Quyển 2 - Chương 66

Trong bóng đêm, Tiểu Thương sơn vô cùng yên lặng, một chân vừa bước lên đường núi, ngay cả tiếng gió cũng không có, chỉ còn tiếng bước chân nho nhỏ dẫm lên tuyết.

Bọn Ninh Giác Phi xuống ngựa, thong thả đi lên sườn núi thì dừng lại.

Vân Dương mang theo bọn họ vào rừng, phái người gọi trợ thủ Đại Đàn Thanh Hoa, khẽ hỏi: “Tình hình trên đó ra sao?”

Đại Đàn Thanh Hoa ôm quyền hành lễ với Ninh Giác Phi rồi lập tức nhỏ giọng bẩm báo: “Căn cứ quan sát hiện nay, tăng nhân trong chùa không phải đồng đảng của chúng. Chúng có tổng cộng tám người, đều ở trong khách phòng, trái phải hai bên đều là khách hành hương bình thường, chừng 20 người, cách xa thiện phòng cả các tăng nhân khá xa. Người chúng ta đã trà trộn vào, nhưng không tiếp cận được, cho nên không rõ Vân đại nhân có ở trong tay bọn họ hay không.”

Ninh Giác Phi bình tĩnh nghe, quay đầu nói: “Hai vị Đạm gia, Tòng Loan, các ngươi đợi ở đây, đừng đi loạn. Vân Dương, ngươi phái người bảo vệ bọn họ, sau đó cũng theo ta. Thanh Hoa, đi, chúng ta đi trước.” Không đợi Đạm Di Nhiên, Đạm Lẫm Nhiên nói lại, hắn nhanh chóng hòa vào bóng đêm.

Vân Dương lập tức phân công nhân thủ, vây quanh ba người bọn họ, nghiêm mật bảo vệ lại, rồi chạy vội ra ngoài.

Bọn Đạm Lẫm Nhiên rất muốn theo sau nhưng loại tình hình này, chỉ đành dừng lại, đứng chờ ở đó, không cách nào đi được.

Đại Bi tự là nơi cung phụng Quan Thế Âm, quy mô không lớn, buổi tối chỉ đóng cánh cửa chính, không có biện pháp canh gác gì khác, bọn Ninh Giác Phi từ ngoài tường nhẹ nhàng leo vào, vô thanh vô tức dẫm lên tuyết trên đất, êm ái không một tiếng động.

Đại Đàn Thanh Hoa từ lâu đã quen chỗ này, giành trước dẫn đường, Ninh Giác Phi theo sát, Vân Dương mang theo tiểu đội đặc biệt bọc đánh cũng tới.

Tất cả đều tiến hành trong bóng đêm im ắng, bốn phía không một ngọn đèn, hiển nhiên mọi người đều đã ngủ, trong viện không có một bóng người, ngay cả trạm gác ngầm cũng không có.

Ninh Giác Phi có chút nghi hoặc, nếu như những người này bắt cóc Vân Thâm, giấu ở chùa kỳ thực cũng không phải lựa chọn tốt nhất, đã vậy còn không canh gác thì quả thật rất lạ. Chẳng qua, người đang của Vân Dương có kinh nghiệm trinh sát xuất sắc, phong phú, hắn tin tưởng phán đoán của họ, nếu họ cho rằng ở đây có người khả nghi, vậy thà tin rằng có còn hơn tin rằng không.

Tới khách phòng không xa, bọn họ dừng lại, trong bóng đêm nhìn không rõ dấu hiệu, không thể ra hiệu lệnh, bọn họ trước khi đến đã lập ra phương án hành động, lúc này ăn ý mà tự vào vị trí, bất ngờ hành động.

Chỉ nghe một tiếng rầm, cửa sổ bị phá nát, vài ngọn đuốc vụt vào phòng, chiếu sáng cả một góc.

Bên trong quả thực có tám người không ngủ mà tụ tập thành một chỗ, trên tay cầm Lưu Tinh Liên Nỏ, bóp cò trong nháy mắt, tên bay vừa nhanh lại dày đặc, như mưa bắn ra ngoài phòng.

Mấy người này rất bình tĩnh, chia làm hai nhóm, nhóm tên đầu tiên bắn ngăn chặn thế tiến công vào phòng, nhóm tên thứ hai bắn vào mục tiêu, không hề lộn xộn, mưa tên bao trùm cả phòng.

Trong chớp mắt, Ninh Giác Phi liền hiểu.

Đó là một cái bẫy, tám người này là tử sĩ, bọn họ cố ý lộ ra bộ dạng này chỉ sợ chủ yếu là vì dụ hắn tới để gϊếŧ. Bố cục này giản đơn mà thực dụng, vì Vân Thâm, Ninh Giác Phi nhất định tham gia cứu viện, đồng thời khẳng định là người tiên phong nhảy vào, còn Vân Dương vì tộc trưởng của mình nên lòng rối loạn, nóng lòng cứu người, trinh sát chưa đủ tỉ mỉ liền chạy đi báo cho Ninh Giác Phi.

Chẳng qua, tiểu đội đột kích này bình thường dùng các tình huống ngoài ý muốn mà diễn tập nên khi bị tập kích bất ngờ cũng không hoảng loạn, tất cả đều phản ứng rất nhanh. Vân Dương vọt tới trước Ninh Giác Phi, dùng thân thể che cho hắn, song song đó còn ném ra phi đao trong tay. Ninh Giác Phi lại nhanh hơn, trong trong nháy mắt lúc Vân Dương nhào qua liền đưa tay nắm vai hắn Vân Dương đẩy sang chỗ khác, vung Ưng đao, quét một đường, đánh rơi phần lớn tên bay tới.

Trong không gian tối tăm, mũi tên dài nhỏ rất khó thấy, toàn bộ động tác đều chỉ dựa vào trực giác, Ninh Giác Phi đã làm hết khả năng, nhưng vẫn còn một mũi tên lọt qua, cắm vào sườn hắn, hắn không thốt lên tiếng nào, chỉ lùi về sau một bước, tựa lên tường.

Vân Dương bị hắn đẩy ra, lảo đảo té trên mặt đất, không bị thương.

Chỉ trong chốc lát, chiến đấu liền kết thúc.

Tám người nọ đã trúng ám tiễn hoặc phi đao, toàn bộ té trên mặt đất, có chết có thương, mất đi sức chiến đấu. Bên Ưng quân có chín người trúng tên, một người chết, ba người trọng thương, năm người bị thương nhẹ.

Quan binh ở bên ngoài đảm nhiệm tiếp viện ào vào phòng, bắt giữ địch nhân, cứu người nhanh chóng. Bọn họ khá ngạc nhiên với tình huống trong phòng, nhất thời không ai lên tiếng.

Vân Dương rất xấu hổ, từ trên mặt đất bật dậy, xoay người nhìn về phía Ninh Giác Phi, đang muốn nhận sai với hắn thì phát hiện sắc mặt hắn bất thường, nhanh chóng quan sát kỹ, thì liền thấy dưới sườn hắn cắm một mũi tên, không khỏi thất kinh.

Ninh Giác Phi ra hiệu cho Vân Dương đừng lên tiếng, hắn cố chịu đau, làm như không có việc gì mà đi ra ngoài. Vân Dương vội vã giao cho Đại Đàn Thanh Hoa phụ trách giải quyết hiện trường rồi đi theo ngay.

Ninh Giác Phi đi tới ngoài tường, tựa vào gốc cây, đau đớn làm hắn hô hấp thêm gấp gáp, nhưng không khí lạnh đã giúp giảm bớt cơn đau khiến thần trí hắn còn tỉnh táo.

Vân Dương chạy vội tới, hổ thẹn nói: “Nguyên soái, đều do ta…”

“Bây giờ đừng nói mấy chuyện đó, giúp ta rút tên ra.” Ninh Giác Phi cắt ngang lời hắn, “Không được nói chuyện này cho ai khác, bằng không sẽ bất lợi cho Vân đại nhân.”

“Tuân lệnh, ta hiểu.” Vân Dương nhanh chóng gật đầu, tiến lên đốt một ngọn đuốc, giao cho Ninh Giác Phi cầm rồi cúi đầu thay hắn xử lý vết thương.

Tay Ninh Giác Phi rất ổn, cầm đuốc soi cho Vân Dương cầm được đuôi tên dùng sức rút ra, hắn cắn răng chịu đựng đau đớn, không rên một tiếng, Vân Dương nhanh chóng đổ thuốc trị thương lên vết thương rồi lấy vải ra băng bó.

Đúng lúc này, trong không khí bỗng nhiên vang lên tiếng rít xé gió.

Ninh Giác Phi xô mạnh Vân Dương lên mặt đất.

Ba mũi tên dài xẹt qua bọn họ, cắm phập vào thân cây, đuôi tên vẫn còn rung lên ù ù.

Ninh Giác Phi mau chóng quăng đuốc xuống đất, dẫn Vân Dương chạy đi.

Hầu như là cùng lúc, ba mũi tên khác bắn về phía họ vừa ngã xuống, sau đó, lại ba mũi tên nữa, phương hướng đã thay đổi, đuổi theo sát bọn họ.

Chín mũi tên như bắn ra cùng lúc, giống hệt cách thức Lưu Tinh Liên Nỏ nhưng thực tế lại có mũi bắn trước mũi bắn sau, tuy rằng chỉ ngắn ngủi như chớp mắt, cũng khiến Ninh Giác Phi và Vân Dương có thể phản ứng đúng lúc. Hai người lắng tai nghe tiếng động, cả hai cùng rút đao, chém gãy tên dài bắn ra, sau đó cùng nhau chạy.

Lúc này, đuốc đã tàn, ở đây cũng như những nơi khác, đưa tay lên cũng không nhìn thấy, tiễn thủ mất đi mục tiêu, liền im lặng.

Đêm, lại yên tĩnh.

Ninh Giác Phi nằm ở trên mặt đất đầy tuyết, cố nén đau đớn trong thân thể, ngưng thần lắng nghe động tĩnh xung quanh, thế nhưng tiễn thủ kia vẫn còn mai phục tại ở đâu đó, căn bản nghe không được tiếng động gì.

Một lát sau, Vân Dương lo lắng hỏi: “Nguyên soái, ngài sao rồi?”

Ninh Giác Phi tra Ưng đao vào vỏ, lập tức đè chặt vết thương bên sườn: “Ta không sao.”

Vân Dương nghe tiếng ghé sát qua: “Nguyên soái, ngài phải vào nhà, đốt đèn, ta mới có thể băng bó vết thương.”

Ninh Giác Phi hỏi ngược lại: “Dưới chân núi chúng ta có bao nhiêu người?”

“Một ngàn.” Vân Dương nâng hắn dạy, lục lọi đồ muốn cầm máu cho hắn.

Ninh Giác Phi trầm giọng nói: “Ngươi lập tức thông báo bọn họ, bao vây ngọn núi này, một người cũng không được thoát, chờ tới bình minh, lục soát tìm tiễn thủ đánh lén kia. Với lại, ngươi phái người đi tìm Vân Đinh, bảo hắn mang một vạn nhân mã lại đây, vây quanh xung quanh đây, chờ mệnh lệnh của ta mới hành động. Mặt khác, phái người về thành, lệnh họ đóng chặt bốn cửa, bình minh lên cũng không cho người đi vào.

“Tuân lệnh.” Vân Dương còn chút do dự, “Nhưng vết thương của ngài…”

“Không có việc gì, ta có thể xử lý.” Ninh Giác Phi hít và một hơi thật sâu, gắng chống tay đứng dậy, đi vào trong viện.

Lúc này Vân Dương cũng không lo nhiễu dân hay không nữa mà trực tiếp đá văng ra cửa phòng, nói với người đàn ông trung niên đang cuộn mình run rẩy trên giường nói: “Chúng ta mượn dùng gian nhà này một chút. Ngươi đi ra ngoài.”

Người nọ không nghĩ tới hắn khách sáo như vậy, lập tức liên thanh “dạ dạ dạ”, vừa lăn vừa bò ra ngoài.

Ninh Giác Phi quay đầu nói với hắn: “Xử lý nhanh.” Sau đó đón lấy túi cấp cứu trong tay hắn, đi vào phòng, ngồi lên ghế.

Vân Dương cũng biết sự tình khẩn cấp, liền không dám chậm, vội vã phân công sắp xếp.

Các chiến sĩ Ưng quân đang xử lý hiện trường bên ngoài đốt đuốc, ánh sáng xuyên qua cửa sổ giấy, trong phòng mơ hồ cũng sáng, một lần nữa Ninh Giác Phi bôi thuốc trị thương cho mình, rồi băng bó lại.

Vừa một phen giày vò trên tuyết, máu hắn chảy không ít, cũng may mặc hắc y nên nhìn không ra. Hắn khó khăn băng bó lại vết thương, rồi tự mình mặc y phục, thắt lại đai lưng, lúc này mới thở dài một hơi.

Bỗng nhiên, có một người mặc trang phục chiến sĩ Ưng quân đi vào.

Ninh Giác Phi quay đầu nhìn thoáng qua rồi lập tức nhanh như chớp đứng dậy, Ưng đao trong tay rời vỏ, chỉ thẳng yết hầu gã.

Động tác người nọ không chậm, thân thể hơi nghiêng tránh đao, trường đao trong tay gã lại chỉ thẳng ngực Ninh Giác Phi. Ưng đao của Ninh Giác Phi biến chiêu, quét ngang qua muốn chém thắt lưng gã, người nọ lại không nhúc nhích, Ninh Giác Phi lập tức cảm thấy gã không có sát ý, nên cũng ngừng tay.

Hai người chỉ đánh ra một chiêu, nhanh như chớp mắt, động tác mau lẹ vô cùng, rồi lại im ắng không một tiếng động.

Trong vắng vẻ, chỉ còn ánh sát lúc mờ lúc tỏ hắt vào cửa sổ giấy, người nọ lẳng lặng nhìn Ninh Giác Phi, đôi mắt ngọc bích lấp lánh ánh sáng lạnh.