng người trực tiếp đi qua cậu ấy.

Chúng tôi đều quay đầu lại.

Tôi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn khoảng ba mươi tuổi bước ra.

Các vệ sĩ cúi đầu 90 độ và chào đón hắn ta ra khỏi cửa.

Đinh Tổ Dục hùng hổ bước lên túm lấy chú Lý, quản gia của Tần gia đang đi ngang qua.

"Chú Lý, Tần gia các chú thật là không có nghĩa khí, cháu vất vả lắm mới mời được Bạch đại sư đến đây, vậy mà các chú đối đãi với khách quý như thế sao?"

Chú Lý liếc nhìn tôi rồi xin lỗi Đinh Tổ Dục.

"Đinh thiếu gia, chúng tôi làm sao dám bỏ mặc cậu được? Chỉ là Vô Hối đại sư rất khó có thể mời ngài ấy xuống núi, các cậu lại cùng lúc xuất hiện nên chúng tôi cũng không thể chu toàn được."

Đinh Tổ Dục nổi giận đùng đùng trực tiếp túm lấy cổ áo chú Lý

"Cái gì mà rùa đen đại sư, Bạch đại sư ở đây, tất cả đứng sang một bên cho tôi."

*无悔: wú huǐ : Vô hối (không hối hận, không hối tiếc) / 乌龟: Vô Hối: Con rùa : Do cách đọc hơi giống nhau nên đoạn này Đinh Tổ Dục hiểu nhầm.

Chú Lý trấn an Đinh Tổ Dục.

Hai phút trôi qua, Vô Hối đại sư đứng ở bên ngoài cửa vẫn không chịu lên xe.

Các vệ sĩ phải trực tiếp mang kiệu đến mời thì hắn ta mới chịu ngồi lên.

Đinh Tổ Dục phát hiện ra nhịn không được chửi bới: "Gã này bị điên sao. Có xe không ngồi lại muốn ngồi kiệu.”

"Đây là sân bay, có phải nhà hắn đâu mà phô trương?"

Chú Lý vội vàng nói: "Đinh thiếu gia không biết đấy thôi, Vô Hối đại sư đã ở ẩn trên núi mười năm, không dễ gì mới xuống núi. Lần này, Nhị gia đã phải bỏ ra một số tiền rất lớn mới mời được ngài ấy."

Đinh Tổ Dục hừ mũi: "Hắn béo như con heo, mười năm không rời núi, giả thần giả quỷ cho ai xem."

Chú Lý lau mồ hôi lạnh trên trán và nói: "Đinh thiếu, cậu cũng đừng làm khó lão già này nữa. Xin mời đi lối này."

Tôi đưa tay chọc Đinh Tổ Dục: "Đừng gây rắc rối nữa, mau đi thôi."

Chú Lý sắp xếp cho chúng tôi lên chiếc xe cuối cùng.

Đinh Tổ Dục lên xe, bực bội nhìn tôi: "Bạch đại sư, tức chết tôi rồi. Cô yên tâm, khi chúng ta quay về, tôi nhất định sẽ sắp xếp cả trăm người đến đón cô ở sân bay để tiêu diệt uy phong của gã đại sư rùa đen này."

Tôi ngáp dài: “Anh ta là Vô Hối đại sư, chứ đại sư rùa đen là cái gì vậy…”

"Đều như nhau, cái gì mà không hối hận, cái gì mà rùa đen, thật là khó nghe."

Tôi: "……"