Quyển 1 - Chương 39

Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Ninh Giác Phi không nghĩ tới Tiền Sâm bỗng nhiên hưng phấn đến thế, vội vã đứng dậy hoàn lễ: “Tiền lão bản chớ đa lễ, Ninh mỗ cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi.”

Lúc này Tiền Sâm mới ngồi xuống, dường như ông đã an tâm, vui mừng thở dài: “Ninh công tử, nước ta tướng sĩ anh dũng, dù là hoàng đế hoàng hậu cũng ra chiến trường làm gương cho binh sĩ, thế nhưng người văn thao vũ lược không nhiều, quá khứ người biết Hán văn có đọc binh thư của người Hán, nhưng kinh nghiệm thực tế lại không nhiều, đến nỗi Yến Bắc thất quận dù công thành bao nhiêu lần cũng không công được. Hôm nay Ninh công tử bằng lòng tương trợ nước ta thực là vạn hạnh cho lê dân Bắc Kế.”

Ninh Giác Phi cảm thấy lời này không dễ nói lại bèn lảng sang chuyện khác: “Tiền lão bản đã ở Lâm Truy bao lâu rồi?”

“Đã hơn mười năm rồi.” Tiền Sâm cười khẽ. “Ở tại Nam Sở thì đã hai mươi năm, từ tiểu học đồ dược thương mà làm, từng bước từng bước đặt chân ở Lâm Truy.”

Ninh Giác Phi kính phục vô cùng: “Thật đáng khâm phục.”

“Nào dám? Vì quốc gia, lý nên như vậy.” Tiền Sâm mỉm cười. “Ninh công tử, thái tử Thuần Vu Càn mượn dịp đầy tháng tân nhi tử, ngày mai thiết yến trong phủ có mời Vân đại nhân, Tiền mỗ sợ Thuần Vu Càn có âm mưu gì, thỉnh Ninh công tử cùng đi với Vân đại nhân.”

“Được, ta đi.” Ninh Giác Phi nhận lời, nhưng có nhiều khó hiểu. “Lẽ nào Thuần Vu Càn dám công nhiên động thủ sát hại sứ đoàn Bắc Kế tại Lâm Truy?”

“Thuần Vu Càn một đời kiêu hùng, quả thật bất phàm. Lần này Vân đại nhân tùy tiện đến đây, thực có chút lỗ mãng. Trước đây ta không biết bằng không nhất định phái người ngăn cản.” Tiền Sâm vừa nói, sắt mặt dần dần tệ đi. “Khi ta được tin, Thuần Vu Càn liền có có những hành động lạ, ta nhất thời không nhìn ra đầu mối, vẫn còn đang tận lực điều tra, dù sao cẩn thận vẫn hơn.”

Ninh Giác Phi gật đầu: “Nếu Tiền lão bản đã không còn chuyện để bàn, ta phải đi đây, để Cảnh vương gia một mình lâu như thế chắc cậu ta cũng sắp quấy phá rồi.”

“Cũng không hẳn.” Tiền Sâm định liệu trước cười nói. “Ta đã phái vài người vào nhã gian, phỏng chừng Cảnh vương gia đang vui sướиɠ ấy chứ.”

Ninh Giác Phi ngẩn ra rồi lập tức nở nụ cười. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, cách hồ chính thị Thúy Vân lâu, đột ngột hỏi: “Tiền lão bản có biết Giang Tòng Loan, Giang lão bản ở đâu không?”

Tiền Sâm sửng sốt rồi lắc đầu: “Việc này ta xác thực chẳng biết. Lúc đầu Võ vương phát động truy bắt thái tử và Tĩnh vương ở Lâm Truy, Thúy Vân lâu trong một đêm đã vườn không nhà trống, qua mấy ngày thì đổi chủ, thực quỷ dị, ta đã đi xem qua, tân lão bản có chút giống Tòng Loan, tự xưng là đệ đệ y nhưng ta xem chừng không phải vậy.”

Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút rồi thảo luận: “Tiền lão bản có nghĩ là Thuần Vu Càn giở trò quỷ hay không? Đem những người biết ta ở Thúy Vân lâu gϊếŧ sạch?”

“Không phải. Thuần Vu Càn vốn muốn như thế nhưng người trong lâu đã biến mất trước một bước, không biết là họ tự rời khỏi hay bị người bắt đi.”

“Kỳ quái.” Ninh Giác Phi vẫn chưa nghĩ ra. “Ta thật không hy vọng vì ta mà phiền tới họ.”

“Ninh công tử thực sự là hảo tâm.” Tiền Sâm cười nói. “Kỳ thực như vậy cũng tốt, lúc đầu công tử thân vùi trong bùn đất, gặp những chuyện người khác không đành lòng nhìn, hôm nay người biết những chuyện ấy càng ít càng tốt, bọn họ tự mai danh ẩn tích là điều tốt nhất, bằng không người muốn gϊếŧ bọn họ chỉ sợ không phải chỉ một người mà thôi.”

Ninh Giác Phi mỉm cười: “Ân Tiểu Lâu không phải đã mai táng rồi sao? Cần gì phải sát nhân diệt khẩu?”

“Phải, Ân Tiểu Lâu đích thật là đã sớm bị mai táng rồi.” Nét mặt Tiền Sâm trở nên cung kính. “Ninh công tử, việc đã qua trở thành quá khứ, ta nhất định sẽ không nhắc lại với Vân đại nhân, công tử xin cứ yên tâm.”

“Nói hay không nói, toàn bộ đều do Tiền lão bản quyết định. Quá khứ của Ninh mỗ, nếu bị người khác tính toán, cũng là chuyện của người đó. Ta không quan tâm.” Thần sắc Ninh Giác Phi rất phóng khoáng. “Có vài thứ, được là vạn hạnh của ta, không được là do mệnh của ta, như vậy mà thôi, cần gì cưỡng ép?”

Trong lòng Tiền Sâm bỗng nảy ra một cảm giác kỳ lạ, như sùng kính, như bái phục, như thương tiếc, như mừng rỡ, sảm tạp nghi hoặc. Ông cảm thấy người thanh niên này dù tuổi còn rất trẻ nhưng đã thông rõ nhân tình thế thái, lòng dạ sáng tỏ, tựa như đã đạt đến cản giới không vì vật hỷ, không vì mình bi, thực khiến người khác khó tin.

Ninh Giác Phi thấy ông sững sờ ngơ ngác, tưởng rằng mình đã nói điều gì khiến ông xấu hổ bèn vội lảng sang chuyện khác: “Tiền lão bản vốn họ Tiền sao?”

Tiền Sâm ngẩn ra, dường như chưa bắt kịp mạch chuyện.

Ninh Giác Phi lập tức nói: “A, nếu không tiện thì thôi, coi như ta chưa nói.”

Tiền Sâm chỉ cười: “Có gì không tiện chứ? Tại họ nguyên bản họ Đại Đàn.”

“À, thì ra là là một trong tam đại vọng tộc Bắc Kế a. Ta từng nghe Vân Thâm nói, Đạm Thai là vương tộc, Tiên Vu xuất võ tướng, Đại Đàn xuất mưu sĩ, quả nhiên danh bất hư truyền.” Ninh Giác Phi thoải mái mà cười nói. “Đại Đàn đại nhân, hôm nay hạnh ngộ, chẳng qua giờ ta phải đi rồi, bằng không những người theo dõi ta sẽ hoài nghi đến đại nhân.”

Tiền Sâm cười to: “Đúng vậy, người theo công tử không chỉ có một người, đến vài người ấy chứ.”

Ninh Giác Phi cũng cười đứng dậy: “Bọn họ mang ý xấu, tự kiềm hãm lẫn nhau. Hôm nay vốn là đi dạo mà thôi, ta cũng kệ bọn họ, nếu có chuyện, cần quăng thì phải quăng thôi.”

“Đó là đương nhiên.” Tiền Sâm khách khí tiễn hắn ra cửa. “Thân thủ của Ninh công tử làm sao bọn họ so được.”

Trở về nhã gian ở lầu ba, Ninh Giác Phi thấy vài thiếu nữ xinh đẹp đang thanh ca mạn vũ ở trong phòng, hai thiếu niên tiêu trí ngồi bên bàn hầu rượu. Thuần Vu Hàn và mấy người tùy tùng của cậu đang vừa uống rượu vừa xem ca xem múa, thực là vui vẻ, hồn nhiên quên cả thời gian.

Ninh Giác Phi thấy một màn như thế, không khỏi mỉm cười đi vào.

Thuần Vu Hàn thấy hắn, hai mắt sáng rỡ, lúc này mới nhớ tới hắn: “Giác Phi, sao ngươi đi lâu vậy?”

“Đâu có bao lâu? Chỉ đi một lát thôi.” Ninh Giác Phi bịp cậu, cười cười ngồi bên cạnh cậu.

Thuần Vu Hàn vừa thấy khuôn mặt tươi cười của hắn nhất thời liền quên ngay nghi vấn trong lòng, hăng hái bừng bừng nói: “Bọn họ do ngươi gọi tới phải không?”

“Đúng vậy.” Ninh Giác Phi gật đầu. “Lúc ta ra ngoài thì gặp họ, thấy họ ca hay múa giỏi sợ ngươi buồn chán nên gọi họ tới.”

Nhất thời Thuần Vu Hàn mi phi sắc vũ: “Thực à? Giác Phi, ngươi gọi cho ta à?”

Ninh Giác Phi nhìn cậu đã chếch choáng say, cười nói: “Ngươi đã ăn no chưa?”

Lúc này Thuần Vu Hàn mới cảm thấy bụng có chút chướng, đã ăn không nổi nữa, cậu nhanh chóng thả đũa ra: “Ta ăn no rồi, thế nhưng ngươi chưa ăn được bao nhiêu a.”

Ninh Giác Phi cười cười, nhanh chóng ăn một đĩa bánh nhỏ, uống một chén canh rồi nói: “Ngươi trả tiền đi. Những người này cũng rất khổ, ngươi cũng nên thưởng cho họ một hai phần.”

Thuần Vu Hàn tự nhiên đối với hắn nói gì nghe nấy, phất tay cho tùy tùng trả tiền.

Trả tiền xong, bọn họ chậm rãi đi khỏi Phi Hoa lâu.

Ninh Giác Phi lại nhìn một chút địa hình chung quanh rồi chậm rãi trở vào nội thành.

Lúc này mặt trời chiều đã ngã về tây, Ninh Giác Phi nói với Thuần Vu Hàn: “Vương gia, hôm nay chơi cả ngày rồi, ngươi cũng về đi.”

Thuần Vu Hàn không muốn: “Giác Phi. hay là ngươi đến phủ ta ăn cơm chiều đi.”

Ninh Giác Phi cười lắc đầu: “Thôi khỏi đi, nếu ta cứ đến phủ ngươi mãi, chỉ sợ phụ mẫu, huynh trưởng, ngoại công, cữu cữu,… của ngươi lại đứng ngồi không yên nữa cho xem.”

Thuần Vu Hàn khựng lại, cậu cũng biết hắn nói thật. Ninh Giác Phi chỉ tới phủ của cậu hai lần, lần đầu tiên ngoại công Du Huyền Chi liền giáo huấn cậu một chập, phái người đuổi hắn về Thúy Vân lâu, lần thứ hai đại ca chạy tới làm rối rồi tam ca dẫn theo một đám người chạy tới ồn ào, ai cũng không để cho hai người họ được yên ổn. Cậu cũng không muốn lần này lại có người tới phá rối, bản thân cậu uể oải là chuyện nhỏ, chọc giận Ninh Giác Phi thì không phải chuyện đùa đâu.

Nghĩ tới đó, cậu liền gật đầu: “Được rồi, vậy Giác Phi nghỉ ngơi đi, mai ta lại tìm ngươi chơi.”

Ninh Giác Phi có chút kỳ quái: “Vương gia, bình thường ngươi không học bài sao? Sao mỗi ngày đều đi chơi thế?”

Thuần Vu Hàn vừa nghe liền cúi đầu, có chút xấu hổ: “Cũng có học bài, nhưng ta lớn rồi, cũng không cần phu tử nhìn chằm chằm mỗi ngày.”

Ninh Giác Phi buồn cười: “Ừ, thế được rồi, chúng ta tạm biệt ở đây thôi.”

“Aiiiii.” Thuần Vu Hàn vội la lên. “Ngày mai ta sẽ tới sớm đón ngươi.”

Ninh Giác Phi quay đầu lại hỏi: “Ngày mai không phải đại ca ngươi mở tiệc đầy tháng cho nhi tử sao? Ngươi không đi à?”

Lúc này Thuần Vu Hàn mới nhớ tới việc này, trên mặt lập tức khó xử: “Y lễ tiết thì phải đi, nhưng Giác Phi, ta muốn thấy ngươi.”

Ninh Giác Phi ôn hòa bảo: “Ta có lẽ cũng đi đấy.”

Thuần Vu Hàn lập tức vui mừng hớn hở: “Thế à? Giác Phi ngươi cũng muốn đi?”

“Có thể.”

Thuần Vu Hàn vui vẻ nói: ‘Vậy tốt quá rồi, mai chúng ta gặp ở phủ đại ca ta.”

Ninh Giác Phi gật đầu, rồi vào đại môn Quốc Tân Quán.

Sứ đoàn Bắc Kế ở đầy hai đại viện, họ ngày đêm cho người canh giữ ở cửa viện nên vừa xa xa thấy hắn trở về liền có người vào trong bẩm báo. Một lát sau, Vân Thâm liền xuất hiện ở cửa viện, đón hắn.

“Hôm nay trở về sớm quá nha.” Vân Thâm trêu chọc. “Sao hôm nay tiểu vương gia kia tha cho ngươi vậy?”

“Vân Thâm, ngươi đừng chọc ta nữa.” Ninh Giác Phi lắc đầu cười. “Được rồi, sao hôm nay ngươi trở về sớm thế?”

“Sớm cái gì? Mỗi ngày ta đều trở về lúc này cả, là ngươi mỗi ngày tới tối mịt mới về.”

Ninh Giác Phi vừa nghĩ cũng cảm thấy y nói đúng, hắn không khỏi bật cười.

Vân Thâm cùng hắn đi vào tiểu viện: “Hôm nay hiếm khi ngươi trở về ăn, chúng ta cùng ăn đi.”

“Được.”

Hai người bọn họ ngồi xuống trong phòng Giác Phi, hai người Bắc Kế ở xa xa làm bảo tiêu, phòng người nghe trộm.

Vân Thâm dễ dàng tự tại cười hỏi hắn: “Tiền Sâm gặp ngươi rồi?”

“Đúng vậy.” Ninh Giác Phi gật đầu. “Ta thật không ngờ tới, người Bắc Kế các ngươi lại cắm rễ sâu như vậy.”

“Hết cách.” Vân Thâm mỉm cười. “Trước kia Bắc Kế chúng ta nhỏ yếu, luôn bị các nước khác khi dễ, nếu không có vô số dũng sĩ người trước ngã xuống, người sau tiến lên, chịu nhục, Bắc Kế sao có thể nhanh chóng cường đại như bây giờ.”

Ninh Giác Phi tự nhiên hiểu cách nói của y. Suy tư một hồi, hắn đột nhiên nói: “Tiền hữu tướng Chương Kỷ muốn gặp, hình như là muốn liên thủ với Bắc Kế, ngươi có muốn gặp mặt nói chuyện một lần với ông ta?”

Vân Thâm có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh liền đáp: “Đương nhiên, nếu thật Chương Kỷ có ý đó, chúng ta tự nhiên cầu còn không được ấy chứ.”

Ninh Giác Phi qua loa nói: “Vậy ta sẽ báo cho ông ta, các ngươi hẹn một nơi nào đó để gặp mặt.”

Vân Thâm nhìn chăm chú vào hắn, mỉm cười: “Giác Phi, ngươi hình như quen biết với khá nhiều vương công quý tộc thượng tầng Nam Sở, cho dù là tiền thái tử hay tân thái tử đều có quan hệ với ngươi.”

Ninh Giác Phi đạm đạm hỏi: “Vân Thâm, ngươi có gì muốn nói với ta sao?”

Vân Thâm nhìn nét mặt của hắn, bỗng nói: “Ta thì không muốn nói gì, nếu ngươi không muốn nói ta cũng không hỏi, chỉ có một chuyện làm ta cảm thấy rất buồn bực, muốn hỏi ngươi một chút.”

Ninh Giác Phi cảm khái nhận lời: “Ngươi hỏi đi. Chỉ cần ngươi hỏi, ta sẽ nói.”

Vân Thâm nghe xong, cười hài lòng vô cùng:: “Giác Phi, khi ngươi nói chuyện với ta, luôn dùng từ ‘các ngươi’, khi nhắc tới Nam Sở hay Tây Vũ thì dùng ‘bọn họ’, nghe giống như ngươi không phải người Nam Sở cũng không phải người Tây Vũ, lại càng không phải người Bắc Kế. Ngươi rốt cuộc là người ở đâu ta không muốn hỏi nhiều. Nếu như ngươi muốn nói thì hãy nói với ta. Ta chỉ muốn hỏi ngươi, hiện giờ, ngay tại lúc này, trong lòng ngươi, rốt cuộc ngươi là người ở đâu?”

Ninh Giác Phi nhìn y, gương mặt nở một nụ cười thật ôn hòa: “Được rồi, hiện tại ta là người Bắc Kế.”

Nhất thời Vân Thâm tươi cười rạng rỡ gật đầu, không nói thêm gì.

Trong phòng rất an tĩnh, không gian chỉ còn nghe thấy âm thanh chiêm chϊếp của chim non nho nhỏ truyền đến tai mọi người, thật êm tai.

Qua hơn nửa ngày, liền có người hầu đưa cơm lại đây. Vân Thâm cùng Ninh Giác Phi không nói gì, chỉ nhìn người hầu dọn mâm, bưng cơm.

Có một tiểu nha hoàn bưng một chậu nước nóng đi tới góc phòng, đặt ở đó: “Hai vị đại nhân, thỉnh.”

Vân Thâm liền đi trước rửa tay, sau đó ngồi vào bàn.

Ninh Giác Phi chờ y rửa xong rồi mới đi lại rửa tay. Tiểu nha hoàn đưa xà phòng cho hắn, thanh âm cực nhẹ: “Chương đại nhân hỏi, công tử có thể đáp lời chưa?”

Nét mặt Ninh Giác Phi chưa từng thay đổi, đáp lại thật nhẹ: “Bằng lòng gặp, để ông ấy chọn nơi.”

Nha hoàn nói: “Chương đại nhân nói, nếu như tiện, canh ba tối nay, gặp trong phòng công tử.”

“Được.” Ninh Giác Phi rửa xong tay, nhận lấy khăn lau khô rồi ngồi vào bàn.

Lúc đang ăn, có mấy người tiểu tỳ hầu hạ bọn họ nên hắn không tiện nói chuyện này mà chỉ nói những chuyện đơn giản như phong cảnh Lâm Truy, mỹ thực nơi nào ngon. Một lát sau, Vân Thâm bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Giác Phi, ngày mai phủ thái tử có chuyện vui. Thái tử điện hạ nói đây là đầy tháng của nhi tử mới sinh của y, là tiệc nhà, không phải quốc sự, thế nên mời ngươi với ta cùng đi.”

Ninh Giác Phi nhìn y một cái, thấy y tha thiết như thế, liền cười: “Được, ta cùng ngươi đi.”