Trong phòng hết sức xa hoa, ở giữa chiếc giường lớn khắc hoa là một màn bạo hành tàn khốc.
Cậu bé như con thú nhỏ sắp chết, run rẫy trên vũng máu, gào thét bất lực, còn con mãnh thú trên người cậu thì không ngừng xé rách thân thể non yếu của cậu với vẻ mặt trần đầy hưng phấn khát máu.
Lúc Ninh Giác Phi đánh vỡ cửa sổ tiến vào khiến cho gã đang cường bạo Na Nhật Tùng sửng sốt ngưng lại, quay đầu nhìn ra.
Không đợi đầu của gã nhìn thấy gì, Ninh Giác Phi đã bước đến giường, đưa tay tóm lấy gáy gã, kéo mạnh ra sau.
Thân thể gã lập tức bay ra sau, du͙© vọиɠ còn đang trong thân thể Na Nhật Tùng cũng rời ra, gã đau đến kêu thảm một tiếng, rồi cuộn mình lại theo bản năng.
Ninh Giác Phi bay lên, đá một cước vào ngực bụng gã, khiến gã bay ra xa, đập xuống sàn nhà bằng đá, đau đến thét lên.
Ninh Giác Phi lấy chăn gấm bên cạnh, phủ lên thân thể đầy vết thương của cậu, dịu dàng nói: “Na Nhật Tùng, là ta. Ngươi đừng sợ, ta dẫn ngươi đi gặp đại phu.”
Na Nhật Tùng mở mắt nhìn về phía hắn, nước mắt trào ra, nhịn không được khóc lớn.
Ninh Giác Phi nhẹ nhàng vỗ về cậu nhưng mắt vẫn hung ác nhìn chằm chằm gã khốn đang rêи ɾỉ trên mặt đất.
Vân Dương theo sát hắn vào phòng, đối với những gì xảy ra đều thấy rõ rành rành, cũng rất chướng mắt cái loại con ông cháu cha lãng phí lương thực này. Lúc này, Vân Dương đang nhìn chăm chăm Ninh Giác Phi, chờ hắn hạ lệnh.
Ninh Giác Phi lạnh lùng nói: “Vân Dương, đem gã này đưa lên nha môn, cho bọn họ theo luật xử lý nghiêm khắc.”
Vân Dương trợn mắt nhìn hắn, rất khó hiểu: “Nếu như vào nha môn, vậy không phải sẽ được thả ra sao. Ta thấy, không bằng một đao gϊếŧ đi cho rồi.”
Gã nọ giật mình sợ hãi, rồi lập tức la lên: “Ta là công tử Hầu gia, mẫu thân là biểu tỷ hoàng thượng, các ngươi ai dám đυ.ng đến ta?”
Ninh Giác Phi cười nhạt: “Bởi vì thân phận ngươi như vậy nên ta càng phải đem ngươi vào quan phủ, để xem, là ai dám thả ngươi, luật pháp nào cho phép thả ngươi?”
Gã nọ nhìn hắn, dường như nhớ tới cái gì, chỉ vào hắn kêu to: “Ngươi… ngươi đừng tưởng rằng bây giờ hoàng thượng thưởng cho ngươi cái gì binh mã đại nguyên soái, cái gì vương là giỏi. Ngươi không phải là tiểu quan sao? Trước làm con hát, sau làm nam kỹ, ở kỹ viện Lâm Truy ngàn người cưỡi vạn người đè, ai không biết, người nào không hiểu? Ngươi đừng tưởng rằng ngươi đổi một cái tên thì không ai nhận ra? Có giỏi thì đổi bộ da mà coi. Ỷ vào mình có vài phần tư sắc, tới Bắc Kế chúng ta, quyến rũ quốc sư, khiến y bỏ công chúa đã đính hôn từ nhỏ, ngươi thật đúng là có bản lĩnh. Ta nói cho ngươi, ngươi có làm gì thì cũng là con chó của hoàng thượng, chó của Kế quốc chúng ta, chó của Đạm Thai gia, thưởng cho ngươi vài cục xương, cho ngươi vài chén cơm, ngươi con mẹ nó không cảm ơn còn dám cắn ngược chủ nhân à, thực là phản mà…”
Khi gã nói đến đây, Vân Dương sắc mặt tái mét, muốn xông lên làm thịt gã. Nhưng Ninh Giác Phi ra hiệu ngăn lại, để gã khốn kia tiếp tục nói.
Tiểu tử này đần độn, không có đầu óc, bình thường sao nghĩ ra được những thứ này, khẳng định là có người nói trước mặt gã, hơn nữa còn nói rất nhiều lần, gã mới có thể nhớ đến như vậy, lúc này thao thao không dứt, mắng chửi hết ra. Ninh Giác Phi muốn nghe cho rõ, những thế gia quý tộc trong triều Kế quốc rốt cuộc đã nói những gì sau lưng hắn, thì ra họ lại nghĩ về hắn bằng những từ ngữ như thế.
Đạm Thai Tử Đình và Đại Đàn Minh chậm một bước, lúc chạy đến viện môn thì đã nghe Tiên Vu Lang ở bên trong ầm ầm mắng chửi, nhưng lại không nghe tiếng Ninh Giác Phi quát lại. Hai người liếc nhau, trong lòng lo lắng, không chút nghĩ ngợi, trực tiếp chạy vào phòng, đạp cho gã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên mặt đất một cước.
Đạm Thai Tử Đình cả giận nói: “Cuồng đồ lớn mật, dám sỉ nhục vương gia, quả thực mắt không còn vương pháp.”
Đại Đàn Minh cũng hung hăng: “Không biết ngươi có bao nhiêu cái đầu mà dám to gan như vậy.”
Một cước của hai người bọn họ cũng không nhẹ, Tiên Vu Lang thường ngày được nuông chiều, đâu ai dám đυ.ng đến gã, giờ thì đau lê lết khóc la. Vừa thấy hai người họ thì như gặp được ân nhân, lấy tay nắm lấy vạt áo họ, tố cáo: “Tiểu hoàng cữu, ngũ di trượng, hắn xông vào phòng đánh ta, các ngươi phải làm chủ cho ta.”
“Câm miệng.” Đạm Thai Tử Đình lạnh lùng nói: “Ngươi dám trói người Ưng vương phủ làm loại chuyện này, còn dám nói lời nhục mạ vương gia, đừng nói là đánh, cho dù gϊếŧ ngươi thì cũng là trừng phạt đúng tội.”
“Đúng.” Đại Đàn Minh hận cắn răng, “Còn không tạ tội với vương gia.”
“Ta có làm gì sai.” Tiên Vu Lang khóc la: “Chẳng qua là tìm một thằng nhóc chơi thôi mà, nó có phải thiếu gia công tử gì đâu, có gì cần tôn trọng? Về nói cha mẹ ta trả vài lạng bạc là được. Nó là cái thứ gì, dựa vào cái gì mà đánh ta?”
Ninh Giác Phi lười nghe gã nói, đưa tay ôm lấy Na Nhật Tùng trong chăn, nói với Vân Dương: “Người này giao cho ngươi, nếu như gã chạy thoát, ta tới hỏi ngươi.” Nói xong, hắn liền nhanh chóng xông ra ngoài.
“Tuân lệnh.” Vân Dương ôm quyền đáp, lập tức bước lên trước, nói với Đạm Thai Tử Đình và Đại Đàn Minh: “Xin hai vị đại nhân thứ lỗi, ty chức phụng mệnh nguyên soái, phải bắt gã về quan phủ, để xử trí theo luật pháp.”
Hai người không nghĩ tới Ninh Giác Phi sẽ xử lý như vậy, nếu là bọn họ, bị người sỉ nhục như vậy, chỉ sợ đã một chiêu gϊếŧ Tiên Vu Lang, đâu dung gã sống trên đời?
Ninh Giác Phi làm việc rõ ràng như vậy, sao họ có thể nói được gì, chỉ đành gật đầu.
Vân Dương nhìn Tiên Vu Lang nằm trên mặt đất như một bãi bùn nhão thì lạnh lùng nói: “Đứng lên, đừng giả chết, mặc y phục vào, thành thành thật thật theo ta đi, nếu không, cũng đừng trách ta không khách sáo.”
Tiểu tử nọ lại khóc lớn: “Tiểu cữu cữu, ngũ di trượng, bọn họ khinh người quá đáng…”
“Đứng lên.” Đạm Thai Tử Đình cũng sốt ruột: “Đừng gọi ta tiểu hoàng cữu gì nữa, gọi vương gia.”
Đại Đàn Minh cũng mặt lạnh: “Cũng đừng gọi ta ngũ di trượng gì, ta nào dám có loại thân thích như ngươi?”
Tiên Vu Lang luôn thấy bọn người nịnh bợ mình, cho dù khinh thường hành vi của gã, cũng ngại thân phận gã mà không dám xung đột, chưa ai dám làm gì gã cả nên giờ thấy tình huống như vậy chân tay gã luống cuống, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Vân Dương lớn tiếng quát, rốt cục cũng giục được gã đứng lên, miễn cưỡng xỏ vào y phục, khập khiễng đi ra ngoài.
Đi được vài bước, gã bắt đầu kêu khổ, nói là đi không nổi, muốn ngồi kiệu.
Vân Dương sốt ruột, xách gã khiêng lên vai, đi ra ngoài.
Ninh Giác Phi không dám cưỡi ngựa, sợ xóc nảy đến Na Nhật Tùng, nên ôm cậu chạy ra phủ.
Hai mươi người Vân Dương mang đến đều là tinh anh, nghe tiếng huýt sáo của đội trưởng thì liền giục ngựa chạy tới, mở đường phía trước, bảo vệ hai bên và phía sau, không ngừng nói: “Nguyên soái, để chúng ta ôm giúp ngài.”
Ninh Giác Phi vẫn còn tức giận, vừa chạy vừa ra lệnh: “Tiểu Võ, lập tức đi phủ của ta tìm Giang tổng quản, nói là ta đã cứu Na Nhật Tùng về được rồi, bảo y lập tức tìm đại phu, đem thuốc tốt nhất tới. Thạch đầu, đi nha môn Bộ Binh, nếu cô gái tới tìm ta còn ở thì kêu cô ấy về phủ ngay, nếu như đã đi thì thôi. Lão Trương, ngươi mang vài người đi phủ tìm Vân Dương, hắn có việc cần các ngươi đi làm….”
Những người đó nhất nhất “tuân lệnh”, rồi cưỡi ngựa đi.
Nhóm bọn họ đã khiến người khác chú ý, người trên đường đã sớm nép sang bên, có người đưa tay chỉ trỏ, có người khe khẽ bàn ra tán vào, Ninh Giác Phi hoàn toàn không để ý đến, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào hoàng thành, về phủ nguyên soái của mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Na Nhật Tùng trắng bệch, đã hôn mê bất tỉnh.
Ninh Giác Phi vừa vào cửa, thì Tiểu Võ đi thông báo cho Giang Tòng Loan đã đứng chờ sẵn, lập tức đi theo hắn bẩm báo: “Giang tổng quản đã cưỡi ngựa đi mời đại phu, rất nhanh sẽ về.”
Ninh Giác Phi gật đầu, thẳng đến thiên viện, đưa Na Nhật Tùng về ngọa thất của mình, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Vân Thâm sớm đã nhận được tin Đạm Thai Tử Đình phái người báo, từ trong cung chạy về, còn mang theo một chén thuốc cầm máu, lúc này lập tức gọi người bưng đến, tự mình cho Na Nhật Tùng uống, sau đó đút cho cậu nửa chén canh sâm. Sắc mặt Na Nhật Tùng đã khá lên một chút, không còn đáng sợ như trước nữa.
Gương mặt Ninh Giác Phi vô cùng lạnh, không nói được một lời, canh giữ ở bên Na Nhật Tùng.
Vân Thâm vén chăn cầm lấy tay Na Nhật Tùng, lẳng lặng bắt mạch.
Cánh tay vốn nhẵn nhụi trắng nõn như ngọc giờ rậm rạp dấu vết xanh tím, cắn có, nhéo có, bởi vậy có thể tưởng tượng, không biết cơ thể cậu còn bao nhiêu vết thương đáng sợ nữa.
Sắc mặt Vân Thâm cũng không tốt gì, nhưng không nói. Đến khi y bắt mạch xong, Giang Tòng Loan liền dẫn thầy thuốc thở hồng hộc chạy tới.
Tuy rằng Ninh Giác Phi chưa để người truyền lời kể rõ tình huống nhưng Giang Tòng Loan vừa nghe liền hiểu, lập tức đem Từ đại phu giỏi trị loại vết thương này nhất đến.
Đại phu này đã râu tóc bạc trắng, trước đây biết bao nhiêu lần ra vào Thúy Vân lâu để trị thương cho Ninh Giác Phi. Tướng mạo ông chưa thay đổi mà Ninh Giác Phi đã thay đổi rất nhiều, ông vào phòng liền khẩn cấp trị thương cho bệnh nhân nên cũng không nhận ra người ngồi kế bên là ai.
Ninh Giác Phi hạ mắt, lông mi thật dài che đi đôi mắt lãnh liệt, hiện ra vài phần dịu dàng lạ lùng. Ngoài cửa sổ, sắc trời xuyên thấu qua cửa sổ hoa mộc, rọi lên khuôn mặt an tĩnh của hắn, càng làm nổi bật nét u buồn mơ hồ.
Vân Thâm quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó liền không thể dời mắt được.
Một lát sau, Từ đại phu kiểm tra xong: “Ta phải chữa thương cho cậu bé này, mời các vị đại nhân ra ngoài, Giang tổng quản có thể ở lại.”
Ninh Giác Phi không nói một lời, đứng dậy đi ra cửa.
Vân Thâm cũng theo ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại một lần nữa, bên trong lặng yên không một tiếng động.
Ninh Giác Phi đi ra cửa viện, đứng dưới tàng cây bên hồ. Vân Thâm đi theo hắn. Hai người yên lặng nhìn sóng nước rung rinh, không ai nói gì.
Một lát, Vân Thâm mở lời: “Là Tiên Vu Lang làm?”
“Đúng.” Ninh Giác Phi nhìn chăm chăm vào bóng mây trên mặt nước, lãnh đạm nói: “Ta đã bảo Vân Dương áp giải gã vào phủ nha, y luật xử lý.”
Vân Thâm cảm thấy ngoài ý muốn, rồi nở nụ cười: “Ngươi làm như vậy, phủ doãn Lâm Truy nho nhỏ kia chắc đêm nay không ngủ nổi rồi.”
“Có cái gì bất an chứ? Nên xử thế nào thì xử thế đó, việc này bằng chứng rõ như núi, Tiên Vu Lang bị ta bắt tại trận, Vân Dương, Báo vương, Đại Đàn đại nhân lúc đó đều ở. Tiên Vu Lang mang theo gia nô cướp người, cũng có rất nhiều người chứng kiến. Chứng cứ xác thực như vậy, ông ta chỉ cần theo luật mà xử là được.” Ninh Giác Phi bình tĩnh nói: “Làm quan mà không làm chủ cho dân thì về nhà bán khoai lang cho rồi.”
Vân Thâm mỉm cười nói: “Nói thì nói như vậy, nhưng sự tình không đơn giản như ngươi nghĩ.”
“Thế sao?” Ninh Giác Phi nhíu hai hàng lông mày, hắn quay đầu nhìn về phía y: “Phức tạp bao nhiêu?”
Vân Thâm biết tuy rằng mặt ngoài hắn bình tĩnh nhưng kỳ thực lửa giận đã cao tận trời. Nếu như đối phương chỉ là một tên ăn chơi trác táng nhà giàu bình thường thì chẳng sao, phán lập tức hành quyết cũng là chuyện nhỏ. Thế nhưng thân phận của Tiên Vu Lang không đơn giản, dính dáng rất nhiều chuyện, không phải một đao là có thể giải quyết.
Y suy nghĩ một chút, uyển chuyển nói: “Ta biết trong lòng ngươi rất căm hận, ta cũng vậy, chỉ là, hiện nay tiền phương đang chiến tranh, phương diện lương thảo còn phải dựa vào Tiên Vu Hầu gia điều hành, ông ấy chỉ có một đứa con, không khỏi nuông chiều quá mức, dạy dỗ là chuyện phải làm, nhưng nếu ảnh hưởng đến tính mạng của gã, Tiên Vu Hầu gia không khỏi đau buồn, không thể làm việc được, chiến sự tiền phương sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, ngươi xem đúng không?”
Ninh Giác Phi nhìn thật lâu vào y: “Vân Thâm, ta có nguyên tắc của ta, chuyện này đã vượt qua ngưỡng mà ta có thể tha thứ, ta sẽ không nhượng bộ. Nếu nói về chính trị, ta là võ tướng, ông ta là văn thần, chúng ta thuộc hai đầu khác nhau, theo lý thuyết hẳn là hợp tác vì nước hiệu lực. Thế nhưng khi ta đang ở Bộ Binh nghiên cứu trạng thái chiến trường và sách lược đối địch thì con ông ta lại công nhiên bắt người trong phủ ta cường bạo. Nếu quan phủ không truy xét, vậy ngươi dự định vuốt giận cho quân đội thế nào? Tiên Vu Lang nhục mạ thiên hạ binh mã đại nguyên soái, chính là sỉ nhục trên dưới một trăm năm mươi vạn quân nhân toàn quốc, lời này ta không nói quá chứ? Nếu bàn về thân phận, Tiên Vu Tuấn là Hầu gia, ta là vương, cao hơn ông ta hai cấp. Nếu bàn về phẩm cấp, ta chỉ có cao hơn ông ta chứ không hề thấp hơn. Muốn ta suy nghĩ vì bây giờ đang trong chiến tranh, ngươi nói không sai, nhưng tướng sĩ của ta xông pha chiến trường đổ máu chiến đấu, trong khi nguyên soái của bọn họ ở đô thành lại bị người khác sỉ nhục như vậy, thì ngươi muốn họ nghĩ như thế nào? Tiên Vu Lang khi nam bá nữ, vô ác bất tác, không phải chuyện một hai ngày, vì sao chưa bị trừng trị? Vì gã ta chức cao quyền trọng, hơn hẳn thứ dân sao? Vân Thâm, ta nhớ kỹ trước đây đã từng nói với ngươi, một câu thánh nhân mà ta rất thích là: ‘Dân vi trọng, xã tắc thứ chi, quân vi khinh’, lần này nếu như buông tha Tiên Vu Lang, quân tâm bất ổn, ngươi dự định làm sao?”
Ninh Giác Phi chưa bao giờ thích nhắc đến thân phận của mình, đây là lần đầu tiên hắn cường điệu như vậy khiến người khác không thể không chú ý. Vân Thâm nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra, sau đó hít một hơi, ngưng lại, thế mới có thể giữ được bình tĩnh, chậm rãi nói: “Giác Phi, ngươi nói rất có lý, cho dù là phương diện nào ta đều không thể cãi lại. Bây giờ, những gì ta nói với ngươi, kỳ thực cũng không phải công nghĩa, mà là tư nghị. Ngươi có thể nể mặt ta mà đừng khó xử hoàng thượng được không? Ngươi biết rõ, vụ này không còn là một vụ án bình thường nữa rồi, nhất định phải đưa lên triều đình mà trình báo. Nếu như ngươi kiên trì muốn nghiêm khắc xử lý, hoàng thượng cũng không tiện làm ngươi mất mặt, thế nhưng cũng không thể không suy nghĩ cho Tiên Vu Lang. Thế nên… ngươi có thể… nhường một bước? Khiển trách nặng một chút là được, không cần phải lấy mạng Tiên Vu Lang?”
Ninh Giác Phi trầm giọng nói: “Na Nhật Tùng còn chưa được 13 tuổi, Tiên Vu Lang bắt cóc, thương tổn nghiêm trọng, cường bạo, theo pháp luật Kế quốc, cũng là tử tội. Vân Thâm, cái ta muốn không phải sĩ diện mặt mũi, cái ta muốn là công bằng.”
Vân Thâm nghẹn lời. Tư tiền tưởng hậu, cũng thật sự là không còn lý do gì thuyết phục được con người cố chấp này, y đành ngưng câu chuyện, đợi lúc tiến cung sẽ thương lượng với Đạm Thai Mục rồi quyết định sau.
Y không khuyên nữa, Ninh Giác Phi cũng trầm mặc, cả hai nhìn ra mặt hồ trong xanh, sắc mặt âm trầm.