- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thiên Quỹ
- Chương 39
Thiên Quỹ
Chương 39
Còn chưa kịp ra ngoài thì sắc trời đã tối sầm, có vẻ như sắp mưa.
Nhìn sắc trời như vậy Kiều Mịch lại lo lắng cho Mạnh Tĩnh Nguyên, dù sao nhóc kia tuyệt đối sẽ không chủ động tránh mưa hay bung ô.
“Ai, lát nữa phải chuẩn bị canh gừng.”
Lý Dĩnh đang đi cùng với Kiều Mịch, thấy anh đột nhiên đứng trước cửa sổ thở dài liền nghĩ đến nhóc lưu manh đã ra ngoài kia, đôi mày thanh tú nhướn cao:
“Cậu đối xử với cậu ấy thật tốt.”
“Yêu nhau không phải hẳn là nên quan tâm đến nhau sao?”
Kiều Mịch thẳng thắn nói, Mạnh Tĩnh Nguyên e rằng là người đầu tiên trong đời anh để tâm đến thế, sao có thể không quan tâm?
“Vậy cũng đúng, nhưng hiện giờ có rất nhiều người không làm được việc này.”
Lý Dĩnh có phần cảm khái, cô tự nhận bản thân mình là phụ nữ nhưng cũng không thể cẩn thận bằng Kiều Mịch.
“Chưa chắc đâu, anh Lại không phải rất tốt ư?”
“Ặc!”
Đối diện với ngốc ngàn năm không hề tự nhận ra mình đã chọc thủng một lớp màn mỏng nào đó, mặt Lý Dĩnh thoáng chốc đỏ bừng nhất thời á khẩu không nói nên lời. Cô không phủ nhận sự quan tâm của người đàn ông kia dành cho mình là quá nhiều, nhưng là cô vẫn không định nói toạc ra chút mập mờ này của Lại An Bình, vì thế vội vàng nói tránh sang chuyện khác:
“Sắp mưa rồi, tạm thời không nên ra ngoài.”
Kiều Mịch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen vần vũ trên bầu trời, tầng mây dày đặc như đè nặng xuống thật thấp, có lẽ người dân trong thôn cũng về nhà tránh mưa, anh đang muốn hưởng ứng Lý Dĩnh thì lại bị tiếng thét chói tai hỗn loạn cắt ngang, ngay cả Hắc Khuyển vẫn lười biếng nằm bên cạnh cũng dựng thẳng tai lên nghe.
Bọn họ nhìn vào chỗ sâu trong hành lang vì sắc trời mà ban ngày cũng vẫn u tối, những tiếng thét hoảng sợ chói tai kia phát ra từ đằng đó.
“Chậc.”
Lý Dĩnh không nói gì mà nhanh chóng chạy ra, đi về phía đó tìm kiếm.
Kiều Mịch chợt nhớ đến, trước khi vào mê cung rừng rậm thì chuyện ma quái trong căn nhà này đã là vấn đề xảy ra trước đó, hiện giờ Mạnh Tĩnh Nguyên đi tìm đường ra, kiểu này dường như có quỷ quái ẩn hiện.
“Hắc Khuyển, chúng ta có cần đi xem chút không?”
Kiều Mịch hỏi chó lớn nằm bên cạnh.
Lỗ tai Hắc Khuyển giật giật, tỏ ra trầm ngâm:
[Đi thôi, nếu có chuyện gì không ổn thì còn ta ở đây.]
Kiều Mịch khom người vỗ vỗ đầu Hắc Khuyển rồi mang theo Hắc Khuyển chậm rãi chạy qua. Nhanh chóng tìm đến một căn phòng, cửa mở ra, mấy nữ sinh đang trốn trong góc tường đối diện khóc nức nở, Lý Dĩnh sầm mặt đứng bảo vệ trước mặt bọn họ, cố gắng đánh rơi đồ vật đang bay hỗn loạn… Không sai, đồ vật trong phòng đang bay tán loạn. Kiều Mịch vừa bước một chân vào phòng thì tiếng thét của các nữ sinh chợt cao vυ"t lên quãng tám, nhìn lại theo ánh mắt của họ liền thấy mặt tường đối diện lồi ra một hình mặt người, đôi mắt trống rỗng u ám kia đang nhìn anh chằm chằm. Mấy món đồ bay đến đều bị Hắc Khuyển lưu loát chặn lại, sau khi Hắc Khuyển chạm bốn chân xuống đất thì nhe răng gầm nhẹ với bóng quỷ trên tường, tràn đầy ý cảnh cáo.
Có Hắc Khuyển, con quỷ này lập tức bị phân tán lực chú ý, Kiều Mịch nhân cơ hội hô lên với Lý Dĩnh:
“Mang hết mấy cô gái đi đi.”
Lý Dĩnh tuy cảm thấy kinh ngạc trước sự bình tĩnh của Kiều Mịch và lợi hại của Hắc Khuyển nhưng cũng biết giờ không phải lúc ngẩn người, vội vàng đưa mấy nữ sinh bị dọa đến nhũn chân chạy ra ngoài cửa trốn, mà bóng quỷ trong tường không hề ngăn cản mà chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào Kiều Mịch và Hắc Khuyển, vách tường dâng lên gợn sóng như nước đang đe dọa chuẩn bị vọt sang bên này. Hắc Khuyển còn đang ngại nó không dám đến, lập tức nhào qua chuẩn bị cắn, có lẽ quỷ kia ý thức được sự lợi hại của Hắc Khuyển nên lại lẻn vào trong tường, móng vuốt của Hắc Khuyển đập lên bức tường đầy khói bụi, sau khi đứng vững lại lập tức nhìn chằm chằm vào quỷ hồn đang lượn lờ trên hành lang qua vách tường.
Kiều Mịch chạy ra ngoài cũng nhìn thấy bóng nữ quỷ còng xuống có mái tóc rối tung kia, đôi mắt đυ.c ngầu đang đứng từ phía xa xa nhìn về bên này. Tiếng thét cùng tiếng bước chân hỗn loạn đằng sau vang lên liên tiếp, Kiều Mịch không hề quay đầu nhìn lại, anh có một loại cảm giác quái dị nên không khỏi phỏng đoán:
“Cô không phải thật sự muốn hại người, đúng không?”
Nữ quỷ ôm lấy cái cổ cứng ngắc, tròng mắt phủ kín tơ máu chợt trừng to, dữ tợn nhìn Kiều Mịch chằm chằm, bốn chi đột nhiên chạm đất rồi bò lên vách tường giống như thằn lằn, tứ chi giãy dụa bò về phía Kiều Mịch, thét lên thê lương:
“Cút… Cút đi!!!”
Trước khi nữ quỷ bổ nhào về phía Kiều Mịch thì Hắc Khuyển đã xông đến đẩy nó ra, đại khái cũng biết là có mặt Hắc Khuyển thì không làm được gì, nữ quỷ cuối cùng cũng từ bỏ việc tấn công Kiều Mịch, tứ chi đảo nhanh bò trên tường về ngược với phía Lý Dĩnh đưa đám người bị dọa chạy đi. Hắc Khuyển sao có thể để nó chạy thoát, vội vung chân đuổi theo.
Kiều Mịch nâng Lý Dĩnh dậy, chó và quỷ đã biến mất ở cuối hành lang.
Sắc mặt Lý Dĩnh không tốt lắm, người bình thường đều sợ hãi mấy vật thể siêu nhiên này, cô cũng không ngoại lệ, khi thấy Kiều Mịch gầy yếu hơn cả mình lại bình tĩnh không sợ hãi thì không khỏi ngạc nhiên:
“Cậu không sợ hãi thứ vừa rồi à?”
Kiều Mịch thu hồi ánh mắt, cười nhạt trả lời:
“Tôi gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy chúng.”
Dứt lời thì lập tức yên lặng, bỏi vì anh chợt nhận ra từ sau khi đến thôn Khương Hoa này, đây mới là lần đầu tiên anh gặp quỷ. Sao lại thế? Bình thường nơi nào cũng có mấy du hồn dã quỷ, ngay cả lần về quê kia cũng nhìn thấy không ít, đây là việc rất bình thường, nhưng ngoại trừ nữ quỷ vừa rồi thì thôn này thật sự là ‘sạch sẽ’ đến mức kì quái.
Lý Dĩnh không biết suy nghĩ của anh, chỉ bị dọa một chút, không biết nên tiếp lời thế nào nên ấp úng một chút rồi đề nghị:
“Chó của cậu đuổi theo nó rồi, so với ở lại chỗ này thì không bằng cậu đi theo tôi, mọi người cùng đợi ở một chỗ, kiểu gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Nhớ đến từng nghe thấy nhiều người tụ tập dương khí cùng một chỗ thì có thể xua đuổi quỷ quái, Kiều Mịch không từ chối, đi cùng Lý Dĩnh đến căn phòng mà mọi người tụ tập.
Hắc Khuyển đuổi theo một đoạn thì không thấy nữ quỷ đâu, nó không muốn cách Kiều Mịch quá xa, đang chuẩn bị quay đầu lại thì trên trần nhà vang lên mấy tiếng sột soạt, ngẩng đầu lên liền thấy một bóng đen cực lớn ập xuống, Hắc Khuyển biết rõ đối thủ không dễ xơi, phát ra hình thái yêu quái đấu cùng thứ kia, lúc này lại có một bóng đen nữa ập xuống chỗ Hắc Khuyển, thân hình khổng lồ quấn lấy càng đấu đá ầm ĩ.
Kiều Mịch và Lý Dĩnh đi vào trong căn phòng mà mọi người đang tụ tập, chỉ thấy Lại An Bình đang cầm một chiếc gậy gỗ đứng bảo vệ ở chỗ cửa, những người khác tốp năm tốp ba tựa vào nhau, có vẻ hoảng loạn không ngừng đánh giá khắp nơi như thể sợ hãi quỷ quái có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Lý Dĩnh đã quay về, Lại An Bình cũng thở phào nhẹ nhõm, kéo cô qua vừa quan tâm vừa bàn bạc xem nên giải quyết vấn đề như thế nào. Kiều Mịch đang muốn nói đợi Mạnh Tĩnh Nguyên quay về rồi thì không cần sợ hãi quỷ quái gì cả, nhưng anh cũng không muốn lắm miệng nên định tìm một góc ngồi tạm, an ổn chờ Mạnh Tĩnh Nguyên quay về.
“Anh họ Mịch.”
Tiếng gọi mang theo âm khóc nức nở truyền ra từ trong góc, Kiều Mịch nhìn về phía Kiều Tri Dao đang nấp trong góc run rẩy thì đi đến, muốn hỏi ‘Có bị thương không?’ thì lại nghĩ ra hiện giờ thương tích gì đều là do thím ba chịu nên nuốt câu hỏi lại, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Kiều Tri Dao yếu ớt nhào về phía Kiều Mịch, ôm cổ anh tiếp tục phát run:
“Nữ quỷ kia lại xuất hiện.”
Kiều Mịch cảm thấy không được tự nhiên lắm, muốn gỡ tay cô ta lại không đẩy vòng tay của Kiều Tri Dao ra được, có chút bất đắc dĩ:
“Đừng sợ, Hắc Khuyển đuổi theo rồi, nó chắc sẽ không quay lại nữa đâu, buông anh ra.”
Kiều Tri Dao cũng không chịu buông tay ra, cắn môi lẩm bẩm:
“Còn như vậy nữa chúng ta sẽ chết, em không thể để cho mẹ chết.”
Cảm giác Kiều Tri Dao không ổn lắm, Kiều Mịch thì thầm an ủi:
“Không sao đâu, chỉ cần Tĩnh quay về thì chúng ta sẽ được giúp đỡ.”
“Hắn… Rất quan trọng à?”
“Ừ.”
“Còn quan trọng hơn cả người nhà?”
Mơ hồ hiểu ra Kiều Tri Dao là đang nhắc đến chuyện lần đó ở nhà tổ họ Kiều, Kiều Mịch không muốn giải thích mà chỉ nói thật những lời trong lòng.
“… Cậu ấy là người nhà của anh.”
Kiều Tri Dao im lặng, gương mặt xinh đẹp ở góc độ Kiều Mịch không nhìn thấy lộ vẻ tối tăm:
“Hắn là người nhà của anh, cho nên anh không coi chúng tôi là người nhà sao?”
Đối diện với câu hỏi như vậy Kiều Mịch cũng khó hiểu, sao lại cô hỏi anh chưa bao giờ coi mình là người nhà của cô ta?
“Đây là lỗi của anh, anh vốn không hẳn là không ngờ lưu manh kia sẽ bắt nạt người trong nhà như thế, các anh các chú bác trong nhà bị thương, cụ ông ngã bệnh, mẹ của tôi thì nằm trong bệnh viện, anh hơi quá đáng rồi.”
“Dao Dao?”
Kiều Mịch cảm thấy Kiều Tri Dao ngang ngược đẩy hết mọi tội lỗi lên người anh như vậy rất đáng sợ, dùng hết sức giãy dụa nhưng vẫn không thể thoát ra được, đột nhiên cảm thấy trên cổ hơi đau đớn, Kiều Tri Dao cuối cùng cũng buông anh ra. Kiều Mịch nhìn xuống, thì ra bùa hộ mệnh dùng dây đỏ đeo lên cổ mình đã bị Kiều Tri Dao cưỡng ép giật xuống, đang bị cô ta cầm ở trong tay.
“Cái đó…”
Kiều Tri Dao đột nhiên chạy ra ngoài cửa, Lý Dĩnh và Lại An Bình đều bị bất ngờ nên để cô ta chạy khỏi phòng mất, hai người đều trợn tròn mắt nhìn cô gái nhanh chóng chạy đi.
“Này! Đừng đi, bên ngoài rất nguy hiểm!”
Lý Dĩnh đuổi theo.
“Dĩnh!”
Lại An Bình muốn đuổi theo, nhưng quay đầu lại nhìn đủ loại ánh mắt sợ hãi tràn ngập trong phòng, trách nhiệm trong lòng không cho phép nên anh đành phải nhịn xuống, lo lắng nhìn theo Lý Dĩnh càng chạy càng xa.
Kiều Mịch vuốt vết đỏ đau xót trên cổ, rất hoang mang không biết vì sao Kiều Tri Dao lại muốn cướp bùa hộ mệnh đi, đó là Đường Mộng Kiệt kêu Tiết Tư Thương làm cho anh, nói là có tác dụng ngăn cản những thứ không tốt. Nghĩ đến đây thì cũng nhớ rõ người đàn ông kỳ quái tên Hạ Tân cũng từng nói, nếu tháo bùa hộ mệnh xuống thì sẽ bị yêu quái trên núi ăn hết.
Tiếng sột soạt trên nóc nhà vang lên chặn ngang mạch suy nghĩ của anh, Kiều Mịch cùng tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, chỉ thấy chiếc đèn treo phía trên bắt đầu lay động nhẹ nhàng, biên độ dần tăng lên rồi bất chợt tróc ra, vụn vữa rơi xuống ngày càng nhiều, chỗ móc đèn treo xuất hiện một cái lỗ lớn, một đống cẳng chân thò ra rồi từng con nhện to bằng cỡ bàn tay xuất hiện bò đầy trên nóc nhà, rơi xuống đất rồi nhanh chóng tràn về phía đám người.
“A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Không biết là ai bật ra tiếng thét đầu tiên, ngay sau đó là tiếng chạy trốn điên cuồng cùng tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết, mọi người đều vội vàng chen chúc ra ngoài cửa, Kiều Mịch nhìn thấy rất nhiều nhện, con nào cũng có thân mình to tướng mọc đầy lông tơ còn mang theo hoa văn rực rỡ đỏ rực có vẻ cực kì độc, anh đương nhiên cũng không ngồi chờ chết, vừa gϊếŧ chết đám nhện đến gần vừa đi ra ngoài.
Đám người chạy trốn thô lỗ xô đẩy nhau về phía trước, ô cửa vốn có thể cho một người đơn giản đi qua lại vì sự chen chúc lúc này phá hỏng, ai cũng không muốn lùi lại, đám người chen chúc bắt đầu chà đạp lên nhau, sự sợ hãi đi chi phối hết đáy lòng bọn họ. Thậm chí còn có người kéo bạn bè mình ngược lại để chắn mấy con nhện, bản thân thì tiếp tục chen chúc ra bên ngoài.
Đối mặt với một màn khủng bố như thế Kiều Mịch cũng bị đẩy rơi kính mắt, anh vội vàng nhặt kính, mu bàn tay nhói lên, lắc lắc tay, đeo kính lên nhìn thấy trên mu bàn tay có hai cái lỗ nho nhỏ rớm máu.
Bị cắn…
Kiều Mịch sờ lên thái dương, chỉ cảm thấy tầm mắt hơi mơ hồ nên vội vàng vịn lấy vách tường đi theo phía sau đám người đã chen được ra ngoài, chậm rãi bước ra. Nhưng anh thậm chí giữ được sự thăng bằng thôi đã rất khó khăn, huống chi còn yêu cầu xa vời là phải chạy nhanh hơn đám nhện có những tám chân, cuối cùng trước mắt tối sầm, mất ý thức.
Mạnh Tĩnh Nguyên ngồi xổm trên cành cây nhìn lên bầu trời, chợt cảm ứng được chỗ Hắc Khuyển có chút khác thường, biết đã xảy ra chuyện nên lập tức nhảy xuống khỏi cành cây ở trên cao vài thước, đi theo đường cũ quay về. Từ xa xa, cậu nhìn thấy Kiều Tri Dao đang chạy về phía rừng rậm, cậu nheo mắt lại cho đến khi nhìn thấy trên tay cô gái kia đang nắm chặt một sợi dây đỏ, trong mắt Mạnh Tĩnh Nguyên thoáng hiện một tia sáng lạnh, đột ngột vọt đến trước mặt Kiều Tri Dao không kịp dừng lại, bàn tay bóp chặt lấy cổ cô ta âm u hỏi:
“Cô cướp bùa hộ mệnh của Kiều Mịch?”
“Ô…”
Kiều Tri Dao bị bóp cổ đến thiếu dưỡng khí, sắc mặt từ đỏ chuyển thành tím, hai tay quơ quào thế nào cũng không kéo được bàn tay giống như kìm sắt ở trên cổ.
Mạnh Tĩnh Nguyên vốn không trông chờ Kiều Tri Dao có chút tác dụng nào, đây chỉ là một ả ngu ngốc mà thôi. Cậu túm lấy bùa hộ mệnh, ném Kiều Tri Dao như một thứ đồ bỏ sang một bên rồi chuẩn bị rời đi, Kiều Tri Dao lại bổ nhào qua ôm lấy chân Mạnh Tĩnh Nguyên, muốn cướp bùa hộ mệnh.
“Đưa tôi! Đưa tôi! Tôi chỉ cần rời khỏi nơi này thôi! Tôi muốn rời đi… A!”
Vẫn chưa được như mong muốn thì Kiều Tri Dao đã bị Mạnh Tĩnh Nguyên vung chân đá một cái sang bên cạnh, nhất thời đầu váng mắt hoa nên không bò theo kịp Mạnh Tĩnh Nguyên, chỉ có thể khóc nức nở với bóng lưng càng lúc càng chạy đi xa.
“Anh không thể như thế… Tôi muốn rời khỏi chỗ này… Ô…”
Cánh cửa sắt của căn nhà bên cạnh kẹt một tiếng mở ra, một cô bé tay ôm rối, nước da trắng bệch chậm rãi đi về phía cô ta.
Kiều Tri Dao nên khóc lóc thê thảm thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một con rối, Kiều Tri Dao theo bản năng nhặt lên, nước mắt ngừng chảy rồi cẩn thận nhìn lại, con rối này căn bản chỉ là một cái túi da được một đứa bé nhồi đầy ruột bên trong, bên ngoài đã khô đét biến thành màu đen, lại thêm tứ chi không thành hình, thêm mấy đường chỉ tạo hình hai mắt cùng miệng, đây là một con rối da cực kì đáng sợ.
“A!”
Kiều Tri Dao hét lên một tiếng ném con rối đi, hoảng sợ nhìn cô bé đáng yêu đứng trước mặt mình, nước da trắng bệch của cô bé hoàn toàn đối lập với cái miệng nhỏ nhắn đỏ rực, lộ ra một nụ cười thuần khiết đáng yêu.
“Chị gái, có thể làm búp bê của em không?”
Cửa chính của các căn nhà đóng chặt đều mở ra, trong những ô cửa tối tăm đều truyền ra tiếng bước chân khiến người ta sởn tóc gáy. Toàn thân Kiều Tri Dao nhũn ra ngồi bệt dưới đất, vệt nước mắt che kín gương mặt xinh đẹp của cô ta, hai mắt trợn trừng nhìn người trong thôn tuy thường ngày lạnh lùng nhưng không lộ ra chút quỷ dị, hôm nay gương mặt mỗi người đều mang nụ cười thân thiết đến đáng sợ chậm rãi tiến sát.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thiên Quỹ
- Chương 39