Diệp Noãn nhớ rõ người đi tới. Hắn tên Lý Kinh, lúc này hắn chỉ là nhân viên hậu cần nho nhỏ, nhưng sau này không biết bằng cách nào đến Rực Rỡ làm nhân viên bộ phận tuyên truyền. Lúc cô hết hợp đồng với Rực Rỡ, hắn cũng tranh thủ bôi nhọ cô. Tuy rằng hiện tại không biết hắn muốn làm gì, nhưng thấy hắn đi lại, Diệp Noãn vẫn giữ nguyên sắc mặt chào hỏi hắn.
Lý Kinh chào hỏi Diệp Noãn xong liền bắt đầu khen cô, đủ các loại khen, ba hoa chích chòe. Thật ra các nữ sinh đều thích nghe như thế, Diệp Noãn trước kia cũng từng vì những lời khen như thế này mà mơ mộng, nhưng mà hiện tại cô đã tương đối lý trí. Đặc biệt là người trước mặt, tương lai diễn xuất quả thực kinh khủng, cho nên cô liền tùy tiện diễn theo mấy câu.
Sắc mặt Lý Kinh tối đen, nhìn ra Diệp Noãn không kiên nhẫn nói chuyện liền tìm cơ hội tạm biệt. Chỉ là hắn có chút khó hiểu, ngày xưa lưỡi hắn lưỡn lẹo không xương chưa từng thấy qua cô gái nào không dùng được. Nhưng mà hôm nay tại sao lại không đúng? Hắn là nhìn trúng tiền đồ tương lai của cô nên mới chạy tới làm quen, nếu làm cho cô phản cảm vậy thì mất nhiều hơn được. Xem ra phải tìm cơ hội khác.
Đối với loại người như Lý Kinh, kỳ thật Diệp Noãn chỉ muốn cầm cục gạch nện vào đầu hắn. Nhưng chung quy lại vào thời điểm này hắn ngoại trừ điểm chân chó thì hắn cũng chưa làm chuyện gì xấu. Trường quay nhiều tai mắt, Diệp Noãn không muốn mọi người nhìn thấy tia kinh thường trong mắt cho nên cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm vào lá cây trước mũi chân, cực kỳ tĩnh lặng đứng đó.
Lúc này, từ phía sau cây đại thụ truyền đến tiếng bước chân. Có người ở đây? Diệp Noãn nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn thấy Cung Ngạn Vũ từ phía sau chậm rãi đi ra.
Làn da hắn rất trắng, hai mắt hẹp dài, dưới đuôi mắt trái còn có một cái nốt ruồi nho nhỏ. Diện mạo như vậy, nếu ánh mắt mềm mỏng hơn chút liền có vẻ quyến rũ. Nhưng mà Diệp noãn xác định cô chưa bao giờ nhìn thấy nét quyến rũ trên người hắn, tựa như giờ phút này, đôi mắt kia phẳng lặng nhìn cô, không phải là sắc bén, nhưng lại làm cho Diệp Noãn cảm thấy không có chỗ nào che dấu cảm xúc.
Diệp Noãn há miệng thở dốc: "Anh..."
Cung Ngạn Vũ thu hồi tầm mắt, mặt không chút thay đổi đi qua cô.
Diệp Noãn có chút buồn bực, không biết bản thân tại sao lại đắc tội với hắn.
Cô vẫn còn đứng dưới tàng cây, Đàm Phượng hút xong điếu thuốc chạy trở về, nhìn thấy sắc mặt Diệp Noãn là lạ liền hỏi: "Cô làm sao vậy?"
Diệp Noãn lắc lắc đầu: "Không có việc gì."
Cảnh quay kế tiếp là Diệp Noãn với Cung Ngạn Vũ diễn cùng nhau. Nhưng mà trên người Cung Ngạn Vũ chính là người muốn sống thì chớ lại gần, dẫn đến liên tục bị NG. Lần này không phải Diệp Noãn giấu dốt, mà là hai người bọn họ thật sự diễn không hợp. Điều này làm cho Diệp Noãn có chút đau đầu, loại tình huống này nếu không giải quyết tốt, hôm nay bọn họ đừng nghĩ đến việc quay xong.
Cô rất muốn đi lên hỏi anh trai này có thể chuyên nghiệp một chút được không. Nhưng cô không thể, hắn mới là chủ, hiện thực chính là như vậy, nếu cô chọc tức hắn, hắn liền có thể đổi cô ngay lập tức. Cho nên Diệp Noãn cảm thấy, cô có nên nói chuyện với hắn một chút, làm dịu không khí lúng túng giữa hai người, làm cho mọi người có thể kết thúc công việc sớm.
Nghĩ như vật, cô tiện tay cầm chai nước đưa tới trước mặt hắn: "Uống không?"
Cung Ngạn Vũ nhìn cũng không thèm liền từ chối: "Không cần."
Diệp Noãn xấu hổ rút tay về, châm chước nói: "Thực ra tôi là người rất dễ ở chung, hơn nữa tôi cũng biết những động tác nắm tay này chỉ là hành động cần thiết, cho nên anh cũng không cần phải có áp lực, đối mặt với tôi thả lỏng một chút, hai người chúng ta diễn chung một đoạn, đợi chút nữa..."
Trong tiềm thức Diệp Noãn cảm thấy Cung Ngạn Vũ không có khả năng là người không chuyên nghiệp, cho nên cô cảm thấy đại khái bởi vì mấy động tác quá thân mật cho nên hắn không muốn làm.
Nhưng mà Cung Ngạn Vũ thình lình cắt đứt lời cô: "Diệp tiểu thư, tôi chỉ là người mới, cô muốn đi dựa dẫm cũng không cần đến tôi đâu?"
Diệp Noãn không phản ứng kịp: "Cái gì?"
Cung Ngạn Vũ lại cười như có nhưng không nhìn cô một cái, đi ra ngoài.
Trong đó thực ra có chút hiểu lầm. Cung Ngạn Vũ cảm thấy, mình với Lý Kinh đều là lần đầu tiên gặp Diệp Noãn, nhưng mà Diệp Noãn đối với Lý Kinh là khinh thường, còn đối với mình liền ân cần, rõ ràng chính là kiểu người thấy sang bắt quàng làm họ. Hơn nữa từ lúc anh đến nơi, cô liền không rời mắt khỏi anh, một chút rụt rè cũng không có, làm cho trong lòng anh có chút xem thường. Loại cô gái như thế anh gặp quá nhiều, cho rằng chính mình có một chút nhan sắc liền không để ý mặt mũi, gặp người liền muốn nhào đến, tìm cơ hội thân cận.
Diệp Noãn là người trong cuộc, nhất thời không hiểu được vì sao Cung Ngạn Vũ lại chán ghét mình như vậy, nhưng mà trong lời nói của hắn, rõ ràng là kinh thường cô. Cô nhìn bóng lưng của hắn, lập tức liền nổi giận. Dựa dẫm? Hắn thật dám nói, hắn là ca sĩ, cô là diễn viên, hắn có cái gì mà dựa dẫm? Còn có, với thực lực của cô, cần thiết phải đi dựa dẫm người khác sao?
Sau khi nói chuyện, Cung Ngạn Vũ cũng thả lỏng một chút, cảnh quay coi như thuận lợi, chỉ là diễn cảnh nắm tay, một giây trước đạo diễn vừa hô "ok", giây sau hắn giống như bị phỏng, nhanh chóng thả tay Diệp Noãn ra.
Cung Ngạn Vũ hình như không thích Diệp Noãn, nhân viên công tác xung quanh không hẹn mà có cùng ý nghĩ như vậy.
Trên mặt Diệp Noãn vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng lại ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà Cung Ngạn Vũ. Vốn là cảm thấy nhân phẩm hắn không tồi cộng thêm ý muốn cảm ơn nên mới thân cận hắn một chút, cô cũng không phải kiểu người cứ lấy mặt nóng đi áp mông lạnh của người khác. Hơn nữa hiện tại cô rất giận. Tiểu tử này không có phong độ gì cả, thế nhưng lại làm cho cô không xuống đài được.
Ngay cả người thô thiển như Đàm Phượng cũng nhìn ra, lúc Diệp Noãn đi tới lập tức tiến lên hỏi: "Ca sĩ nhỏ làm sao vậy? Chẳng lẽ vì cô nhìn hắn lâu quá nên mất hứng? Như thế nào lại nhỏ mọn thế?"
"Ai biết." Trên mặt Diệp Noãn hiện rõ mất bình tĩnh, trong lòng nghiến răng, quân tử báo thù mười năm không muộn, Cung Ngạn Vũ hãy đợi đấy!
Lúc mặt trời sắp lặn thì cảnh quay cuối cùng cũng hoàn tất. Diệp Noãn cùng Cung Ngạn Vũ chào tạm biệt nhân viên công tác, sau đó rất ăn ý không nhìn lẫn nhau. Cô lên xe, Hướng Phân liền hỏi: "Cô với Cung Ngạn Vũ là sao vậy?"
"Tôi..." Diệp Noãn cạn lời, cô làm sao biết được tại sao bọn họ lại thành ra như thế này.
Hướng Phân liếc mắt nhìn cô một cái: "Học lễ nghi đều quên rồi sao? Công việc đầu tiên, như thế nào liền náo loạn với vai nam chính?"
Diệp Noãn thật là có nỗi khổ không thể nói, cô là muốn cùng Cung Ngạn Vũ chung đυ.ng thật tốt, nhưng cái tên kia tâm tư thật sự khó đoán.
Thấy cô không nói lời nào, Hướng Phân tiếp tục: "Nếu không biết nên nói cái gì, nói như thế nào thì dứt khoát không cần nói, về sau thời điểm ở trường quay, nói ít lại, chú ý học tập mọi người."
"Thực ra A Noãn cũng không phải như thế." Đàm Phượng nhịn không được liền nói giúp Diệp Noãn.
Hướng Phân cũng tiện thể mắng luôn cô: "Cô cho rằng cô là đến ngoại thành dạo chơi? Bảo cô đi bên cạnh cô ấy để chú ý. Như thế nào mà thời điểm đắc tội với người khác cũng không biết? Trong giới này, mười người bạn cũng thua một kẻ thù, xem bộ dáng hôm nay của hai người, tốt nhất hai người liền thu dọn đồ đạc rồi ra khỏi giới giải trí đi, đừng lăn lộn nữa."
Đàm Phượng cảm thấy có chút oan uổng, cô ở bên cạnh nhìn thấy biểu hiện của Diệp Noãn hôm nay rất tốt, cũng không nói nhiều, chỉ là nhìn lâu Cung Ngạn Vũ vài lần, tính cách tên kia biếи ŧɦái làm sao các cô biết được? Cho nên cô ưỡn thân mình muốn phản bác: "Chúng tôi hôm nay..."
Diệp Noãn nhanh chóng che miệng cô lại: "Chị Hướng, chúng tôi biết rồi, về sau sẽ chú ý."
Sau khi về nhà Đàm Phượng vẫn có chút khó chịu: "Vừa rồi cô lôi kéo tôi làm gì, tại sao không cho tôi giải thích?"
Diệp Noãn đặt chìa khóa lên tủ giày, "Chị Hướng so với chúng ta có kinh nghiệm hơn, chị ấy nói chúng ta nghe là được, không cần thiết phải tranh cãi đến cùng."
Đàm Phượng hừ một tiếng, "Tính tình này của cô chính là tiểu bạch thỏ đó."
"Đúng nha." Diệp Noãn mang dép lê vào: "Đẳng cấp trong giới rõ ràng, hiện tại chúng ta chỉ có thể nhường nhịn, muốn tác oai tác quái, chờ tôi nổi tiếng rồi nói tiếp."
Đàm Phượng bĩu môi: "Lại bắt đầu tự luyến."
Cung Ngạn Vũ bắt đầu phát hành album thứ hai, ca khúc chủ đề "Giản Tâm" đổ bộ các đài lớn, lúc này quảng cáo sản phẩm Mỹ Mỹ cũng bắt đầu quảng bá trên TV, MV cùng với quảng cáo, ngoại hình xuất chúng của Diệp Noãn lập tức trở thành tiêu điểm của giới truyền thông.
"Cô ấy mới vào nghề sao? Là nghệ sĩ nhà nào vậy?"
"Công ty Năm Ánh Sáng."
"Năm Ánh Sáng? Chưa từng nghe qua."
Lúc này các gia đình chưa có máy tính, internet cũng không phát triển, việc truyền bá tin tức chủ yếu còn dựa vào điện thoại, tạp chí, còn có truyền miệng. Cho nên tại phố lớn ngõ nhỏ, trong thương trường, trong công ty, trường học, đâu đâu cũng có thể nghe câu đối thoại như vậy.
"A Vũ hát thật là dễ nghe! Ta cảm thấy ta đã hoàn toàn yêu hắn!"
"Đầu hắn chứa gì trong đó? Làm sao có thể viết ra những ca từ hay như thế?"
"Có xem MV chưa? Vai nữ chính thật là thanh tú, thuần khiết."
"Đã xem, không ngờ con gái tóc ngắn cũng có thể xinh đẹp như vậy."
"Chính là cái đó, xem đến cảnh gió thổi qua thật sự quá kinh diễm."
"Cô ấy còn đóng một cái quảng cáo."
"A, tớ biết, là sữa rửa mặt Mỹ Mỹ."
"Dùng cái đó có thật là sẽ được làn da giống như cô ấy không vậy?"
"Tớ cũng định mua dùng thử."
"Thế cô ấy còn đóng những cái khác không? Phim truyền hình các loại?"
"Không có đâu, hình như là người mới."
"Người mới mà có thể cùng quay MV chung với A Vũ quả thật là may mắn!"
"Trong MV hai người thực sự xứng đôi."
Nếu Diệp Noãn đứng bên cạnh nghe được đoạn đối thoại của bọn họ nhất định sẽ cười to ba tiếng.
Xứng đôi? Đừng đùa nữa được không?
End chapter 10.