Chương 1

1.

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang bị trói trong tầng hầm không có chút ánh sáng mặt trời nào. Không khí ngột ngạt, quạt trần trên đỉnh đầu phát ra tiếng cót két. Dù vậy, tôi vẫn có thể lờ mờ thấy được một người đang ngồi ở phía trước. Từ góc độ của tôi, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của hắn, hắn mặc một bộ đồ màu đen, hoà cùng bóng tối phía sau.

“Này”. Tôi lấy hết cam đảm gọi.

"Quay lại đây, để tôi nhìn mặt anh được không?". Thế mà hắn thật sự lại đi tới.

Một bước

Hai bước

Khuôn mặt ẩn giấu trong bóng tối kia, rốt cục đã dần dần lộ ra. Hắn gầy teo, gương mặt tái nhợt, đôi mắt hẹp dài mà thâm thúy, khi hắn liếc mắt nhìn, một áp lực vô hình dâng lên trong lòng tôi. Ồ quao, rất là có cảm giác đó!

Dây thừng buộc chặt tay chân, có chút khó chịu. Tôi điều chỉnh tư thế để thoải mái một chút. Tay chân bị trói, nhưng miệng thì không, thế là tôi không sợ chết hỏi:

"Anh đẹp trai, anh có bạn gái chưa?"

Hắn mấp máy môi, hơi nhíu mày, chắc là không nghĩ đến tôi sẽ hỏi như vậy, nhưng cuối cùng hắn cũng chẳng nói gì. Hắn chê tôi phiền sao?

Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng chậm rãi đi về phía tôi, tôi căng thẳng nhìn theo từng động tác của hắn. Mồ hôi chảy ròng ròng.

Đột nhiên, hắn xắn ống tay áo lên, lộ ra bàn tay với những ngón tay thon dài đẹp mắt. Tôi vô thức nuốt nước bọt. Chết tiệt, đã là lúc nào rồi mà mày vẫn còn nghĩ linh tinh thế hả?" Tôi tự kinh bỉ mình. Sau đó, hắn cúi xuống cởi giày của tôi ra, rồi cởi cả tất của tôi ra nữa, tôi vô cùng ngạc nhiên. Trong đầu tôi đầy nghi ngờ "Hắn đang làm cái quái gì vậy? "

Ngón tay hắn vô tình cọ qua mắt cá chân tôi khiến tôi có chút ngứa. Tôi theo bản năng co chân lại. Ngay sau đó, hắn lấy đôi tất vừa cởi ra, nhét vào trong miệng tôi. Tôi trợn tròn mắt. "Đồ thần kinh!"

2

Hiểu rồi, thì ra là thích kiểu này. Tôi cắn chặt đôi tất và nháy mắt với hắn. Bốn mắt nhìn nhau, hắn dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi, đôi tất vừa bị nhét vào miệng lại bị hắn kéo ra, thẳng tay ném xuống đất.

Hắn rút con dao găm và kề vào cổ tôi.

"Gọi điện thoại cho người nhà, năm trăm vạn một đồng không được thiếu. Nếu không..."

Lưỡi dao găm tiến tới gần thêm một chút, có cảm giác đau ở cổ:

"Cô đừng nghĩ sẽ thấy mặt trời vào ngày mai"

Tôi im lặng hai giây.

Đã hiểu.

"Nếu anh không thích ánh sáng, chúng ta có thể kéo rèm cửa sổ lại mà."

Người đàn ông: "??? Đùa giỡn với ông đây sao?"

Con dao kia lại dí gần thêm chút nữa, chỉ cần thêm 1 chút nữa là có thể cắt đứt cổ họng luôn rồi.

Tôi hoảng sợ, không dám trêu chọc hắn nữa, thở dài khuyên nhủ: " Anh à tốt nhất là nên thả tôi ra. Không giấu gì anh, tôi chính là Thiên Sát Cô Tinh, gặp người nào xui người đó, hàng thật giá thật. Nếu anh không muốn chết, tốt nhất là thả tôi ra đi"

Người đàn ông nhìn tôi như nhìn một con ngốc:

"Tôi là bắt cóc, không phải đang chơi cosplay với cô."

Hắn đương nhiên là không tin tôi.

Nhưng vừa dứt lời, quạt trần trên đỉnh đầu đột nhiên tăng tốc.

Một giây, hai giây.

Quạt trần nhanh chóng rơi xuống.

Hắn ta mắng nhẹ một tiếng, vội nhào tới, đẩy cả người lẫn ghế bổ nhào xuống đất.

Tư thế này rất mập mờ.

Đôi môi đó trông mềm mại đến nỗi tôi không thể cưỡng lại mà muốn cắn một miếng.

Nhưng mà, ngay sau đó, tôi đã bị hắn nhấc lên.

Anh kẹp ngón tay châm thuốc. "Thật sự tâm linh như vậy sao?"

Tôi không nói gì. Hắn bật lửa châm thuốc, ngọn lửa chợt bốc cao lên - thiêu cháy lông mày của hắn. Hắn nhíu mày chửi thề một câu!

"Thật sự khắc tôi sao?"

Tôi gật đầu thở dài, "Cho nên, hãy thả tôi ra đi"

Người đàn ông bỗng nhiên lại mừng rỡ, anh ta dập tắt điếu thuốc, đặt hai tay lên vai tôi.

"Xin cô, hãy khắc chết tôi đi!!!"

3

??? Yêu cầu này thật là kỳ cục.

Thế nhưng, nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc kia, tôi dần dần có chút hưng phấn.

“ Anh muốn tôi khắc thế nào? Khắc ở trên giường được không?"

….…..

Vành tai hắn đỏ lên, tay lại tìm con dao găm.

Tôi vội vàng sửa lại: "Đùa anh thôi mà, vậy anh muốn chết như thế nào?"

“Bị khắc chết”

Hắn chơi đùa con dao găm trong tay, đáy mắt chợt sáng lên, "Chết không rõ ràng, nghĩ thôi cũng thấy kí©h thí©ɧ rồi.”

Tôi nhìn hắn như nhìn một tên điên, nhưng để được sống, tôi chỉ có thể cam đoan với hắn. Khắc hắn, làm cho hắn sống không bằng chết.

Hắn ta có vẻ rất hài lòng, thậm chí còn nới lỏng sợi dây đang trói tôi và đưa tôi ra khỏi tầng hầm.

……

Phòng khách tầng một.

Qua vài cuộc trò chuyện nhỏ, tôi biết được tên của hắn là Trì Viên.

Hắn sống ở nơi này một mình. Thật là một ngôi nhà rộng lớn. Nhìn nội thất này. Chậc chậc! Phòng khách này còn to hơn cả nhà tôi nữa. Có ngôi nhà như thế này mà hắn lại còn muốn chết. Đúng là đồ mất trí!

Vì đề phòng tôi chạy trốn, cũng có thể là lo khi ở xa thì tôi không khắc chết được hắn, Trì Viên lấy ra 1 chiếc còng tay từ trong ngăn tủ, còng tay phải của tôi cùng với tay trái của hắn khóa lại cùng nhau.

Chìa khóa giấu ở trên người hắn.

Tôi nhìn chằm chằm cái còng sắt tỏa sáng trên cổ tay, không hiểu sao lại thẹn thùng.

Còn nói không chơi cosplay, đạo cụ đều chuẩn bị xong từ trước rồi.

Thật là kí©h thí©ɧ à nhầm xấu hổ quá đi mà.

4

Hắn châm điếu thuốc thứ tư, có vẻ hơi bực bội.

Vì sao ư?

Chiếc còng khoá tôi và Trì Viên cả ngày, 1 bước không rời. Thế mà hắn còn chưa bị khắc chết.

Nhiệt độ hôm nay sao cao quá vậy? Tôi lau mồ hôi, thử đưa ra yêu cầu:

"Tôi muốn ăn kem."

Trì Viên đồng ý.

Vừa mới bỏ cây kem ra, điện thoại di động trên bàn trà liền vang lên.

"Của tôi."

Tên người gọi nhấp nháy không ngừng: Tiền Độ.

Tôi vì một vài nguyên nhân, phải theo đuổi thằng tồi nhà giàu này một thời gian.

Trì Viên nhìn lướt qua, ý bảo tôi nghe máy đi.

"Này." Tôi mở loa ngoài, giọng Tiền Độ vang lên trong phòng khách:

"Lâm Khê, quê em ở Sơn Tây, vậy có biết làm mì cán tay không?"

Tôi bất ngờ: "Có."

"Tốt!"

Giọng điệu mang theo mệnh lệnh của Tiền Độ tiếp tục vang lên trong điện thoại:

"Cho em ba mươi phút. Tới nhà tôi, Kiều Kiều muốn ăn mỳ cán tay."

"Được thôi, em biết rồi."

Tiền Độ khổ sở theo đuổi mối tình đầu Kiều Kiều bảy năm, vậy mà ở bên nhau hai ngày đã chia tay.

Tôi vừa nói chuyện điện thoại vừa liếʍ kem, không để ý đến kem chảy ra bị dính vào khoé miệng.

Trì Viên đứng một bên nhìn không nổi nữa, lạnh lùng lên tiếng:

"Đừng có liếʍ"

Tôi lại liếʍ tiếp, nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh:

"Không liếʍ thì ăn như thế nào?"

"Cắn"

Tôi nghe lời cắn một miếng kem, vốn còn chưa cảm thấy gì, trong điện thoại Tiền Độ đã gào lên.

"Lâm Khê cô đang làm cái gì vậy? Liếʍ là liếʍ gì? Lâm Khê, cô dám cắm sừng ông đây?"

??? Anh ta nổi điên cái gì vậy. Tôi cũng đâu phải là bạn gái của anh ta.

Tôi đang chuẩn bị cúp máy, di động lại bị Trì Viên đoạt lấy.

Hắn nhẹ giọng, dùng ngón tay lau vết sữa trên khóe miệng tôi, lại đưa kem tới:

"Liếʍ đi"

Tôi:...

Giỏi lắm. Hắn ta đã thành công chọc điên Tiền Độ rồi. Quả nhiên, trong điện thoại, Tiền Độ nghiến răng nói:

"Con mẹ nó cô còn dám liếʍ??!"

Tút - -

Điện thoại bị Trì Viên ngắt máy.

Hắn liếc tôi một cái:

"Bảo bạn gái mình chạy đi làm mì cho một đứa con gái khác ăn. Loại rác rưởi này không đáng, chia tay luôn đi"

Tôi vốn định giải thích với hắn ta rằng Tiền Độ không phải là bạn trai của tôi, nhưng lời đến bên miệng tôi lại đổi ý, "Vậy anh làm bạn trai của tôi đi?"

" Đừng có mơ"

Hắn cướp kem của tôi ném vào thùng rác, sau đó kéo tôi lên lầu.

"Mấy ngày này cô đi theo tôi, lúc nào khắc chết tôi thì cô hãy tự mình cởi còng tay rồi rời đi."

Tôi không phản bác, ngược lại còn có chút hưng phấn.

Lúc này trời đã tối đen rồi. Chúng tôi bị dính chặt lấy nhau, làm việc gì cũng không tiện, ngoại trừ...

Lên giường.