Chương 16-1: Cuộc sống khó khăn

Bây giờ đã là tháng hai........

Bên ngoài là những cành cây khô cằn, những chiếc lá non đang ngại ngùng mọc lên, thời tiết trở nên êm dịu hơn, thỉnh thoảng có những cơn gió nhẹ thổi qua, khắp nơi là những biểu hiện của mùa xuân, có lẽ mùa đông còn chưa đi qua hoàn toàn, khiến mỗi người thở ra đều là khói trắng......

Nhưng tất cả đều là đã từng!

Tận thế đến đây đã hơn nửa tháng, thời tiết cũng không theo định luật ban đầu nữa, mỗi ngày nóng như lò than, có khi còn có thể nướng chín cả tang thi!

Ở thành phố Z có một tường vây lớn, bên trong là những lều trại và những tòa nhà cao tầng, vách tường cao kín như một cánh cửa thần kỳ ngăn cách bên trong và bên ngoài tường vây thành hai thế giới khác nhau.

Bên ngoài tường vây, khắp nơi đều là xác chết, tang thi đi du đãng khắp nơi, khuôn mặt mơ hồ, nhe răng trợn mắt, đồng tử màu đen co lại như hạt tiêu, trong mắt gần như chỉ còn lại tròng trắng, trên người lúc nào cũng có ruồi bọ bay quanh, trên không là loài chim gì đó có màu đen bay quanh, hình thể lớn hơn chim bình thường một vòng.

Bên trong tường vây, bầu không khí trầm trọng khiến ai ai cũng thở không ra hơi.

Đến giữa trưa là thời điểm nóng nhất trong ngày, mỗi căn lều đều trống rỗng, tất cả mọi người đều sẽ vào nhà cao tầng tránh nóng.

Già có, trẻ có, có nam có nữ, khuôn mặt mỗi người đều trắng xanh nghiêm trọng, hai má hóp sâu, đầu bù tóc rối, mặt xám như tro tàn.

Phi thường im lặng, không phải không có chủ đề gì để nói, mà là không còn sức......

Trước khi đến khu an toàn này, họ đã đem toàn bộ sự sợ hãi của cả đời ra! Mỗi một câu đều không rời hai chữ "Tận thế", đến hôm nay, ngay cả việc hít thở cũng cảm thấy hao tổn khí lực, vẫn phải kéo dài hơi tàn đi đến một nơi không lớn không nhỏ tránh nóng.......

Tất cả mọi người đều tránh nóng trong đại sảnh, chỗ này tổng cộng có ba tòa nhà cao tầng, mỗi tòa đều có hai mươi tầng, đại sảnh của tòa nhà nào cũng chật ních người, da thịt dán sát lên nhau, đủ mùi hương trộn lẫn vào nhau, tanh hôi không chịu nổi nhưng không ai dám oán giận một câu, ai cũng luyến tiếc phải đi ra ngoài. Nhưng cũng chỉ vào lúc trời nóng nhất thì những người sống sót vô dụng, không có dị năng, không có dũng khí ra ngoài mới phải chen chúc ở đây tránh nóng.

Nói thì nghe có vẻ đáng thương nhưng đây là chuyện không có cách nào giải quyết!

Thế giới hiện tại đã sớm không phải là thế giới lúc trước nữa rồi. Hiện tại..... Dựa vào là sức mạnh! Là thực lực!

Hầu như tất cả những người sống sót ở thành phố Z đều đến khu an toàn này, lúc đầu khu an toàn này cũng chỉ có quân khu một nhưng sau đó có ba dị năng giả giành thêm một quân khu từ tay tang thi thì mới đủ sức chứa cho hơn ngàn người!

Mà trong ba dị năng giả đó, người mạnh nhất lại là một người phụ nữ, nghe nói cô gái đó vẫn còn là học sinh nhưng lại lạnh lùng, vô tình hơn bất kỳ ai, có vài người bạn học muốn đầu nhập dưới tay cô đều bị một câu nói của cô đuổi ngược trở về.

Cô nói: "Tôi nuôi các người có chỗ tốt gì?"

Đám người muốn mượn cơ hội làm quen mặt mũi nháy mắt liền trắng bệch.

Người thứ hai là cậu chủ trong quân khu, sở hữu dị năng hệ lôi có quy mô lớn vô cùng hiếm thấy ở mạt thế, dưới tay quản lý vô số quân nhân, nuôi dưỡng vô số quân nhân nhưng không có người rảnh rỗi.

Trên cơ bản, lão đại của khu an toàn này chính là anh, mà người liên hệ được với những khu an toàn khác cũng chỉ có anh.

Mà người cuối cùng......

Là người tốt nhưng cũng là người khiến bọn họ ganh tị nhất!

Song hệ dị năng! Dị năng tiên đoán và dị năng hệ mộc!

Nếu đi theo bên người cậu là người hữu dụng thì những người khác cũng không ghen ghét như vậy nhưng bên người cậu lại là một thiếu niên không có tác dụng gì! Thiếu niên cả người trắng như tuyết cho dù ở mạt thế nhưng vẫn trắng đến khó tin, mỗi người tự nhìn lại bản thân rồi nhìn hắn không khỏi cảm thấy khó chịu, người còn lại có chút khỏe mạnh nhưng cũng là một ông chú tuổi trung niên.

Có người muốn gia nhập nhưng lại bị thanh niên từ chối, lời từ chối tuy rất dịu dàng nhưng vẫn chôn xuống không ít mầm mống thù hận!

Tuy rằng hiện tại lục tục có người thức tỉnh dị năng rồi nhưng ba người thức tỉnh đầu lúc này đã là dị năng giả cấp hai! Những dị năng giả cấp hai mỗi ngày đều ra ngoài tìm vật tư thì những người đồng hành cùng họ đều có thể tìm chút miếng ăn, có ít cũng đỡ hơn không có. Đám người trốn ở đây như họ cái gì cũng không có, chỉ có thể chờ đợi lãnh cơm cứu tế mỗi ngày —— Cháo ăn cùng củ cải muối.