Chương 99

Một trước một sau cộng thêm thời gian đốt xác, khoảng chừng năm canh giờ trôi qua.

Xưởng Vệ chiếu ngục đã đến giờ đổi phiên trực, tuần tra cũng thường xuyên hơn, Tần Hà không thể lại tiến vào thiêu thi đường lần nữa.

Nhưng mà hắn cũng không muốn đi, trước đây một ngày đốt ba năm bộ vẫn không thấy gì, bây giờ đột nhiên đốt hai mươi tám bộ, cảm giác mệt mỏi từ trong tinh thần khiến cho hắn phải ngáp liên tục, trở nên có vẻ ủ rũ xuống.

Rối bóng biểu diễn ở trong đầu, chính là tiêu hao tinh thần, lại tiếp tục đốt nữa sẽ phải xảy ra vấn đề, không cần thiết phải mạo hiểm.

Huống hồ những thi thể còn lại cơ bản đều là kinh thành bản địa, không có gì đặc biệt lắm.

Thế là mê mê man man, Tần Hà đã ngủ thϊếp đi, vẫn là cái kiểu ngủ trầm như chết kia, tiếng ngáy vang vang.

Lại tầm một canh giờ trôi qua, đám quan thiêu thi về nghỉ ngơi một cái ban ngày đã bắt đầu lục tục đi đến cửa đá.

Thiêu thi đường có quy củ, bắt buộc phải có hai mươi người trở lên, cùng với hai tên quan thiêu thi năm đồng tiền hoặc một tên quan thiêu thi sáu đồng tiền mới có thể mở ra cửa đá.

Đây chính là phòng ngừa việc thi thể bật xác, vội vàng không kịp chuẩn bị sẽ gây ra nhiễu loạn.

Bảy, tám tên quan thiêu thi đến trước rảnh rỗi nhàm chán, liền đi đến bên ngoài gian ngục giam “xem khỉ”.

Nguỵ Vũ cũng ở đó, trong tay xách một l*иg bánh bao.

“Cạch cạch cạch......”

Nguỵ Vũ đập mạnh cửa, lớn tiếng nói: “Đứng lên ăn cơm, một lát nữa bắt đầu làm việc.”

Năm tên thợ thiêu thi có người đã tỉnh, có người chưa tỉnh cũng bị đánh thức.

Ngoại trừ Tần Hà.

Tiếng ngáy khò khè kia xem như không nể mặt mũi.

Nguỵ Vũ hơi khó chịu, tên gia hoả này làm việc thì độc lập hành động, ngủ ngủ cái gì nữa, đã qua sáu canh giờ, dù cực kỳ buồn ngủ cũng nên tỉnh rồi a.

“Hắn là lò hỏa táng nào?” Nguỵ Vũ mặt đen hỏi.

Mấy tên thợ thiêu thi anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng là Đào Đại Dũng cả gan trả lời: “Thưa... thưa quan gia, hắn tên Tần Hà, là lò hỏa táng thành Đông.”

“Mau làm cho hắn tỉnh lại.”

“Vâng, quan gia.”

Mấy tên thợ thiêu thi vội vàng chạy đến bên cạnh Tần Hà, vừa đẩy lại vừa vỗ vỗ mặt, cuối cùng cũng đánh thức được Tần Hà dậy.

Vẻ mặt Tần Hà còn chưa tỉnh ngủ, trên mặt đè ra ngấn, khoé miệng còn vương lại nước bọt.

Cái này thật sự không phải là giả vờ.

“Chào quan gia.”

Sau khi tỉnh dậy, Tần Hà nhếch miệng cười đầy vẻ ngu ngơ.

“Mau ăn chút đồ ăn, lập tức sẽ phải bắt đầu làm việc.”

Cơn giận của Nguỵ Vũ tiêu bớt một nửa, mở khoá rồi đem l*иg bánh bao đặt xuống đất.

Không cần phải nói, mấy tên thợ thiêu thi lại giống như chó vồ mồi, gặm ăn như hổ đói.

Tần Hà đợi bọn họ đều đã lấy, cũng đi qua cầm lấy hai cái bánh bao.

Cắn một miếng mới phát hiện, bữa cơm trước khi làm việc lại còn được nâng cao, là bánh bao nhân rau có thêm thịt bằm.

Cái thứ này, bên ngoài dùng tiền cũng khó mua được.

Tần Hà vội vàng lại lấy thêm hai cái, lại giấu vào ngực mấy cái.

Cửa không khoá, Tần Hà dứt khoát ra khỏi gian ngục, ngồi xổm ở một góc tường, vừa gặm bánh vừa chuẩn bị đợi xem kịch.

Bởi vì hắn rất tò mò, khi những tên quan thiêu thi này mở ra cửa đá, nha, phát hiện ra thi thể đều đã biến mất, thì sẽ có phản ứng gì.

Tần Hà chính là thích xem kịch vui.

Sau khi ăn ba cái bánh bao xuống bụng, hai mươi tên quan thiêu thi đã đủ, cửa đá ùng ùng mở ra.

Một luồng hơi nóng phả vào mặt, đám quan thiêu thi đột nhiên biến sắc.

Tần Hà một hơi mở ra ba mươi nắp lửa, một ngày không đóng lại, không nóng mới là lạ.

Toàn bộ hiện trường phòng thiêu thi, loạn y như trước khi đi không được thu dọn.

Càng khiến cho người ta thêm sợ hại chính là, tất cả phòng thi thể ánh lửa sáng rõ, mà bàn thanh lý thi thể lại rỗng tuếch, nắp của hai cái quan tài ở chính giữa đã rơi qua một bên, đã bị mở ra.

“Thi thể bất ngờ làm phản, bày trận!”

Ngay trong đám người, một tên quan thiêu thi sáu đồng tiền kinh sợ hô to, vội vàng rút ra bội kiếm mang theo bên mình.

Đám quan thiêu thi rùng mình, dồn dập luống cuống tay chân lấy ra vũ khí.

Người có kinh nghiệm thì gào to: “Cảnh báo, cảnh báo!”

“Đương đương đương....”

Nguỵ Vũ phản ứng nhanh nhất, vội vàng chạy đến bên cạnh cửa đá, gõ chiêng đồng báo hiệu.

Tiếng cảnh báo dọc theo hành lang âm trầm, truyền khắp toàn bộ chiếu ngục.

Nhất thời phong vân biến động, rất nhiều Văn cảnh Phi Ngư Vệ Xưởng Vệ vội vàng dũng mãnh lao đến thiêu thi đường.