Bầu trời đêm thật đẹp nhưng không phải là nhờ có mặt trăng sao, không có ánh trăng bầu trời chỉ là một màn màu đen.
Ban ngày mà không có mặt trời thì cũng chỉ như ban đêm, ngày người bình an là ngày trời có nắng, không có người chỉ có bầu trời ảm đạm.
Một người đi tìm ánh sáng, một người đi tìm phương thuốc. Một người bị lạc giữa màn sương mù, một người đi lạc giữa rừng gai nhọn.
Yêu người đã khó để quên đi người còn khó hơn, yêu người là một trò chơi dành cho người thua cuộc.
Người nói ta vô tình người cho ta một trái tim rồi lại đang tâm lấy nó ra khỏi l*иg ngực ta.
Vì để cho người có một trái tim ta tình nguyện dùng trái tim của mình để đổi lại.
Đời người như một khúc hí xem xong vở kịch của cổ nhân chỉ sợ nhìn thấu khúc hạ màn.
"Lãnh Nguyệt, ngươi cho đến cuối cùng vẫn là một kẻ vô tâm vô phế".
"Người không tin ta, ta cũng không còn gì để nói".
Tình yêu này hèn mọn tới tận xương tuỷ luôn tính toán hơn thua thiệt hơn.
Ta yêu người, yêu đến không còn gì để mất..
Cp: Lãnh Nguyệt công x Cung Hạo Thiên thụ, không đổi công thụ.
Lãnh Nguyệt, người cũng như tên như một vầng trăng lạnh lẽo thánh khiết thanh cao, cực kỳ thông minh, tính cách cổ quái lập dị, bệnh kiều công. Hạo Thiên, cả bầu trời này đều nằm trong tay, đứa con cưng của trời, không gì không làm đươc, không gì không dám làm, điên cuồng quỷ quyệt, quỷ súc bệnh xà tinh thụ.