Editor: Kaori0kawaBeta: Mai_kariNinh Giác Phi mang theo Thuần Vu Hàn ra khỏi cánh rừng thì thấy mấy người hắc y nhân mang theo một đàn ngựa chạy đến, bọn họ đều che mặt, đang cùng đội trưởng đội hộ vệ nói chuyện với nhau vài câu rồi lên ngựa, biến mất trong bóng đêm.
Ninh Giác Phi đem Thuần Vu Hàn giao cho một kỵ binh Bắc Kế còn bản thân tùy thời tác chiến.
Vân Thâm phân phó đội trưởng hai câu, đội trưởng liền rút ra tùy thân cương đao của mình cho Ninh Giác Phi.
Ninh Giác Phi cười với người nọ rồi cầm chuôi đao lên ngựa.
Những người khác đều thay ngựa mới, rồi hướng về phía bắc mà chạy.
Ninh Giác Phi biết dân du mục khi xuất chinh thường thường một người mang theo hai hay thậm chí ba con ngựa, thay phiên mà cưỡi, đường dài bôn ba có thể mấy ngày đêm đều ngồi trên lưng ngựa, lúc này mới tận mắt thấy khinh kỵ binh Bắc Kế hành động nhanh chóng và ý chí kiên nhẫn thế nào. Không chỉ kỵ binh, ngay cả quan văn cũng có thể kiên trì ngày đêm bôn ba, ngoại trừ thỉnh thoảng dừng lại đi làm vệ sinh ra, ngay cả ăn uống đều ở trên lưng ngựa.
Một ngày một đêm bọn họ đi hơn tám trăm dặm, bởi tốc độ hành động thực sự quá nhanh nên truy binh phía sau từ lâu đã không theo kịp, quan phủ ven đường thì một chút phản ứng cũng không có, có bách tính Nam Sở trông thấy một đoàn người cưỡi ngựa như gió thổi qua thì chỉ là nghi hoặc một chút, không có sự cố gì phát sinh nên họ cũng không để ý tới. Mưu sinh quan trọng hơn, ai muốn tự rước phiền toái chứ?
Ngay khi ánh sáng mặt trời ngày thứ hai vừa chiếu xuống, bọn họ đã thấy được Phục Hổ sơn rồi.
Ninh Giác Phi muốn bọn họ tạm thời dừng lại, một là nghỉ ngơi một chút, hai là cùng thương nghị với Vân Thâm.
Thương thế của Vân Thâm không hề có chuyển biến tốt đẹp, y vẫn đang cắn răng chịu đựng. Sắc mặt y tái nhợt, hình hài tiều tụy, nhưng trong mắt vẫn chớp động ánh sáng tinh lượng.
Bọn họ đến một khe suối nhỏ gần sơn đạo, Ninh Giác Phi để Vân Thâm dựa vào người mình, thân thiết hỏi: “Ngươi sao rồi?”
“Không thành vấn đề.” Vân Thâm bình tĩnh trả lời. “Ta có thể chịu được.”
“Được, vậy ngươi xem, với tình hình bây giờ, chúng ta nên trực tiếp xông vào hay đi đường vòng?”
Vân Thâm suy nghĩ một chút: “Không thể đi đường vòng, Nam Sở có thể sắp xếp binh lực, chặn đường chúng ta. Hay nhất đi từ Yến Bình Quan ra ngoài, quan ngoại có một vạn thiết kỵ của chúng ta, khi tất yếu có thể căn cứ tín hiệu chúng ta để phát động cường công, tiếp ứng chúng ta. Trong thành cũng người của có chúng ta, có thể tùy thời phát động, gây rối loạn. Trên tay ta cũng còn Cảnh vương, cho dù hiện tại Kinh Vô Song đã nhận được tin Lâm Truy truyền tới cũng không thể ngăn được.”
Ninh Giác Phi nghe thế, gật đầu: “Được. Vậy trực tiếp xông vào.”
Vân Thâm cười nói: “Chẳng biết vị đại ca đó của ngươi sẽ có biểu tình gì đây.”
Ninh Giác Phi khe khẽ thở dài: “Thế sự nan lưỡng toàn, chỉ có thể lo cho một phía. Ta với huynh ấy, cuối cùng cũng không thể làm huynh đệ một đời.”
Vân Thâm cầm lấy bàn tay hắn đang nắm thân thể mình, ôm chặt lấy hắn: “Tương lai, nam bắc nhất thống, chiến hỏa ngừng, các ngươi còn có thể làm huynh đệ.”
“Chỉ hy vọng là thế.” Ninh Giác Phi thở dài rồi lập tức khôi phục bình tĩnh. “Đừng nghĩ những chuyện này nữa, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi xem Cảnh vương.”
Vân Thâm tùy hắn đặt mình lên mặt đất, nhìn hắn cẩn thận tỉ mỉ thay mình lót áo gối đầu, rồi lại đắp cho mình áo choàng, trong lòng y lòng tràn đầy vui sướиɠ, mỉm cười.
Ninh Giác Phi cũng cười cười với y rồi đi tới trước Thuần Vu Hàn, ngồi xổm xuống nhìn cậu.
Từ khi ra đời tới nay Thuần Vu Hàn chưa từng chịu khổ như bây giờ, hai ngày hai đêm chạy liên tục không ngừng khiến cậu cảm thấy thiên toàn địa chuyển, trước mắt ứa ra sao Kim, mệt tới sức cùng lực kiệt. Ngay cả lúc cậu bị đại quân Bắc Kế vây khốn vây khốn trên Bạch sơn cũng chưa từng chật vật như vậy.
Ninh Giác Phi từ trong tay binh sĩ Bắc Kế bên cạnh lấy lương khô và túi nước, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nào, ăn chút gì đi, đừng để đói bụng.”
Mí mắt Thuần Vu Hàn cũng không mở nổi, cậu nằm, lắc đầu.
Ninh Giác Phi lấy tay nâng cậu dậy, để cậu dựa vào lòng mình, đem nước đến bên mép cho cậu, nhẹ giọng dỗ dành: “Vậy uống miếng nước.”
Thuần Vu Hàn liền há miệng uống hai ngụm, sau đó mệt mỏi lắc đầu.
Ninh Giác Phi nhẹ giọng nói: “Cố kiên trì thêm lát nữa, phía trước chính là Yến Bình Quan rồi, chờ chúng ta ra ngoài thì sẽ đem ngươi giao cho Kinh Vô Song, huynh ấy nhất định chiếu cố cậu.”
Thuần Vu Hàn nhắm mắt không nói, mà đột nhiên chảy lệ.
Ninh Giác Phi ngẩn ra, hỏi: “Làm sao vậy? Có phải thân thể khó chịu không?”
Một lát, Thuần Vu Hàn mới mở mắt ra. Trong mắt cậu đầy những tơ máu, tràn đầy bi thương.
“Làm sao vậy?” Ninh Giác Phi quan tâm thấp giọng hỏi.
Thuần Vu Hàn khóc thút thít: “Giác Phi, có phải ngươi thích quốc sư Bắc Kế kia?”
Ninh Giác Phi không nghĩ tới cậu lại thẳng thắng như vậy, nhất thời không tìm được từ gì để nói, sợ làm tổn thương cậu, tiểu vương gia này thích mình, đã nhiều ngày qua biểu hiện nhiều lần, nói hắn tuyệt không cảm động đó là không có khả năng, nhưng tình cảm hắn đều đã dành cho Vân Thâm, dù thế nào đi nữa cũng không thay đổi. Đời trước, quan niệm thâm căn cố đế của hắn là phải toàn tâm toàn ý vì người mình yêu, muốn hắn lưỡng lự trong phương diện tình cảm, đó là chuyện không bao giờ có.
Thuần Vu Hàn miễn cưỡng cong người, ôm lấy hắn, nức nở: “Giác Phi, Giác Phi, vì sao ngươi không chịu thích ta?”
Ninh Giác Phi khe khẽ thở dài, cũng không biết nên nói từ đâu, đành chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, như dỗ một đứa trẻ.
Thuần Vu Hàn cứ thế nằm trong lòng hắn mà khóc, khóc đến thể lực cuối cùng cũng tiêu hao hét, một hơi thở cũng thở không ra.
Ninh Giác Phi cảm thấy sự khác thường của cậu, đẩy cậu ra một chút rồi không ngừng xoa bóp ngực và lưng cậu, trong miệng không ngừng mà nói: “Mở lớn miệng, hít vào, hít vào.”
Thuần Vu Hàn mở miệng, cố mà hít thở, một hồi lâu mới đỡ hơn.
Lúc này, bên Vân Thâm đã hạ lệnh, mọi người thu thập đứng lên, chuẩn bị lên ngựa.
Ninh Giác Phi ôm Thuần Vu Hàn giao cho kỵ binh Bắc Kế ôm lấy, ôn hòa nói với cậu: “Ngươi đừng lộn xộn, cẩn thận nguy hiểm.”
Thuần Vu Hàn lúng túng: “Giác Phi, sắp … ly biệt rồi, ta muốn ở cùng ngươi.”
Ninh Giác Phi kiên trì giải thích: “Có thể một hồi nữa ta phải động thủ, sợ rằng không bảo vệ được ngươi. Ta hứa với ngươi, lúc xuất quan, ta sẽ cho ngươi qua bên ta, được không?”
Thuần Vu Hàn nghe thế rất hưởng thụ, cũng biết không có khả năng làm hắn thay đổi quyết định đành thuận theo: “Được rồi.”
Ninh Giác Phi khen ngợi cười cười với cậu, sau đó lên ngựa, phi về phía trước.
Phục Hổ trại trên núi lúc bọn họ đi qua không có động tĩnh gì, theo suy đoán của Ninh Giác Phi, bọn họ hẳn biết đã có đoàn người lên núi, chắc đã đi chặn đường lui, nếu quân coi giữ Yến Bình Quan xuất kích, Phục Hổ trại đoạn hậu, tiền hậu giáp kích, đây là quyết sách chính xác nhất.
Ngựa của bọn họ đã được thay phiên nghỉ ngơi, lúc này tốc độ không hề giảm, chạy rất mau trên đường núi hai bên là cây xanh, trong rừng, chim chóc không ngừng bị tiếng vó ngựa phi làm cho kinh hãi. Ninh Giác Phi nhìn những con chim kêu chíp chíp, hốt hoảng bây thẳng lên trời, kết luận Yến Bình Quan đã biết bọn họ tới.
Quả nhiên, khi bọn hắn chạy vội tới Yến Bình Quan thì cửa thành đóng chặt, đầu tường, ngoại trừ binh sĩ cầm trong tay cung tiễn thì chính là Hộ Quốc tướng quân, Kinh Vô Song tay nắm kim thương.
Tần Hân ngửa đầu ôm quyền, cất cao giọng nói: “Kinh tướng quân, sứ đoàn Bắc Kế ta muốn qua quan về nước, thỉnh tướng quân mở cửa thành.”
Kinh Vô Song lạnh lùng thốt: “Có văn điệp thông quan không?”
Tần Hân lập tức nói: “Có.”
Phía sau liền có tùy tùng từ trong túi da lấy một quyển công văn ra, giơ lên phía trước.
Ánh mắt Kinh Vô Song lãnh lệ, bén nhọn như tên, từ người tùy tùng đảo qua, xẹt qua Vân Thâm, Thuần Vu Hàn, cuối cùng tới trên người Ninh Giác Phi.
“Giác Phi, chuyện gì đây?” Thanh âm anh nhu hòa. “Sao đệ với Cảnh vương lại đi cùng bọn họ? Chẳng lẽ bọn họ kèm đệ?”
Ninh Giác Phi ôm quyền thi lễ về phía anh, nói rõ: “Không phải, đại ca, tiểu đệ muốn cùng bọn họ quay về Bắc Kế, Cảnh vương phải tiễn chúng ta xuất quan. Đến khi chúng ta ra khỏi cửa thành, liền giao cậu ta lại cho huynh.”
Nhãn thần Kinh Vô Song đột nhiên biến, như kinh hãi, như không tin, lại như thương tâm, một lát sau, anh cất tiếng: “Giác Phi, đệ thật sự chọn làm bạn với bọn họ, làm địch với ngu huynh?”
Ninh Giác Phi không đáp, khẩn thiết đáp: “Đại ca, Vân Thâm bị trọng thương, phải lập tức về nước, thỉnh đại ca cho đi.”
Kinh Vô Song phẫn hận: “Nếu ta không cho thì sao?”
Ninh Giác Phi xoay tay lại chỉ Thuần Vu Hàn: “Cảnh vương mới chân chính là văn điệp thông quan của chúng ta, huynh muốn hại tính mạng của cậu ta, tính mạng của bách tính trong thành, hay để chúng ta đi, đợi cuộc chiến tương lai? Thỉnh đại ca suy xét.”
Kinh Vô Song tức giận đến run lên: “Giác Phi, ngươi giỏi lắm…”
Ninh Giác Phi dừng ngựa trước cổng thành, lẳng lặng nhìn anh.
Kinh Vô Song đột nhiên nói: “Được, khai thành.”
Cửa thành cao to chậm rãi mở ra, bên cửa là biết bao bách tính, trầm mặc nhìn bọn họ, trong mắt tràn đầy hỏa diễm phẫn hận.
Đứng ở hàng đầu là một lão giả râu tóc bạc trắng, ông mặc trường sam bình thường, là trang phục nho sinh, thoạt nhìn như không có công danh gì nhưng khí chất cao thượng, nhãn thần tinh thuần, nho nhã.
Cửa vừa mở ra, bọn họ liền chậm rãi đi ra.
Vân Thâm nhìn thấy người, bỗng nhiên giãy giụa: “Thả ta… xuống.”
Kỵ binh Bắc Kế kia vội vã cẩn thận thả y ra.
Vân Thâm sửa lại vạt áo trường bào, quỳ xuống, thanh âm trầm thấp lại rõ ràng kêu: “Ngoại công.”
Lão giả trang phục nho sinh kia chính là ngoại tổ phụ của Vân Thâm, Cố Bá Đình. Gia đình họ vốn ở sơn thôn phương bắc, giảng bài, trồng trọt qua ngày, vì hẻo lánh nên không ai biết một nhà bọn họ cùng vương thất Bắc Kế lại có quan hệ thâm sâu đến vậy. Lúc đầu Vân Thâm vừa vào Nam Sở liền có người trong quan phủ đến đón họ vốn định đưa đến Lâm Truy, nhưng đại khái thấy tình huống có biến nên liền đưa họ đến Yến Bình Quan.
Lúc này, ông nhìn thật kỹ thanh niên nhân mặc phục sức Bắc Kế, nhìn gương mặt cực kỳ giống mẫu thân của y, nghĩ đến nữ nhi đã thiên nhân vĩnh cách, trong lòng không khỏi đau xót, vốn định tức giận mắng vào mặt y nhưng cuối cũng chỉ còn nghẹn ngào khôn kể.
Vân Thâm cúi đầu, chậm rãi nói: “Mẫu thân đã từng vẽ qua hình dáng ngoại công, di ngôn lâm chung rằng nếu một ngày kia, hài nhi có thể nhìn thấy ngoại công, nhất định phải thay mẫu thân dập đầu tạ tội, thỉnh ngoại công thứ cho mẫu thân không thể tẫn hiếu.” Nói xong, y quay về phía Cố Bá Đình, cung kính dập đầu lạy ba cái.
Cố Bá Đình không biết nói gì, một lúc đầu mới thở dài một tiếng.
Vân Thâm đứng thẳng dậy: “Đây là hài nhi thay tỷ tỷ đã qua đời, thỉnh an cho ngoại công…” Nói đến đây, thanh âm y đã nghèn nghẹn, rơi lệ, sau đó lại dập đầu.
Cố Bá Đình ngửa đầu nhìn trời, than thở: “Nghiệp chướng, nghiệp chướng.” Lão lệ ngang dọc.
Ninh Giác Phi nhìn nước mắt Vân Thâm, trong lòng bỗng tê dại, nghĩ đến y tang phụ thất mẫu vong tỷ, cô độc, lúc này tuy là nhìn thấy thân nhân nhưng một thoáng lại muốn ly biệt, sau này còn gặp lại không thì không biết được, không khỏi sinh thương tiếc.
Lúc này, bốn phía vắng vẻ, người người đều nhớ đến ngày xưa khi nghe tin hoàng hậu Bắc Kế bị nhất tiễn xuyên tim dưới thành thì cuồng hỉ thế nào, Bắc Kế lui binh, Yến Bắc thất quận cuồng hoan tròn một tháng. Lúc này khi thấy thanh niên nhân tái nhợt tiều tụy kia rơi lệ, tâm tình ai cũng phức tạp, đã không còn sự vui mừng khôn xiết như lúc đầu.
Vân Thâm đập đầu xong, đứng lên cung kính: “Hài nhi Vân Thâm gặp qua ngoại công, xin thứ cho hài nhi không thể thay mẫu thân tẫn hiếu.” Nói xong, y lại dập đầu, lần này, vì chính y.
Lúc này Cố Bá Đình dường như mới nhớ tới mục đích chuyến đi này, nghiêm mặt nói: “Vân Thâm, ngươi là ngoại tôn của gia đình chúng ta, đương niên mẫu thân ngươi… vì nước liều mình, tùy thị công chúa xuất quan, cũng là bất đắc dĩ, hiện nay ngươi đã trưởng thành, chẳng lẽ không muốn ở lại cố hương của mẫu thân ngươi sao?”
Vân Thâm dập đầu xong, lúc này mới cố đứng dậy, binh sĩ Bắc Kế chưa được y phân phó, không ai dám đứng lên đỡ. Y đứng thẳng ở đó, mỉm cười: “Ngoại công, năm xưa mẫu thân gả cho gia phụ, là lưỡng tình tương duyệt, không phải cưỡng bức. Phụ thân vẫn thương yêu mẫu thân, khi bà còn sống chưa từng nạp thϊếp, khi bà mất đi cũng không tục huyền. Phụ thân chết trận có di mệnh hợp táng với mẫu thân, trên trời dưới đất, vĩnh viễn không chia lìa. Bọn họ ân ái suốt đời, mẫu thân chẳng bao giờ hối hận.”
Cố Bá Đình hầu như ngây người. Ông luôn cho tiểu nữ nhi vì bị bắc man bức bách nên phải gả đi không ngờ chân tướng là như thế.
Vân Thâm lại nói: “Trên người hài nhi tuy có phân nửa máu Nam Sở nhưng vẫn là binh sĩ Bắc Kế. Bắc Kế mới là tổ quốc của hài nhi, hài nhi chết cũng không phản bội, thỉnh ngoại công thứ lỗi.”
Y vừa mới dứt lời liền nghe một tiếng tên ra khỏi cung, lập tức một mũi tên phóng tới, trong tiếng kinh hô của mọi người, bắn thẳng vào ngực Vân Thâm.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ninh Giác Phi cầm cương đao trong tay chém mạnh xuống, người phi thân xuống ngựa, vọt lên phía trước.
Đao phong chuẩn xác đánh vào tên, mũi tên gãy làm hai, rơi xuống trước mặt Vân Thâm.
Không đợi người bên ngoài có phản ứng, Ninh Giác Phi đã mang theo đao tới, đứng bên cạnh Vân Thâm.
Thẳng đến lúc này mới một tiếng quát: “Kiên nhi, ngươi làm gì?” Xuất khẩu trách cứ chính là trung niên nam tử đứng ở bên cạnh Cố Bá Đình, ông ta quay đầu lại trừng một người tuổi còn trẻ.
Trên tay người nọ chính là một cây cung, vẻ mặt quật cường: “Cha, y rõ ràng là đại địch của Nam Sở chúng ta. Con muốn gϊếŧ hắn.”
Trung niên nam tử nghe vậy cứng người, sau đó thở hỗn hển, thấp giọng nói: “Kiên nhi, y là biểu đệ con.”
Thanh niên nhân kia chỉ ‘hừ’ một tiếng, hiển nhiên không bằng lòng chấp nhận cách nói của ông.
Người nọ là huynh trưởng của mẫu thân Vân Thâm, Cố Hiền, lúc này cười gật đầu với y: “Ngươi đừng trách biểu huynh ngươi, nó có chút lỗ mãng.”
Vân Thâm mỉm cười lắc đầu: “Dạ, ta không trách hắn.”
Cố Kiên tính như liệt hỏa, nhất thời nổi trận lôi đình: “Cha, con không quen y, trừ phi y nhận lại tổ tông, không trợ Trụ vi ngược, bằng không, con sẽ quân pháp bất vị thân.”
Lời này hắn nói ra quả có đạo lý lớn, đến nỗi Cố Hiền không dễ nói thêm gì, chỉ có thể dùng chữ ‘hiếu’ giữ chân hắn: “Kiên nhi, gia gia ở chỗ này, đâu tới phiên con nói.”
Cố Kiên không phục mà im miệng.
Cố Bá Đình nhìn Vân Thâm, biết mình không thể thuyết phục y, đành thở dài: “Mà thôi, mà thôi, nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi, Cố gia ta coi như không có một chi này vậy. Vân Thâm, ngày khác ngươi muốn suất quân đánh Nam Sở, Cố gia ta một đời đành tráng liệt tuẫn quốc thôi.”
Vân Thâm lệ nóng doanh tròng, nét mặt cương nghị, hé miệng muốn nói mà nói không ra lời.
Ninh Giác Phi thấy trên trán y đều là mồ hôi, biết y đã hết sức, lập tức phất tay, chỉ huy kỵ binh Bắc Kế lại đây ôm Vân Thâm lên ngựa.
Sau đó, hắn chấp tay với Kinh Vô Song, nghiêm nghị nói: “Kinh tướng quân, thỉnh ngươi mở cổng.”