Triệu Quan cho Bảo An biết âm mưu của Tu La vương đối phó Lăng gia huynh đệ mà gã nghe được trong hoàng cung, lại nói đến cả tình cảnh gặp Lăng Song Phi và đạo cô ngoài Hư Không cốc.
Cô im lặng lắng nghe, mày hơi nhíu lại, đợi gã nói xong mới mím môi một lúc rồi bảo: “Muội vốn cũng nghĩ vậy, nghe ca ca kể lại, sự tình tựa hồ càng rõ ràng.”
Triệu Quan nhìn cô chăm chú: “Muội nói đi.”
Trịnh Bảo An ngẩng lên nhìn gã, từ tốn nói: “Muội vốn cho rằng tất cả là quỷ kế của đạo cô đó. Ả cố ý dàn xếp để y lỡ tay gϊếŧ đại ca, bức bách y đổ tội cho Tiểu Tam.”
Triệu Quan hiểu rõ “y” mà cô đề cập đến là ai, liền gật đầu: “Ta chỉ không hiểu vì sao y lại làm vậy?”
Bảo An cúi đầu thở dài: “Chắc do nhất thời hồ đồ, bị người ta đưa vào nẻo tà. Đạo cô đó đạo hiệu Ngọc Tu, ở Long cung một thời gian rồi, sau sự việc ở Hư Không cốc không thấy ả trở về. Ả tựa hồ e ngại muội, luôn luôn tránh mặt, muội cũng chỉ nghe người khác kể lại sự tình. Hơn một năm trước ả gia nhập Long cung, được Vân bang chủ cực kỳ tín nhiệm tôn trọng, nghe nói ả biết nhiều môn thần thông, có thể đoán mộng, đoán trước vị lai, thậm chí có thể luyện đan trị bệnh, khởi tử hồi sinh.”
Cô nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi nói: “Theo muội đoán, có lẽ ả là Tu La vương.”
Triệu Quan giật mình: “Có thể lắm. Hai lần ta đều không trông rõ mặt ả, nhưng có lẽ là cùng một người, vì sao mà ả phải dày công đối phó Lăng gia như vậy?”
Trịnh Bảo An lắc đầu: “Muội không biết. Ả thủ đoạn âm hiểm lắm mới chỉ huy được ngần ấy cao thủ, hiện giờ đại ca đã chết, nhị ca nằm trong vòng khống chế của ả, Lăng gia chỉ còn lại mình Tiểu Tam. Giờ Tiểu Tam giữ được mạng cũng là vạn hạnh, nhưng lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, sinh tử không thể đoán trước.”
Triệu Quan lắc đầu: “Nữ nhân đó tâm kế thâm trầm, thủ đoạn độc ác, thật sự đáng sợ. Hình như ả có thể khống chế người Long cung, muội ở lại đây không phải nguy hiểm phi thường ư?”
Trịnh Bảo An đáp: “Muội biết trước ở đây nguy hiểm nên càng phải ở lại xem chúng giở trò gì?”
Triệu Quan cực kỳ lo lắng: “Nhưng muội thân cô thế cô, thật quá nguy hiểm. Lúc muội đối thoại với Lăng nhị ca trước mộ Vân đại thúc, và cả lời Phi Phàm tỷ ban nãy, ta đều nghe rõ, họ coi muội như kẻ thù, lúc nào cũng có thể hạ thủ, một mình muội sao có thể tự giữ mình?”
Bảo An ngẩng lên nói: “Không vào hang hổ sao bắt được hổ con? Muội nhất định phải ở lại đây mới khiến tặc nhân đứng sau cố kỵ, mới có cơ hội tra ra chân tướng. Chúng biết rõ địa vị của sư phụ trong võ lâm cũng như tại Long bang, nên sẽ không dám hạ thủ. Chỉ khi tìm ra chân tướng mới cứu được mạng Tiểu Tam Nhi, rửa sạch oan uổng cho huynh ấy. Đại ca và Thanh Thánh đại sư tuyệt đối không phải do Tiểu Tam gϊếŧ, Thạch Đĩnh và Nhất Lý Mã càng không phải.”
Triệu Quan thấy ngữ khí cô kiên định, không khỏi bội phục quyết tâm dũng khí: “Bảo An, gẫn đây việc Tiểu Tam gϊếŧ người đồn khắp giang hồ, nhưng muội vẫn tin y, chưa từng hoài nghi y. Có được bằng hữu như muội, y coi như không sống uổng.”
Trịnh Bảo An thở dài: “Chỉ tiếc rằng trên giang hồ hiện nay chỉ có hai chúng ta tin huynh ấy. Triệu gia ca ca, muội lo cho huynh ấy lắm. Cả Thiếu Lâm, Tát Ca phái lạt ma, Tu La hội, Cái Bang đều truy sát huynh ấy, mà huynh ấy cứng cỏi, không chịu biện bạch cho bản thân. Một mình huynh ấy sao có thể chống nổi kế hoạch hãm hại của bọn tặc nhân gian hiểm, chống nổi ngần ấy người truy sát? Bản thân muội… ôi, lại không thể giúp gì. Triệu gia ca ca, muội nhờ huynh một việc.”
Triệu Quan nói: “Muội nói đi, ta sẽ tận lực hoàn thành.”
Trịnh Bảo An hít sâu một hơi: “Muội muốn nhờ huynh tìm Tiểu Tam Nhi, đưa huynh ấy rời khỏi Trung Nguyên.”
Triệu Quan đáp ngay: “Không thành vấn đề. Muội muốn chúng ta đi bao lâu? Ba năm hay năm năm?”
Trịnh Bảo An đáp: “Không cần lâu đến thế, hai năm là đủ rồi. Những mong lúc đó muội đã tra ra chân tướng, tẩy sạch oan uổng cho huynh ấy.”
Triệu Quan nói: “Được, Bảo An muội muội, ta sẽ tìm y. Muội ở đây phải vô cùng cẩn thận, một khi nhận thấy dấu hiệu nguy hiểm phải lập tức lánh đi, nhanh chóng quay về Hổ Sơn, không nên sính cường.”
Bảo An gật đầu: “Muội biết rồi. Triệu gia ca ca, muội biết sư phụ tuy bề ngoài tin là Tiểu Tam gϊếŧ đại ca nhưng trong đáy lòng không hoàn toàn tin lời nhị ca, người sai muội đến đây là có dụng ý riêng. Người và nghĩa phụ tuy không giữ Tiểu Tam ở lại Hổ Sơn nhưng quyết không đến nỗi tuyệt tình với nhi tử đến vậy, thấy chết mà không cứu. Muội biết sư phụ ngầm phái nhiều thủ hạ bảo vệ Tiểu Tam, nghĩa phụ cũng nhờ không ít nhân vật võ lâm từng nhận ân huệ ngầm tương trợ, Điểm Thương Hứa sư thúc cũng sai đệ tử hộ vệ Tiểu Tam. Mấy tháng tới đây, việc an toàn của Tiểu Tam không thành vấn đề. Nếu huynh ấy ngoan ngoãn ở lại Hoa Sơn tuyệt đỉnh với Thường lão gia gia tất sẽ bình an đại cát. Nhưng tính cách của huynh ấy sẽ không chịu ẩn mình. Sư phụ và nghĩa phụ thoái ẩn đã lâu, không muốn ra mặt chống đối với chính phái võ lâm, kỳ thật không ai có thể bảo mộ lâu dài cho Tiểu Tam. Vì thế mong ca ca mau chóng tìm thấy Tiểu Tam, đưa huynh ấy đi mới là thượng sách.”
Triệu Quan gật đầu: “Cứ để ta lo. Còn về việc chúng ta suy đoán, nên cho y biết hay chăng?”
Trịnh Bảo An đáp: “Hiện giờ Tiểu Tam chưa phải là đối thủ của Tu La vương, theo muội thì đừng cho huynh ấy biết là hơn, tránh để huynh ấy nóng lòng rồi sa vào hoàn cảnh nguy hiểm hơn. Còn về việc muội ở Long cung, và việc muội nhờ ca ca đưa huynh ấy rời Trung Nguyên, đừng cho huynh ấy biết, được chăng?”
Triệu Quan gật đầu: “Ta không nói gì là xong.”
Trịnh Bảo An chợt đứng dậy quỳ xuống vái Triệu Quan, nén giọng nói: “Triệu gia ca ca, Bảo An vĩnh viễn không quên ân tình của ca ca, xin nhận của muội một lạy.”
Triệu Quan cả kinh, vội đỡ cô dậy, nói: “Bảo An muội muội, muội làm vậy là sao? Muội nhờ ta một việc nhỏ xíu, vốn ta cũng định bảo vệ Tiểu Tam đến cùng, ta nên cảm tạ muội chỉ điểm cách thực hiện mới phải. Hà tất muội trịnh trọng thế này?”
Trịnh Bảo An lau nước mắt: “Tiểu Tam… ôi, xin ca ca quan tâm trông nom, nói với huynh ấy rằng cha mẹ đều rất nhớ huynh ấy, nên bảo trọng thân mình. Cho huynh ấy biết đừng lo cho muội, muội tự biết lo cho mình.”
Triệu Quan gật đầu đồng ý, không nén được buột miệng hỏi: “Bảo An, thật ra muội… nghĩ thế nào về Tiểu Tam?”
Bảo An im lặng hồi lâu mới đáp: “Triệu gia ca ca, có những chuyện không nói ra bây giờ, không biết bao giờ mới nói ra được. Muội không hiểu ca ca có thông cảm không, càng không hiểu huynh ấy có chấp nhận được không. Tiểu Tam là ái tử của sư phụ và nghĩa phụ, cùng muội lớn lên, là người bạn hiểu lòng muội nhất. Muội chỉ mong huynh ấy cả đời khoái khoái hoạt hoạt, vĩnh viễn không biết đến thương tâm thống khổ. Trừ chuyện đó ra, muội không mong gì cả.”
Hết hồi 203