Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Phá Tinh Không

Chương 59: "Anh hùng" cứu mỹ nhân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vũ Thiên mon men theo con đường của huyệt động mà đi, bên trong hang động tối om nên nàng phải lấy ra dạ quang thạch để thắp sáng.

Đường đi ngoằn nghoèo nhiều lối rẽ, nếu không phải tinh thần lực của nàng cường đại cảm nhận được nguồn năng lượng mạnh mẽ do U Dương Hoa phát ra, chỉ sợ đã bị lạc ở bên trong hang động này rồi.

Càng đi sâu vào bên trong hang động nhiệt độ càng lúc càng nóng, Vũ Thiên phải vận dụng nguyên lực hộ thể mới có thể bước đi tiếp. Một lúc lâu sau, do nhiều lần dò đường nàng cũng đi đến được trung tâm của động huyệt.

Bên trong hang động to lớn dị thường, phía trên là các thạch nhũ do nham thạch nóng chảy tạo thành, làm cho nơi này nhiệt độ nóng đến kinh người.

Lúc này thân thể Vũ Thiên mồ hôi nhễ nhãi, thấm ướt đẫm cả lưng áo. Nơi này toát ra năng lượng hệ hoả mạnh mẽ như vậy, chả trách Liệt Diễm Linh Miêu lại có thể tu luyện lên được lục tinh hậu kỳ đỉnh phong.

Vũ Thiên đưa mắt nhìn toàn bộ hang động một lượt, chỉ thấy một cái cây khô cằn đang mọc gần vách đá.

Thân cây màu xám rắn chắc như đá, không hề có một chiếc lá nào mọc ra, nhưng lại có thể nở ra một bông hoa yêu diễm đỏ tươi như máu.

Đây đúng là điều tuyệt diệu, không hổ là kỳ hoa.

U Dương Hoa khi nở hoa sẽ tạo ra một mùi thơm nồng nàn quyến rũ. Nếu không có linh hồn lực cường đại trấn trụ, Vũ Thiên có khả năng sẽ bị mùi hương này mê hoặc hấp dẫn, đến lúc đó nàng sẽ bị rơi vào huyễn ảo do U Dương Hoa tạo ra. Nàng vuốt nhẹ mồ hôi trên trán thì thào:

- Thật lợi hại, đây là sự phòng vệ huyễn ảo do U Dương Hoa tạo ra, vì không muốn mật hoa bị lấy đi?

Lúc này U Dương Hoa đã hoàn toàn nở rộ, mà mùi hương càng lúc càng nồng nặc. Vũ Thiên biết mình phải nhanh chóng lấy mật hoa, nếu không sẽ khó lòng mà chống đỡ được sự công kích mê huyễn này. Từ trong trữ vật giới chỉ nàng lấy ra một bình dược rỗng. Một tay cầm bình dược đưa đến gần bông hoa yêu diễm đỏ tươi, tay kia thì tạo ra luồng hoả diễm bao bọc xung quanh.

U Dương Hoa có mật hoa là vật đại bổ, nhưng hoa của nó có thể phát ra hoả độc, nếu tay không chạm vào cánh hoa của U Dương Hoa sẽ bị hoả độc ăn mòn. Vì thế Vũ Thiên mới tạo ra hoả diễm bao quanh tay mình, sau đó mới dám chạm đến bông hoa. Nàng cẩn thận khẽ nghiêng cánh hoa, từng giọt từng giọt mật hoa rơi xuống bình dược.

Một đoá U Dương Hoa có thể cho ra tới hai trăm đến năm trăm giọt mật, tùy vào độ lớn và điều kiện phát triển của U Dương Hoa. Sau khi hứng đủ một trăm giọt Vũ Thiên lại lấy một bình dược rỗng khác ra hứng tiếp, cứ như vậy cho đến bình thứ năm. Nàng hứng được thêm năm mươi giọt thì mật hoa đã hết.

Ngay sau đó Vũ Thiên liền cất năm bình dược đang chứa mật hoa vào giới chỉ, nàng rất hài lòng với số lượng mật hoa này, bốn trăm năm mươi giọt, quả thật không tệ. Lại nhìn đến U Dương Hoa đã trở nên héo rũ, trước đó nó là một màu đỏ tươi như máu, nay biến thành một màu đen xám như màu của thạch nhũ.

Vũ Thiên nhìn U Dương Hoa thở dài nói:

- U Dương Hoa một trăm năm nở một lần, bây giờ ta đã lấy mật hoa. Phải một trăm năm sau mới có thể nở một lần nữa. Việc đã xong, cũng nên đi thôi.

Nhớ đến bên ngoài đang náo nhiệt, Vũ Thiên cũng không thể ở đây lâu hơn, nhanh chóng thu xếp lại mọi thứ, rồi bước ra khỏi thạch động. Lần theo đường cũ ra đến bên ngoài huyệt động.

Lúc này trước mắt Vũ Thiên là cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, bên phe đám người kia, người bị gϊếŧ người bị đả thương rất nhiều. Ma thú có con chạy, có con không, cũng may có tiểu Hắc canh giữ cửa huyệt động, nên không có ma thú hay người nào xông vào. Mà hoàng y tiểu cô nương kia thật đúng là kiên cường, khế ước trận pháp mặc dù chưa hoàn thành, nhưng vẫn được giữ vững không hề để cho Liệt Diễm Linh Miêu thoát ra.

Từ đằng xa Vũ Thiên thấy được khoé miệng hoàng y tiểu cô nương đang rỉ máu, mày nàng khẽ nhíu, đưa mắt nhìn chăm chú khuôn mặt tái nhợt trắng bệch kia.

Hoàng y tiểu cô nương cắn môi đến bật máu cố gắng bảo trụ khế ước trận pháp, cũng đủ thấy nghị lực của nàng phi thường đến nhường nào.

Vũ Thiên cũng đoán được hoàng y tiểu cô nương đã cạn kiệt nguyên lực cùng tinh thần lực. Dù rằng nhờ có bọn họ mà nàng có thể thuận lợi lấy được mật hoa, nhưng cũng không có nghĩa là nàng phải động thân ra tay giúp.

Chuyện này rất phức tạp, đám người này thân phận chắc không tầm thường. Vũ Thiên ra tay giúp đỡ chẳng may bọn họ không cảm kích ngược lại còn coi nàng làm kẻ thù, chuyện chuốc vạ vào thân như vậy, nàng thật sự không muốn đi làm chút nào.

Tiểu Hắc truyền âm đến:

"Chủ nhân, đã xong sao?"

Vũ Thiên nói:

"Ừ, chúng ta đi thôi!"

Ngay khi Vũ Thiên vừa dứt lời khế ước trận pháp của tiểu cô nương bị Liệt Diễm Linh Miêu thoát phá.

Hoàng y tiểu cô nương cũng vì vậy mà phun ra ngụm máu tươi, thân hình mất hết khí lực mà cũng khuỵu xuống đất.

Ánh mắt của Liệt Diễm Linh Miêu đỏ ngầu nhìn tiểu cô nương, ngay lập tức nhào đến nhe răng hòng cắn xé thân thể nàng, để giải mối hận mà nàng đã giam giữ nó trong trận pháp, hòng biến nó thành nô ɭệ của nàng.

Đây là sĩ nhục nó cỡ nào, bằng mọi giá nó phải gϊếŧ nàng.

Hoàng y tiểu cô nương ôm chặt ngực ho khan một cái. Nhìn thấy thuộc hạ của mình từng người từng người phi thân lên ngăn cản đều bị Liệt Diễm Linh Miêu đánh đến trọng thương, ngay cả Triệu Khuông Dận cùng Tiêu Kiến Hoa hợp sức cũng không thể làm nó suy yếu. Ngược lại còn bị nó đả thương đến bất tỉnh.

Liệt Diễm Linh Miêu lúc này tràn đầy lòng thù hận, nó phẩn nộ muốn quyết tâm gϊếŧ nàng, ai cũng không thể ngăn cản được.

Hiện tại hoàng y tiểu cô nương cũng không còn sức để trốn chạy, mắt thấy ma thú từ từ đến gần, mà bên cạnh lại không còn ai cứu giúp. Nàng nghĩ có lẽ mình sẽ chết, nhưng không nghĩ lại chết một cách ngu ngốc thế này. Tưởng chừng cái chết ngay lập tức sẽ đến với mình, thì bên tai nàng lại nghe một giọng nói lãnh đạm vang lên:

- Điều tức, ta giúp ngươi độ nguyên lực.

Ngay lúc đó nàng mới cảm nhận được mình đang bị một thiếu niên trẻ tuổi lạ mặt ôm vào trong lòng, còn ngửi được mùi hương hoa sen nhàn nhạt thanh nhã trên người hắn. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bị ai ôm như thế này, huống hồ là nam tử.

Hoàng y tiểu cô nương vừa tức giận vừa ngượng ngùng, khuôn mặt nàng đỏ rực, lập tức quát lên:

- Lớn mật, buông ta ra.

Vũ Thiên vòng tay ôm lấy eo nàng phi thân thật nhanh, hòng tránh sự truy đuổi của Liệt Diễm Linh Miêu, làm gì để tâm đến lời nàng nói. Một đường phi thân chạy hết tốc lực, mà ở phía sau Liệt Diễm Linh Miêu đã đuổi đến rất gần. Toàn thân Liệt Diễm Linh Miêu bùng cháy, những nơi nó đi qua đều đốt trọi một mảnh rừng.

Thấy lời mình nói không hề khiến thiếu niên trẻ tuổi này chú ý, hoàng y tiểu cô nương khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng. Đưa tay đẩy người này ra, nhưng tay hắn như thế nào ôm nàng rất chặt, dùng hết sức đẩy lại không có cách nào thoát được.

Hoàng y tiểu cô nương trừng mắt căm tức nhìn thiếu niên trẻ tuổi lạ mặt này. Thấy một khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại trước mắt nàng, khiến tâm nàng có chút loạn khiêu. Nhưng ngay sau đó lại điều chỉnh cảm xúc bình tĩnh trở lại, lập tức mở miệng ở trên vai hắn, cắn một ngụm thật mạnh xuống.

Vũ Thiên biết mình nếu dừng lại sẽ bị Liệt Diễm Linh Miêu đuổi kịp, chỉ có thể truyền âm kêu tiểu Hắc nhanh chóng đến đây trợ giúp nàng. Đang suy nghĩ làm thế nào để đánh lạc hướng Liệt Diễm Linh Miêu, thì cảm giác được trên vai mình nhức nhối. Nhìn qua thì thấy tiểu cô nương này đang cắn nàng. Vũ Thiên hít một ngụm lãnh khí, trầm giọng nói:

- Ta đây là cứu ngươi, ngươi còn cắn ta? Có tin hay không ta quăng ngươi xuống?

Nghe ngữ điệu của hắn nói với nàng như vậy, hoàng y tiểu cô nương nhả ra. Cảm nhận được mùi máu tươi ở khoé môi, nàng biết mình đã dùng lực rất mạnh. Tuy nhiên...từ trước đến giờ cũng không ai có thái độ đó nói chuyện với nàng, quả thật không coi nàng ra gì. Dù biết hắn là cứu nàng, nhưng vì lòng tự tôn của mình, nàng vẫn lạnh lùng quát:

- Ai mượn ngươi quản. Buông ta xuống. Tự ta giải quyết. Không cần ngươi nhiều chuyện.

Vũ Thiên hừ lạnh, nàng cũng không muốn lại so đo với một tiểu nha đầu. Mặc kệ hoàng y tiểu cô nương quát tháo, nàng vẫn ôm nàng ta một đường chạy. Cho đến khi Liệt Diễm Linh Miêu đã đuổi đến kịp. Lúc này Vũ Thiên buông hoàng y tiểu cô nương ra, nàng cũng không cần chạy nữa. Từ trong giới chỉ lấy ra một bình dược có chứa Sinh Mệnh Linh Tuyền quăng cho tiểu cô nương kia, sau đó lạnh lùng nói:

- Uống cái đó, hồi phục nguyên lực. Ta giúp ngươi cản nó một chút. Rồi tiếp tục khế ước trận pháp.

Nhìn bóng lưng cao gầy của thiếu niên trẻ tuổi lạ mặt này, trong lòng hoàng y tiểu cô nương lại phát ra cảm giác kì lạ. Sau khi nghe hắn nói những lời như thế, nàng cầm lấy bình dược mở ra, cảm nhận được linh khí bên trong bình dược.

Biết được thứ này không tầm thường, mặc dù không biết thiếu niên này là ai?

Thân phận như thế nào?

Nhưng hắn đã cất công cứu nàng, hơn nữa nàng cảm giác được hắn cũng không phải là hạng người xấu. Vì thế nàng đưa bình dược lên miệng uống, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại cố gắng điều tức để nhanh chóng hồi phục nguyên lực, có thể giúp hắn.

Vũ Thiên chật vật né tránh những đòn tấn công rào rạt của Liệt Diễm Linh Miêu, quần áo trên người nàng cũng vì thế mà bị nó cào rách tơi tả. Nếu không phải nàng đã luyện được "Lăng Ảnh Vô Ngân" đến trung tầng, thì khó lòng mà né tránh được những đòn tấn công mạnh mẽ của nó.
« Chương TrướcChương Tiếp »