Chương 7

25

Gần đây công việc cũng rảnh rỗi, tôi cùng Trì Viên, Trì Nhân quyết định ở lại nhà cũ, coi như là một kỳ nghỉ phép.

Và không thể thiếu... Tiền Độ ở ngôi nhà bên cạnh cũng đòi ở lại theo.

Người này thích nhất là nghe lén và rình trộm, nhưng giờ mọi chuyện đã khác.

Trì Nhân, cô gái này có lẽ sinh ra là khắc tinh của hắn.

Tiền Độ trốn ở góc tường nghe lén, cô ấy còn ngồi xổm bên cạnh hắn hỏi: "Anh Tiền Độ, anh có khát không? Hay anh có đói không?"

"Anh Tiền Độ, đây là bánh bao nhân thịt em vừa làm, anh ăn rồi tiếp tục nghe nhé."

" Anh Tiền Độ, anh ngồi xổm ở đây không mỏi sao? Để em đi lấy cho anh cái ghế nhé?"

……

Tiền Độ muốn phát điên. Tôi và Trì Viên đều đã quen cả rồi, chỉ cần ngoài cửa sổ phía sau có tiếng của Trì Nhân, vậy chắc là Tiền Độ lại đang nghe lén ở đó.

Nghe lén không nổi nữa, Tiền Độ lấy lý do ở một mình không quen, chuyển vào nhà chúng tôi sống một cách quang minh chính đại.

Nhà cũ tổng cộng có ba phòng.

Tôi và Trì Viên một phòng, Trì Nhân và Tiền Độ mỗi người một phòng.

Ban ngày cũng coi như sống yên ổn, đến ban đêm - - Khóa cửa, đóng cửa sổ.

Trì Viên nhanh tay tắt đèn rồi nhào tới.

Tôi buồn ngủ muốn chết, đưa tay đẩy Trì Viên ra: "Đừng... ngủ."

Anh cười, " Đừng ngủ? Tuân lệnh!"

Nói xong, tôi bị hắn xoay lại. Hắn thật sự rất phiền. Tôi vẫn nhắm chặt hai mắt, chân đạp người hắn. Cổ chân lại bị hắn nắm lấy kéo tôi vào lòng.

Phản kháng không nổi, tôi bèn giả vờ làm nũng, đáng thương nói hôm nay cùng Trì Nhân đi hái quả trong vườn mệt muốn chết rồi, giờ phải đi ngủ cho lại sức, còn việc khác để sau đi...

Còn chưa nói xong, dưới gầm giường bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai --

Cả tôi và Trì Viên đều ngơ luôn...

Trì Viên vội bật đèn, Tiền Độ và Trì Nhân nối đuôi nhau từ gầm giường chui ra. Nhìn kỹ mới thấy trên mông Tiền Độ có một con rắn nhỏ không có độc đang cắn.

Tôi:...

Tiền Độ đau khổ bắt lấy con rắn nhỏ ném ra ngoài.

Mà mặt Trì Viên đã xanh mét rồi, bỏ ngoài tai lời kháng nghị của Tiền Độ, lườm Trì Nhân một cái. Xách cổ 2 người họ ra ngoài.

Tiền Độ mặt đỏ bừng, có vẻ còn rất là oan ức: "Tôi tranh đã tranh không được, xin gia nhập thì không cho, giờ đến nghe một chút cũng không đồng ý. Thật là keo kiệt mà!"

"Cút"

Trì Viên đang muốn đạp hắn, Tiền Độ lập tức ngậm chặt miệng, bày ra vẻ mặt nịnh hót, kéo Trì Nhân chạy đi, vừa chạy vừa nói

"Hai người cứ tiếp tục đi. Chúc ngủ ngon!"

26

Hôm sau tôi và Trì Viên liên tiếp nhận được rất nhiều tin nhắn quảng cáo, nói hôm nay là một ngày cực kỳ đặc biệt. Về phần là đặc biệt như thế nào, trong tin nhắn lại không nhắc đến.

Vì tò mò, tôi bèn đi xem lịch. Hôm nay thứ hai, ngày mùng bốn tháng tư âm lịch, thích hợp cưới hỏi, thích hợp xuất hành, may quần áo. Kiêng đào đường, chôn cất, kiện cáo.

Cho nên, hôm nay rốt cuộc là ngày gì?

Nửa tiếng sau, cuối cùng tôi cũng biết hôm nay là ngày gì.

Đó là sinh nhật lần thứ 24 của Tiền Độ.

Tin nhắn là hắn thuê người gửi. Hắn chắc chắn là có bệnh rồi.

Tôi và Trì Viên vốn không muốn tham gia tiệc sinh nhật dành riêng cho công tử bột của hắn, nhưng không chịu nổi các loại cầu xin của Trì Nhân.

Thấy Trì Nhân sắp khóc đến nơi, tôi vẫn mềm lòng, không tình nguyện đồng ý tham gia.

Tại sảnh bữa tiệc.

Tiền Độ luôn nhìn cửa ra vào trong lo lắng, khi nhìn thấy ba người chúng tôi thì nháy mắt gương mặt trở lên rạng rỡ.

"Lâm Khê!" Hắn chạy tới: "Tôi chờ mọi người lâu lắm rồi đó!"

Nói xong, hắn lại còn cười híp mắt quay qua chào Trì Viên.

Vì một nguyên nhân khó nói, đã lâu rồi không ai ngoài tôi và Trì Nhân cười với hắn.

Hôm nay lại làm cho hắn có chút giật mình không quen. Tôi cũng không khỏi hoài nghi, chả lẽ lúc trước Tiền Độ nói muốn gia nhập với chúng tôi là nói thật sao?

Tên biếи ŧɦái chết tiệt này!

Không khí đang có chút gượng gạo thì Trì Nhân từ phía sau tôi đi ra, đưa túi Bình An mà mình tự tay may đến trước mặt Tiền Độ.

" Anh Tiền Độ, chúc anh sinh nhật vui vẻ. Em không biết tặng anh cái gì nên em đã tự mình may một cái túi Bình An. Cầu cho anh bình an hạnh phúc."

Thấy Tiền Độ mãi mà không nhận, mặt Trì Nhân đỏ lên. Giọng nói càng ngày càng nhỏ đi.

"Em biết anh không thiếu thứ gì, cũng biết cái này không đáng tiền. Nhưng em chỉ muốn tặng anh một thứ từ thật tâm của em, cũng thật tâm mong anh vui vẻ, anh không nhận cũng không sao cả."

Đang định thu tay về thì Tiền Độ như mới hoàn hồn vội cầm lấy túi phúc, cầm trên tay vuốt ve như vuốt ve vật quý giá.

"Ai nói không cần chứ, cảm ơn em, anh rất thích."

Ở đây có đếm cũng không hết các phần quà giá trị, nhưng cũng chỉ có món quà của Trì Nhân, được Tiền Độ hai tay nhận lấy, cẩn thận cất vào trong túi.

27

Tiệc sinh nhật chỉ bắt đầu sau khi chúng tôi đến. Tôi và Trì Viên đều không thích loại tiệc tùng này lắm, cho nên chọn vị trí yên tĩnh ít người.

Mặc dù như thế, vẫn có một số người ăn no rửng mỡ đến kiếm chuyện.

Có ba nam hai nữ đột nhiên đến sau lưng chúng tôi, vừa uống rượu vừa như cố tình nói to, giọng châm chọc.

Mấy người này tôi đều thấy quen, chỉ là không thể nhớ tên.

Người duy nhất tôi có thể nhớ tên, chính là tên khốn hôm đó gọi điện cho Tiền Độ mượn tôi đi tiếp rượu. - Cao Dịch Thần.

Lúc này, hắn đang cầm chén rượu, giọng nói châm chọc không có ý định che giấu.

"Tôi còn thắc mắc là tại sao dạo này không thấy người nào đó bám theo anh Tiền nữa. Thì ra là đã tìm được mối khác rồi."

" Đúng vậy đó. Lúc trước anh Tiền không thèm để ý tới cô ta, cô ta còn mặt dày bám theo. Không biết xấu hổ. Giờ thì hay rồi, trèo lên anh Tiền không được đành rút lui tìm bừa một người khác. Tôi khinh!"

Sắc mặt Trì Viên trong nháy mắt trầm xuống. Anh đứng lên đi qua đó.

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô nàng vừa mới nói chuyện, cuối cùng nhìn thẳng vào Cao Dịch Thần.

Hắn chắc cũng sợ hãi trước sự âm trầm toát ra từ người Trì Viên nhưng vì có gái đứng bên cạnh nên vẫn có mạnh miệng:

"Sao nào, tôi nói không đúng sao? Loại người như cô ta không..."

Chưa nói hết câu thì Trì Viên đã đấm vào miệng hắn.

Trong nháy mắt toàn hội trường trở lên nháo loạn. Tôi hờ hững nhìn qua bên đó nhưng cũng không có ý định đi ra can.

Với thể chất của Trì Viên, thì quả báo sẽ đến với những người đó nhanh thôi.

Đúng như tôi dự đoán.

Chỉ qua 10 phút ngắn ngủi, toàn bộ những người nói xấu tôi toàn bộ đều gặp xui xẻo.

Cao Dịch Thần lảo đảo được người khác đỡ dậy, vừa mắng vừa hoảng sợ rời đi.

Đi xa được một đoạn, hắn liền với lấy một ly rượu. Nhưng bỗng nhiên tay run lên, ly rượu rơi xuống đất, vỡ tan tành. Hắn than một tiếng xui xẻo, xoay người muốn rời đi, dưới chân lại như giẫm phải cái gì đó.

Chân anh ta trượt một cái, má trái đâm vào mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất.

Máu tươi trong nháy mắt loang lổ trên gương mặt trắng bệch của anh ta.

Một tiếng gào thảm thiết vang lên trong sảnh tiệc.

Không ai dám tiến lại giúp đỡ. Đùa sao? Chẳng may mình cũng bị trượt chân ngã xuống thuỷ tinh vỡ giống hắn thì sao.

Mấy người còn lại cũng không tránh được xui xẻo. Có người vô cớ trẹo chân, cổ chân sưng đỏ không đi lại được.

Có người bị nghẹn đồ ngọt, nghẹt thở gần nửa phút mới thở được.

Cô gái vừa mới nói tôi kia, đang yên đang lành bị một người đàn ông to cao không biết ở đâu xông vào tát liên tiếp 2 cái, trực tiếp ngã ra đất ngất xỉu.

Mà tôi thì vẫn ngồi chỗ cũ, vui vẻ xem kịch

Thật sảng khoái.

Xem ra, với chỉ số thông minh của những người này chắc chắn sẽ không nghĩ tới xui xẻo của bọn họ là có liên quan đến tôi và Trì Viên.

Sau khi những người bị thương được đưa đi, vẫn có một số người nhỏ giọng nghị luận.

Nói tôi chính là cố ý thuê một người mẫu nam, tới chọc giận Tiền Độ.

Trong đó cũng không thiếu một ít câu nói nói rất khó nghe. Tôi túm lấy Trì Viên, không định để ý tới nữa. Đều là những tên ăn chơi trác táng kiêu căng bốc đồng, so đo với loại người này quả thực là lãng phí thời gian.

Nhưng mà.

Khi tôi và Trì Viên không định để ý nữa, Tiền Độ lại đột nhiên nhảy ra.

Những tin đồn kia, hắn đương nhiên cũng nghe thấy hết.

Tiền Độ vừa đi thu xếp cho những người bị thương quay về, đúng nghe thấy những lời đó. Hắn liền hung dữ xông vào đám người, túm cổ áo tên vừa nói xấu tôi to nhất.

"Ai nói là Lâm Khê không biết xấu hổ theo đuổi tôi. Là lão tử theo đuổi cô ấy mới đúng."

Hắn đột nhiên nghĩ ra gì đó, xấu hổ quay đầu lại nhìn Trì Nhân.

28

Thời gian sau đó Tiền Độ không ở nhà cũ của Trì Viên nữa. Nhưng hắn không đi mà lại về ngôi nhà ngay bên cạnh.

Tiền tiểu thiếu gia không biết nấu cơm, mỗi ngày đều đến nhà chúng tôi ăn chực uống chực. Người vui nhất chắc chắn là Trì Nhân. Sau bữa tiệc sinh nhật đó, cô bé có buồn một chút, nhưng hôm Tiền Độ dọn đi có nói chuyện gì đó với Trì Nhân. Sau đó cô bé đã trở lại trạng thái vui vẻ ban đầu.

Cũng thật là may.

Các buổi tối cuối tuần, Trì Nhân đều làm một bàn thức ăn lớn với đầy đủ các món ngon miệng, chúng tôi cùng ăn cơm cùng uống rượu vui vẻ.

Tuần này cũng vậy, khi ăn gần xong, tôi đột nhiên đứng lên nói: "Thông báo với mọi người một tin vui, tôi có thai rồi."

Tôi vừa nói xong thì nụ cười của Tiền Độ cứng lại vài giây. Một lát sau, hắn cười, "Chuyện tốt, chúc mừng, chúc mừng!"

Trì Nhân không nhịn được đưa tay chạm vào má hắn: "Anh Tiền Độ, anh cười không nổi thì đừng cố cười, nhìn như mếu vậy."

Tiền Độ lại không ngừng cười, nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Đây là chuyện tốt mà, đã là chuyện tốt thì sao lại không cười được."

Hắn bưng ly rượu, đầu ngón tay run run, nói thầm: "Cũng không thể khóc được, đúng không?

Trên bàn cơm hôm đó, Tiền Độ uống rất nhiều rượu. Chúng tôi nói rất nhiều chuyện với nhau. Cả ba đều uống rượu trừ tôi. Dưới ánh mắt nóng rực của Trì Viên, tôi đành thoả hiệp bỏ ly rượu xuống.

Được, tôi nhịn.

Bỗng nhiên, toàn bộ thế giới trời đất quay cuồng, ngay cả đèn chùm trên đỉnh đầu cũng bắt đầu điên cuồng lắc lư.

Tôi sửng sốt hai giây, bỗng nhiên phản ứng lại - - Động đất!

"Trì Viên." Tôi theo bản năng gọi anh, "Động đất rồi!"

Nhưng mà, vừa dứt lời, cảm giác chấn động đột nhiên tăng lên, tôi không đứng vững ngã sấp xuống đất.

Tường nhà dường như muốn đổ sập xuống không cho người ta thời gian phản ứng.

Khoảnh khắc cả thế giới sụp đổ, có người nhào tới trên người tôi, che chở tôi.

Người đó, hình như là Trì Viên.

29

Khi tỉnh dậy, xung quanh tôi toàn là bóng tối và bụi. Có người thay tôi chống đỡ phía trên, tạo cho tôi một khoảng không gian, để tôi không bị đè vào.

Đó là Trì Viên. Anh ấy vẫn còn tỉnh.

Thấy tôi tỉnh lại, anh vội hỏi, "Em có thấy đau chỗ nào không?"

" Em không sao, không bị thương chỗ nào. Anh thì sao? Có bị thương không?" Tôi bật khóc.

"Anh cũng không sao, không bị thương chỗ nào cả. Ngoan, đừng khóc. Sẽ có người đến cứu chúng ta nhanh thôi."

Trì Viên bảo vệ tôi rất tốt, hơn nữa, chỗ chúng tôi vừa vặn là góc phòng, trần nhà sập xuống tạo một góc cho chúng tôi.

Tuy rằng không thể nhúc nhích, nhưng cũng may hai người đều không có chuyện gì.

Chỉ là...... không thấy Trì Nhân cùng Tiền Độ.

"Trì Nhân, Tiền Độ."

Tôi gọi mấy câu, cũng không có người trả lời. Tôi hoảng hốt gọi tiếp, gọi thêm vài lần mới thấy Trì Nhân đáp khẽ lại.

Một mình cô bị đè ở không xa, nghe âm thanh chắc hẳn là không có chuyện gì. Tôi thở phào một hơi.

Chỉ là, chỉ không thấy Tiền Độ lên tiếng.

"Tiền Độ."

Chúng tôi gọi hắn thật lâu, mới nghe thấy bên phải truyền đến giọng nói của hắn, rất nhẹ: "Ầm ĩ muốn chết!"

Trái tim treo lơ lửng cũng coi như được hạ xuống: "Mọi người không sao là tốt rồi."

Trì Nhân bật khóc nức nở, "Sao anh lâu như vậy mới trả lời, làm em sợ muốn chết."

Tiền Độ thấp giọng cười.

"Sợ cái gì chứ, lão tử thuận buồm xuôi gió nhiều năm như vậy, nào dễ dàng chết như vậy. Vừa rồi ngủ thϊếp đi thôi."

Vì đề phòng ai đó trong chúng tôi ngất đi, chúng tôi bốn người thống nhất với nhau, cách một lúc sẽ nói một câu, để cho đối phương biết được mọi người đều mạnh khỏe.

Tuy nhiên.

Tiền Độ mấy lần cũng không lên tiếng.

Cho đến khi chúng tôi cao giọng gọi hắn, hắn mới không kiên nhẫn nói hai câu.

"Buồn ngủ muốn chết!"

Hắn bất mãn nói thầm

"Có sức như vậy còn không bằng ngủ một giấc khôi phục thể lực, chờ đội cứu hộ tới."

Nói xong, hắn từ trong khe hở nhét cho tôi một cái chocolate.

"Em đang có thai, cần nhiều năng lượng để chống chọi. Em ăn đi.

Hắn cười: "Tiện tay cầm ở nhà hàng thôi."

Nói xong, anh hỏi tôi, "Muốn nước không?"

Khe hở quá nhỏ, chai nước không đưa qua được, hắn chỉ có thể mở nắp chai, đổ theo khe hở.

Trì Viên ở bên này lấy đón lấy, cẩn thận đút cho tôi uống.

Trì Nhân và chúng tôi đều không ở cùng một chỗ, chocolate và nước cũng thể đưa cho cô ấy.

May mắn chính là, trường hợp của cô ấy rất tốt, không bị thương ở đâu, chỉ là bị kẹt không nhúc nhích được.

Trái lại là Tiền Độ. Lúc trước nói muốn ngủ, còn chê chúng tôi ầm ĩ.

Sau đó, khi chúng tôi kiệt sức im lặng thì hắn lại bắt đầu nói không ngừng. Nói hết chuyện trên trời dưới đất, sau đó nói tới tôi

"Lâm Khê, em thật sự chưa từng động tâm với anh sao?"

Tôi nằm trong lòng Trì Viên, "Em sắp làm mẹ rồi, anh cảm thấy thế nào?"

Tiền Độ cười một tiếng.

"Cũng đúng. Nhưng mà, em lúc trước rõ ràng theo đuổi anh, nói thích anh mà."

Tôi trầm mặc, sau đó thấp giọng xin lỗi:

"Xin lỗi anh. Là em có lỗi với anh."

Khi lần đầu tiên gặp Tiền Độ, vòng tay sáng lên một chút. Khi đó tôi cứ tưởng rằng, người có thể xoá bỏ số mệnh Thiên Sát Cô Tinh trên người tôi chính là Tiền Độ.

Cho nên tôi bất chấp theo đuổi hắn thật lâu. Cho đến khi tôi gặp Trì Viên.

Lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã biết, lúc trước là tôi nhầm người rồi.

Khi gặp Trì Viên, vòng tay của tôi sáng đến nóng giật.

Nhiệt độ kia kéo dài không thôi.

Sự thật đã chứng minh rằng người tôi cần tìm là Trì Viên chú không phải Tiền Độ.

Nghe tôi xin lỗi, Tiền Độ sững sờ hai giây. Hắn thản nhiên nói: "Không sao!"

Hắn càng nói không sao thì tôi càng cảm thấy có lỗi: "Dù sao cũng là em lợi dụng anh, thật sự xin lỗi."

Bầu không khí có chút ngượng ngùng. Nhưng giây tiếp theo, giọng nói của hắn đột nhiên thay đổi:

“Nếu em thật sự cảm thấy có lỗi, sao không dẫn anh đi cùng?”

Tôi nhất thời không phản ứng được:

“Sao lại dẫn anh đi cùng?”

“Ba người chúng ta sau khi thoát khỏi đây, cùng nhau làm việc, cùng nhau cố gắng, cùng nhau kiếm thật nhiều tiền."

Vừa nói, Tiền Độ vừa đưa thêm một miếng sô cô la:

"Cái này anh có nhiều lắm, em ăn nhiều một chút cho có sức"

Tôi xuyên qua kẽ hở nhìn sang bên đó, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh bóng tối.

Những lời Tiền Độ nói làm tôi như nhìn thấy một người khác vậy. Tôi xúc động không nói nên lời. Tôi còn định nói gì đó thì Tiền Độ đã cắt ngang lời tôi nói tôi ồn ào. Hắn muốn ngủ một chút. Tôi cũng nhắm mắt, ôm lấy tay của Trì Viên chìm vào giấc ngủ.

Chúng tôi nghĩ mình sẽ sớm được cứu.

Nhưng...

Những gì đến với chúng tôi chỉ là những cơn dư chấn kinh hoàng, sự im lặng và bóng tối vô tận.

Thể lực dần cạn kiệt.

Trong không gian chật hẹp không thể cử động, tay chân tôi dần tê cứng. Màn đêm vô biên cho tôi ảo giác đang từ từ chờ chết.

May mắn thay, Trì Viên đã an ủi tôi.

Anh ấy luôn bảo vệ tôi và bảo tôi đừng sợ.

Anh khó nhọc giơ cánh tay lên xoa tóc tôi

“Em là đại phúc tinh, trong bụng em là một tiểu phúc tinh. Chúng ta nhất định sẽ sống sót, chúng ta nhất định sẽ không sao đâu."

Thời gian trôi qua. Chúng tôi không còn sức để nói nữa. Nhưng Tiền Độ ở bên kia lại liên tục lải nhải, nói những câu không liên quan đến nhau.

Như nói sảng vậy.

30

Không biết qua bao lâu. Bên ngoài cuối cùng cũng vang lên tiếng người.

"Có ai ở đó không?"

Hình như là đội cứu hộ.

"Ở đây có người, làm ơn cứu chúng tôi!"

Trì Viên lập tức lên tiếng, giọng nói khàn khàn: "Có bốn người, chúng tôi bên bên này hai người, bên phải cùng phía sau một người"

Người bên ngoài đã xác định được vị trí của chúng tôi. Đội cứu hộ bắt đầu hành động.

Thế nhưng, khi sắp đào được chúng tôi ra, bất ngờ lại có một cơn dư chấn.

May mắn, chỉ là một đợt dư chấn rất nhỏ.

Đội cứu viện chịu áp lực tăng tốc cứu viện, lúc sắp đào được Tiền Độ, anh thản nhiên mở miệng:

"Cứu bên kia trước đi, ở đó có hai người, một người trong đó đang có thai. Tôi bên này có đồ ăn, có nước uống. Các anh hãy cứu họ trước đi."

Đội cứu viện nhân lực có hạn, liền tới cứu chúng tôi ra trước.

Có ánh sáng xuyên qua khe hở, giống như được sống lại một lần nữa vậy.

Tôi cảm thấy hơi chóng mặt.

Không biết qua bao lâu, tôi mở mắt ra liền nhìn thấy trời xanh.

Trì Viên ở ngay bên cạnh tôi.

Mà trên đống đổ nát, đội cứu viện vẫn đang đào bới.

Trì Nhân cũng được cứu ra.

Cuối cùng. Là Tiền Độ.

Nhưng khi nhìn thấy anh ấy, tất cả chúng tôi đều kinh ngạc nói không lên lời.

Một cây thép dài cắm xuyên qua ngực hắn. Máu tươi đã sớm nhuộm đỏ đất xung quanh, nhìn thấy mà giật mình.

Nhân viên cứu hộ cẩn thận đưa hắn ra ngoài. Khi đi qua tôi và Trì Viên, Tiền Độ chợt mở mắt. Không được bao lâu thì mí mắt không thể chống đỡ được liền nặng nề nhắm lại.

"Tiền Độ." Tôi nghẹn ngào gọi hắn, nhưng hắn lại không mở mắt ra nữa.

Tiền Độ được đưa đến bệnh viện.

Tôi lại ở trong đội ngũ tình nguyện viên, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc - -

Đại sư? Đúng là đại sư rồi. Không nhầm được!

Hắn thấy tôi và Trì Viên, như không bất có gì ngờ, đi tới đánh giá chúng tôi một phen, "Xem ra, tất cả đều không có việc gì!"

Điều khiến tôi ngạc nhiên là Trì Viên và đại sư cũng là người quen cũ.

Thì ra

Lúc trước đại sư đã nhắc nhở cả tôi và Trì Viên, ông ấy tặng tôi vòng tay, giúp tôi tìm kiếm người định mệnh kia.

Mà Trì Viên...... Đại sư thì nói tỉ mỉ.

Trong số anh có một tử kiếp, muốn phá giải, ngay tại giờ này, phút này, năm này phải bắt cóc nữ sinh đầu tiên đi ngang qua cửa nhà hắn.

Sau đó tôi chính là người qua đường kia.

Cũng thật sự bị anh trói vào trong biệt thự.

Đại sư nói cho anh biết, đối phương là một thiên sát cô tinh, khắc thiên khắc địa, khắc tất cả mọi người.

Chỉ không thể khắc anh.

Đó là duyên phận định mệnh của anh, trốn không thoát được.

"Đại sư, con muốn cầu xin ngài một chuyện..."

Tôi cắn môi, nhẹ giọng mở miệng.

"Là cậu bạn nhỏ giàu có kia phải không?Yên tâm, hắn không chết được đâu."

"Tảo Bả Tinh đầu thai, đâu thể chết dễ dàng thế được."

Tôi sửng sốt, thậm chí cho rằng mình nghe lầm: "Cái gì? Tảo Bả đầu thai?"

Đại sư sờ sờ cái cằm bóng loáng không một sợi râu của mình, cười híp mắt nói:

"Bốn người các ngươi, một người so với một người mạng càng cứng rắn hơn, không thể dễ dàng chết thế đâu, yên tâm đi."

*Tảo Bả Tinh: vị tiên chuyên phụ trách quét dọn trên Thiên Đình.

Nói xong, đại sư như là nghĩ đến điều gì, vỗ vai tôi rồi nói:

"Đúng rồi, đợi sau khi đứa bé chào đời thì mệnh Thiên Sát Cô Tinh cũng theo đó mà mất đi. Tiền Độ của các ngươi cũng không chết được. Yên tâm rồi nhé."

Trong đống đổ nát lại phát hiện người bị kẹt, đại sư vội vàng chạy đi giúp cứu người.

Lời đại sư nói thật sự là không sai.

Điều kỳ diệu đã xảy ra. Tiền Độ bị một thanh thép đâm xuyên qua ngực, đã chảy rất nhiều máu, lại qua một khoảng thời gian dài không được chữa trị. Nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó. Hắn không chết. Hắn thật sự không chết.

Ca phẫu thuật diễn ra vô cùng thành công. Sau 4 tiếng căng thẳng trong phòng cấp cứu. Tiền Độ được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt.

Sau một tuần hồi phục, cuối cùng hắn cũng tỉnh lại.

Khi chúng tôi đến, hắn đang được điều dưỡng cho uống nước.

Trên ngực hắn quấn băng gạc. Khuôn mặt vì mất máu nhiều nên nhợt nhạt. Nhìn hắn như vậy, mũi tôi cay cay.

"Anh làm em sợ chết khϊếp, anh thế nào rồi?"

Hắn chớp mắt nhìn tôi, nói:

"Khi anh bị đè ở dưới đó, xung quanh tối om, ngực anh đau lắm, anh lạnh lắm đó. Anh thật sự nghĩ rằng mình sắp chết rồi. Còn 2 thanh socola, anh nghĩ cũng sắp đi rồi, ăn vào thì quá lãng phí nên anh đưa hết cho em."

Hắn uống một ngụm nước rồi tiếp tục chớp mắt nhìn tôi nói: "Sau lần này, có phải xem như anh đã qua được bài kiểm tra rồi phải không?"

"Anh có thể tham gia cùng mọi người rồi có phải không?"

Tôi:...

Trì Viên:...

Trì Nhân:...

Cô điều dưỡng:...

31

Mang thai đến tháng thứ 9, tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa nhưng Trì Viên lại là người khó chịu nhất.

Bởi vì đại sư đã nói... Thời gian mang thai không thể làm chuyện kia, nếu không Trì Viên sẽ phải cả đời mang mệnh Thiên Sát Cô Tinh, xui xẻo đến già.

Vì sự an toàn của tôi và con. Anh nhịn!

Tôi muốn dưỡng thai ở nhà cũ nên Trì Viên đã cho xây dựng lại căn nhà theo đúng hình dáng trước đây. Tất nhiên là nó được thiết kế riêng để vừa không mất đi hình dạng cũ, lại vừa an toàn trong bất cứ tình huống nào.

Tiền Độ cũng dọn vào nhà bên cạnh.

Tên này vẫn như cũ luôn miệng muốn gia nhập với chúng tôi, nhưng mà lần này nó lạ lắm...

Ban đêm, Trì Viên có lúc nhịn không được, sẽ đi tắm nước lạnh. Mà Tiền Độ luôn xuất hiện đúng lúc, hỏi han ân cần.

Đưa khăn tắm, túi nước ấm cho hắn.

Làm cho thời gian mang thai của tôi cũng có chút lo sợ, sợ không cẩn thận, ông xã bị tên biếи ŧɦái này cướp mất.

Mà Trì Nhân vẫn giữ nguyên tinh thần hết mình theo đuổi tình yêu của mình.

Tiền Độ ở ngoài cửa phòng tắm lấy khăn tắm cho Trì Viên, cô liền đi theo phía sau Tiền Độ, đưa đồ ăn khuya cho anh, khoác áo khoác.

Bốn người, lại thành một vòng tuần hoàn kì cục.

Cuối cùng.

Khi hắn không biết lần thứ bao nhiêu dán lên phía trước, Trì Viên rốt cục bộc phát, xách cổ áo hắn và Trì Nhân ném ra ngoài sân, Tiền Độ bỗng dưng xoay người lại, nhét vào trong tay hắn một tấm thẻ nhỏ.

"Anh, chịu không nổi thì thả lỏng một chút, chị dâu để em chăm sóc cho."

"Cút!"

Tiền Độ lại bị đá ra khỏi cửa.

Tôi mang băng ghế nhỏ ở trong sân xem náo nhiệt, nhìn Tiền Độ xám xịt bị ném ra cửa, cười đến đau cả bụng.

Đêm đó.

Tôi mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mơ tôi thấy Trì Viên và tôi. Nắm tay nhau ngồi ở băng ghế dài, mỉm cười nhìn một nhóc con chạy đằng trước, đuổi theo sau là Tiền Độ và Trì Nhân. Tiếng cười vui vẻ vang vọng khắp khu nhà cũ.

Tỉnh dậy tôi thấy mắt mình ươn ướt. Đó không phải là cuộc sống tôi vẫn hằng ao ước từ khi còn nhỏ sao? Một gia đình êm ấm, một đứa con ngoan ngoãn, những người bạn tốt. Chỉ cần vậy thôi.

Cửa phòng mở ra, Trì Viên đi vào. Anh bưng ly sữa ấm vừa đi vừa nhẹ nhàng nói:

"Bà xã, uống..."

Lời còn chưa dứt.

Dưới chân trượt một cái, cốc sữa rơi xuống đất vỡ tan, sữa trong cốc chính xác hất thẳng vào mặt tôi.

Tôi hít sâu một hơi, nhẹ nhàng liếʍ môi, đem sữa dính bên khoé miệng liếʍ hết.

Thật ngọt ngào!!!

Trì Viên lúc đứng lên vừa vặn nhìn thấy động tác của tôi. Cả người liền cứng đờ, trong mắt bùng lên một ngọn lửa.

Thấy hắn tới gần, tôi vội vàng chìa cái bụng đã to vượt mặt lên cho hắn xem:

"Ông xã, đại sư đã dặn là trong thời gian mang thai không thể làm mà."

"Ừ."

Trì Viên đáp lời, giọng nói hơi khàn, vừa nói vừa đè tôi xuống giường.

"Đại sư nói không thể vượt qua ranh giới, nhưng... Không nói không thể làm chút động tác nhỏ mà. Anh thật sự là nhịn không nổi nữa rồi..."

Đúng vậy, tôi và Trì Viên đã kết hôn rồi. Sau khi Tiền Độ xuất viện thì chúng tôi đi đăng ký. Tiền Độ nhất quyết đòi đi theo làm chứng. Vì vậy, trong cục dân chính xuất hiện cảnh tượng kì lạ như sau:

Tôi và Trì Viên ngồi làm thủ tục.

Tiền Độ như hung thần ác sát ngồi đằng sau nhìn chúng tôi chằm chằm. Như là chỉ chờ tôi có một chút hối hận thôi thì hắn sẽ lập tức kéo tôi ra khỏi đây vậy.

Trì Nhân thì vẫn như cũ ngồi cạnh Tiền Độ, giúp hắn lau mồ hôi chảy ra do căng thẳng.

Dưới ánh mắt của hắn tôi cũng căng thẳng.

May là Trì Viên luôn nắm lấy tay tôi.

Cuối cùng sau khi đóng dấu và chụp ảnh.

Tôi và Trì Viên đã chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.

……

Anh thật sự là không làm đến bước cuối, nhưng cũng làm cho tôi mệt muốn chết. Tay mỏi quá đi!!!

"Bữa sáng em muốn ăn gì?"

Tôi lườm hắn một cái, còn chưa nói gì, ngoài cửa sổ phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói:

"Sủi cảo ăn với dấm đi. Lão tử sắp chua đến chết rồi."

Tôi hít sâu một hơi, quát:

"Tiền Độ! "

Người nọ cuống quít giải thích, "Anh không có nghe lén! Anh lâu lắm không làm loại chuyện xấu hổ này rồi, anh chỉ là đúng lúc đi ngang qua muốn hỏi hai người ăn gì thôi. Không tin hai người có thể hỏi Trì Nhân xem. Trì Nhân, em nói đi."

Bên cạnh truyền đến âm thanh ngại ngùng của Trì Nhân:

"Anh, chị. Đúng là như vậy đó."

"Trì Viên!"

Tôi gằn giọng

"Anh đi ra ngoài đánh tên biếи ŧɦái kia to đầu cho em."

Anh hôn tôi một cái rồi nói

" Tuân lệnh bà xã!"

Bên ngoài liền truyền đến tiếng hét sợ hãi của Tiền Độ và tiếng cười vui vẻ của Trì Nhân.

Tôi cũng bất giác mỉm cười.