Editor: Kaori0kawaBeta: Mai_kariMột đội ngũ thật dài đang đi trên thảo nguyên.
Đội ngũ này cũng thật kỳ lạ, một bên là ba ngàn binh mã cùng một xe ngựa thật dài của Nam Sở, một bên là một vạn trọng trang kỵ binh Bắc Kế, hai bên đều là quân dung nghiêm chỉnh, cẩn thận tỉ mỉ.
Phía trước đội ngũ, một bên là Nam Sở tướng quân cưỡi Ngọc Hoa Thông, Kinh Vô Song, một bên là quốc sư Bắc Kế cưỡi Bạch Tuyết, Vân Thâm, một người thân ngân y, một người mặc bạch bào, hai người nhìn qua đều là phiên phiên công tử, hết lần này tới lần khác mặt lại xụ ra, không nói một lời.
Ở giữa có một hỏa hồng tuấn mã, trên ngựa là mỹ thiếu niên mặc đạm lam sắc trường sam ngây ra như phỗng.
Đối với Ninh Giác Phi mà nói, ngày này quả thực là dài dằng dặc, vô biên vô hạn. Trái phải hai bên của hắn, một bên là hàn băng, một bên là hỏa diễm. Tình trạng lúc này, tựa như có một thanh cương đao chẻ hắn ra làm hai.
Ngay cả khi ăn cơm trưa, Bắc Kế và Nam Sở đều tự mình ăn cơm, hắn thật không biết phải ngồi bên nào mới tốt.
Kinh Vô Song thân thiết bắt chuyện hắn: “Hiền đệ, lại đây ăn tạm một chút. Đường xá xa xôi, chỉ đành liệu cơm gắp mắm, hiền đệ chớ trách.”
Vân Thâm vẫn lạnh như băng, không thèm quan tâm đến hắn.
Hắn không thể làm gì khác hơn là ngồi vào bên Nam Sở mà ăn. Tướng sĩ bên Bắc Kế và đoàn sứ thần đều nhìn hắn, vạn phần nghi hoặc nhưng lại không ai đặt câu hỏi. Trong lòng hắn thực sự là xấu hổ tột đỉnh.
Thật vất vả cũng chịu được đến tối đóng quân lại giữa đường.
Bây giờ đã cuối xuân, đầu hạ, khí trời ấm lại, phần lớn binh sĩ đều đóng quân dã ngoại ngay tại chỗ, chỉ có mấy người quan viên Bắc Kế và Nam Sở là dựng trướng bồng.
Kinh Vô Song đang muốn mở miệng, Ninh Giác Phi đứng ở một bên ngây người lại giành nói trước: “Đại ca, huynh cứ nghỉ tạm đi, một chút nữa đệ sẽ trở lại.”
Không đợi Kinh Vô Song nói gì, hắn đã vọt qua bên kia, chui vào trướng bồng của Vân Thâm.
Bên trong chỉ có một tùy tùng của Vân Thâm đang thay hắn trải chăn, y thì đứng ở một bên, ngơ ngác xuất thần.
Ninh Giác Phi đi tới trước mặt y, nhẹ giọng nói: “Vân Thâm, ta muốn nói chuyện với ngươi.”
Vân Thâm vẫn nhìn chằm chằm chăn, không để ý tới hắn, cũng không hé răng.
Tùy tùng trải giường chiếu xong nhanh chóng nói: “Thiếu gia, ta lui trước.”
Một lát sau, Vân Thâm mới gật đầu.
Tùy tùng mỉm cười với Ninh Giác Phi, rồi ra khỏi trướng bồng, buông rèm cửa.
Trong trướng an tĩnh vô cùng.
Hai người đều đứng tại chỗ, không ai nói tiếng nào.
Ninh Giác Phi nhìn y, thành khẩn nói: “Vân Thâm, ngươi đừng đi.”
Vân Thâm nhìn về phía hắn, nhàn nhạt hỏi: “Vì sao?”
“Quá nguy hiểm. Nam Sở với ngươi là long đàm hổ huyệt, ngươi không nên đi.”
Vân Thâm lại thờ ơ: “Ta thân là quốc sư Bắc Kế, sớm đã không để ý sinh tử. Nam nhi Bắc Kế chúng ta không sợ chết, người Vân tộc lại càng không sợ chết, dù là nữ nhi cũng huyết nhiễm chiến trường.”
Ninh Giác Phi nhất thời nghẹn lời, một lát mới cúi đầu: “Thế nhưng lần này rõ ràng không cần ngươi đi, ngươi vì sao muốn đi?”
Vân Thâm trừng hắn: “Vì sao ta không thể đi?”
Ninh Giác Phi thở dài: “Vân Thâm, ta vốn định đến Yến Bình Quan liền trở về, vì sao ngươi nhất định phải bức ta đến Lâm Truy?”
Vân Thâm nghe xong, tự nhiên hiểu ý hắn, thần tình lúc này mới hòa hoãn xuống. Y ngồi xuống đất, vỗ vỗ bên cạnh, ngữ khí nhu hòa đi: “Giác Phi, nào, ngồi.”
Ninh Giác Phi cũng ngồi xếp bằng xuống.
Vân Thâm ôn hòa hỏi: “Giác Phi, ngươi lo lắng cho ta?”
Ninh Giác Phi gật đầu.
Sắc mặt Vân Thâm liền dễ coi hơn một chút, rồi lại hỏi: “Giác Phi, nói cho ta biết, vì sao ngươi không muốn đến Lâm Truy?”
Ninh Giác Phi giương mắt nhìn về phía cửa, nhàn nhạt nói: “Nơi đó có người ta không muốn gặp.”
Vân Thâm hiểu lầm, dừng một chút rồi ướm hỏi: “Là… ái nhân?”
Ninh Giác Phi không khỏi bật cười, quay đầu nhìn Vân Thâm, lắc đầu: “Không phải, ta không có ái nhân.”
Vân Thâm cũng cười, thái độ trở nên dễ chịu hơn: “Vậy là ai? Chẳng lẽ là cừu nhân?”
Ninh Giác Phi nghiêm túc suy nghĩ rồi qua loa đáp: “Có lẽ.”
Vân Thâm nghe xong, thần tình trên mặt trở nên có chút kỳ lạ, khó hiểu hỏi: “Với thân thủ của ngươi, nếu là cừu nhân, gϊếŧ là được, cần gì do dự như thế? Cần gì tránh? Lẽ nào người nọ còn lợi hại hơn ngươi?”
Ninh Giác Phi không muốn nhiều lời, chỉ là lắc đầu, thản nhiên nói: “Ta chưa nghĩ ra.”
“Là sao?” Vân Thâm không hiểu.
Ninh Giác Phi thở dài: “Vân Thâm, tuy rằng ta tinh thông nhất chuyện gϊếŧ người, nhưng ta không phải tội phạm gϊếŧ người.”
Vân Thâm vẫn không rõ: “Có gì khác nhau?”
Ninh Giác Phi suy nghĩ thật lâu mới tìm ra lời thích hợp: “Trước đây, ta gϊếŧ rất nhiều người nhưng không có lần nào gϊếŧ cho mình.”
Lúc này Vân Thâm mới hiểu ra, gật đầu rồi chuyển đề tài: “Ngươi đối với Kinh Vô Song thực sự rất tốt a, rõ ràng là không muốn quay về Nam Sở, vì hắn mà có thể miễn cưỡng bản thân.”
Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng mà đáp: “Huynh ấy… kỳ thực rất giống… ta… Phụ thân ta cũng như phụ thân huynh ấy, là nhất đại danh tướng, ta với huynh ấy coi như là tướng môn hổ tử, phụ thân ta từ nhỏ liền bức ta khổ luyện bản lĩnh, giáo dục ta lớn lên phải bảo vệ quốc gia, phải có nghĩa khí, phải có cốt khí, phụ thân ta…. rất truyền thống… Nếu ông ở chỗ này, gặp được đại ca ta, nhất định cũng rất thích huynh ấy…”
Vân Thâm nghe thế lãnh tĩnh đáp: “Toàn bộ quốc gia đương đại đều chưa từng có danh tướng họ Ninh.”
Ninh Giác Phi mạnh ngẩng đầu nhìn y, nhất thời á khẩu không trả lời được.
Vân Thâm lại nói: “Tiền triều bị Nam Sở tiêu diệt, truyền quốc bốn trăm năm hơn, ta đều tra sử sách, chưa từng có tướng lĩnh họ Ninh. Giác Phi, tên của ngươi là thật sao?”
“Thật.” Ninh Giác Phi cũng tỉnh táo lại, khẳng định gật đầu. “Tên của ta là thật.”
Vân Thâm yên lặng nhìn hắn.
Ninh Giác Phi thản nhiên nhìn thẳng y, con mắt trong trẻo hữu thần, tuyệt không nao núng nửa phần.
Vân Thâm nở nụ cười: “Được, ta tin ngươi.”
Ninh Giác Phi cũng cười, nụ cười lại chứa chút cay đắng.
Kiếp trước của hắn nhiều lần nghe được vài ‘tầng lớp có học’ cảm thán, nói là khoa học kỹ thuật tuy rằng càng ngày càng phát đạt, nhưng tư tưởng con người thì lại càng ngày càng giản đơn, thực sự là một đời không bằng một đời.
Lúc hắn xem ‘Tam Quốc Diễn Nghĩa’ xác thực cũng cảm thấy người cổ đại thực sự là trí mưu chồng chất. Tới khi học lên cao trung, học tới lịch sử Trung Quốc, xem đến chương nói về thời Xuân Thu chiến quốc thì càng cảm thấy quả thực người càng cổ càng giảo hoạt, gian trá.
Lúc này, hắn bỗng nhiên có cảm giác lao lực quá độ.
Những người này thông minh như thế, sao lại cứ tỏ ra không có hắn thì không thành được, mà có phải hắn quá tự mình đa tình hay không, có phải hắn cũng quá đề cao mình hay không?
Hắn đang ngây ra thì Vân Thâm lại nói: “Giác Phi, đêm nay ngươi ngủ ở nơi nào?”
Ninh Giác Phi mới phát giác ra các trướng đã bắt đầu lên đèn, hiển nhiên sắc trời đã tối. Vì vậy hắn vừa đứng dậy vừa nói: “Ngươi sớm đi nghỉ ngơi đi, ta tìm chỗ khác ngủ.”
Vân Thâm còn nghĩ hắn sẽ đi chỗ Kinh Vô Song nên không giữ lại, chỉ là đứng dậy tiễn hắn ra khỏi trướng, vén rèm đợi hắn đi ra ngoài rồi lại buông rèm xuống.
Vài trướng bồng xung quanh, ngựa đang đứng cuối đầu ăn cỏ, thỉnh thoảng còn phun phì phì từ trong mũi. Một đám binh sĩ ngồi hoặc nằm vây quanh đống lửa, chuyện trò vui vẻ, còn có người vui vẻ ca hát, dễ dàng khoái trá. Tuy rằng thái độ quan binh và văn thần hai quốc vẫn phân biệt rõ ràng nhưng hôm nay phải ở chung một chỗ nên cũng không có xích mích gì lớn.
Ninh Giác Phi nhìn bầu trời đêm đầy tinh tú, bỗng nhiên lòng yên tĩnh như nước.
Hắn vì sao phải ở chỗ này? Hắn tại sao lại bị kẹp trong giữa hai nước như thế này?
Đúng, Kinh Vô Song vì hắn mà đến, Vân Thâm cũng vì hắn mà đi. Thế nhưng, hắn có thể cho họ cái gì?
Rốt cục, Ninh Giác Phi làm một chuyện vô liêm sỉ nhất trên đời hắn, chạy trốn.
Thậm chí ngay cả lời cáo biệt hắn cũng không dám.
Trên thảo nguyên, ba danh mã thân thân nhiệt nhiệt tụ lại một chỗ ăn cỏ, hồn nhiên không giống chủ nhân bọn họ. Trong bóng đêm Ninh Giác Phi chậm rãi đi qua, tìm Liệt Hỏa. Hắn đưa tay vỗ vỗ Bạch Tuyết cùng Ngọc Hoa Thông, dường như muốn dùng phương thức như vậy nói lời từ biệt với chủ nhân của chúng, sau đó liền cưỡi ngựa, lén lút rời đi.
Đêm lạnh như nước.
Liệt Hỏa nhanh nhẹn phi trên thảo nguyên.
Ninh Giác Phi tâm loạn như ma, căn bản không không biệt phương hướng gì, tùy Liệt Hỏa chạy loạn, hắn thầm nghĩ cách xa những người đó càng xa càng tốt.
Càng chạy càng xa, rời xa phân tranh, nhưng cũng rời xa ấm áp. Khuôn mặt tươi cười của Kinh Vô Song với đôi mắt dịu dàng của Vân Thâm cứ lần lượt hiện lên trong đầu hắn, lòng dần dần đau.
Hắn quất mạnh roi, để Liệt Hỏa tùy ý phi về phía trước còn mình thì nằm sắp trên lưng nó, nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn gì đường đi phía trước. Vô luận là cái gì, hiện tại, hắn đều không muốn biết.
Xa xa dường như có người la lên nhưng hắn lại mắt ngơ tai điếc.
Bỗng nhiên, có thanh âm tên cắt không khí nối gót rít lên, tên dài mạnh mẽ mang theo hỏa diễm liên tiếp phóng tới, chiếu sáng thân ảnh hắn cùng với ngựa.
Ninh Giác Phi lại không thèm để ý.
Liệt Hỏa cũng không giảm bớt tốc độ, phi về phía trước.
Bỗng nhiên, Bạch Tuyết hí dài một tiếng, Liệt Hỏa chấn động, tốc độ có chút chậm lại.
Thân thể Ninh Giác Phi vẫn nằm rạp trên thân ngựa, giờ mới tỉnh lại, thẳng người lên.
Lúc này, chỉ nghe xa xa có người cuồng hô: “Vân đại nhân, ngài bị thương…”
Ninh Giác Phi nghe xong không khỏi ngẩn ra rồi lập tức quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy rất xa những bó đuốc vây thành một vòng, tựa hồ có người ngã trên mặt đất.
Tiếp theo là tiếng kinh hô của vài hán tử hào phóng: “Vân đại nhân, ngài đừng đứng lên…”
Trong lòng Ninh Giác Phi rùng mình, không chút nghĩ ngợi, quay ngược đầu ngựa mà chạy.
Hắn chạy đến gần thì thấy Vân Thâm té trên mặt đất mà vẫn gấp gáp kêu: “Các ngươi đừng lo cho ta, mau đuổi theo hắn.”
Trong lòng Ninh Giác Phi thở dài, ra roi thúc ngựa chạy lại, lập tức nhảy xuống, chạy tới ngồi xổm cạnh Vân Thâm, cầm tay y.
Vân Thâm thấy hắn, nhất thời vừa mừng vừa sợ, nói không ra lời.
Mười mấy tên binh sĩ Bắc Kế hai bên đều thở dài một hơi, trong đó có một người thân thiết nói: “Ninh huynh đệ, phía trước đó là Đoạn Hồn Cốc, nguy hiểm lắm, Vân đại nhân rất lo lắng, nhất định phải bảo chúng ta nhắc ngươi trở về.”
Ninh Giác Phi ở Kế đô liền nghe bọn họ có nói qua Đoạn Hồn Cốc nổi danh. Đó là một khe nứt rất lớn, chiều rộng mười trượng, sâu tới mấy trượng, một ngày ngã xuống thì khó sống.
Vân Thâm nghe xong, nhất thời buồn bực: “Giác Phi, ngươi muốn đi thì thôi, muốn không từ mà biệt thì cũng tùy ngươi, nhưng ngươi không thể không nhìn đường, tùy ý chạy loạn. Ta không phải đã nói thảo nguyên khắp chốn đều là nguy hiểm, kêu ngươi phải cẩn thận sao? Sao một câu ngươi cũng không chịu nghe ta nói vậy?”
Ninh Giác Phi nghe y trách cứ, không nói được một lời, chỉ là kiểm tra thương thế cho y.
Vân Thâm từ lúc ngã xuống, vai trái trật khớp, đau đến cau mày.
Ninh Giác Phi sờ soạn chỗ bị thương, nói với y: “Kiên nhẫn một chút” rồi dùng lực bẻ lại, trả khớp về đúng chỗ.
Vân Thâm đau đến hừ một tiếng, sau đó thở hắt ra một hơi dài, rồi nằm ngã xuống.
Ninh Giác Phi đưa tay muốn ôm y đứng lên.
Vân Thâm lại nói: “Để ta nằm một chút trước đã.”
Ninh Giác Phi liền thu hồi tay, ngơ ngác nhìn y, trong lòng không khỏi trăm mối ngổn ngang.
Những người vây quanh bọn họ cũng lén lút rời đi.
Trong lúc nhất thời, xung quanh yên tĩnh một mảnh.
Dưới ánh sao trời, thảo nguyên mênh mang vô hạn. Giữa thiên địa to lớn bỗng chỉ còn hai người bọn họ.
Vân Thâm từ từ nhắm hai mắt, hô hấp đều đều, rất an tĩnh.
Ninh Giác Phi ngồi xổm bên người y, cúi đầu nhìn y, trong lòng cũng rất bình tĩnh.
Một hồi lâu, Vân Thâm nhẹ giọng gọi: “Giác Phi, đừng đi.”
Ninh Giác Phi nhìn lọn tóc phất phơ trước gió đêm trên trán y, cúi đầu nói: “Ta không muốn bị kẹp giữa hai người các ngươi mà khó xử.”
Vân Thâm lại nói: “Giác Phi, xin lỗi, ta sẽ không để ngươi khó xử như vậy nữa.”
Ninh Giác Phi nghe xong, trong lòng bỗng ấm lên, nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng vén lên lọn tóc đen mượt chập chờn như hồ điệp của y.
Vân Thâm nhanh chóng nắm lấy cổ tay hắn, kéo hắn ngồi xuống.
Không đợi Ninh Giác Phi phản ứng lại, y đã xoay người đè lên người hắn, mỉm cười mở mắt.
Ninh Giác Phi nhìn đôi mắt sáng sủa của hắn, nửa ngày không hiểu gì.
Vân Thâm cười khẽ: “Giác Phi, ngươi rất sợ đυ.ng vào ta, tại sao?”
“Ta không…” Theo bản năng, Ninh Giác Phi phủ nhận, nhưng lời vừa thốt ra liền sửng sốt. Phải, hắn xác thực rất sợ chạm vào y, hắn sợ chạm vào bất kỳ ai. “Ta… ta chỉ sợ ngươi hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?” Vân Thâm cười cười hỏi lại.
Đúng vậy, hiểu lầm cái gì? Ninh Giác Phi kinh ngạc mà nhìn y nhưng thế nào cũng không nói nên lời. Người khác cùng hắn vỗ vai, nắm tay, hắn sẽ không nghĩ nhiều, thế nhưng khi hắn vươn tay ra thì luôn sợ người khác nghĩ rằng hắn có ý quá phận gì đó. Trước đây, hắn chỉ cần chú ý với phụ nữ, hiện tại, dù là nam nhân, hắn cũng phải cẩn thận vạn phần.
Vân Thâm dáng cười khả cúc nhìn hắn, hỏi: “Sợ ta hiểu lầm cái gì?”
Ninh Giác Phi nhìn khuôn mặt tươi cười của y, cảm thụ được sức nặng của y trên người mình, bỗng nhiên đỏ mặt.
“Có phải là…” Vân Thâm cười cười, chậm rãi cuối người, hôn lên môi hắn.
Môi y lành lạnh, chạm vào môi Ninh Giác Phi mà dịu dàng quấn quýt, đầu lưỡi như linh xà, từng chút từng chút luồn vào trong miệng hắn, càng ngày càng thâm nhập, càng ngày càng thâm nhập….
Ninh Giác Phi bỗng nhiên vươn tay, vòng qua lưng y, cầm lấy hai vai, đẩy y ra khỏi mình.
Vân Thâm nhìn hắn, dáng cười trên mặt vẫn như cũ dương quang ấm áp.
Ninh Giác Phi nghiêm mặt nói: “Vân Thâm, ngươi sẽ hối hận đó.”
Đôi mắt trong trẻo của Vân Thâm lóe ra tinh quang rạng rỡ. Y chậm rãi đáp: “Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm. Đãn vi quân cố, trầm ngâm chí kim (1).”
_________________
(1) Đoản ca hành kỳ 2 – Tào Tháo:Đối tửu đương ca,
Nhân sinh kỷ hà:
Thí như triêu lộ,
Khứ nhật khổ đa.
Khái đương dĩ khảng,
Ưu tư nan vong.
Hà dĩ giải ưu:
Duy hữu Đỗ Khang.
Thanh thanh tử khâm,
Du du ngã tâm.
Đãn vị quân cố,
Trầm ngâm chí kim.
U u lộc minh,
Thực dã chi bình.
Ngã hữu gia tân,
Cổ sắt xuy sinh.
Hạo hạo như nguyệt,
Hà thời khả chuyết?
Ưu tòng trung lai,
Bất khả đoạn tuyệt.
Việt mạch độ thiên,
Uổng dụng tương tồn.
Khế khoát đàm yến,
Tâm niệm cựu ân.
Nguyệt minh tinh hy,
Ô thước nam phi,
Nhiễu thụ tam tạp,
Vô chi khả y.
Sơn bất yếm cao,
Thuỷ bất yếm thâm.
Chu Công thổ bộ,
Thiên hạ quy tâm.
Dịch thơ:Trước rượu ta hát
Đời người thấm thoát
Khác gì sương mai,
Hỏi ai không buồn?
Đứng dậy, khảng khái
Nhưng buồn theo mãi
Giải sầu âu là
Theo nhà Đỗ Khang?
Áo xanh cổ cứng
Lòng sầu hôm mai
Thôi đừng nhắc mãi
Tuổi xanh thêm buồn
Hươu kêu đồng vắng
Cỏ mềm ngẩn ngơ
Nhà đông khách quý
Đàn sáo thâu đêm
Mảnh trăng trên trời
Bao giờ hết sáng?
Nỗi buồn ai hay
Vương vấn vơi đầy
Một đời gió bụi
Phí hoài cân đai
Ly hợp một đời
Mong người tri kỷ
Trăng sao thưa thớt
Quạ thảng thốt kêu
Liệng tìm quanh cây
Một cành nương náu
Không ngại núi cao
Không ngại biển sâu
Nghiền ngẫm Chu công
Thu lòng thiên hạ.