Chương 29

“Tiểu nhân hiểu, cảm ơn quan gia.” Tần Hà đáp lại một câu, ra khỏi lò hỏa táng.

Quay người nhìn lại, toàn bộ lò hỏa táng đều bị bao phủ trong làn khói nhàn nhạt, khói đen từ nóc phòng thiêu thi từ từ bốc lên, vặn vẹo trong gió đêm, trông rất giống những con rắn đen lớn, cực kỳ quỷ dị.

Lắc đầu, Tần Hà đi đến Ngưu Hành.

Bên trong Ngưu Hành tối đen như mực, ngay cả một ngọn đèn cũng không có.

Lượn qua một vòng không thấy ai, được rồi, tiết kiệm tiền a, tự mình làm, cơm no áo ấm.

Mò vào bên trong, Tần Hà đi đến chuồng bò.

Đàn bò phát hiện ra Tần Hà không mời mà đến, kêu vài tiếng, nhưng rất nhanh chóng lại yên lặng lại.

Tần Hà nhìn phải nhìn trái, thật sự là quá tối, cái gì cũng không nhìn rõ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng đàn bò.

Hắn lén lút đi vào nên không dám thắp đèn, sờ trúng con nào thì là con đấy, sau khi ngồi xổm xuống thì lần mò xuống phía dưới con bò, túm được núʍ ѵú.

Con bò sợ hãi kêu một tiếng, còn quay đầu nhìn Tần Hà.

“Xuỵt, đừng sợ, tìm mày mượn chút thức ăn.”

Tần Hà vội vàng vuốt lưng nó để trấn an, đợi đến khi nó bình tĩnh lại, ngay lập tức bắt đầu vắt.

Nhưng mà vắt cả nửa ngày, một giọt sữa cũng không có.

Tần Hà không có lời nào để nói, kiếp trước đã từng vắt sữa bò, rất dễ ra sữa, xem ra là do chủng loại khác nhau.

Đây là bò vàng làm ruộng, không phải là bò sữa.

Tay tăng tốc độ a, vận dụng Vô ảnh thủ.

Khi ngài hết sức chuyên tâm, tốc độ tay của ngài nhanh đến không tưởng.

Không hổ là kỹ năng, rất nhanh liền ra sữa.

Nhưng con bò này cứ rầm rầm rì rì, chẳng chịu phối hợp.

Không lâu sau, Tần Hà đã vắt ra được một bát sữa bò tràn đầy.

Xong việc leo tường ra khỏi chuồng bò, quay trở lại lò hỏa táng.

Chẳng biết Từ Trường Thọ đã đi đâu, ba tên quan sai trực ban cũng đều không ở đó, Tần Hà đi thẳng về phòng thiêu thi.

Từ trong ngực lấy ra bát sữa đầy, Tần Hà phát hiện, sữa này trắng thì cũng trắng, chỉ là hơi có mùi, mùi hơi nồng một chút.

Khác biệt chủng loại đủ điểm a.

Nhưng mà nồng cũng không sao, thêm chút nước vào là được, đợi đến khi sữa chua làm xong sẽ không thấy nồng nữa.

Kỹ thuật làm ra sữa chua, nói ra vô cùng đơn giản, chính là nấu sôi sữa bò, khuấy khuấy một lát, lại để nguội, chờ một buổi tối là xong.

Cái gì, phải thêm men? Phải thêm đường?

Ngại quá, đây là kỹ năng của Tần Hà, không cần.

Nguyên lý là gì ta cũng chẳng biết, đừng hỏi, hỏi chính là thần kỳ.

Thêm nước nhóm lửa, Tần Hà bắt đầu bận rộn.

...

Hai đóa hoa nở, mỗi cành mỗi khác.

Lại nói đến Từ Trường Thọ, không phải là khi Tần Hà trở về lò hỏa táng đã không nhìn thấy Từ Trường Thọ à, người đi đâu rồi?

Quay lại khi đó.

Tần Hà vừa rời khỏi lò hỏa táng, Từ Trường Thọ ngay lập tức phát hiện ra phía trước có một bạch y nữ tử thất tha thất thểu chạy đến, hô to cứu mạng, loáng thoáng đằng sau còn có vài kẻ tặc tay cầm đao sắc đuổi theo.

Lòng Từ Trường Thọ xiết lại, lập tức gọi ba tên quan sai.

Bốn người vội vàng đi lấy bội đao, bày ra tư thế phòng ngự.

Không lâu sau, bạch y nữ tử đã đến gần, váy lụa nhuốm máu, nước mắt như mưa, vẻ mặt tràn đầy sự hoảng loạn cùng lo lắng, liên tục hô: “Quan gia cứu mạng, cứu mạng.”

“Xảy ra chuyện gì?” Từ Trường Thọ hỏi.

Nữ tử chỉ vào người đuổi theo đằng sau nói: “Quan gia, chúng là mật thám Địch Lỗ, giả vờ làm Phi Ngư Vệ... Nơi nơi hành hung, bên ngoài đã chết rất nhiều người.”

“Mật thám Địch Lỗ?!”

Da đầu Từ Trường Thọ không khỏi căng cứng, sắc mặt ba tên quan sai khác cũng biến đổi.

Hiện tại triều Đại Lê loạn trong giặc ngoài, họa bên ngoài chính là đến từ Địch Lỗ phương bắc.

Địch Lỗ không quá vạn, quá vạn không thể địch nổi.

Những năm qua triều Đại Lê luôn bị thua trận, năm ngoái tám vạn biên quân tinh nhuệ thật sự bị ba vạn Địch Lỗ đánh cho toàn quân bị diệt.

Đồn rằng Địch Lỗ đã trở thành yêu ma ba đầu sáu tay, chuyên ăn thịt người.

Hơn nữa đúng là kinh thành có rất nhiều mật thám Địch Lỗ mai phục, hoặc điều tra hoặc ám sát, có khi trực tiếp là gây ra nhiễu loạn, cứ cách một khoảng thời gian sẽ gây án, còn hung tàn hơn so với yêu ma quỷ quái mấy phần.

Lần gần đây nhất là xảy ra vào tháng trước, bảy gia đình hơn một trăm người trong phố Giếng Cổ, trong vòng một đêm đã bị gϊếŧ sạch, còn tung hỏa mù, quan sai trực đêm vây quét khẩn cấp, kết quả ngược lại bị trúng mai phục, chết hơn mười người, mà bên Địch Lỗ chỉ bỏ lại một bộ thi thể rồi biến mất không còn tung tích.

“Đóng, đóng cổng lại, không thể để cho bọn chúng vào.” Một tên quan sai trong đó vội vàng hô.

Bốn người vội vàng đi đóng lại cổng lớn, lò hỏa táng tốt xấu gì cũng là nha tự quan gia, có thể được coi là tường cao đại viện.

Vừa đóng cổng lại, kẻ tặc cũng đã đến ngoài cửa, hùng hùng hổ hổ đập cửa để khiến người ở trong mở cổng ra.

“Ban sai Phi Ngư Vệ, mau mở cửa!”