Chương 2
Cô gặp lại anh lần nữa là ở chợ. Anh dẫn một đứa trẻ đi mua quần áo. Không ngờ con anh đã lớn thế này rồi.
- Thật trùng hợp.
Thái Thái lúng túng chào.
- Đúng là rất trùng hợp.
Đoàn Vũ Xuyên không ngờ lại gặp cô ở đây. Sau lần gặp trước, anh luôn bận rộn, không có thời gian liên lạc với cô.
- Con cậu à?
Thái Thái nhìn đứa trẻ, trong lòng không rõ là cảm giác gì.
- Chào dì nào.
Đoàn Vũ Xuyên nói với đứa trẻ.
- Dạ chào dì.
Giọng trẻ con ngọt ngào giòn giã vang lên.
- Chào con, đáng yêu quá.
Cô sờ sờ mặt nó:
- Con mấy tuổi rồi?
Cô hơi khom xuống, đứa trẻ này không sợ người lạ.
- Dạ con qua sinh nhật là năm tuổi.
- Sinh nhật con là lúc nào?
- Dạ hôm nay là sinh nhật con!
- Hôm nay à? Chúc mừng sinh nhật nhé.
- Cám ơn dì, dì có tặng quà cho con không?
- Ơ, được, nhóc đáng yêu muốn quà gì nè?
- Dạ….con muốn……
Bé nhìn Đoàn Vũ Xuyên:
- Transformers!
- Được, dì dẫn con đi mua nhé!
- Dạ!
- Mẹ con đâu?
- Mẹ đi làm, đợi tan làm mới đến.
- Ừ.
Hai người hoàn toàn phớt lờ Đoàn Vũ Xuyên, anh cũng không nói gì nhìn cô đùa với đứa trẻ.
- Không ngờ con cậu đã lớn thế này rồi, chẳng phải cậu vừa tốt nghiệp liền kết hôn đấy chứ?
Thái Thái giống như cuối cùng cũng chú ý tới Đoàn Vũ Xuyên.
- Ai nói nó là con mình?
Anh nhíu mày.
- ….
Hình như anh không có nói.
- Cậu ơi cậu, con muốn đi tiểu.
Đứa trẻ đột nhiên nhảy lên.
- Cậu dẫn con đi.
Anh vừa nói vừa bế đứa trẻ rời đi.
- …..
Cậu???? Bây giờ cô lại mừng là sao thế này? Thái Thái không kiềm được bật cười. Bỗng có người bạn cũ gọi điện tới, cô bắt máy:
- Mình đang ở bên ngoài. Ừ ừ, yên tâm đi, mình biết rồi, không cần lo lắng. Mình gặp một người bạn. Không có gì, được rồi được rồi được rồi……
Đoàn Vũ Xuyên đã đứng sau cô nãy giờ, nhìn cô mắt đầy ý cười làm nũng qua điện thoại. Bạn trai? Anh có chút không vui. Anh không nói rõ được tại sao nhưng cứ thấy không vui. Lúc cô quay đầu lại, nhìn hai người một lớn một nhỏ đứng đó bèn nói gì đấy với đối phương rồi cúp máy. Cô mỉm cười bước qua, nắm tay đứa trẻ dẫn đi. Đoàn Vũ Xuyên nhìn hai người một lớn một nhỏ phía trước, hơi sững sờ. Sau này cô có con cũng sẽ như vậy ư? Nhưng người cùng sinh con với cô là ai?
- Cậu ơi nhanh lên, như ốc sên vậy!
Đứa trẻ bất mãn.
Anh bước nhanh hơn, nắm tay kia của đứa trẻ dẫn đi, trông họ như một gia đình.
Sau đó là mua quà cho đứa trẻ, ăn một bữa to thì mẹ đứa trẻ tới. Vừa nhìn thấy Thái Thái, chị sững sờ, liếc nhìn Đoàn Vũ Xuyên rồi cười. Chị là người phụ nữ thông minh, niềm nở chuyện trò cùng Thái Thái. Sau đó chị dẫn con đi, để Đoàn Vũ Xuyên đưa Thái Thái về. Vừa lên xe không lâu thì Thái Thái có điện thoại, cô nghe máy bằng headphone:
- Ừ, giờ mình về. Yên tâm đi, cậu còn nói mình mù đường nữa, xem sau này mình có đánh cậu không! Được rồi được rồi, cúp máy đây, về nói sau nha, moah ~
Anh hờ hững hỏi:
- Bạn trai?
- Hả, không phải.
Bạn cùng phòng chứ đâu phải bạn trai.
- Người cậu thích?
- Rất thích.
Không sai, cô rất thích người bạn cùng phòng ấy.
- Ừ.
Trong lòng Đoàn Vũ Xuyên không rõ có cảm giác gì.
- Ha ha ha ha ha, đừng nghiêm túc vậy chứ, bạn cùng phòng của mình đấy.
Nhìn biểu cảm của cậu, Thái Thái không kiềm được bật cười. Tai anh chàng nào đấy đỏ lên.
- Cậu cười gì chứ!
Đoàn Vũ Xuyên thẹn quá hóa giận.
- Biểu cảm vừa rồi của cậu như muốn khóc vậy.
Thái Thái cười không ngừng được.
- Cậu nhìn nhầm rồi! Tại sao mình muốn khóc chứ?
Đoàn Vũ Xuyên nói nghiêm túc nhưng tai vẫn rất đỏ.
- Cậu cứ ra vẻ.
Thái Thái khinh bỉ.
- Vốn dĩ không có mà!
Anh chợt đạp mạnh ga.
- Được được được, không có không có không có. Mình mù mắt thôi.
Cô sợ chết lắm.
- …..
Đoàn Vũ Xuyên im lặng. Rõ ràng đến thế sao?
Thái Thái xoắn xuýt:
- Đoàn Vũ Xuyên, mình có thể hỏi cậu một câu không?
- Ừ.
Anh nghiêm túc hẳn lên.
- Năm xưa tại sao cậu không từ mà biệt?
Xoắn xuýt mãi, cuối cùng cô vẫn hỏi ra ngoài.
- Bởi vì cha mẹ mình muốn ly hôn, để níu giữ gia đình nên bọn mình chuyển nhà. Lúc đó đi rất gấp nên không nói với cậu.
Anh biết năm đó ra đi vội vã là lỗi của anh.
- Ừ, sau đó thì sao?
Thái Thái không tỏ ý kiến gì với lời giải thích của anh.
- Vẫn không thể cứu vãn cuộc hôn nhân ấy.
Đoàn Vũ Xuyên hơi thương cảm.
- Ừ.
Thái Thái không biết nói gì.
- Xin lỗi.
Đoàn Vũ Xuyên nghiêm nghị nói. Nhiều năm nay, anh luôn áy náy chuyện này.
- Xin lỗi gì chứ, đâu phải cậu có lỗi với mình, cậu vốn dĩ không có nghĩa vụ phải báo cáo với mình nên không cần cảm thấy áy náy.
Anh không giải thích tại sao sau đó anh lại không liên lạc với cô. Rõ ràng số điện thoại của cô đâu có đổi.
- Ban đầu mình muốn đi tìm cậu, nhưng nhà cậu quá xa mà mình thì không biết cậu ở đâu, lúc đó vẫn chưa có điện thoại di động nên không liên lạc được cho cậu, mình không nói gì với ai đã vội vã tới thành phố N.
Nhớ lại năm đó, anh thật sự rất muốn đi tìm cô, nhưng nhà cô ở quá xa mà anh lại chưa từng đến lần nào, càng chưa từng hỏi cô địa chỉ. Trong thị trấn lớn như thế, anh biết tìm một người thế nào đây?
- Ừ, hồi đó tụi mình mới bắt đầu thân nhau, kỳ thực cậu cũng không có nghĩa vụ phải nói lời từ biệt với mình. Là mình làm kiêu rồi, hì hì.
Cô cười khổ, vờ cười vô tư, nhìn áng mây hồng ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
- Mấy năm nay cậu sống tốt chứ?
Đoàn Vũ Xuyên nhìn Thái Thái đang hờ hững.
- Cứ thế thôi, tóm lại cũng không tệ. Chỉ là không ngờ…..
Không ngờ lại gặp cậu ở đây.
- Cậu học đại học ở đây à?
Về sau anh không hề liên lạc với cô. Không biết vì bận hay vì không dám.
- Không phải. Lúc mình học nghiên cứu sinh mới đến nơi này. Thế còn cậu? Cậu học đại học ở đâu?
Thái Thái nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Mình học đại học và thạc sĩ đều ở thành phố B, sau đó sang Mĩ học tiến sĩ hơn nửa năm mới về nước.
Đoàn Vũ Xuyên mới biết hóa ra họ xa nhau đã 12 năm rồi. Cô nhóc béo năm xưa giờ đã gầy thế này. Vậy mà cậu vẫn có thể nhận ra cô từ cái nhìn đầu tiên, kỳ thực dung mạo toàn thân của cậu vẫn không thay đổi, chỉ là cao hơn một chút và gầy hơn một chút mà thôi.
- Ừ, cậu vẫn giỏi như thế.
Thái Thái thuận miệng trả lời.
Sau đó là một quãng im lặng, Thái Thái dựa vào cửa sổ đầy tâm sự. Đoàn Vũ Xuyên nhìn cô ngẩn người, chìm vào những hồi ức trong quá khứ.