Chương 40

Thợ thiêu thi thảm, Lưu Dân Doanh còn thảm hại hơn.

Tin tức Lưu Dân Doanh bạo động từ sáng sớm đã truyền khắp toàn bộ bến tàu, đồng thời cũng mang đến tin tức mới nhất.

Tình huống bết bát hơn so với dự tính của Tần Hà, toàn bộ Lưu Dân Doanh không còn tồn tại, lưu dân mười không còn một, những người còn lại đã tán loạn.

Quan binh thương vong hơn ngàn người.

Hoàng đế hạ chỉ an dân, dưới sự vận hành của quan lại mục nát vô năng, lấy thảm kịch mất hết mặt mũi mà kết thúc.

Dân chúng bến tàu phản ứng khác nhau, mỗi người đều có riêng cách nhìn của mình.

Kiều Tam bán bánh nướng ở đầu đường vỗ tay khen hay: “Gϊếŧ tốt lắm, đám củi ở nông thôn này dựa vào cái gì mà đến kinh thành, kinh thành là kinh thành của người kinh thành.”

Hoàng bà bà bán thức ăn chỉ lắc đầu, nói liên tục: “Nghiệp chướng nha.”

Trong tiệm mì, đám thuyền công thì vui mừng, bởi vì không còn lưu dân, tiền công có thể sẽ được tăng thêm.

Tiệm trà, trời còn chưa sáng Lưu Khoái Chủy đã chuẩn bị xong câu chuyện mới để kể - «Bí mật Lưu Dân Doanh bạo loạn», đồng thời chuẩn bị chia làm năm chương hai mươi hồi để kể.

Nhưng phần lớn mọi người cũng không rảnh để ý chuyện này quá mức, bởi vì áp lực cuộc sống nặng nề cơ hồ đã ép khô hết tất cả mọi sức lực của họ, nói vài câu bực tức, chửi mắng vài câu liền kết thúc.

Thậm chí còn không ít người hoàn toàn thờ ơ, tựa như Dương Xảo Nhi bán tàu hũ này.

Tần Hà dựa vào Thuận phong nhĩ nghe được tiếng nói của tất cả mọi người trong vòng trăm bước, chỉ có Dương Xảo Nhi, ngoại trừ lấy tiền thì không có âm thanh nào khác.

Dương Xảo Nhi là ai?

Chính là người mà Từ Trường Thọ hơn nửa đêm đến giúp mài đậu hũ, “kết giao bằng hữu” nhưng không thành lại bị đánh ra, vị đậu hũ Tây Thi kia.

Dương Xảo Nhi xuất thân ngư dân, mặc dù đã sinh con, nhưng dáng người lả lướt, nên lồi thì lồi, nên vểnh thì vểnh, mật ngọt tràn đầy, vẫn còn bộ dáng thướt tha.

Lẽ ra, bộ dáng này nên gả vào một nhà tốt, không nên xuất đầu lộ diện kiếm ăn mới đúng.

Nhưng Dương Xảo Nhi từ nhỏ đã kiếm ăn trên mặt nước, không bó chân, một đôi chân to khó trèo lên cửa nhà giàu, chỉ có thể gả cho Sở Lão Tam mài đậu hũ có gia cảnh môn đăng hộ đối.

Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, Dương Xảo Nhi theo chồng Sở Lão Tam, cùng kinh doanh lên nghề đậu hũ, mặc dù khổ cực, nhưng so với bão táp mưa sa trên mặt nước, vẫn là khá hơn chút.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, có thể là buổi tối Sở Lão Tam hoạt động quá kích động, một hơi không ra liền đi rồi, còn lưu trong bụng Dương Xảo Nhi một đứa con gái.

Nữ tử vốn là yếu đuối, vì con cái liền cứng rắn lên, Dương Xảo Nhi gồng gánh mài đậu hũ nuôi khuê nữ, sinh hoạt khó khăn nhưng cũng coi như không tệ, chỉ là dáng vẻ này, khó tránh khỏi sẽ trêu chọc một vài tên háo sắc canh chừng.

Giống như là.... Ngồi ở đối diện Tần Hà: Từ Trường Thọ.

Đôi mắt tên gia hỏa này cứ nhìn chằm chằm vào Dương Xảo Nhi, trong miệng nhai nuốt lấy món tàu hũ non, trong đầu thì không cần đoán, tất cả đều bẩn thỉu, khí nóng đều thở cả ra rồi.

Tần Hà liếc nhìn Dương Xảo Nhi cùng với loli nhỏ khắc ra từ cùng một khuôn bên cạnh nàng, có xúc động muốn đem bát tàu hũ chụp lên ót tên gia hỏa này.

Người không mọc đuôi, nếu là có đuôi dài, vậy quả thực là không cần mặt mũi.

Nhắm mắt làm ngơ, Tần Hà cúi đầu nếm thử một miếng tàu hũ non, cho thêm mật ong, ngọt lịm.

Màu trắng non mịn không khỏi khiến cho Tần Hà nhớ lại Ma Hủi bị lưu dân đánh bể đầu, nhưng không ngờ hắn lại không cảm thấy khẩu vị bị ảnh hưởng.

Quả nhiên, tiếp xúc nhiều với thi thể sẽ trở nên biếи ŧɦái.

Một bát tàu hũ non thêm một bát nước đậu xanh chua, ăn đến khi Dương Xảo Nhi dọn hàng, Từ Trường Thọ mới thỏa mãn dời đi.

Tần Hà muốn đi, mà đi thì lại không hay lắm, nên chỉ có thể cùng ngồi tiếp, dù sao cũng là Từ Trường Thọ mời khách, một bát tàu hũ non cho thêm mật ong phải tốn ba mươi đồng tiền đấy.

“Quan gia, hơi thở của ngài có vẻ hơi nóng, gấp.”