Nghe được ngữ khí của Vũ Thiên ẩn ẩn sự tức giận, biết là "hắn ta" đang nói thật, nhưng Tiêu Kiến Tường nội tâm đã chết lặng. Hắn không thể tin được người thiếu niên trước mắt lại chỉ mới có mười ba tuổi.
Mười ba tuổi mà có thể lợi hại như vậy sao?
Mười ba tuổi mà cấp bậc lại là huyễn sư, huyễn giả cửu cấp sao?
Mười ba tuổi có thể có khả năng gϊếŧ chết hai huyễn giả cửu cấp sao?
Ai nói cho hắn biết đây là nghe nhầm đi. Loại người này là gì a, biếи ŧɦái sao? Này...này...thật là.. không có khả năng a. Đánh chết hắn cũng không tin người thiếu niên trước mắt lại thua hắn đến ba tuổi.
Trời ạ! Chuyện này thật là hoang đường.
Tiêu Kiến Tường cẩn thận quan sát sắc mặt của Vũ Thiên thấy được khuôn mặt nàng bình tĩnh lạnh nhạt, cũng biết là tiểu tử này không hề đùa giỡn hắn. Cảm thán nghĩ:
"Đã tiểu tử này nói như vậy, thì...chắc là sự thật rồi."Tiêu Kiến Tường âm thầm thở dài chỉ có thể chấp nhận như vậy. Chỉ là nội tâm vẫn chưa hết kinh hoàng.
"Tiểu tử này nhỏ tuổi như vậy mà cấp bậc đã là huyễn cấp đỉnh phong, chắc là thiên tài rồi, nếu có thể đưa về Tiêu gia làm môn đệ trong gia tộc chắc chắn bá phụ sẽ rất cao hứng."Nghĩ vậy Tiêu Kiến Tường vui vẻ không thôi, sau đó còn thân thiết xưng huynh gọi đệ với nàng.
Vũ Thiên mặc dù tâm tình rất khó chịu, nhưng vì muốn tìm hiểu về di tích Vân Thành nên cố gắng trò chuyện cùng Tiêu Kiến Tường.
Qua vài câu trò chuyện, Vũ Thiên cũng biết được ý của Tiêu Kiến Tường, chỉ là nàng không nghĩ tới hắn vậy mà muốn để nàng bái tộc trưởng Tiêu gia làm sư phụ. Vì thế dù biết được ẩn ý đó của hắn, nàng đành phải giả vờ không biết rồi nói sang chuyện khác. Đồng thời cũng truyền âm cho Thanh Đồng cùng Tiểu Hắc. Một mặt kêu hai nha đầu tiến đến đây, mặt khác kêu Tiểu Hắc ở đó chờ nàng tìm hiểu được tin tức về di tích kia sẽ lại đón nó.
Sau khi bốn huynh đệ Tiêu gia xữ lý mọi chuyện ổn thoả, lập tức đi tới chổ Vũ Thiên cùng Tiêu Kiến Tường. Bọn họ vì muốn cảm tạ nàng mà mở lời đề xuất nàng về Tiêu gia cùng với bọn họ. Vũ Thiên nghe vậy cũng không từ chối, nhưng nàng nói phải đợi hai người nha hoàn của mình mới có thể đi được.
Chuyện này đương nhiên không khó, vì muốn kết giao cùng trả ân nàng, tất nhiên bọn họ sẽ cùng đợi với nàng rồi. Chỉ là khi nhìn thấy thân ảnh của hai thiếu nữ kia tới, bộ dạng đầy máu me của hai người làm cho bọn người Tiêu gia có chút giật mình.
"Không phải dã nhân chứ?"............
A Châu cùng Thanh Đồng thấy rất nhiều người tập trung ở đây, nhưng vừa nhìn thấy Vũ Thiên trong đám người này liền đi đến. Đồng thanh nói:
- Thiếu gia! - Chủ nhân!
Vũ Thiên nhíu mày nhìn bộ dạng lấm lem máu, chật vật của hai nha đầu liền hỏi:
- Hai người các ngươi sao lại thế này? A Châu cười cười, đưa vạt áo lên lau vết máu trên mặt, nhưng càng lau càng lấm lem. Thanh Đồng thấy bộ dạng nàng như thế liền nhíu mày, từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một cái khăn sạch sẽ lau mặt cho A Châu. Lau xong mới cung kính trả lời Vũ Thiên:
- Chủ nhân, trên đường tới đây bọn ta gặp phải ma thú, vì gϊếŧ nó nên có chút chậm trễ. Vũ Thiên nghe vậy liền gật đầu, sau đó quan tâm hỏi:
- Có hay không bị thương? A Châu lém lỉnh cười nói:
- Thiếu gia, máu này của ma thú thôi. Ta với Thanh Đồng tỷ không sao. Chỉ là một đầu ma thú tam tinh có chút tốn sức, nhưng vẫn xử lý được. Vũ Thiên nghe vậy cũng an tâm đôi chút, tuy hiện giờ nàng có đan dược chữa thương. Nhưng xa xa không bằng Sinh Mệnh Linh Tuyền. Nếu Thanh Đồng và A Châu bị thương nặng, vậy thì phiền toái rồi.
Năm huynh đệ người Tiêu gia nghe chủ tớ ba người đối thoại, biết được hai nha đầu trước mắt họ cũng là tu luyện giả. Thật không nghĩ đến tiểu tử này lợi hại, mà hai nha hoàn bên cạnh cũng lợi hại không kém. Có thể đoán được thân phận của tiểu tử này chắc chắn không tầm thường. Trước giờ ở Nam Cương Thành chưa từng thấy qua hắn, vậy rất có thể là người nơi khác đến đây lịch luyện. Là một gia tộc nào đó chăng? Tuy hiếu kỳ về thân phận thần bí của Vũ Thiên, nhưng cũng không dám mở miệng trực tiếp hỏi nàng. Chỉ lẳng lặng đứng một bên chờ đợi chủ tớ ba người hỏi han nhau.
Vũ Thiên cảm thấy không sai biệt lắm, quay qua nói với năm huynh đệ Tiêu gia:
- Chúng ta xong rồi. Có thể đi được chưa? Nghe Vũ Thiên nói thế năm người bọn họ gật đầu. Sau đó dẫn đoàn người đi về hướng Nam Cương thành. Ở hướng Tây Nam cách nơi diễn ra Đấu Giá Hội không xa, đó là nơi ở của Tiêu gia.
◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈◈
Đại sảnh Tiêu gia.
Sau khi sắp xếp Vũ Thiên cùng hai nha hoàn của nàng ở đại sảnh, những người còn lại lập tức đi tìm trưởng bối trong Tiêu gia và tộc trưởng, đem những chuyện lúc nãy phát sinh toàn bộ đều nói cho bọn họ không sót một chi tiết nào. Việc này dẫn đến một số ít người nổi lên tức giận muốn qua Triệu gia thanh toán, nhưng tộc trưởng Tiêu Đằng trầm ngâm lên tiếng ngăn cản nói:
- Chuyện này tạm thời đừng nhắc đến, huống chi ba tên nhóc Triệu gia kia đã chết, coi như cũng trút được sự tức giận trong lòng. Mà chúng ta lại không có tổn thất, cũng không nên náo loạn làm gì. Nếu để lớn chuyện, Triệu gia và Tiêu gia chắc sẽ có một hồi đại chiến. Đây là điều mà ta cũng không mong muốn nhất. Một lão nhân trung niên lo lắng thốt lên:
- Tộc trưởng, di tích Vân Thành sắp mở. Bọn nhóc Triệu gia kia nói nhất định sẽ thừa cơ hội ở bên trong đó mà động thủ, như vậy phải làm sao? Chúng ta cũng không thể vào bên trong bảo hộ được. [Di tích Vân Thành có kết giới ánh sáng bao bọc, chỉ để cho những người dưới cấp bậc Vu cấp được vào. Nếu như người trên cấp bậc Vu cấp cưỡng chế tự ý vào sẽ bị ánh sáng trong kết giới diệt trừ. Chính vì điều này nên di tích Vân Thành trở thành địa điểm rèn luyện cho con cháu Triệu gia cùng Tiêu gia và các tu luyện giả khác. Đương nhiên trong di tích cũng có rất nhiều bảo vật và kì trân dị bảo. Không những vậy còn có các truyền thừa khác ở bên trong di tích. Đây cũng là điều mà bất cứ một tu luyện giả nào cũng đỏ mắt ham muốn. Vì thế mà khi di tích Vân Thành mở ra sẽ dẫn đến nhiều cuộc tranh đoạt tàn sát lẫn nhau. Điều này cũng không thể tránh khỏi.]Tiêu Đằng nghe vậy sắc mặt liền âm trầm, gia tộc của hắn con cháu tư chất đều không bằng Triệu gia. Hằng năm di tích Vân thành mở ra, Tiêu gia hắn cũng bị thiệt mạng nhiều hơn Triệu gia. Việc này tuy không ảnh hưởng nhiều đến căn cơ của gia tộc, nhưng nếu cứ như vậy hoài Tiêu gia sẽ không có người chống đỡ sau này. Nếu chẳng may Triệu gia lọt ra một cái thiên tài, Tiêu gia nhất định sẽ ăn không tiêu.
Tiêu Đằng cân nhắc sự việc lợi hại sau, chậm rãi nói:
- Hoa Nhi! Nếu như gặp đội ngũ của Triệu gia, ngươi nhất định phải thật cẩn thận. Đừng hành sự lỗ mãng. Tiêu Kiến Hoa nghe lời nói của phụ thân hắn, tất nhiên hiểu được ẩn ý trong đó. Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Phụ thân, nhi tử biết! Nhưng...nếu như ta đã tránh, mà bọn hắn vẫn muốn nhằm vào ta thì thế nào? Tiêu Đằng nghe vậy thở dài nói:
- Ngươi tận lực là được. Gia tộc này còn cần ngươi chống đỡ, chỉ cần lấy được truyền thừa. Những chuyện khác tránh được cứ tránh, không nên để mình dây dưa vào. Ta sẽ phái đi những đệ tử tinh anh nhất gia tộc đi theo ngươi. Tiêu Kiến Hoa sắc mặt có chút khó chịu, nhưng hắn vẫn không dám trái ý phụ thân, lập tức đáp:
- Phụ thân, ta đã biết! Đứng ở một bên Tiêu Kiến Tường nghe thế, liền nói:
- Đại bá, tiểu tử ta đã nhắc đến nếu như có thể để hắn đi theo, vậy cũng thêm được một phần sức lực a. Nghe Tiêu Kiến Tường nói thế, một vị trưởng lão khác lên tiếng:
- Kiến Tường, ngươi sao lại muốn cho một ngoại nhân đi vào di tích cùng Tiêu gia? Dù cho hắn có cứu mạng năm người các ngươi, nhưng cũng không đến mức chúng ta phải dẫn hắn theo. Chưa kể hắn là loại người gì, chúng ta còn chưa biết được. Rất mạo hiểm. Chẳng may chúng ta có được truyền thừa, hắn thừa cơ hội đó ra tay. Vậy không phải là chúng ta dẫn rắn vào nhà sao? Tiêu Kiến Tường lộ vẻ khó xữ nói:
- Nhưng mà...hắn rất lợi hại a. Một mình hắn có thể đánh bại được hai huyễn giả cửu cấp. Nếu như chúng ta có thể mượn sức hắn, điều này không phải rất tốt sao? Tiêu Đằng nghe trưởng lão kia nói cảm thấy rất có lý, hắn cũng không muốn Tiêu gia bị bất cứ sơ sót gì, lập tức lắc đầu trầm giọng nói:
- Cấp bậc huyễn cấp đỉnh phong không phải gia tộc chúng ta không có. Người ngoài cũng không thể bằng người trong tộc được. Hắn đã cứu tánh mạng của các ngươi, ta tất nhiên sẽ đền đáp ổn thoả. Chuyện này ngươi đừng nhắc đến nữa. Còn một tháng nữa di tích Vân Thành sẽ mở ra, các ngươi chăm chỉ tu luyện là được. Những chuyện khác đừng bận tâm. Tiêu Kiến Tường biết bây giờ dù mình có nói gì cũng không thay đổi được quyết định của đại bá. Hắn ủ rũ gật nhẹ đầu, cảm thấy rất đáng tiếc. Nếu như đại bá nghe hắn thì tốt rồi, không hiểu vì sao hắn lại có cảm giác tiểu tử Vũ Khúc kia rất kỳ quái. Kỳ quái như thế nào thì hắn không biết, chỉ là khi hắn đối diện với tiểu tử đó liền có một áp lực rất lớn, khiến hắn cảm thấy không thoải mái. Ra tay gϊếŧ người rất lưu loát, không có cảm giác áy náy hay sợ hãi gì khi gϊếŧ người. Một tiểu tử mười bốn tuổi có khả năng ra tay dứt khoát như vậy sao?
"Ai!!!...đáng tiếc a. Thật muốn đi cùng với hắn. Nhưng tiếc là không được rồi."Sau khi thảo luận xong, Tiêu Đằng cùng Tiêu Kiến Hoa và Tiêu Kiến Tường đi đến đại sảnh Tiêu gia. Thấy được một thiếu niên trẻ tuổi mặc bạch y đang ngồi nhàn nhã uống trà, sau lưng còn có hai tiểu nha đầu đứng hai bên. Vốn dĩ lúc đầu Tiêu Đằng nghĩ tiểu tử này cứu mạng năm người Tiêu gia bọn họ, là muốn Tiêu gia đền đáp một chút gì đó cho hắn. Nhưng khi gặp mặt tiểu tử trước mắt, Tiêu Đằng mới nhận ra khí chất của tiểu tử này không phải là kẻ ham muốn lợi ích. Nhưng mà dù thế nào hắn cũng không nghĩ sẽ chiêu mộ người bên ngoài. Dù sao người bên ngoài cũng không đáng tin.
Vũ Thiên thấy một lão nhân đầu tóc hoa râm, một khuôn mặt nghiêm nghị, thân hình hắn cao lớn, khí tức xung quanh toả ra uy áp mạnh mẽ đi đến. Đi theo sau còn có Tiêu Kiến Tường cùng Tiêu Kiến Hoa, nàng suy đoán lão nhân này chắc là tộc trưởng Tiêu gia.