Chương 23-1: Thiếu đi nhịp đập của trái tim

Mấy tháng trước.

Ở mảnh đất điên rồ này, vô số sinh linh đã biến thành con rối của tử thần, chơi trò chơi sinh tồn gần như là tàn nhẫn cùng những nhân loại còn sót lại.

Lúc thế giới đảo điên, trong một nghĩa địa thánh khiết, từng đôi bàn tay đầy những vết thi ban đột nhiên từ trong bùn đất nhô ra, tiếp theo là những quần áo và da thịt lỏng lẻo, khô héo sắp bị phân hủy hóa bụi lại dính đầy thi dầu.

Từng bộ thi thể đáng lẽ ra nên vĩnh viễn ngủ say lại lần nữa quang lâm thế giới này, tắm mình trong ánh nắng gắt nhất, gặm những máu thịt mà bọn chúng đã từng có nay lại không còn nữa.

Sau đó biến đồ ăn thành đồng loại của mình, lặp lại nhiều lần.

Ngày ấy khi Lương Hạo thức tỉnh, nghĩa địa xung quanh hắn ta đã sớm tàn tạ khắp nơi, một nửa thân thể của hắn ta còn chôn dưới đất, nửa người trên để lộ trong không khí, trên gương mặt trắng xanh là những vòng dấu vết may vá, khâu môi đã bị cắt xuống của hắn ta trông vẫn được xem là ngay ngắn.

Nhưng cái gì hắn ta cũng không nhớ rõ...

Không biết mình là cái gì, không biết nên làm những gì, càng không biết những hỉnh ảnh vẫn thoáng hiện trong đầu mình là gì! Hắn ta chỉ theo từng mùi máu tanh nồng nặc bay tới, liếm bờ môi cứng ngắc của mình, sau đó chậm rãi bò ra ngoài, đi đến chỗ của mùi hương đó...

Dần dần, hắn ta phát hiện mình không giống những tang thi khác, hắn ta có tư duy, hắn ta sẽ mở cái miệng không động đậy được, mơ hồ nói ra tên của một người, nhưng mà đồng loại xung quanh không có một kẻ nào để ý đến hắn ta.

Hắn ta vẫn tùy tính như thế, sau khi hắn ta phát hiện mình có thể phóng ra sức mạnh sấm sét màu tím cũng không có mừng rỡ quá nhiều, cùng lắm là lúc chia đồ ăn, hắn ta có thể ăn trước, chờ khi hắn ta không muốn nữa, những tang thi khác mới nơm nớp lo sợ đi qua ăn thức ăn thừa.

Hắn ta cũng cảm thấy cuộc sống như thế không có cái gì là không tốt.

Chỉ là hắn ta rất để ý một chút chuyện, đó là hắn ta luôn cảm thất mình thiếu thứ gì đó...

A! Đúng rồi.

Hắn ta thiếu đi nhịp đập của trái tim mình...

Lương Hạo đã từng là ánh mặt trời xuất chúng giờ lại đầy mờ mịt cùng thi ban, duỗi ra bàn tay phải đang có vài con giòi, sau đó dùng bàn tay đang chảy hỗn hợp thi dầu và máu tươi của người khác, xoa nơi trái tim của mình...

Trong đôi đồng tử đờ đẫn, có cảm giác mà chính hắn ta cũng không nói ra được.

Vì vậy nên hắn ta thích đọc tên của người đó, bởi vì chỉ lúc đọc tên của người kia, hắn ta sẽ cảm thấy cả người mình đều ấm áp, trái tim như thức tỉnh nảy lên từng hồi, hắn ta sẽ cảm thấy có mùi vị ngọt ngào trong miệng mình, cho dù hắn ta đã sớm mất đi vị giác rồi.

Đến đây, Lương Hạo gọi người kia là "nhịp tim"...

"Nhịp tim" của hắn ta.

Lương Hạo nghĩ, trước đây nhất định người kia vô cùng quan trọng với hắn ta, nếu không phải vậy, thì tại sao có thể quên cả thế giới cũng không quên được cậu chứ?

Đúng vậy, rất quan trọng.

Từ đầu tới cuối hắn ta cũng chỉ nhớ rõ ba hình ảnh, một, là vào buổi chiều ngày đông, người kia cuộn mình ở chỗ rẽ bậc thang ở thư viện, trong lòng ôm quyển từ điển dày cộm, kính mắt dày nặng đeo chếch trên tai, cả người lại như một con mèo lười biếng, sau khi giật mình tỉnh giấc chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn ta, khóe miệng còn có vệt nước hơi khả nghi, trực tiếp dùng mu bàn tay lau đi, sau đó ôm sách đi ra.

Một nữa là, lúc hắn ta đưa một tờ giấy cho người kia, người kia như là không dám tin, đôi mắt màu đen vào khoảnh khắc ấy như tập trung vô số tinh linh, đẹp đẽ đến mức như hút cả linh hồn của hắn ta vào, cuối cùng lại có chút yếu đuối không tên, khiến hắn ta muốn cất người kia vào trong túi vĩnh viễn...

Cuối cùng, dường như là vào buổi tối, bờ môi mềm mại nhưng rất có cảm xúc của người kia bị hắn ta đυ.ng chạm nhẹ nhàng, hô hấp đan vào lẫn nhau, người kia còn che giấu sự thẹn thùng của mình, người kia vốn không biết hắn ta căng thẳng cỡ nào! Căng thẳng đến mức chỉ cần gặp mặt tiếp xúc với người kia một tý, liền không kìm lòng được muốn tiến thêm một bước nữa...

Rồi sau đó, nỗi khát vọng máu thịt của con người cũng không sánh bằng nổi niềm khát vọng nhớ nhung người kia của hắn ta. Hắn ta liền bước vào con đường tìm kiếm người kia, đối với hắn ta mà nói, năm tháng là thứ quá dễ dàng trôi đi, hắn ta cũng không có khái niệm, đối với hắn ta mà nói, mỗi một ngày đều vô cùng khô khan, đã hình thành thì không thay đổi.

Mãi đến khi ngửi thấy mùi vị quen thuộc lại có chút xa lạ trong thành sắt...

Hắn ta biết, hắn ta tìm được rồi.

Lương Hạo không có quá nhiều tâm kế, cũng không biết tại sao mình lại nôn nóng, kích động muốn phá hủy toàn bộ tường vây trong thành sắt để làm gì, hắn ta chỉ nghĩ theo lý thường, muốn tự mình tìm được "nhịp tim"của mình!

Hắn ta muốn đưa cậu về nhà.

Hắn ta muốn đem những thứ tốt nhất trên trần đời, đưa cho cậu!