Màn đêm buông xuống, hoàng thành vắng vẻ. Bên ngoài càng ngày càng lạnh, hầu như nước đóng thành băng, các hạt tuyết nhỏ lả tả bay trong không trung.
Ninh Giác Phi nhìn Vân Dương chạy vội ra ngoài, có chút suy tư mà nói với Giang Tòng Loan: “Ngươi đi ra ngoài tra hỏi thử xem, trong phủ còn ai biến mất không?”
Giang Tòng Loan khẽ nhíu mày, “Du Nhiên còn chưa trở về.”
Ninh Giác Phi trầm ngâm chốc lát: “Loại tình huống này trước đây có xảy ra không?”
“Ừ.” Giang Tòng Loan gật đầu. “Hắn thường thường bận rộn đến khuya, có đôi khi ngại phiền sẽ không vào hoàng thành mà tới quán trọ đại ca nhị ca hắn ngủ tạm.”
Đây là chuyện bình thường, rất dễ hiểu, Ninh Giác Phi không cảm thấy có cái gì khác thường, chỉ thuận miệng hỏi: “Hắn có phái người về nói cho ngươi không?”
“Có. Nếu không về, hắn sẽ phái thϊếp thân gia bộc Tiểu An trở lại nhắn tin, chủ yếu là sợ ta lo lắng.” Giang Tòng Loan nhíu mày. “Chẳng qua, hôm nay không có.”
Ninh Giác Phi lập tức nói: “Phái người đi ra ngoài, đến Du Nhiên Các tìm, nếu hắn không ở đó, thì đến chỗ đại ca nhị ca hắn hỏi một chút.”
“Được.” Giang Tòng Loan xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng trở nên vắng vẻ, Ninh Giác Phi nhìn ánh lửa bập bùng cháy, suy nghĩ chạy lướt qua trong đầu, nghĩ đến đủ loại khả năng và cách đối phó. Thời gian rất lâu hắn không hề cử động, giống như một pho tượng.
Qua nửa canh giờ, Giang Tòng Loan vội vã chạy vào, nói với hắn: “Đại ca nhị ca Du Nhiên tới.”
Ninh Giác Phi đứng lên, bình tĩnh nói: “Mời họ vào.”
Giang Tòng Loan đứng ngoài cửa nói một tiếng “Mời”, Đạm Lẫm Nhiên và Đạm Di Nhiên liền vội vã chạy vào, liền ôm quyền với Ninh Giác Phi: “Vương gia, nghe nói xá đệ mất tích?”
“Miễn lễ, mời ngồi.” Ninh Giác Phi khoát tay áo, thái độ thong dong. “Hiện nay chưa xác định được Du Nhiên có mất tích hay không, người của chúng ta còn đang tìm kiếm, xin hai vị Đạm công tử đừng vội.”
“À.” Nét mặt lo lắng của hai người cũng vơi dần, ngồi xuống ghế.
Ninh Giác Phi ôn hòa hỏi: “Hai người biết thường ngày Du Nhiên sẽ đi đâu không?”
Đạm Lẫm Nhiên suy nghĩ một chút, đáp: “Gần đây hắn đang gấp việc khai trương Du Nhiên Các, hầu như đều ở đó. Nhưng có khi cần mua thêm đồ, những thứ này đều cần tự hắn đi chọn, trả giá, mấy ngày này, hắn đều tới các cửa hàng lớn đặt làm đồ, chúng ta cũng không rõ ràng hành trình cụ thể của hắn.”
Đạm Di Nhiên lại tiếp lời: “Nhưng giờ đã tối, cửa hàng nào cũng đóng cửa, hắn không có khả năng ở lại nhà của người ta. Với tính của hắn, hắn sẽ không ở lại nhà người khác dùng cơm, chỉ có thể về chỗ vương gia hoặc đến chỗ chúng ta mà thôi. Chuyện này… bỗng nhiên biến mất, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Trên mặt Đạm Lẫm Nhiên tràn đầy sầu lo nhưng không có nói ra miệng.
Ninh Giác Phi trầm ngâm một hồi, đột nhiên hỏi bọn họ: “Các ngươi dùng bữa tối chưa?”
Hai người nao nao, lập tức lắc đầu: “Vừa định dùng, người trong quý phủ liền chạy đến. Nghe tin xá đệ biến mất, chúng ta đâu nuốt trôi nổi.”
“Chuyện dù gấp đến thế nào, cũng phải ăn cái đã.” Ninh Giác Phi mỉm cười. “Ta với Tòng Loan còn chưa ăn, các ngươi cũng dùng chung đi, ta gọi bọn họ đem lên.”
Đạm Lẫm Nhiên và Đạm Di Nhiên đều không nghĩ tới hắn còn tâm tình ăn cơm, không khỏi liếc nhau, nhất tề đứng dậy, chắp tay: “Vậy không quấy rối nữa, chúng ta còn phải tìm Du Nhiên.”
Ninh Giác Phi cười cười ra ý giữ lại: “Hai vị cứ ăn đi, an tâm đừng vội.”
Đạm Lẫm Nhiên và Đạm Di Nhiên hiển nhiên không cho là đúng, nhưng ngại hắn quyền cao chức trọng, bất tiện phẩy tay áo bỏ đi.
Ninh Giác Phi ôn hòa nói: “Chúng ta không ăn, lẽ nào bọn họ sẽ trở về? Chỉ có ăn no, mới có sức mà làm việc. Huống hồ, người của ta đã chia nhau đi tìm trong ngoài thành. Bọn họ so với chúng ta quen thuộc hoàn cảnh hơn, cũng dễ tìm hơn. Chúng ta vừa ăn vừa chờ, có khi tin tức sẽ có ngay thôi.”
Sắc mặt Đạm Lẫm Nhiên lúc này mới đỡ hơn, suy nghĩ một chút bèn nói: “Nếu như thế, xin nghe lời vương gia.”
Ninh Giác Phi quay đầu nói với Giang Tòng Loan: “Truyền lệnh đi.”
Giang Tòng Loan lòng nóng như lửa đốt, đâu nuốt trôi, thế nhưng hắn đã nói thế thì đành nghe theo, ra ngoài truyền lệnh rồi quay vào, ngồi vào bàn.
Rất nhanh, đồ ăn nóng hôi hổi được mang lên, gia bộc nội viện lui tới, ân cần thị hầu, trong phòng nguyên bản quạnh quẽ cũng có thêm sức sống.
Bữa cơm ăn nặng nề không gì sánh được, Giang Tòng Loan, Đạm Lẫm Nhiên và Đạm Di Nhiên đều không nói lời nào, ăn cũng ít. Ninh Giác Phi trước sau như một, thái độ thong dong dường như đã định liệu trước. Bị hắn trấn an, ba người kia cũng dần dần bình tĩnh lại, ăn thêm vài thứ.
Đợi đến khi mọi người ăn cũng tạm rồi, Ninh Giác Phi bưng một chén canh nóng, uống hai miếng, rồi hỏi: “Trước đây Du Nhiên có kẻ thù gì không?”
Đạm Lẫm Nhiên suy nghĩ một chút, khe khẽ thở dài: “Tính tình nó cao ngạo, quá khứ đắc tội một số người, nhưng không đến mức muốn tổn thương tính mạng.”
Đạm Di Nhiên suy đoán: “Có thể là bắt cóc tống tiền? Nó xây dựng rầm rộ trong thành, lại đi mua rất nhiều đồ dùng, dùng tiền như nước, khiến người khác đỏ mắt, nên muốn vơ vét tài sản?”
“Rất khó nói.” Ninh Giác Phi trầm ngâm. “Lâm Truy là thành lớn, nơi phú thương tập hợp, người giàu hơn Du Nhiên cũng có, hơn nữa, Du Nhiên là bạn ta, luôn ở trong phủ của ta, rất nhiều người đều biết vậy, nếu chỉ đơn thuần vì tiền, ai lại muốn dùng tay đóng đinh bao giờ? Không bình thường.”
“Vương gia nói đúng, quả là thế.” Đạm Lẫm Nhiên lập tức tán thành. “Du Nhiên ở Tây Vũ là phú thương số một nhưng ở Lâm Truy cũng không là cái gì. Nó là bạn của vương gia và Vân đại nhân, người khác không dám động đến hắn, nếu như thuần túy chỉ là bắt cóc tống tiền, vơ vét tài sản, hoàn toàn không cần bắt nó.”
Đạm Di Nhiên mờ mịt: “Vậy… Du Nhiên xảy ra chuyện gì?”
Ninh Giác Phi bình tĩnh: “Nếu như hắn chỉ là quá bận rộn, quên thời gian, thì hay nhất. Còn nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, vậy đối phương hẳn có mục đích khác, chắc chắn sẽ không tùy tiện tổn thương tính mạng của hắn. Thế nên, xin hai vị yên tâm, ta sẽ có tin tức nhanh thôi. Nếu quả thật là do ta liên lụy thì bây giờ ta xin tạ lỗi với hai vị trước. Nếu Du Nhiên vì ta mà chịu khổ, vậy ta quả thực nợ hắn.”
“Vương gia không cần khách khí như vậy.” Đạm Lẫm Nhiên tỉnh táo lại, chậm rãi đáp. “Vương gia thân phận cao quý, danh dương thiên hạ, lại bằng lòng hạ mình kết giao với xá đệ, Đạm gia ta trên dưới vinh hạnh vô cùng. Du Nhiên mới tới Lâm Truy, cuộc sống chưa quen, vẫn cần vương gia chiếu cố, khiến cho nó thoải mái như ở nhà, điều này làm cho chúng ta càng thêm cảm kích. Hôm nay, nếu là thật có người bụng dạ khó lường muốn thương tổn vương gia, cho dù liên luỵ Du Nhiên thì cũng không có gì. Đã là bạn bè, tự nhiên phải đồng cam khổ, cộng hoạn nạn. Nếu Du Nhiên quả thực vì vương gia mà gặp nạn, đó cũng là vì phân ưu cho vương gia, chính là chuyện phải làm.”
“Đại ca nói đúng. Vương gia và Du Nhiên tình như huynh đệ, đừng nói mấy lời khách sáo nữa.” Đạm Di Nhiên liên tục gật đầu liên tục gật đầu, nét mặt có phần buồn bã. “Thế nhưng, mong rằng Du Nhiên không có gì nguy hiểm tính mạng.”
“Hẳn là sẽ không.” Ninh Giác Phi rất khẳng định. “Du Nhiên chỉ là một thương nhân, vừa tới Lâm Truy, ai có thù hận gì với hắn? Mọi người không cần quá lo lắng.”
Đang nói chuyện, Vân Dương chạy vào phòng, thở hồng hộc: “Nguyên soái, có tin tức.” Vân Dương liếc nhìn huynh đệ Đạm thị, do dự chưa nói.
Ninh Giác Phi bình thản bảo: “Nói đi.”
“Tuân lệnh.” Vân Dương không hề chần chờ. “Vân đại nhân không ở trong cung, cũng không ở nha môn nào. Chúng ta nghe rằng, chiều hôm nay Vân đại nhân đến cẩm tú phường ngoài thành, xem hình thức hỉ phục và vải vóc thu mua từ Giang Nam. Chúng ta tìm đến lão bản cẩm tú phường, hắn nói buổi chiều giờ Dậu Vân đại nhân đã đi, chỉ ở chừng nửa canh giờ là đi rồi. Đạm công tử cũng tới, hắn ở cẩm tú phường đặt may màn treo, đến kiểm hàng. Vân đại nhân nhờ hắn xem giúp, hai người nói chuyện rất ăn ý, sau đó đi cùng với nhau. Từ đó, hành tung hai người không thể xác định. Chúng ta lấy cẩm tú phường làm trung tâm, từ từ mở rộng điều tra, bờ sông ở ngoài thành hai mươi dặm phát hiện tùy tùng của Vân đại nhân. Hai người đã tắt thở, trên người có vết thương do đao kiếm gây ra, là trải qua chiến đấu mà chết, nhưng xung quanh không thấy dấu vết xô xát. Chúng ta tiếp tục kiểm tra, rốt cục cũng phát hiện manh mối dưới chân Tiểu Thương sơn. Hiện tại, chúng ta có thể xác nhận, Đại Bi tự trên đỉnh núi có phần tử khả nghi tụ tập. Chúng ta không đả thảo kinh xà, chỉ bao vây lấy nó rồi chạy về bẩm báo cho nguyên soái.”
“Rất tốt.” Ninh Giác Phi lập tức đứng dậy, “Chúng ta tới đó ngay.”
Giang Tòng Loan đưa tay lấy chiếc áo da treo trên giá áo, rất tự nhiên khoác cho hắn. Ninh Giác Phi vừa buộc nút vừa nói với huynh đệ Đạm thị: “Các ngươi ở lại trong phủ vậy, chờ tin của ta.”
Đạm Lẫm Nhiên nói: “Không, chúng ta cũng muốn đi. Ta lo cho an toàn của Du Nhiên.”
Đạm Di Nhiên cũng gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta hy vọng có thể tận mắt nhìn thấy Du Nhiên an toàn.”
Ninh Giác Phi có phần do dự: “Được rồi, các ngươi cũng đi. Nhưng không thể nói lung tung, để tránh khỏi kinh động đối phương, khiến Du Nhiên gặp nguy hiểm.”
“Chúng ta hiểu.” Đạm Lẫm Nhiên lập tức đồng ý. “Chúng ta chỉ đi xem, sẽ không lỗ mãng.”
“Được.” Ninh Giác Phi hiểu rõ ý người, nhìn Giang Tòng Loan muốn nói lại thôi, liền cười nói. “Tòng Loan, ngươi cũng đi theo. Ban đêm lạnh, mặc ấm một chút.”
Trong lòng Giang Tòng Loan ấm lên, nhanh chóng chạy đi truyền lệnh chuẩn bị ngựa, sau đó trở về phòng khoác thêm áo, cẩn thận lấy thêm vài chiếc áo khoác nữa, để Đạm Lẫm Nhiên và Đạm Di Nhiên mặc vào, còn lại tự nhiên là dành cho Vân Thâm và Đạm Du Nhiên.
Đoàn người lập tức ra khỏi phủ, lên ngựa chạy ra ngoài hoàng thành.
Vừa ra cửa nam, liền gặp một đám người vây quanh cửa, bát nháo ồn ào.
Đây là tình huống chẳng bao giờ xuất hiện từ lúc ra lệnh giới nghiêm đến nay, Ninh Giác Phi khẽ chau mày, ra hiệu cho Vân Dương. Vân Dương liền giục ngựa chạy đến quát hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Nội ngoài thành đều có lệnh cấm đi lại, lẽ nào các ngươi không biết? Trong hoàng thành ầm ĩ, còn thể thống gì?”
Lập tức có người hành lễ với y: “Vân tướng quân, bọn họ là người phủ Hữu Tinh hầu, nói lão thái thái bệnh nặng, muốn đi mời đại phu.”
Vân Dương còn chưa trả lời, Ninh Giác Phi phía sau đã trầm giọng: “Vân Dương, ngươi sắp xếp người, giúp họ mời ngự y, lập tức chẩn bệnh cho lão thái thái Hữu Tinh hầu.”
“Tuân lệnh.” Vân Dương gọi một thuộc hạ đến, khẽ ra lệnh vài câu.
Người nọ gật đầu, vụt cương về phía hoàng cung.
Hiệu úy đáp lời Vân Dương lúc này mới nhìn thấy Ninh Giác Phi, lập tức hành lễ: “Bái kiến nguyên soái.”
“Miễn lễ.” Ninh Giác Phi nghiêm khắc nói. “Tối nay cho dù chuyện gì xảy ra, cũng không được thả người đi, trừ phi trong tay có thánh chỉ hay lệnh phù Bộ Binh, Báo vương, Đại Đàn tướng quân, Kinh tướng quân, Lý tướng quân không ở trong lệnh cấm.”
Người nọ cao giọng đáp: “Tuân lệnh.”
Vân Dương nói với hắn: “Mở cửa nhanh, nguyên soái muốn ra khỏi thành.”
“Tuân lệnh.” Người nọ xoay người khoát tay. “Mở cửa.”
Cửa thành nặng nề mở ra phân nửa, Ninh Giác Phi dẫn đầu giục ngựa phi ra ngoài.
Ngoại thành rất an tĩnh, mọi người đều đã ngủ say, ngay cả khu thanh lâu cũng không còn ồn ào, bọn họ xuyên thành mà qua, đi tới trước cửa thành đang đóng chặt.
Ở đây cũng có lệnh cấm đi lại ban đêm, Ninh Giác Phi lần thứ hai ban nghiêm lệnh, muốn quan binh thủ thành vực dậy tinh thần, không được dễ dàng để người ra ngoài rồi mới bảo họ mở cửa.
Hoa tuyết nho nhỏ vẫn lả tả bay như cũ, gió lạnh thấu xương, đoàn người mau chóng phi về phía Tiểu Thương sơn.